15/04/2022 – Thứ Sáu Tuần Thánh. Tưởng Niệm Cuộc Thương Khó ...

Tưởng Niệm Cuộc Thương Khó Của Chúa

Giữ Chay và Kiêng thịt

BÀI ĐỌC I: Is 52, 13-53, 12

“Người đã bị thương tích vì tội lỗi chúng ta”.

(Bài ca thứ tư của người Tôi Tớ Chúa)

Trích sách Tiên tri Isaia.

Này tôi tớ Ta sẽ được cao minh, sẽ vinh thăng tấn phát, cao cả tuyệt vời. Cũng như nhiều người đã kinh ngạc, vì thấy người tàn tạ mất hết vẻ người, dung nhan người cũng không còn nữa, cũng thế, muôn dân sẽ sửng sốt, các vua không còn biết nói chi trước mặt người. Vì họ sẽ thấy việc chưa ai kể cho mình, sẽ biết điều mình chưa hề được nghe.

Ai mà tin được điều chúng ta nghe? Và Chúa đã tỏ ra sức mạnh cho ai? Người sẽ lớn lên trước mặt Ngài như một chồi non, như một rễ cây, tự đất khô khan. Người chẳng còn hình dáng, cũng chẳng còn sắc đẹp để chúng ta nhìn ngắm, không còn vẻ bên ngoài, để chúng ta yêu thích; bị người đời khinh dể như kẻ thấp hèn nhất, như kẻ đớn đau nhất, như kẻ bệnh hoạn, như một người bị che mặt và bị khinh dể, bởi đó, chúng ta không kể chi đến người.

Thật sự, người đã mang lấy sự đau yếu của chúng ta, người đã gánh lấy sự đau khổ của chúng ta. Mà chúng ta lại coi người như kẻ phong cùi, bị Thiên Chúa đánh phạt và làm cho nhuốc hổ. Nhưng người đã bị thương tích vì tội lỗi chúng ta, bị tan nát vì sự gian ác chúng ta. Người lãnh lấy hình phạt cho chúng ta được bình an, và bởi thương tích người mà chúng ta được chữa lành. Tất cả chúng ta lang thang như chiên cừu, mỗi người một ngả. Chúa đã chất trên người tội ác của tất cả chúng ta.

Người hiến thân vì người tình nguyện và không mở miệng như con chiên bị đem đi giết, và như chiên non trước mặt người xén lông, người thinh lặng chẳng hé môi. Do cưỡng bách và án lệnh, người đã bị tiêu diệt; ai sẽ còn kể đến dòng dõi người nữa, bởi vì người đã bị khai trừ khỏi đất người sống; vì tội lỗi dân Ta, Ta đánh phạt người. Người ta định đặt mồ người giữa những kẻ gian ác, nhưng khi chết, người được chôn giữa kẻ giàu sang, mặc dầu người đã không làm chi bất chánh, và miệng người không nói lời gian dối. Chúa đã muốn hành hạ người trong đau khổ.

Nếu người hiến thân làm lễ vật đền tội, người sẽ thấy một dòng dõi trường tồn, và nhờ người, ý định Chúa sẽ thành tựu. Nhờ nỗi khổ tâm của người, người sẽ thấy và sẽ được thoả mãn. Nhờ sự thông biết, tôi tớ công chính của Ta sẽ công chính hoá nhiều người, sẽ gánh lấy những tội ác của họ. Bởi đó, Ta trao phó nhiều dân cho người, người sẽ chia chiến lợi phẩm với người hùng mạnh. Bởi vì người đã hiến thân chịu chết và đã bị liệt vào hàng phạm nhân, người đã mang lấy tội của nhiều người, và đã cầu bầu cho các phạm nhân.

Đó là lời Chúa.

BÀI ĐỌC II: Dt 4, 14-16; 5, 7-9

“Người đã học vâng phục do những đau khổ Người chịu, và khi hoàn tất, Người đã trở nên căn nguyên ơn cứu độ đời đời”.

Trích thư gởi tín hữu Do-thái.

Anh em thân mến, chúng ta có một thượng tế cao cả đã đi qua các tầng trời, là Đức Giêsu, Con Thiên Chúa, nên chúng ta hãy giữ vững việc tuyên xưng đức tin của chúng ta. Vì chưng, không phải chúng ta có thượng tế không thể cảm thông sự yếu đuối của chúng ta, trái lại, Người đã từng chịu thử thách bằng mọi cách như chúng ta, ngoại trừ tội lỗi.

Khi còn sống ở đời này, Chúa Kitô đã lớn tiếng rơi lệ dâng lời cầu xin khẩn nguyện lên Đấng có thể cứu mình khỏi chết, và vì lòng thành kính, Người đã được nhậm lời. Dầu là Con Thiên Chúa, Người đã học vâng phục do những đau khổ Người chịu, và khi hoàn tất, Người đã trở nên căn nguyên ơn cứu độ đời đời cho tất cả những kẻ tùng phục Người.

Đó là lời Chúa.

Lời Chúa: Ga 18, 1 – 19, 42

“Sự Thương Khó Đức Giêsu Kitô, Chúa chúng ta”.

C. Bài Thương Khó Đức Giêsu Kitô, Chúa chúng ta, theo Thánh Gioan.

Khi ấy, Chúa Giêsu đi với môn đệ sang qua suối Xêrông, ở đó có một khu vườn, Người vào đó cùng với các môn đệ. Giuđa, tên phản bội, đã biết rõ nơi đó, vì Chúa Giêsu thường đến đấy với các môn đệ. Nên Giuđa dẫn tới một toán quân cùng với vệ binh do các thượng tế và biệt phái cấp cho, nó đến đây với đèn đuốc và khí giới. Chúa Giêsu đã biết mọi sự sẽ xảy đến cho Mình, nên Người tiến ra và hỏi chúng:

LM. “Các ngươi tìm ai?”

C. Chúng thưa lại:

S. “Giêsu Nadarét”.

C. Chúa Giêsu bảo:

LM. “Ta đây”.

C. Giuđa là kẻ định nộp Người cũng đứng đó với bọn chúng. Nhưng khi Người vừa nói “Ta đây”, bọn chúng giật lùi lại và ngã xuống đất. Người lại hỏi chúng:

LM. “Các ngươi tìm ai?”

C. Chúng thưa:

S. “Giêsu Nadarét”.

C. Chúa Giêsu đáp lại:

LM. “Ta đã bảo các ngươi rằng Ta đây! Vậy nếu các ngươi tìm bắt Ta, thì hãy để cho những người này đi”.

C. Như thế là trọn lời đã nói: “Con chẳng để mất người nào trong những kẻ Cha đã trao phó cho Con”. Bấy giờ Simon Phêrô có sẵn thanh gươm, liền rút ra đánh tên đầy tớ vị thượng tế, chém đứt tai bên phải. Đầy tớ ấy tên là Mancô. Nhưng Chúa Giêsu bảo Phêrô rằng:

LM. “Hãy xỏ gươm vào bao. Chén Cha Ta đã trao lẽ nào Ta không uống!”

C. Bấy giờ, toán quân, trưởng toán và vệ binh của người Do-thái bắt Chúa Giêsu trói lại, và điệu Người đến nhà ông Anna trước, vì ông là nhạc phụ của Caipha đương làm thượng tế năm ấy. Chính Caipha là người đã giúp ý kiến này cho người Do-thái: để một người chết thay cho cả dân thì lợi hơn. Còn Phêrô và môn đệ kia vẫn theo Chúa Giêsu. Môn đệ sau này quen vị thượng tế nên cùng với Chúa Giêsu vào trong sân vị thượng tế, còn Phêrô đứng lại ngoài cửa. Vì thế, môn đệ kia là người quen với vị thượng tế, nên đi ra nói với người giữ cửa và dẫn Phêrô vào. Cô nữ tì gác cửa liền bảo Phêrô:

S. “Có phải ông cũng là môn đệ của người đó không?”

C. Ông đáp:

S. “Tôi không phải đâu”.

C. Đám thủ hạ và vệ binh có nhóm một đống lửa và đứng đó mà sưởi vì trời lạnh, Phêrô cũng đứng sưởi với họ. Vị thượng tế hỏi Chúa Giêsu về môn đệ và giáo lý của Người. Chúa Giêsu đáp:

LM. “Tôi đã nói công khai trước mặt thiên hạ, Tôi thường giảng dạy tại hội đường và trong đền thờ, nơi mà các người Do-thái thường tụ họp, Tôi không nói chi thầm lén cả. Tại sao ông lại hỏi Tôi? Ông cứ hỏi những người đã nghe Tôi về những điều Tôi đã giảng dạy. Họ đã quá rõ điều Tôi nói”.

C. Nghe vậy, một tên vệ binh đứng đó vả mặt Chúa Giêsu mà nói:

S. “Anh trả lời vị thượng tế như thế ư”.

C. Chúa Giêsu đáp:

LM. “Nếu Ta nói sai, hãy chứng minh điều sai đó; mà nếu Ta nói phải, thì tại sao anh lại đánh Ta?”

C. Rồi Anna cho giải Người vẫn bị trói đến cùng vị thượng tế Caipha. Lúc ấy Phêrô đang đứng sưởi. Họ bảo ông:

S. “Có phải ông cũng là môn đệ người đó không?”

C. Ông chối và nói:

S. “Tôi không phải đâu”.

C. Một tên thủ hạ của vị thượng tế, có họ với người bị Phêrô chém đứt tai, cãi lại rằng:

S. “Tôi đã chẳng thấy ông ở trong vườn cùng với người đó sao?”

C. Phêrô lại chối nữa, và ngay lúc đó gà liền gáy.

Bấy giờ họ điệu Chúa Giêsu từ nhà Caipha đến pháp đình. Lúc đó tảng sáng và họ không vào pháp đình để khỏi bị nhơ bẩn và để có thể ăn Lễ Vượt Qua. Lúc ấy Philatô ra ngoài để gặp họ và nói:

S. “Các ngươi tố cáo người này về điều gì”.

C. Họ đáp:

S. “Nếu hắn không phải là tay gian ác, chúng tôi đã không nộp cho quan”.

C. Philatô bảo họ:

S. “Các ông cứ bắt và xét xử theo luật của các ông”.

C. Nhưng người Do-thái đáp lại:

S. “Chúng tôi chẳng có quyền giết ai cả”.

C. Thế mới ứng nghiệm lời Chúa Giêsu đã nói trước: Người sẽ phải chết cách nào. Bấy giờ Philatô trở vào pháp đình gọi Chúa Giêsu đến mà hỏi:

S. “Ông có phải là Vua dân Do-thái không?”

C. Chúa Giêsu đáp:

LM. “Quan tự ý nói thế, hay là có người khác nói với quan về tôi?”

C. Philatô đáp:

S. “Ta đâu phải là người Do-thái. Nhân dân ông cùng các thượng tế đã trao nộp ông cho ta. Ông đã làm gì?”

C. Chúa Giêsu đáp:

LM. “Nước tôi không thuộc về thế gian này. Nếu nước tôi thuộc về thế gian này, thì những người của tôi đã chiến đấu để tôi không bị nộp cho người Do-thái, nhưng nước tôi không thuộc chốn này”.

C. Philatô hỏi lại:

S. “Vậy ông là Vua ư?”

C. Chúa Giêsu đáp:

LM. “Quan nói đúng: Tôi là Vua. Tôi sinh ra và đến trong thế gian này là chỉ để làm chứng về Chân lý. Ai thuộc về Chân lý thì nghe tiếng tôi”.

C. Philatô bảo Người:

S. “Chân lý là cái gì?”

C. Nói lời này xong, ông lại ra gặp người Do-thái và bảo họ:

S. “Ta không thấy nơi người này có lý do để khép án. Nhưng theo tục lệ các ngươi, ta sẽ phóng thích cho các ngươi một tù nhân vào dịp Lễ Vượt Qua. Vậy các ngươi có muốn ta phóng thích Vua Do-thái cho các ngươi chăng?” C. Họ liền la lên:

S. “Không phải tên đó, nhưng là Baraba”.

C. Baraba là một tên cướp. Bấy giờ Philatô truyền đem Chúa Giêsu đi mà đánh đòn Người. Binh sĩ kết một triều thiên bằng gai nhọn đội lên đầu Người và nói:

S. “Tâu Vua Do-thái!”

C. Và vả mặt Người. Philatô lại ra ngoài và nói:

S. “Đây ta cho dẫn người ấy ra ngoài cho các ngươi để các ngươi biết rằng ta không thấy nơi người ấy một lý do để kết án”.

C. Bấy giờ Chúa Giêsu đi ra, đội mão gai và khoác áo đỏ. Philatô bảo họ:

S. “Này là Người”.

C. Vừa thấy Người, các thượng tế và vệ binh liền la to:

S. “Đóng đinh nó vào thập giá! Đóng đinh nó vào thập giá!”

C. Philatô bảo họ:

S. “Đấy các ngươi cứ bắt và đóng đinh ông vào thập giá, phần ta, ta không thấy lý do nào kết tội ông”.

C. Người Do-thái đáp lại:

S. “Chúng tôi đã có luật, và theo luật đó nó phải chết, vì nó tự xưng là Con Thiên Chúa”.

C. Nghe lời đó Philatô càng hoảng sợ hơn. Ông trở vào pháp đình và nói với Chúa Giêsu:

S. “Ông ở đâu đến?”

C. Nhưng Chúa Giêsu không đáp lại câu nào. Bấy giờ Philatô bảo Người:

S. “Ông không nói với ta ư? Ông không biết rằng ta có quyền đóng đinh ông vào thập giá và cũng có quyền tha ông sao?”

C. Chúa Giêsu đáp:

LM. “Quan chẳng có quyền gì trên tôi, nếu từ trên không ban xuống cho, vì thế nên kẻ nộp tôi cho quan, mắc tội nặng hơn”.

C. Từ lúc đó Philatô tìm cách tha Người. Nhưng người Do-thái la lên:

S. “Nếu quan tha cho nó, quan không phải là trung thần của Xêsa, vì ai xưng mình là vua, kẻ đó chống lại Xêsa”.

C. Philatô vừa nghe lời đó, liền cho điệu Chúa Giêsu ra ngoài rồi ông lên ngồi toà xử, nơi gọi là Nền đá, tiếng Do-thái gọi là Gabbatha. Lúc đó vào khoảng giờ thứ sáu ngày chuẩn bị Lễ Vượt Qua. Philatô bảo dân:

S. “Đây là vua các ngươi”.

C. Nhưng họ càng la to:

S. “Giết đi! Giết đi! Đóng đinh nó đi!”

C. Philatô nói:

S. “Ta đóng đinh vua các ngươi ư?”

C. Các thượng tế đáp:

S. “Chúng tôi không có vua nào khác ngoài Xêsa”.

C. Bấy giờ quan giao Người cho họ đem đóng đinh.

Vậy họ điệu Chúa Giêsu đi. Và chính Người vác thập giá đến nơi kia gọi là Núi Sọ, tiếng Do-thái gọi là Golgotha. Ở đó họ đóng đinh Người trên thập giá cùng với hai người khác nữa: mỗi người một bên, còn Chúa Giêsu thì ở giữa. Philatô cũng viết một tấm bảng và sai đóng trên thập giá. Bảng mang những hàng chữ này: “Giêsu, Nadarét, vua dân Do-thái”. Nhiều người Do-thái đọc được bảng đó, vì nơi Chúa Giêsu chịu đóng đinh thì gần thành phố, mà bảng viết thì bằng tiếng Do-thái, Hy-lạp và La-tinh. Vì thế các thượng tế đến thưa với Philatô:

S. Xin đừng viết “Vua dân Do Thái”, nhưng nên viết: “Người này đã nói: ‘Ta là vua dân Do-thái’”.

C. Philatô đáp:

S. “Điều ta đã viết là đã viết”.

C. Khi quân lính đã đóng đinh Chúa Giêsu trên thập giá rồi thì họ lấy áo Người chia làm bốn phần cho mỗi người một phần, còn cái áo dài là áo không có đường khâu, đan liền từ trên xuống dưới. Họ bảo nhau:

S. “Chúng ta đừng xé áo này, nhưng hãy rút thăm xem ai được thì lấy”.

C. Hầu ứng nghiệm lời Kinh Thánh: “Chúng đã chia nhau các áo Ta và đã rút thăm áo dài của Ta”. Chính quân lính đã làm điều đó.

Đứng gần thập giá Chúa Giêsu, lúc đó có Mẹ Người, cùng với chị Mẹ Người là Maria, vợ ông Clopas và Maria Mađalêna. Khi thấy Mẹ và bên cạnh có môn đệ Người yêu, Chúa Giêsu thưa cùng Mẹ rằng:

LM. “Hỡi Bà, này là con Bà”.

C. Rồi Người lại nói với môn đệ:

LM. “Này là Mẹ con”.

C. Và từ giờ đó môn đệ đã lãnh nhận Bà về nhà mình. Sau đó, vì biết rằng mọi sự đã hoàn tất, để lời Kinh Thánh được ứng nghiệm, Chúa Giêsu nói: “Ta khát!”

C. Ở đó có một bình đầy dấm. Họ liền lấy miếng bông biển thấm đầy dấm cắm vào đầu ngành cây hương thảo đưa lên miệng Người. Khi đã nếm dấm rồi, Chúa Giêsu nói:

LM. “Mọi sự đã hoàn tất”.

C. Và Người gục đầu xuống trút hơi thở cuối cùng.

(Quỳ gối thinh lặng thờ lạy trong giây lát)

Hôm đó là ngày chuẩn bị lễ: để tội nhân khỏi treo trên thập giá trong ngày Sabbat, vì ngày Sabbat là ngày đại lễ, nên người Do-thái xin Philatô cho đánh dập ống chân tội nhân và cho cất xác xuống. Quân lính đến đánh dập ống chân của người thứ nhất và người thứ hai cùng chịu treo trên thập giá với Người. Nhưng lúc họ đến gần Chúa Giêsu, họ thấy Người đã chết, nên không đánh dập ống chân Người nữa, tuy nhiên một tên lính lấy giáo đâm cạnh sườn Người; tức thì máu cùng nước chảy ra. Kẻ đã xem thấy thì đã minh chứng, mà lời chứng của người đó chân thật, và người đó biết rằng mình nói thật để cho các người cũng tin nữa. Những sự việc này đã xảy ra để ứng nghiệm lời Kinh Thánh: “Người ta sẽ không đánh dập một cái xương nào của Người”. Lời Kinh Thánh khác rằng: “Họ sẽ nhìn xem Đấng họ đã đâm thâu qua”.

Sau đó, Giuse người xứ Arimathia, môn đệ Chúa Giêsu, nhưng thầm kín vì sợ người Do-thái, xin Philatô cho phép cất xác Chúa Giêsu. Philatô cho phép. Và ông đến cất xác Chúa Giêsu. Nicôđêmô cũng đến, ông là người trước kia đã đến gặp Chúa Giêsu ban đêm. Ông đem theo chừng một trăm cân mộc dược trộn lẫn với trầm hương. Họ lấy xác Chúa Giêsu và lấy khăn bọc lại cùng với thuốc thơm theo tục khâm liệm người Do-thái. Ở nơi Chúa chịu đóng đinh có cái vườn và trong vườn có một ngôi mộ mới, chưa chôn cất ai. Vì là ngày chuẩn bị lễ của người Do-thái và ngôi mộ lại rất gần, nên họ đã mai táng Chúa Giêsu trong mộ đó.

*Đọc Giờ Kinh Phụng Vụ link: CGKPV

Suy niệm 1:                            Linh mục Tađêô Võ Xuân Sơn          

 

XIN ĐƯỢC ƠN NHÌN LÊN CHÚA, ĐẤNG BỊ ĐÂM THÂU

Anh chị em thân mến,

Hôm nay chúng ta cùng suy tôn thánh giá Chúa Giêsu. Nói đến thánh giá, có lẽ không mấy ai trong chúng ta có kinh nghiệm sợ hãi như thánh Phêrô, đến nỗi can ngăn Chúa đừng vác thánh giá. Cũng chẳng mấy ai muốn bỏ trốn như các tông đồ ngày xưa thấy thánh giá, vì “thánh giá” mà chúng ta nghĩ đến là một thánh giá chí ít cũng bằng gỗ, bào sơn đẹp đẽ, hoặc là một danh từ nghe quen thuộc nhưng mơ hồ đến mức không gợi lên trong tâm trí một hình ảnh nào. Chỉ khi chúng ta nhìn thấy thánh giá trong cuộc đời của mình, chúng ta mới hiểu thánh giá của Chúa Giêsu. Một người tín hữu đang bị cơn bạo bệnh, ông tha thiết cầu nguyện với Chúa: “Lạy Chúa, không phải chỉ có hoạt động của con mới có thể cứu chữa con, nhưng cả thánh giá của Chúa nữa. Ước muốn đích thực của con lúc này là được tham dự vào thánh giá của Chúa. Từ bây giờ trở đi, con chấp nhận cái chết mà Chúa đã vạch sẵn cho con để con được nên một với Chúa. Ôi lạy Chúa! Xin nhận lấy cuộc sống và cái chết của con để tôn vinh danh Chúa.” Thánh giá là cơn bạo bệnh của ông, là cơn đau quằn quại giữa sống và chết, là sự thật rất thật đến từng thớ thịt đau đớn mà ông cảm nhận được và rất sợ hãi.

Thánh giá Chúa Giêsu là thế, rất thật, là sự nhục nhã ê chề của một Thiên Chúa bị hành hình trong thân phận của một tên tử tội, là cơn đau tột cùng trên cây gỗ trần trụi trước những con mắt tò mò và những lời nhiếc mắng, sỉ nhục của những con người như thể chưa hề quen biết Ngài. Thánh giá Chúa phải chịu là tội lỗi của chúng ta, là bi kịch là khi những con người Ngài yêu thương đến cùng lại đối xử tồi tệ với Ngài. Thánh giá Chúa rất thật, nên khi được chứng kiến, các môn đệ đã phải chạy trốn hết, vì nói như thánh Phaolô, đối với thế gian đó là sự điên rồ.

Tuy nhiên, trên thánh giá, Chúa Giêsu thấy được hết sức nặng nề  của tội lỗi, của sự ác. Nhưng vì tình yêu, Ngài đón lấy những khổ nhục thập giá do con người gây nên cho Ngài và trên đỉnh cao của thập giá, Chúa Giêsu giải thoát chúng ta khỏi tội lỗi, cho chúng ta được sống lại với Ngài. Thánh giá bấy giờ là cuộc xuất hành của Thiên Chúa đến với thân phận con người. Nếu không thánh giá, tình yêu của Thiên Chúa dành cho con người bị tắt nghẽn và con đường con người đến với Thiên Chúa là ngõ cụt. Bấy giờ, thân phận con người chấm hết, vì chẳng có ý nghĩa gì, chẳng có tội lỗi và sự chết. Do đó, trên thánh giá, Chúa Giêsu xưa đã đẩy đám mây đen đặc để khai thông một luồng sáng, mở một con đường cho con người: con đường tha thứ, con đường sự thật, con đường sự sống. Thực vậy, thánh giá của Chúa Giêsu không đưa chúng ta đến sầu thảm hay sự chết, nhưng đưa chúng ta niềm vui, đến sự sống của Đấng đã sống lại từ cõi chết. Vì thế, như lời Chúa đã nói: “Họ sẽ nhìn lên Đấng họ đã đâm thâu” (Ga 19,37), sự sống và ơn cứu độ chỉ đến với chúng ta khi chúng ta biết nhìn lên Chúa Giêsu trên thánh giá, Đấng mà chính chúng ta đã đâm thâu.

Hôm nay, được mời gọi nhìn lên thánh giá và suy tôn, chúng ta thấy gì?

– Trước hết: Thấy bằng chứng rõ ràng nhất và ghê tởm nhất của tội lỗi chúng ta. Không có sự đen tối và ghê tởm nào hơn tội ác con người đóng đinh Chúa. Đâu phải một lần! Có thể tội ác đó tái diễn hôm nay. Chúng ta dễ nói với Chúa rằng, nếu Chúa đến với chúng con hôm nay, chúng con sẽ đón tiếp Chúa không lên án Chúa đâu. Thật chứ? Chúa đến với tôi hôm nay trong Lời Chúa mà gia đình tôi có đón nhận đâu. Chúa đến với tôi trong Thánh Thể mà tôi có tiếp nhận xứng đáng đâu. Chúa đến với tôi trong Giáo Hội của Chúa mà tôi vẫn khinh thường và lên án. Chúa đến với tôi nơi những anh chị em tôi mà tôi vẫn cứ ghét bỏ, làm hại. Những thái độ của chúng ta đó có khác gì tiếng hét đầy phẫn nộ của người Do-Thái xưa: “Đóng đinh nó vào thập giá!”

– Thứ hai: Thấy bằng chứng Thiên Chúa ghét bỏ tội lỗi, vì tội lỗi chỉ đưa đến sự chết

– Thứ ba: Thấy bằng chứng Thiên Chúa yêu thương con người, như thư gửi tín hữu Do – thái viết: “Không có đổ máu thì không có ơn tha thứ” (Dt 9,22), đã minh chứng Thiên Chúa yêu thương con người đến cùng.

– Sau cùng: Thấy bằng chứng sự chiến thắng của Thiên Chúa. Satan dùng những cám dỗ hòng làm mọi người lụy phục chúng. Trên thánh giá, Chúa Giêsu dùng phương thế Chúa Cha chọn để chiến thắng satan (Gl 2,20). Đó cũng là đời sống kitô hữu được thánh Phaolô diễn tả: “Tôi sống nhưng không còn phải là tôi, mà là Chúa Kitô sống trong tôi” (Gl 2,20). Sống như Chúa Kitô nên hôn nhân của tín hữu là hôn nhân của những người đón nhận và sống với nhau chung thủy, yêu thương, chứ không như thế gian. Sống như Chúa Kitô nên mọi tín hữu vác thánh giá cho nhau, và cùng nhau vác thánh giá theo chân Chúa.

Xin Chúa cho chúng con thành tâm yêu mến Chúa khi cúi hôn kính thánh giá Chúa. Xin cho chúng con hàng ngày biết nhìn lên Chúa trên thánh giá, là Đấng bị chúng con đâm thâu, để đón nhận ơn Chúa từ Trái Tim Chúa vọt trào ra.

—————

Suy niệm 2: Linh mục Giuse Nguyễn Hữu Triết

TƯỞNG NIỆM CUỘC THƯƠNG KHÓ CHÚA GIÊSU

“Các anh tìm ai? Họ đáp: Tìm Giêsu Nazaret. Chúa Giêsu nói: Chính là Tôi đây”

1/ Con người, cả đời tìm kiếm. Tìm đủ thứ: Mới đẻ ra thì tìm vú mẹ, lớn hơn một chút thì tìm bất cứ thứ gì ăn được đưa vào miệng… lớn nữa thì tìm trường, tìm thầy để học… tìm cơm áo gạo tiền, tìm bạn đời, tìm danh tìm vọng, tìm địa vị… quy chung lại là tìm hạnh phúc.

2/ Hạnh phúc ở đời này như một bóng mờ, không bao giờ rõ mặt. Thấy đó, cố chiếm… nó lại vụt mất, có khi để lại đau thương chán chường… bao kẻ nghĩ tiền là hạnh phúc, tìm tiền, vơ cho nhiều tiền, rồi vỡ ra tiền liền với bất hạnh. Hối không kịp. (đám tham nhũng đang ở tù đó) Bao kẻ khác cho tình, rượu, chơi bời, hút chích… là hạnh phúc. Lầm hết, tất cả là bèo bọt, đau thương, tan nát và chết chóc

3/ Chỉ có Chúa Giêsu là hạnh phúc đích thực. Ai thành tâm tìm gặp, bảo đảm có hạnh phúc ngay ở đời này và hạnh phúc vĩnh cửu đời sau: “Lạy Chúa! Chúa là phần gia nghiệp con được hưởng, là chén hạnh phúc dành cho con… trước thánh nhan ôi vui sướng tràn trề, ở bên Ngài hoan lạc chẳng hề vơi” (Tv 15, 5.11).

4/ Tiến sỹ Lâm Ngữ Đường, cả đời tìm chân lý nơi tất cả các tôn giáo lớn… Sau cùng gặp được Đức Kitô trong Phúc Âm, ông đã cảm nhận được hạnh phúc thật, và đã viết ra để chia sẻ trong cuốn sách: Hành trình tâm linh, từ người ngoại đạo trở thành kitô hữu. (Phan quang Định dịch, nhà xuất bản Phương Đông 2017)

5/ Ba nhà đạo sỹ năm xưa, không quản đường xa, chướng ngại, theo ánh sao tua đi tìm Đấng Cứu Thế… họ đã gặp Ngàiđược diễm phúc tin Ngài.

6/ Hôm nay, những lãnh đạo Do Thái đem quân đi tìm Giêsu Nazaret, họ đã giáp mặt Chúa: Chính Tôi đây. Thế nhưng họ không gặp được hạnh phúc. Các bạn biết tại sao không? Xin suy nghĩ và tự trả lời.

WGPKT(10/04/2022) KONTUM

Từ khóa » Thứ Sáu Tuần Thánh Năm 2022