3/ Lời Bài Hát Võ Đông Sơ - Bạch Thu Hà, Dòng Sông Quê Em, Nữa ...

 

VÕ ĐÔNG SƠ - BẠCH THU HÀ

 

Nhạc

1/.Biên cương lá rơi Thu Hà em ơi!

Đường dài mịt mù em không đến nơi

Mây nước buồn cơn lửa binh

Hết kể chuyện chung tình

Khóc than riêng em một mình.

2/.Cây tuôn lá xanh xây mồ cho anh!

Tình đầu bẽ bàng trong cơn chiến chinh

Đưa tiễn nào hay rẽ chia

Cách trở hận muôn đời

Nói nữa chi thêm...nghẹn... lời ...

 

Câu 1: Trời ơi, bởi sa cơ giữa chiến trường thọ tiễn! Nên Võ Đông Sơ đành chia tay vĩnh viễn...Bạch...

 

VỌNG CỔ

...Thu...Hà...

... tình ơi! Đừng hoài công mòn mõi đợi chờ...

Hãy gọi tên anh trong những chiều sương lạnh, khi cánh nhạn bay về cuối nẻo trời xa (-) Hay những lúc canh khuya tựa rèm thưa ngắm áng trăng tà, nàng có nhớ đến tháng năm nầy có một người yêu đã vùi thây giữa vùng cát trắng...

Câu 2: Ta cảm thấy một vùng trời đất hình như đão lộn, máu đào tuôn ướt đẫm nhung bào...

...Ta gọi tên em trong tiếng nấc nghẹn ngào...

Đây mới thật là lần chia ly vĩnh viễn, hết mong gì gặp gở cùng nhau

Rượu ly bôi ngày ấy tiễn anh đi

Hoa lá bay theo vó ngựa phi

Có biết đâu buổi tiễn đưa hôm ấy

Là buổi chia lìa nàng chờ đợi mà chi...

 

Nói lối

Ta cảm thấy máu ngừng trong nhịp thở

Rút gươm thiêng mà giòng lệ tuôn sa

Khắc vào cây ba chữ...Bạch...Thu ...Hà

Kỷ niệm ngày ta không gặp nữa...

Câu 4: Tuấn mã ơi! Hãy phi mau về báo hung tin cho quân ta được rõ, Rằng Võ Đông Sơ đã vùi thây trong gió bụi...

 

VỌNG CỔ

...quan...hà.. .

Tiểng kẻng thu quân tắt lim tự bao giờ...

Hoàng hôn phủ trùm lên bãi chiến một vẻ u buồn lạnh lẽo tiêu sơ

Lá rừng rơi rụng như mưa

Phải chăng xây hộ nấm mồ cho ta!

Máu đào theo lệ tuôn sa

Nhắc câu chung thủy, lòng ta nghẹn ngào

Câu 5: (nhạc)

Máu đào tuôn ướt đẫm nhung bào

Chí anh hùng vùi trong kiếm đao

Bóng chiều rơi cuối nẻo biên thùy (về vọng cổ)

Ta thấy miền xa như rũ bóng quân kỳ...

...Ta muốn kêu lên ba tiếng Bạch Thu Hà...

Bạch Thu Hà ơi! Tim ta như ngừng đập, máu tuần hoàn ngưng chảy khắp châu thân. Thôi thôi lỡ làng rồi tiếng hẹn trăm năm. Từ đây nàng có nhớ đến ta hãy ngâm câu “Túy ngọa sa trường quân mạc tiếu – Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi“.

 

Câu 6: Bạch Thu hà...Bạch Thu hà ơi! Nàng đã bao phen vượt suối trèo non để giữ vẹn tiết trinh. Ta cũng mấy bận lao mình trong nắng gió. Chuyện hàn huyên chưa cùng nhau cạn tỏ, thì giọt máu chung tình đã nhuộm thắm chinh y. Từ đây hết nợ, hết duyên, hết ân, hết ái...Lưỡi gươm thiêng ta xin gởi lại cho người yêu lý tưởng Bạch Thu hà.

 

Nhạc

Hỡi tình chung ơi!

Đường dài mịt mùng em không đến nơi

Mây nước buồn cơn lửa binh

Hết kể chuyện chung tình… (về vọng cổ)

…Khóc than riêng em một mình ./.

 

 

 

DÒNG SÔNG QUÊ EM

 

Nữ: Chiếc xuồng nhỏ đưa em về xóm nhỏ.

Nghe rì rầm câu hát gần xa.

Nam: Dòng sông quê em đẹp ánh trăng ngà.

Nghe câu hát xa xa lòng anh chợt nhớ.

 

NHẠC

 

Nữ: Ơi! Ơi Vàm cỏ đông, ơi hỡi dòng sông. Nước xanh biên biếc chẳng đổi thay dòng. Đuổi Pháp đi rồi nay đuổi Mỹ xâm lăng. Giặc đi đời giặc sông càng xanh trong. Giặc đi đời giặc sông càng xanh trong.

 

VỌNG CỔ

 

1/ Nam: Từ buổi quen nhau anh thường kể cho em nghe chuyện màu xanh trên dòng sông vàm cỏ. Kỷ niệm quê hương hay tình em đó rồi năm tháng xa nhau như con sóng nhỏ trong.......lòng.

 

Dòng nước trong xanh soi ánh trăng rằm. Mấy mươi năm sông cùng ta ra trận là bấy nhiêu lần chở nặng chiến công. Màu xanh quê hương lớn lên trong bom rầm lửa đạn. Nắng dãi mưa ngàn có tình mẹ chắc chiu. Dòng sông tôi yêu chở đầy nhung nhớ.

 

2/ Nữ: Vàm cỏ yêu thương như tình người em gái nhỏ. Vẫn ở bên anh không rõ tự bao giờ.

 

Nam: Long an ơi chung thủy đợi chờ. Quê hương anh là bài ca bất tận. Trung dũng kiên cường đánh giặc toàn dân.

Nữ: Qua vàm cỏ đông lại nhớ về tân trụ hỏi nơi nào không mang kỷ niệm quê hương. Mất mát đau thương càng cao giọng hát, cay đắng mặn nồng vẫn thơm ngát tình em.

 

TRĂNG THU DẠ KHÚC

 

Nam: Gió lên đi cho tình ta say ước mơ. Bấy lâu mong chờ. Ánh trăng đôi bờ.

 

Nữ: Người đi thương nhớ quê hương. Nghĩa chung giữ vẹn nghĩa tình sắc son mến yêu.

Nam: Dòng sông tôi yêu hay dòng sữa mẹ hiền. Chở che bom đạn nuôi đàn con yêu qua tháng năm.

 

VỌNG CỔ

 

5/ Nữ: Hàng dừa nước lung linh ru mình trong nắng mới, xuân đến xuân đi mấy mùa chờ đợi thời gian ơi chở nổi mong.......chờ.

 

Tình quê hương không bến không bờ. Nơi chưa đến chưa quen mà sao thấy nhớ. Miền hạ bây giờ vui lắm phải không anh. Tiếng hát đêm đêm của đàn em nhỏ. Vàm cỏ đông, ơi vàm cỏ đông. Có phải máu cha anh mấy lần rơi đỗ cho mảnh đất Long An thêm rạng rỡ tên vàng.

6/ Nam: Anh sẽ giữ màu xanh trên dòng sông Vàm cỏ, giữ êm đềm kỷ niệm tuổi thơ. Giữ cho Long An bài ca thương nhớ, giữ ánh trăng vàng giữ ngôi sao nhỏ quê ta. Nghe tiếng em ca trên dòng sông giải phóng. Lòng lâng lâng như giấc mộng ban đầu.

 

NHẠC

Nam: Ở tận sông Hồng em có biết quê hương anh cũng có dòng sông. Anh mãi gọi trong lòng tha thiết. Vàm cỏ đông ơi vàm cỏ đông.

 

 

 

 

NỮA ĐỜI HƯƠNG PHẤN

 

Hương: Dẫu biết em có thành hôn với dượng Ba đây. À…mà không … dẫu biết em thành hôn với ai đi nữa, thì chị cũng ráng về với …

 

PHỤNG HOÀNG

… Em. Để mừng ngày em xuất giá, cho vui lòng của ba má.

Chị được nở mặt mày với lối xóm bà con.

 

Diệu:Chị Hai…chị Hai…

 

Hương: Còn dượng ba đây, là 1 thanh niên có học thức lại đàng hoàng.

Chị vô cùng sung sướng, thấy em có 1 người chồng đúng như lòng chị ước mong.

 

Tùng: Chị Hai ơi, chị nói chi câu ấy cho đau lòng, mà ai kia cũng đau khổ muôn phần.

Chớ nào phải đâu người ta phụ bạc, tại số trời biết nói sao hơn.

 

Diệu: Anh nói chuyện ai mà em đây không hiểu được. Anh hãy nói rõ ngọn ngành, kẻo mà em đây phải thắc mắc với lòng.

 

Tùng: Diệu … Em nghe anh nói nè.

 

Diệu: Chuyện gì...anh nói cho em nghe đi

 

Hương: Không...không.... Nếu thương người thì xin đừng có nói ra. Mà tội nghiệp cho em của người ta.

Thà chịu khổ một mình chớ đừng để sầu cho em.

 

Diệu: Chị Hai, chị cũng biết chuyện nầy nữa hả, chị Hai? Chị nói cho em nghe đi chị Hai.

 

Tùng: Ôi đau đớn thay, muốn gọi tên ai mà gọi chẳng nên lời. Diệu ơi em hãy nghe đây là sự thật.

 

Diệu: Là sao hả anh???

 

Hương: Không, không…..Tôi van xin Dượng Ba…

 

Tùng: Sự thật chị Hai đây là …

 

Hương: Chị đây là chị ruột của em.

 

 

 

 

TÔ ÁNH NGUYỆT

TRƯỜNG TƯƠNG TƯ

Nguyệt: Trái tim…vỡ nát buổi ban đầu, tình là sầu, đời là mộng, mẹ đây mới thêu 2 cánh uyên ương.

Giữa..ơ.., tiếng..ơ..nhạn kêu sương….

Nghỉ lại..ơ…phận mình càng thương..ơ..

Ôi hỡi con ơi..ơ..suốt 18 năm qua, mẹ cam khổ sổ biết mấy chừng..chờ đợi ngày con lớn khôn.

 

Minh: (ho..) Nguyệt em…

 

Nguyệt: dạ chào thầy, mời thầy ngồi, mời thầy dùng nước.

 

Minh: Đã nhiều lần tôi van em, đừng có kêu tui bằng cái tiếng thầy, nó khó chịu lắm.

 

Nguyệt: Vậy chớ…thầy muốn tui kêu thầy bằng gì..

Minh: bằng gì cũng được, quyền của em..mà

 

Nguyệt: hứ..dùng tiếng thầy xưng hô thì thầy thấy khó chịu, còn dùng tiếng nào nhẹ nhàng êm ái khác, thì bụng dạ thầy đã biết, sao thầy không chịu nói ra.

 

Minh: Trời ơi….

 

NẶNG TÌNH XƯA

Nguyệt ơi, anh đang cuối đầu chờ ơn huệ, em rộng lòng tha thứ cho anh. Kẻ gây cho em khổ đau lận đận. Suốt cuộc đời duyên nợ dở dang.

 

Nguyệt: Lương tâm thầy cắn rứt chăng ?

Minh: Tui mong chuộc lại lỗi lầm xưa.

 

Nguyệt: để chiều ý thầy, tui sẽ kêu thầy bằng mình, hoặc ba thằng Tâm, hay chỉ bằng anh thôi.

 

Minh: Mình…ba thằng Tâm…nếu được tiếng mình, có nghĩa là em đã sẵn lòng tha ..thứ.

(Vọng cổ câu 1) Nguyệt ơi, từ nay chúng ta âu yếm gọi nhau cho đến hơi thở sau…cùng.

Nửa đời còn lại anh với em gắn bó mặn nồng.

Tuy không đường hoàng giá thú, nhưng cũng là vợ chồng sau trước có nhau. Người ta nghi ngờ đặt thành dấu hỏi, nhưng làm sao người ta hiểu được anh với em đã vượt ra khuôn khổ gia đình. Nguyệt ơi, là chúng ta nối lại mối tình xưa dang dở.

 

Nguyệt: bị ràng buộc vào quá khứ thì hiện tại mỗi 1 mình tôi đau khổ. Còn cho vừa ý anh thì sẽ thêm 1 người phụ nữ khác là vợ của anh sẽ khổ đau, thôi thì ….

 

LÝ GIAO DUYÊN

Anh để cho tôi, cam bề, gối chiếc..

Tình yêu thuở ban đầu, như nước chảy qua cầu

Vừa gặp thì đã xa

Thôi thì tình của chúng ..ta

Riêng đành chịu xót..xa

Miễn cho con khôn lớn nên người

Kể như trọn bổn phận của anh, tiếc làm gì cái thuở tóc xanh

Trở về vọng cổ

 

Minh: Nhưng ở đây anh là ba của thằng Tâm, gặp gỡ má thằng Tâm với tất cả niềm nhớ thương trọn vẹn. Con của chúng ta thằng Tâm sẽ tốt nghiệp ra trường, sắp tới đây anh sẽ chọn ngày lành tháng tốt, để vợ chồng mình hoan hỉ nâng ly, chúc mừng con trong cái buổi lễ thành hôn….

 

Nguyệt: Tâm ơi, thương con mẹ chỉnh tính gửi quà con trong ngày cưới, chứ danh nghĩa nào mà mẹ dám nghĩ đến chuyện nâng ly.

 

Minh: em gửi quà gì cho con ?

 

Nguyệt: đây…mặt gối thêu còn dang dở

 

Minh:chim uyên ương à?

 

Nguyệt: trong ánh chớp nền trời đây đó, uyên ương và cuộc sống tuyệt vời

 

Minh: Dịu dàng từng đường kim mối chỉ,

Có trái tim sắt son tình chung.

Nhịp nhàng phương trời xa thẳm.

Duyên lứa đôi sắt son chờ mong.

 

Vậy mà bao nhiêu năm rồi, em thảnh nhiên như người qua đường xa lạ. Trong khi anh ấp ủ, anh nâng niu một tổ uyên ương êm đềm hạnh phúc. Còn em thì lạnh lùng từ chối, khiến cho anh đây thêm nát ruột xé lòng.

(nói): Nguyệt em, em hãy cho anh 1 ân huệ

 

Nguyệt: chúng ta nên giành tất cả những điều tốt đẹp nhất cho con.

 

Minh: còn chúng ta…?

 

Nguyệt: hãy sống như đôi chim uyên ương trong hoàn cảnh thiên nhiên khắc nghiệt. Khi thời tiết đổi thay. Một con không may bồng bềnh trong biển cả, thì từ đó, con còn lại 1 mình được sức gió, vẫn tháng tháng ngày ngày đang gào to trên sóng dữ.

 

Minh: nhưng từ lâu rồi..em

 

Nguyệt: (Ngâm thơ)

Giấc xuân mộng từ lâu rồi cam trống trãi,

Tình gối chăn nay vẫn chịu lạnh lùng.

Nghĩa mẹ con xin được lúc trùng phùng

Duyên can lễ không thể nào tái hợp

(Vọng cổ câu 5) Gương xưa đã vỡ làm đôi mỗi người một nửa , chúng ta soi vào bước chân con đang chập chững trên …đời..

Quãng đường xa còn chông gai thăm thẳm xa vời.

Thằng Tâm sẽ như thế nào, trước cảnh chợ đời bán lợi mua danh. Buổi giao thời, mới cũ đổi thay, chúng ta là nạn nhân của gia đình tập quán. Thì nay chúng ta phải giúp cho con thoát khỏi, dòng hơn thua bội bạc phủ phàng.

 

Minh:em à, anh đã lo đầy đủ cho con, từ nhỏ đến lớn, nó không thiếu 1 thứ gì hết..em biết không..nó có hiếu lắm em à.

 

Nguyệt: Theo tôi như vậy cũng chưa có đủ, mà thương con á..là phải sống cho trọn vẹn vì con. Đừng để nó rơi theo vết cũ lối mòn của chúng ta ngày trước. Ngập trong lớp rong rêu cặn bã ao tù, hãy chấp cánh để cho nó bay xa, cho nó thấy đất rộng trời cao, núi hiểm rừng sâu và biển cả muôn trùng. Nói với nó, hiện tình khốn khổ của người dân đang trên cổ mang tròng, cho nó được sáng mắt sáng lòng, phân biệt thế nào là ghét là thương.

 

Minh: Nguyệt à, từ lâu em đã cự tuyệt xua đuổi anh, nhưng lần này em hãy cho anh thỉnh thoảng.

 

Nguyệt: không được

 

Minh: không được, có nghĩa là em sẽ đi thêm bước nữa với người khác à?

Nguyệt: anh Minh, nếu anh còn theo chủ nghĩa gia đình hẹo hòi, thì tốt hơn, anh đừng đến đây nữa

 

Minh: được rồi, nếu vậy thì từ nay chúng ta cùng lo cho con vậy, anh về nha Nguyệt

Nguyệt: dạ, anh về

 

Minh: anh về nha Nguyệt.

 

Nguyệt: dạ anh về…. anh Minh

Cảnh 2: Tâm xuất hiện

 

Tâm: chào bà

Nguyệt: chào cậu, xin lỗi cậu, cậu đến đây có việc chi

 

Tâm: có việc cần thiết tôi mới đến đây làm phiền bà

 

Nguyệt: việc chi mà cần thiết

 

Tâm: một chút bà sẽ rõ

 

Nguyệt: nhưng cậu phải cho tôi biết, cậu là con cái của ai, đến đây có việc gì

 

Tâm: bà thật không biết tôi à?

 

Nguyệt: không, tôi không biết cậu

 

Tâm: cũng phải, bà thì đâu có cần biết ai xung quanh. Tôi tự giới thiệu cho bà biết, tôi là con của cái người mới trong nhà này đi ra đó. Cái người đã vì bà, mà bấy lâu nay điên đảo. Còn tôi thì ngược lại, tôi là con của người ấy, tôi sẽ làm cho bà đảo điên.

 

Nguyệt: hả?

 

Tâm: từ trước đến giờ, trước người lớn tuổi, không bao giờ tôi dám lớn tiếng. Nhưng hôm nay vì sự hiếu kính đối với cha, sự yêu thương đối với mẹ, buộc lòng tôi có những lời làm bà không vừa ý, mong bà hiểu cho.

 

Nguyệt: nói vậy cậu đây là con của

 

 

Tâm: tôi là con của ông Minh

 

Nguyệt: cậu thật lòng kính mến cha lắm hả

Tâm: tất nhiên

Nguyệt: và cậu cũng hết dạ yêu thương mẹ của cậu chứ gì…..

 

Tâm: đương nhiên rồi …đã kính cha thì phải yêu mẹ rồi, bà hỏi vòng vo là thừa

 

Nguyệt: cậu, cậu quả là 1 đứa con chí hiếu. Tôi..tôi cũng có 1 đứa con, nó giống y như cậu vậy đó, tui thương nó lắm, nhưng mà tui không được gần nó. Nhìn đến cậu, tôi lại nhớ đến con của tui.

 

Tâm: nhưng rất tiếc tui không phải là con của bà., vã lại, tôi đến đây không phải cầu lấy tiếng khen.

 

Nguyệt: sao vậy, làm con đối với cha biết kính mến, đối với mẹ biết thương yêu , tốt đẹp vậy, cậu phải để cho tui khen cậu chứ. Nhưng cậu à, tui cũng nhắc thêm cho cậu nhớ, ngoài cái việc hiếu thảo với cha mẹ trong gia đình , cậu cũng phải có mối quan hệ với bà con ruột thịt chòm xóm nữa đó cậu.

 

Tâm: qua lời lẽ thì bà tỏ ra là người có họ, có hiểu biết, nhưng tại sao bà lại ko độ xét việc của bà làm, mà lại đan tâm phá hoại gia đình êm ấm của tôi, bà quyến rũ ba tôi, làm cho ba tôi ngất ngây điên đảo, làm cho mẹ tui u buồn khóc lóc, nhưng nói đúng hơn là mẹ tui ghen tức.

 

Nguyệt: mẹ cậu ghen tức ?

 

Tâm: chứ sao? ớt nào mà ớt chả cay. Nhà tui trước kia vui vầy hạnh phúc bao nhiêu, thì bây giờ ba tui 1 góc, má tui 1 góc, không ai nói với ai hết, cả 2 trầm ngâm thâu đêm suốt sáng.

 

Nguyệt: biết chừng đâu, giữa 2 ông bà có 1 nguyên nhân sâu xa nào đó.

 

Tâm: không, nguyên nhân rắc rối là do bà..do bà. Tôi đã tìm hiểu và quả quyết như thế. Cho nên hôm nay tui đến đây, yêu cầu bà hãy tuyệt giao với ba tui.

 

Mà bằng cách tốt nhất là bà phải rời khỏi nơi ….đây.

 

Nguyệt: cậu..

Tâm: không được làm ăn, sinh sống nơi này.

Kể từ hôm nay.

Dứt đường qua lại với ba tui.

Bà thu xếp dọn nhà đi thật xa, không được do dự chần chờ.

Nếu mà trì hoãn cố tình.

Đừng trách tui chẳng thứ tha.

 

Nguyệt: nhưng cậu à, tui…

 

Tâm: còn như bà nghèo khổ cô đơn.

Mà có ý oán hờn, thì tôi sẽ cho tiền.

Bà làm lộ phí mà dời chân.

Bước đầu khó khăn, tôi giúp bà làm ăn lương thiện đàng hoàng

Đừng trở lại ong bướm qua đường

Như trước giờ ở đây.

Bà hãy nhớ lời tôi, đây là số bạc 500 đồng.

Tôi sẽ giúp cho bà, bà hãy dọn đi cho khuất mắt

Nếu mà từ chối, còn tìm cách chối quanh

Tôi hẹn trong 1 tuần thôi, thì bà sẽ biết tay tôi.

(nói) Tui xin lập lại, đây là 500 đồng. tôi cho, tôi cho bà, tôi hẹn trong 1 tuần lễ , bà phải dọn nhà đi nơi khác, nếu còn trì quỡn bà sẽ biết tay tui.

 

Nguyệt: Tâm, con đuổi mẹ à…cậu không hiểu gì hết, cậu không hiểu gì hết. 18 năm trước chúng tôi yêu nhau, tha thiết khao khát sẽ nên vợ nên chổng. Nhưng không, vì mệnh lệnh của mẹ cha, sự áp đặt trong hôn nhân, đạo lí khắt khe, phận làm con buộc chúng tôi phải tuân theo 1 cách nhu nhược mù quáng. Tôi đã mất đi cái quyền làm vợ. Rồi để bảo vệ giọt máu đang hình thành trong tôi, tôi phải âm thầm trốn đi và sinh con trong cảnh đói nghèo, túng thiếu. Nhưng sự bần cùng, cộng thêm những bất công, những định kiến xã hội, giành cho phận đàn bà như tui, một lần nữa tui đã mất đi cái quyền làm mẹ.

 

Tâm: bà làm mẹ ai, bà điên rồi, bà là người đan tâm đi phá hoại hạnh phúc gia đình của người khác

Nguyệt: không, tôi không phá hoại hạnh phúc của người khác, tôi rất tôn trọng hạnh phúc của người khác. Nhưng chẳng lã suốt cuộc đời tôi phải đánh mất đi cái bổn phận, cái quyền làm mẹ nữa hay sao?

 

 

 

 

TÌNH ANH BÁN CHIẾU

Hòòòòo ....... ooơơơi! Chiếu Cà Mau nhuộm màu tươi thắm, công tôi cực lắm mưa nắng dãi dầu. Chiếu này tôi chẳng bán đâu, tìm em không gặp, hòòòòo ...... ooơơơi, tìm em không gặp tôi gối đầu mỗi đêm.

 

(vọng cổ)

Ghe chiếu Cà Mau đã cắm sào trên bờ kinh Ngã Bảy sao cô gái năm xưa chẳng thấy ra ... chào. Cửa vườn cô đã khoá kín tự hôm nào. Tôi đã vác đôi chiếu bông từ dưới ghe lên xóm Rẩy, chiếc áo nhuộm bùn đã lấm tấm giọt mồ hôi. Nhà của cô sau trước vắng tanh, trong gió lạnh chiều đông bỗng có ai dạo lên tiếng nguyệt cầm, như gieo vào lòng tôi một nỗi buồn thê thảm.

Cô đã đặt đôi chiếu bông bề dài hai thước, có lẽ để điểm tô ở chốn loan phòng. Hôm nay cô đã quên tôi để cất bước theo chồng. Cô ơi, đôi chiếu này tự tay tôi dệt lấy, tôi đã lựa từng cọng lác, sợi gai. Nhưng khi tôi đến nơi thì cô đã rời bỏ quê nhà qua xứ khác. Tôi đứng trước cổng vườn xưa với nỗi buồn man mác, còn đôi chiếu này tôi biết tặng cho ai.

Nhớ năm ngoái khi ghe vừa đậu tới vàm kinh Ngã Bảy, cô tươi cười mừng rỡ đón tôi. Cô đưa tôi vào đến tận phòng riêng để đo ni chiếc giường gõ đỏ. Cô đặt làm đôi chiếu và hỏi qua giá cả, tôi trả lời lấy giá rẻ làm quen. Khi tôi sắp sửa lui ghe, cô còn ra đến bến dặn dò kỹ lưỡng. Sau khi cô đà quay gót, chiếc áo bông hường khuất dạng sau mấy lùm tre. Cô ơi, cô có biết đâu tôi đã lấy nón lá che ngang để dấu đôi dòng nước mắt, vì tôi không muốn bàng quang thiên hạ họ cười chê tôi là một kẻ si tình.

(nói lối)

Khi hỏi lại xóm giềng, tôi mới biết, cô theo chồng đã được bốn trăng qua. Mình dám đâu sai hẹn với người ta, mà họ đành đoạn bỏ nhà đi xứ khác.

(vọng cổ)

Tôi vác đôi chiếu bông mà cõi lòng tan nát, bước chân đi như thể xác không ........ hồn. Nước mắt cứ tuôn rơi theo lá rụng trên đường. Gió đông vụt vù thổi mạnh, lạnh đất trời, lạnh đến cả tâm can. Người ta đã có đôi rồi, chiếu chăn đâu ấm bằng người tình chung, để mình vác cặp chiếu bông, chờ đợi chi nữa cho uổng công đợi chờ.

Khuya đêm nay ngồi chờ nước lớn, nỗi buồn đau cứ canh cánh bên lòng. Tôi thấy đời tôi sao lạnh lẽo vô cùng. Còn chi buồn hơn nghề bán chiếu, chỉ để tô điểm loan phòng cho những gái còn xuân. Nhưng khi cất bước sang ngang lại không một lời hỏi han từ giả, cho đến đôi chiếu bông tôi đã uổng công ngồi dệt mấy ngày đêm ròng rã, mà nay vẫn còn nằm trơ ở dưới khoang thuyền.

(nói lối)

Gió đông ơi, đừng thổi nữa, lòng ta lạnh lắm gió đông ơi! Tôi nhổ sào cho ghe chiếu trôi xuôi, lòng nặng trĩu một nỗi sầu tê tái. Tôi ngồi yên sau lái, mắt vẫn hướng nhìn nơi nẻo cũ, vườn xưa. Hỡi ôi, con sông Phụng Nghiệp nó chảy ra bảy ngã, mà sao lệ của tôi nó cũng lai láng muôn dòng. Có ai hiểu được tấm lòng của tôi với cô gái mỹ miều trên kinh Ngã Bảy. Sông sâu bên lở, bên bồi, tình anh bán chiếu trọn đời không phai.

 

 

 

 

VỤ ÁN MÃ NGƯU

 

Oanh ơi ! giờ này em đang ở nơi đâu ...

Em có biết là anh và con đang nhớ em không ...

Bà con cô bác ơi ! Có ai thấy cô ca sỉ thục Oanh ở đâu không làm ơn chỉ dùm tôi với ...

 

Nhạc: Anh đã bao đêm bao ngày thương nhớ ...

Ta sống bên nhau trong hạnh phúc êm đềm ...

Nhưng ai đã gay cho mối tình tan vở ...

Để tình chung thủy nay đành lở làng ...

Để tình chung thủy ... nay đành lở ... làng ...

Cổ nhạc: Em ơi tháng bảy … mưa ngâu có cầu ô thước trên dải ngân hà chức nữ hội ngộ ngưu lang sau một năm dài xa … vắng, còn anh nhớ em chỉ bằng giấc mộng khóc hận gì ai gây cảnh đắng cay, để giờ anh sống kiếp ... đơn côi, biết về đâu khi đường tương lai mịt mờ tâm tối mà lối đi về không có ... ngày mai vì người ta cướp đi đôi mắt của ... anh ... rồi ...

Oán than kêu gào biết cùng ai, sớt chia thương sầu, ơi người ơi ! đớn đâu trong lòng thương cành xanh ... úa tàn trong sớm mai, thương cành xanh … úa tàn trong sớm mai ...

Ngoài kia lất phất mưa bay, ở đây giọt đắng giọt cay trong lòng

Ngỡ gằng ta mãi bên nhau ... nhưng nào ngờ tình lại chia hai ...

Lòng anh đau đớn biết bao ... kiếp sau xum vầy ta mãi mãi gần nhau...

 

Từ khóa » Võ Dồng