80+ Bài Thơ Phật Dạy ý Nghĩa, đọc Là Thấy Thanh Thản - Gocnhotamhon

Có bao giờ bạn thắc mắc tại sao người Việt lại đi chùa nhiều vậy không? Phật Giáo là một tín ngưỡng đã ăn sâu vào tiềm thức của mỗi cá nhân. Đi chùa để tỏ lòng thành kính, cầu phúc, bình an và sự an vui trong cuộc sống. Sau đây gocnhotamhon xin gửi đến bạn những bài thơ Phật dạy ý nghĩa

Những bài thơ Phật dạy

thơ phật dạy

Thanh Thản Kiếp người dài ngắn bao lâu Tùy theo thọ mạng lo âu làm gì Khổ sầu phiền não mà chi Để lòng thanh thản đến đi nhẹ nhàng

Dù cho xinh đẹp giàu sang Hay là xấu xí nghèo nàn khổ đau Tuy rằng hoàn cảnh khác nhau Nhưng tâm đừng chấp nghèo giàu mới hay

Giàu sang dễ bị mê say Nghèo nàn đạm bạc qua ngày cũng xong Làm người cần phải thong dong Yên vui tự tại tấm lòng thanh cao

Cuộc đời sóng gió ba đào Tâm không đắm nhiễm gió nào động lay? Hơn thua thắng bại hằng ngày Thị phi danh lợi xưa nay chuyện thường

Thế nhân cần có tình thương Đừng nên ỷ thế lấn đường người ta Tầm nhìn mở rộng cao xa Từ bi trí tuệ chan hòa nhân sinh

Sống cho trọn nghĩa trọn tình Đừng gây oan trái bất bình với ai Mình còn có lúc cũng sai Nghiệp dày phước mỏng đức tài chưa sâu

Cuộc đời nào có bền lâu Vô thường không hẹn biết đâu mà lường Thăng trầm vinh nhục phong sương Giữ lòng bình thản đừng vương khổ sầu

Ta người có khác gì đâu Cảm thông tất cả nguyện cầu an nhiên Cần nên tránh ác làm hiền Để tâm trong sạch không phiền không tham

Sân si nhất định không làm Đơn sơ biết đủ không ham muốn nhiều Tiền tình vật chất những điều Nếu tham thì biết bao nhiêu cho vừa

Đừng nên lưu luyến say sưa Xa ly đừng chấp đừng ưa so bì Đắm mê dục lạc mà chi Ta còn không có, có gì của ta ? Đủ duyên hòa hợp sinh ra Hết duyên tan rã gì là ta đâu?

Chấp chi mang khổ mang sầu Nhè nhàng buông xả không cầu không mong Luôn luôn thanh tịnh cõi lòng Thảnh thơi giải thoát khỏi dòng trầm luân

Xem thêm:

  • Thơ mùa thu
  • Thơ tình chia tay 4 câu

Đời là cõi tạm Đời Là Cõi Tạm Bởi đời là cõi tạm Nên sống thật với nhau Nếu kiếp người trôi mau Thì oán thù dừng lại.

Bởi không gì tồn tại Nên giận hờn bỏ qua Nếu lòng mình vị tha Thì nỗi sầu tan biến

Bởi không gì lưu luyến Nên đừng buộc ràng thêm Nếu có ngày và đêm Thì mê rồi phải ngộ.

Bởi mộng đời dễ vỡ Nên quý trọng hôm nay Nếu thế sự vần xoay Thì ngồi yên tĩnh lặng.

Bởi lòng người sâu thẳm Nên đừng cạn nghĩa ân Nếu mang nặng nghiệp trần Thì buông rời vọng tưởng.

Bởi tham cầu danh tướng Nên quán niệm vô thường Nếu ai còn tha phương Thì nhớ về nguồn cội.

Bởi ai còn nông nỗi Nên nhớ lấy lời xưa Nếu ai đi trong mưa Thì thấm đời gian khó.

Bởi yêu trong giông gió Nên hiểu tình long đong Nếu “Sắc tức thị Không” Thì… vô cầu, vô niệm.

Sống Vội Vội đến, vội đi, vội nhạt nhòa Vội vàng sum họp vội chia xa. Vội ăn, vội nói rồi vội thở Vội hưởng thụ mau để vội già.

Vội sinh, vội tử, vội một đời Vội cười, vội khóc vội buông lơi. Vội thương, vội ghét, nhìn nhau lạ! Vội vã tìm nhau, vội rã rời…

Vội bao nhiêu kiếp rồi vẫn vội Đuổi theo hạnh phúc cuối trời xa. Ngoài hiên, đâu thấy hoa hồng nở Vội ngày, vội tháng, vội năm qua.

Cứ thế nghìn thu đời vẫn vội Mặt mũi ngày xưa không nhớ ra. “Đáy nước tìm trăng” mà vẫn lội Vội tỉnh, vội mê, vội gật gà…

Vội quên, vội nhớ vội đi, về Bên ni, bên nớ mãi xa ghê! Có ai Giác lộ bàn chân vội “Hỏa trạch” bước ra, dứt não nề…

Luân Hồi Vay Trả Ai sinh ra cũng một lần phải chết, Chết đi rồi có hết được đâu Sự sống mới rồi sẽ lại bắt đầu, Hành tinh xanh mãi nuôi màu hi vọng.

Đi vào đời với hai bàn tay trắng Lúc lìa đời lại trắng cả bàn tay. Khi sống tham nhặt cho đầy, Phải mang lấy nghiệp trả vay nợ đời.

Kiếp luân hồi có sinh có diệt Đời vô thường giả tạm hư không Ngũ uẩn: “Sắc bất dị không” An nhiên tự tại cho lòng thảnh thơi.

Sống kiếp đời chớ nên gây nghiệp Để tát sinh tạo kiếp luân hồi, Bà Ta là cõi tạm thôi Phước tu cực lạc, cõi trời Tây Thiên.

Nghiệp chướng Nam mô nam mô tại TÂM Biển khổ mênh mông bởi lỗi lầm Chớ gieo tai vạ thành nghiệp chướng Phúc họa trong đời kiếp hồi luân.

Ở trọ Lang thang trong cõi Ta Bà, Tây Thiên là chốn quê nhà xa xăm. Khéo tu sẽ được về thăm, Quê hương ta đó ngàn năm vĩnh hằng.

Miền vô ngã Ta nhẹ lòng đi trong miền sỏi đá Mùi hương sen lan tỏa khắp càn khôn Dĩ hòa vang giữa chánh niệm mõ dồn Nghe từ bi đẹp ngôn “chân thiện mỹ”.

Luật luân hồi chẳng bao giờ thi vị Cõi sắc không đạo lý thật công bình Ta và người cũng qua cửa tử sinh Nợ tiền duyên nghĩa tình đời vay trả.

Kẻ gian tham rơi xuống vùng đại ngã Tình mưu mô xảo trá dạ sói lang Gây đau thương cho những tấm lòng vàng Chịu cay đắng lệ tràn đầy thống khổ.

Ta mải mê ngắm nhìn hoa đá trổ Và hiểu rằng bến đỗ của nhục vinh Người kiên trung tự đứng thẳng thân mình Sống thanh tao lộ trình duyên, nghiệp, quả.

Buông Thật nhẹ nhàng gió thổi chiếc lá trôi Êm mặt sóng luân hồi sông chỉ một Thu ngang trái khiến mắt vàng thưa thốt Nhẹ tiếng hờn để tốt chiếc lá Xuân.

Tôi ngồi đây, bên hiên vắng Trăng tuần Soi trần thế bằng vô ngần trong dạ Trái tim mở ôm những điều vô giá Gạt bụi trần bao dối trá, trái ngang.

Mở vòng tay rước tình cảm ngọc vàng Rũ một tiếng bên đường cùng oán hận Buông tất cả để tâm ngời vô tận Hướng mặt trời thở tiếng giận thương yêu.

Đời bể dâu ngược lối vốn rất nhiều Đạo hiền đức dạy những điều ngay thẳng Hồn nhẹ nhõm để tâm luôn cố gắng Buông chữ đời để không nặng chữ tâm.

Răn Mình Luân trầm há phải tại mùa sinh? Sướng khổ tùy duyên lỗi tại mình Nếu đã bần thanh nào sợ nhục? Còn hơn vượng phú để cầu vinh Vì gieo nghiệt khẩu đành quên nghĩa Bởi rắc tà tâm phải phụ tình Nhắn gửi đôi điều âu cũng đạo Sen đài hướng Phật niệm cầu kinh.

Hoa Bồ Đề Bàn chân nhỏ dưa tôi vào cõi Phật , Chùa HỒI LONG vốn tự ngày xưa Nhà sư trẻ giàu lòng nhân ái, Xây chùa chiền nhà dưỡng lão chúng sinh.

Thầy chỉ cho tôi hoa Bồ Đề năm sắc Biết dỗi hờn khi thầy bận không chăm, Chưa bao giờ thầy dời chùa lâu cả, Sợ khách lễ chùa thấy vắng lại buồn thương.

Buông Bỏ Ngẫm ở đời bao chuyện thị phi Tiền tài, danh vọng cũng lắm khi Mang phiền nhiễu cho đời thêm khổ Để cho ta lại phải nghĩ suy Rồi tình ái sầu thương bi luỵ Lệ tuôn rơi đau xót lòng ai Thôi từ nay tôi xin BUÔNG BỎ Bởi cuộc đời mãi cứ thế thôi!

Tiếng Chuông Chùa Đinh đoong, binh boong, đinh đoong! Tiếng chuông Chùa vọng ấm hơn cõi đời! Rằm tháng bẩy để chiều rơi Giữa mưa ngâu thấm nỗi đời xa nhau !

Ảo mờ Ô Thước bắc cầu Ngưu Lang, Chức Nữ chờ nhau năm ròng! Nỗi lòng bấn bíu đục trong Để mưa tháng bảy gột lòng thảnh thơi.

Đinh đoong, Chuông cứ rơi rơi Từ trong Phố thị, ra ngoài đồng xanh Tiếng Chuông thấm đẫm lòng anh Tiếng Chuông rung nhịp em thành nữ tu.

Để lòng thánh thiện tình thơ Giữa đời từ thiện mộng mơ an lành Để em chung nhịp bước anh Ta quỳ lạy Phật đã thành Thánh ca.

Tình yêu riêng của Vạn nhà Quyện vào trong trái tim ta chung tình Anh nhìn lên ngọn lung linh Thiên hà trôi giữa nhân tình bao la.

Binh boong Chuông mãi rung ca Nguyện cầu an phước mọi nhà tâm linh Rằm tháng bảy đất nước mình Ngả theo hương khói chúng sinh cầu hồn.

Rằm tháng Bảy kết âm – dương Non cao biển rộng yêu thương an lành!

Vô Tư Đời người sống được nhiêu năm Thật tâm mà sống, chẳng phiền đến ai. Đời người như chuỗi phim dài Đâu cần phải diễn, đâu cần nhập vai.

Đời người lắm chuyện bi hài Người vui kẻ khóc, chuyện hài thế gian. Vui buồn rồi cũng chóng tàn Buồn nhiều vui ít, vô vàng khổ đau.

Thật lòng ta sống cùng nhau Kẻ cho người nhận, trao nhau tấm lòng. Dù đời dòng chảy ngược dòng Khổ đau vẫn sống, mĩm cười vô tư.

Miệng Đời Miệng đời nào nuôi ta lớn Thói đời bạc bẽo, răn dạy ta khôn. Người đời thích nói sướng mồm Miệng tạo thêm nghiệp, chẳng phiền để tâm.

Thôi thì ta cứ giả câm Không nghe không thấy, lỗi lầm thứ tha. Cuộc đời dể hiểu thôi mà Nhìn hình đoán chữ, mới là hanh thông.

Tự tâm cởi mở tấm lòng An nhiên tự tại, cảm thông cho đời. Ai ơi xin nhắn đôi lời Đừng vội phán xét, cuộc đời người ta.

Lời xấu từ miệng thốt ra Nghiệp từ cửa miệng, do ta tạo thành. Hoa thơm hương ngát vây quanh Lựa lời mà nói, cho xanh cõi lòng.

Phật Con ngước nhìn khuôn mặt Phật Thượng sầu hạ hỉ bao dung Có phải nhân sinh nhiều đau khổ! Mà người từ bỏ ngôi vua?

Người ngồi dưới gốc Bồ Đề giác ngộ Tìm đường phổ độ chúng sinh Chân lý nhân tâm người tìm thấy Thế gian hãy tỉnh táo cứu mình!

Dẫu con còn nông cạn u mê Con vẫn nhận ra Phật chẳng ở đâu xa ngái Phật trong tâm con, trên ruộng đồng bờ bãi… Trong tình yêu chân chính của con người!

Khi bỏ buông được mất ở đời Khi tha thứ cho người từng lầm lỗi Khi biết cho đi mà không cần đòi hỏi… Là lúc ánh sáng Phật dẫn đường!

Phật là tình yêu máu thịt quê hương Biết dâng hiến thanh xuân cho Tổ quốc Biết đớn đau trước cộng đồng thân thuộc Chia áo nhường cơm san sẻ nhọc nhằn!

Khi có Phật ta rạo rực mùa xuân Chữ Hiếu chữ Trung vẹn tròn sau trước Chữ Nghĩa chữ Tình trào dâng con nước Hạnh phúc đong đầy trước mỗi bình minh!

Xem thêm:

  • Thơ về bạn thân
  • Thơ mùa đông

Vô Thường Khi là đứa trẻ sinh ra, Cuối đời tất yếu, tuổi già hoại tan. Hoa kia nở để rồi tàn, Thành, tru, hoại, diệt, hợp tan vô thường, Kiếp người chẳng phải vấn vương, Tu được phước huệ rộng đường về thiên.

bài thơ phật dạy

Nhân Quả Gieo tham lam, hái khổ đau, Gieo lòng sân hận, hái sầu bi ai. Trồng cây gai, chạm phải gai, Hương thơm trồng huệ, trồng nhàu, trồng sen. Gieo nhân lành, hái quả ngon, Gieo thánh thiện, được quả tròn từ bi. Gieo u mê, hái quả si, Luật trời không thể biến suy lẽ đời. Gieo nhân thánh, được lên trời, Giác ngộ trí tuệ, rạng ngời tòa sen.

Cầu An Con lạy Đức Phật từ bi Trên cao người có thấy gì nhân gian Thấy chăng những nỗi cơ hàn Thấy chăng những nỗi gian nan cõi trần.

Đời là bể khổ trầm luân Đời là vực thẳm muôn phần xót xa Rừng vàng biển bạc của ta Chúng sinh tàn phá thật là cam go.

Đời còn lắm chuyện nhỏ to Sân si tham ngãi chẳng lo giữ vàng Đời còn bao trẻ lang thang Không nơi nương tựa ai mang bây giờ.

Đời còn lắm chuyện bất ngờ Đuổi cha đánh mẹ tôn thờ hư không Trên cao cửa Phật có trông Nhồi da nấu thịt có không tình người.

Còn bao nhiêu chuyện mười mươi Thế gian còn có những người vong ân Cúi lạy Đức Phật Quan âm Từ bi hỉ xả khai tâm con người.

Cho chúng sinh nở nụ cười Bác từ bác ái cuộc đời nở hoa Để cho ngày lại tháng qua Trần gian tươi đẹp kết hoa Niết Bàn.

Để đời không tiếng oán than Chúng sinh hỉ hả hân hoan với đời Trần gian tươi đẹp nơi nơi Tây phương cực lạc rạng ngời niềm vui

Phước Thiện Đời người ngắn ngũi không dài Sống sao có ích, đêm ngày không lo. Áo cơm vật chất dày vò Một vòng lẩn quẫn, khổ cho kiếp người.

Tham lam keo kiệt sinh thời Làm sao đến được, cõi trời mai sau. Đam mê danh lợi sang giàu Tạo thêm duyên nghiệp, dấy vào tấm thân.

Mai này nhắm mắt lìa trần Hồn đến địa ngục, mắt dần sáng ra. Thấy rồi lòng mới xót xa Nhận ra đã muộn, án tra ngục hình.

Làm thiện được phước theo mình Kiếp sau sẽ được, tái sinh sang giàu. Hồng Ân Tam Bảo bao la Pháp quang soi chiếu, thân ta an lành.

Nhân lành quả ngọt đầu cành Làm thiện được phước, trời xanh thương tình. Lời dạy của ông bà, cha mẹ qua những bài thơ

Bản Ngã Dục Vọng Chúng sinh đắm đuối si mê, Sống trong ảo vọng háo danh muộn phiền. Ganh đua giành dật đồng tiền, Tham lam sắc dục đảo điên mê mờ. Biển khô mà không thấy bờ, Trôi lăn muôn kiếp trông vô ngàn đời. Vô minh, vọng tưởng xa vời, Cái thân giả tạo một thời khổ đau. Tham sân si muôn kiếp sầu, Bến bờ giác ngộ hay mau quay về. Xa lìa biển khổ, sông mê, Con đường hạnh phúc tìm về thiên tai.

Hư Không Vô Ngã Quán thân bất tịnh Quán tâm vô thường Quán pháp vô ngã Trí tuệ bát nhã Giải thoát chúng sinh Cứu khổ vô minh Cứu nhân độ thế Lòng trần dâu bể Biển khổ không bờ Trôi nổi mê mờ Chấp bám khổ đau Đi mãi nơi đâu? Quay về bến giác. Con đường giải thoát Thanh, tĩnh, tịch, không Buông xả trong lòng Là bờ hạnh phúc.

Bài thơ Phật giáo số 3 Người tu phải tin lý công nhân quả Nợ mình gieo đã nhiều kiếp nào rồi Nay mình tu thì nghiệp quả cộng nhồi Hãy ưng chịu, để trả đền nghiệp báo.

Nợ oan trái sớm cần nên cởi tháo Kiếp tiền nhân nay trả phải cho xong Bậc chân tu phải chí quyết một lòng Dù trăm đắng, ngàn cay không thối chuyển.

Bài thơ Phật giáo số 5 Chư ác mạc tác Chúng thiện phụng hành Tự tịnh kỳ ý Thị chư Phật giáo.

Chớ làm các điều ác Siêng làm các việc lành Giữ tâm ý trong sạch Đó là lời Phật dạy.

Bài thơ Phật giáo số 6 Mẹ cho con tất cả Hết quãng đời tuổi xanh Cả yêu thương dịu ngọt Rộng hơn biển trời thanh.

Mẹ là gió mát tinh anh Là cây tiên dịu, là cành Thuỳ Dương Mẹ là hoa, mẹ là hương Mẹ là nguồn cội, tình thương nhiệm mầ

An Lạc Yêu thương giúp đỡ mọi người Lương tâm thánh thiện, miệng cười dễ thương. Hoạn tai hoạn kiếp tránh đường Tự thân an lạc, tai ương xa rời.

Sinh thời làm thiện hết đời Tạo nhiều công đức, phật trời thương cho. Mai này thân xác thành tro Hồn về cực lạc, chẳng lo muộn phiền.

Thả hồn dạo bước cõi tiên Đâu còn chi nữa, ưu phiền thế gian.

Thương – Ghét Thương ai thương cả con đường Ghét ai ghét cả, đời thường quanh ta Cuộc đời thương ghét đâu xa Luôn luôn ẩn hiện, bên ta mỗi ngày

Bận lòng chi những đám mây Hết mưa lại nắng, như ngày thay đêm Vô tư ta sống êm đềm Mặc người nhân thế, bên thềm ghét thương.

Từ Bỏ Từ bỏ thói quen hay vội vàng Nói làm hấp tấp thiếu đoan trang Thiếu suy xét kỹ không từ tốn Hối hận ăn năn cũng muộn màng.

Từ bỏ thói quen hay đắm say Say ăn say ngủ thêm say tài Say tình say rượu say danh vọng Say quá khổ đau suốt tháng ngày.

Từ bỏ thói quen hay dối gian Làm người chân thật sống đàng hoàng Dù ai giả dối mình đừng giả Nghiệp báo không sai rất rõ ràng.

Từ bỏ thói quen hay giận hờn Nói lời trách móc phân thua hơn Chiến tranh miệng lưỡi rất nguy hiểm Phải biết thuận hòa sống chánh chơn.

Từ bỏ thói quen hay thở than Chuyện gì không đáng cũng than van Làm cho mệt mỏi người nghe thấy Chấp nhận là xong mọi việc an.

Từ bỏ thói quen hay tự cao Cuộc đời lên xuống sóng ba đào Vô thường thay đổi đâu yên mãi Khiêm hạ hòa đồng sống với nhau.

Từ bỏ thói quen hay tự ti Buồn phiền mặc cảm thêm sầu bi Tự tin làm lại những điều tốt Đừng mãi đeo mang một thứ gì.

Hãy Nhẹ Nhàng Nếu gặp người nóng tánh Hãy nhẹ nhàng nhìn thôi không cần phải lẩn tránh Chưa hỏi đừng hé môi

Nếu gặp người giả dối Hãy nhẹ nhàng chia tay Lặng lẽ không cần nói Ngọt ngào đừng mê say

Nếu gặp người hay giận Hãy nhẹ nhàng mỉm cười Giao tiếp luôn cẩn thận Để người được vui tươi

Nếu gặp điều trái ý Hãy nhẹ nhàng tìm ra Nguyên nhân của sự lý Đừng vội trách người ta

Nếu gặp điều cay đắng Hãy nhẹ nhàng đừng sân Dù tình đời bạc trắng Tất cả có nguyên nhân

Nếu gặp điều đau khổ Hãy nhẹ nhàng vươn lên Đừng chùn bước tại chỗ Lấy khổ đau làm nền

Nếu gặp điều bất hạnh Hãy nhẹ nhàng đi qua Không cần phải trốn tránh Chuyện nhỏ cõi ta bà.

Buông Xả Cuộc đời có lúc thịnh suy Được thua khinh trọng cũng tùy người thôi Buồn chi những chuyện xa xôi Giận chi sự việc qua rồi đã lâu

Tội gì thức trắng đêm thâu Xả buông tất cả buồn rầu tiêu tan Để cho tâm trí bình an Cuộc đời còn có muôn ngàn điều hay

Chỉ cần cách sống đổi thay Đừng nên chấp chặt xưa nay lối mòn Trăng còn có lúc khuyết tròn Sự đời đừng tưởng ngọt ngon đều đều

Chắc là phước đức không nhiều Cho nên hay gặp những chiêu đau lòng Vậy thì xả bỏ là xong Chấp hoài cũng giống mang gông nặng nề

Có gì tốt đẹp mà mê Xem như chuyện nhỏ bên lề đời ta Những điều nghịch cảnh phong ba Là do nhân quả oan gia đời nào

Bây giờ trả hết đâu sao Trả rồi khỏe nhẹ hãy chào tiển đưa Đừng nên tái ngộ dây dưa Đừng gieo lộn giống như xưa được rồi

Ngày nay phước đức vun bồi Đừng bi quan quá buông trôi cuộc đời Phải lo làm lại kịp thời Vươn lên hoàn hảo rạng ngời tương lai.

những bài thơ phật dạy

Lời Khuyên Cho Con Nếu vấp ngã hãy tự mình đứng dậy Cuộc đời này luôn đầy rẫy chông gai Ngẩng cao đầu và bước tới tương lai Đừng trông mong bất kỳ ai giúp đỡ

Hãy tự mình làm dù hay dù dở Chưa thành công đừng than thở nghe con Phía trước chúng ta cơ hội vẫn còn Nếu cố gắng sẽ làm tròn mơ ước

Có những lúc phải một mình lội ngược Mặc dòng đời như dòng nước chảy xuôi Sau đắng cay ta sẽ được mỉm cười Nếu có thể hãy giúp người hoạn nạn

Cố gắng sống để bớt thù thêm bạn Đừng bao giờ phải buồn chán bi quan Vết thương sẽ lành bằng thuốc thời gian Không được quên thuở cơ hàn khốn khó

Yêu đồng loại và chúng sinh cây cỏ Sống có tình để cho gió cuốn đi Vui lên con gác bỏ hết sân si Và hạnh phúc với những gì mình có.

Muôn loài bình đẳng Phật dạy ta muôn loài đều bình đẳng Ta ỷ mình sức mạnh chẳng nương tay Thân thể ta mấy chục kí hôm nay Là máu thịt của muôn loài động vật

Chẳng từ bi lòng người tâm tàn ác Loài vật kia nào hiến xác ta ăn Ta làm người mà lòng dạ gian manh Ta ham sống nhưng nỡ đành giết chúng

Nào ăn nhậu nào ta đem dâng cúng Loài chúng sanh muốn sống cũng như ta Thế mà ta lại sẻ thịt banh da Ăn vào bụng bao hồn ma theo báo

Bởi làm người ta mất tâm nhân đạo Phước đức nào ta đã tạo ngàn xưa Sẽ dần tan như những đám mây mưa Khi hết phước thì cũng vừa đúng lúc

Những oan gia bao đời luôn túc trực Chúng đợi chờ để hừng hực báo thù Bệnh nan y cùng các chứng ung thư Là oan nghiệp ta gây từ bao kiếp Con sám hối những gì phật dạy Con lạy phật từ nay sám hối Từ lâu rồi tâm tối u minh Sống mà chỉ biết riêng mình Tham lam bỏn xẻn quên tình xung quanh

Tâm phàm tục lợi danh đeo bám Tham sân si lại hám bạc tiền Từ nay con nguyện tu hiền Ăn chay niệm phật cửa thiền từ bi

Xem thêm:

  • Thơ mùa hè
  • Thơ về mưa

Sám hối Con sám hối những gì phật dạy Nguyện tâm này hối cải ăn năn Sớm hôm kinh kệ chuyên cần Khai tâm trí tuệ chữ sân con chừa

Con xin hứa không ưa tham dục Nguyện tu hành mọi lúc mọi nơi Từ nay con nguyện trọn đời Tà dâm con tránh nói lời thì ngoan

Vì khẩu nghiệp đa mang nạn kiếp Nói lời ra không ức hiếp người Nguyện xin thức tỉnh tức thời Mắng người năng nhẹ phước trời lấy đi

Giờ hiểu rỏ việc chi thận trọng Không hơn thua tham vọng rượu chè Những điều lẽ phải lắng nghe Bạc bài đen đỏ lô đề tránh xa

Chữ hiếu Học cao hiểu rộng mà chi Để rồi chữ hiếu, vứt đi chẳng màng. Uy quyền chức tước giàu sang Mặc cho cha mẹ, lang thang chợ đời. Sinh thời cơm áo không rời Mẹ cha chăm sóc, cho đời ấm no. Học hành thi cử chạy lo Miếng cơm manh áo, dày vò tấm thân. Nuôi con khôn lớn tảo tần Mưa giông nắng cháy, vai trần trơ xương. Cuộc đời vất vã gió sương Mong con thành đạt, tương lai sáng ngời. Giờ đây phú quý sinh thời Sao vội quên mất, cuộc đời mẹ cha. Mẹ cha nào có trách ta Dù ta bất hiếu, cũng là đứa con. Làm con chữ hiếu nên tròn Bất nhân bất nghĩa, con mình noi theo. Cuộc đời là sợi dây leo Nhân nào quả nấy, chớ gieo ở đời.

Danh Lợi Danh lợi đến rồi danh lợi đi Ham chi một chút nhất hay nhì Đêm nằm thao thức tâm điên đảo Hơn thua tranh chấp nhọc công lao

Oán thù chi để khổ lòng nhau Nghiệp xưa nghiệp nữa phải mang vào Kiếp này kiếp khác luân hồi mãi Nợ nần gian díu khổ làm sao

Nghe lời Phật dạy hãy tu mau Giữ tâm trong sạch để khi nào Ra đi nhắm mắt hồn thanh thản Không còn lo nghĩ chuyện lao xao

Chúng ta chung sức hãy cùng nhau Dựng xây thế giới đẹp muôn màu Nơi ánh đạo vàng lan biển rộng Không còn thấy nữa cảnh thương đau.

Thời Vận Còn thời kẻ đón người đưa Hết thời đi sớm, về trưa ai màng. Cuộc đời lắm chuyện trái ngang Cũng là quy luật, chẳng than trách phiền. Còn tiền cuộc sống như tiên Hết tiền đói rách, ai phiền để tâm. Bao năm cuộc sống sai lầm Đến khi thức tỉnh, lặng câm nghẹn ngào. Còn tiền chẳng sống vì nhau Hết tiền mới thấy, trước sau một mình. Còn tiền cảm thấy tự tin Hết tiền cảm thấy, bóng hình chơi vơi. Sinh thời chẳng giúp người đời Khư khư cất giữ, chẳng rời khỏi thân. Cúng dường bố thí chẳng cần Trời cao lấy lại, dần dần mà thôi. Trách chi số phận cuộc đời Làm thiện được phước, ông trời thương cho. Tiền vàng đầy tủ cơm no Cho thêm cái vận, của kho cũng đầy.

Hóa Giải Ngục Hình Tạo nhiều công đức ở đời Giúp người đã khuất, xa rời nỗi đau. Âm ti sâu thẳm ngục lao Là nơi giam giữ, biển đao ngục hình. Ông bà cha mẹ vong linh Sinh thời làm ác, nhuốm mình nơi đây. Ngục đày án phạt tội gây Ngày đêm chịu phạt, thân gầy chịu mang. Tiếng kêu tiếng khóc tiếng than Nỗi đau thể xác, trăm ngàn vết đau. Làm con làm cháu thì sao Làm nhiều việc thiện, giảm lao án hình. Ngày đêm sớm tối đọc kinh Nguyện cầu Địa Tạng, thương tình giúp cho. Án hình không phải dày vò Sớm được siêu thoát, được cho luân hồi.

Hư vô Kiếp người sao mãi long đong Nghiệp duyên vay trả, theo dòng sông mê. Trần gian đau khổ mọi bề Đâu như bến mộng, tràn trề yêu thương. Đau thương vùi lấp nẻo đường Lệ rơi giọt đắng, buồn vương mi sầu. Cảnh đời oan trái dạ đau Hỡi ai biết được, rằng câu ai ngờ. Tình người sao mãi thờ ơ Ngày đêm vọng tưởng, ước mơ sang giàu. Hận thù ganh ghét hại nhau Một vòng lẩn quẩn, con dao hại mình. Giúp người thoát cảnh tai ương Dựng xây công đức, vạn trường thiện duyên. Mai kia nhắm mắt xa thiên Hồn kia dạo bước, cõi tiên tang bồng. Trần gian sắc sắc không không Chỉ là cõi tạm, nặng lòng mà chi. Mai kia cất bước ra đi Có mang theo được, của gì thế gian.

Con Người Con người ai chẳng tò mò Người đời nói chuyện, thập thò lắng nghe. Con người tính thích lấy le Mặt hay sỉ diện, thích khoe mình giàu. Con người ích kỷ giống nhau Lợi mình đi trước, lợi sau trao người. Con người hay tỏ ra cười Nhưng ai nào biết, lòng người buồn đau. Con người tham lam giống nhau Lòng tham không đáy, trước sau chẳng dời. Con người hay tính lỗ lời Chẳng ai chịu thiệt, cả đời so đo. Con người cuộc sống tự lo Chẳng ai giúp đỡ, đói no tự mình. Con người có tính giữ gìn Của người thì lấy, của mình giấu đi. Con người ai chẳng sân si Hơn thua ganh ghét, lễ nghi chẳng màng. Con người tính thích giàu sang Đạp nhau để sống, chẳng màng tiếc thương. Con người chẳng thích cúng dường Nạn tai nạn kiếp, mới trườn tới thăm. Con người hay tính xa xăm Ngày đêm toan tính, trăm năm kiếp người. Con người có tính lả lơi Trêu hoa ghẹo bướm, chẳng ngơi ngắm nhìn. Con người ham dục sắc tình Thoả cơn dục vọng, đắm mình si mê. Con người thích hứa thích thề Chỉ là miệng lưỡi, bên lề cuộc vui. Con người thấy xấu là vùi Chê bai trên dưới, miệng vui cười đùa. Con người bản tính hay hùa Ăn theo câu chuyện, được mùa số đông. Con người chẳng thích cho không Có qua có lại, mới đồng đều nhau. Con người bản tính trước sau Đa phần là giống, khác nhau tuỳ người.

Sống Sống nên biết mình là ai Đừng làm cha mẹ, đêm dài âu lo. Sống nên có nhận có cho Người cho người nhận, nào lo thiệt thòi. Sống nên bỏ thói đua đòi Chạy theo vật chất, sầu lo đêm ngày. Sống nên tạo công đức dày Cho con cho cháu, sau này hưởng lây. Sống nên thấy khổ giúp ngay Tâm luôn hướng thiện, nạn tai giải trừ. Sống nên rộng lượng nhân từ Vị tha tất cả, thói hư người đời. Sống nên đạp đất đội trời Hiên ngang khí phách, một đời sạch trong. Sống nên ăn ở một lòng Ăn ngay nói thẳng, chẳng vòng chẳng vo. Sống nên phân biệt chánh tà Tránh xa người xấu, mới là người khôn. Sống nên nhỏ tiếng ôn tồn Đừng nên quác mắng, cho hồn thảnh thơi. Sống nên có làm có chơi Đừng nên mê ngủ, chơi bời thâu đêm.

Thơ Phật dạy ý nghĩa

Oán Trách Con người sống ở trên đời Miệng hay trách móc, đất trời không thương. Tai ương xui rủi ven đường Đau thương buồn khổ, miệng vương trách hờn. Phật trời ban phát tình thương Chúng sanh làm ác, nên đường chông gai. Lệ rơi máu chảy trách ai Thân làm muôn việc, tội gây do mình. Miệng thì oán trách thần linh Chẳng thương chẳng giúp, cho mình an vui. Luân thường nhân quả ai khui Tự mình tạo nghiệp, thân vùi vương mang. Cớ sao oán trách lầm than Thánh thần Đức Phật, vô can chuyện đời. Tự mình gieo nghiệp không rời Ắc chịu hậu quả, luật trời không dung.

Thơ Phật dạy

Tâm Con Người Con người có hai cái tâm Tâm ma tâm phật, gieo mầm trong ta. Tâm ma nghĩ việc xấu xa Luôn nghĩ làm ác, gây ra cho mình. Khiến ta làm việc sát sinh Tay nhơ dính máu, nhuốm mình máu tanh. Hại người thân thuộc xung quanh Chỉ vì ích kỷ, tham sanh ham giàu. Tâm ác giết hại lẫn nhau Không tình không nghĩa, làm đau lòng người. Tâm ác làm chuyện bất lương Hại người hại bạn, theo đường quỷ ma. Tâm phật rộng lượng bao la Không sân không hận, thứ tha mọi điều. Tâm phật làm thiện từ bi Bao dung hỷ xã, sân si không màng. Tâm phật khắc chế hung tàn Đấu tranh chế ngự, thân ta nghĩ gì. Con người làm thiện từ bi Tâm ma tan biến, còn gì trong ta. Con người làm ác sanh ra Tâm ma chế ngự, quỷ sa hại người. Ta nên niệm phật không rời Giữ tâm chánh niệm, đổi dời cái tâm. Tâm ma tan biến dần dần Gắng tu niệm phật, phước phần tăng lên. Làm thiện sẽ được đáp đền Nhân nào quả đó, gắng bền đường tu.

Hãy Là Chính Mình Biết rằng cuộc sống phũ phàng Đâu như giấc mộng, đêm vàng hay mơ. Cuộc đời như sóng xô bờ Đâu như mộng đẹp, lời thơ ngọt ngào. Cuộc đời là những nỗi đau Lệ rơi mi ướt, nhát dao nhói lòng. Cuộc đời bể rộng mênh mông Nông sâu ai biết, lòng người ai hay. Cuộc đời như ớt cay cay Buồn nhiều vui ít, lệ say đắng lòng. Đời là ảo mộng hư không Thật tâm ta sống, cho lòng nhẹ vơi. Mặc cho sóng gió biển trời Mình hãy là mình, dù đời ra sao.

Sống Vội Mọi việc trên cuộc đời, như là bong bóng nước Đủ màu tươi lấp lánh, thu hút người đắm say Nhưng khi chạm bàn tay, tan tành điều mơ ước Người ngỡ ngàng thảm thiết, kêu khóc vì nhớ nhung Một mộng ảo mông lung, vốn nào đâu có thật.

HÀNH TRANG VÔ THƯỜNG Thơ: Ngạo Thiên

Cuộc đời cứ ngỡ giấc mơ Đến khi nhìn lại, một đời phù vân Trần gian nơi chốn nợ nần Nợ tình nợ nghĩa, bao lần trả vay Sanh ra tay trắng bàn tay Đến khi khuất bóng, chẳng thay đổi dời Ngỡ rằng đời giống trò chơi Thắng thua thành bại, một thời đã qua Bỗng nhiên ta gặp lại ta Chỉ là chiếc bóng, chiều tà thế gian Đời người hết hợp lại tan Lợi danh quyền tước, hành trang vô thường Cuộc đời đừng mãi vấn vương Trả về cho đất, đoạn trường bi ai.

Nếu đã là quá khứ Hãy tha thứ cho nhau Tất cả những niềm đau Hãy cho vào quên lãng

Niềm đau thời dĩ vãng Là vật cản đường đời Cuộc đời muốn thảnh thơi Hãy xa rời quá khứ

Cuộc đời là phép thử Ta phải tự đi qua Không ai thay ta cả Thành bại ở nơi ta

Hãy học cách vị tha Đau khổ sẽ rời xa Yêu thương lấy tất cả Hạnh phúc sẽ nở hoa.

THẾ GIAN VÔ THƯỜNG Thơ: Ngạo Thiên

Cuộc đời như áng mây trôi Ngàn năm nhân thế đắng môi lệ sầu Đời người sống được bao lâu Trăm năm rũ bóng huyệt sâu đợi chờ

Đời người như giấc ngủ mơ Biệt ly không hẹn không chờ đợi ai Sắc kia thắm đẹp cũng phai Có ai giữ mãi tiền tài bền lâu

Đời người đi mãi về đâu Vô thường chi phối âu sầu thế gian Cuộc đời có hợp có tan Hỏi đâu vĩnh cửu mộng vàng trăm năm

Quay về sống với chân tâm Hãy như sen trắng giữa đầm ngát hương Con người sống để yêu thương Mĩm cười hạnh phúc đoạn trường bi ai.

VÔ THƯỜNG Thơ: Bách Tùng Vũ

Cõi hồng trần ngàn lần rơi lệ Kiếp luân hồi mặc kệ chúng sinh Bao hương linh thác khóc đòi về Hồn não nề nhớ nhà da diết.

Dẫu đã biết Vô thường là thế Chẳng có ai không thể ra đi Vẫn sầu bi trăm ngàn ai oán Tiếc trần gian một thuở đam mê.

Ai rồi cũng sẽ về thiên cổ Dù giàu sang hay khổ một đời Nước mắt rơi khi hồn lìa xác Chỉ còn là cát bụi hư vô.

Dù chết oan hay mồ vô chủ Sẽ luân hồi khi ngủ đã say Sông Vong Xuyên chờ ngày trên bến Cầu Nại Hà dẫn đến đầu thai.

Hỏi trần gian có ai sống mãi Ai chắc mình không trải tử sinh Bao vong linh xa lìa cõi thế Có trở về thân xác nguyên trinh ?

Ai rồi cũng tử, sinh phải nhận Dẫu sang giàu hay phận vất vơ Trăm đường tơ trở về một cõi Vô Thường rồi…thoát khỏi… Sầu bi.

ĐỜI VỐN VÔ THƯỜNG Thơ: Tùng Trần

Muốn hay không thì cuộc đời vẫn vậy Cứ xuôi dần theo dòng chảy thời gian Người cơ hàn hay là kẻ giàu sang Khi chết đi vẫn hai bàn tay trắng

Được ấm no đã là điều may mắn Hãy giữ gìn đời bình lặng sóng yên Có những điều để tạo hoá tự nhiên Đừng gượng ép kẻo muộn phiền vây lấy

Đáng hay không vì xa hoa bóng bẩy Rồi tự mình xô đẩy dưới vực sâu Nếu như tâm chẳng muốn vướng ưu sầu Thì chớ nên cưỡng cầu trong mê muội

Biết ăn năn và nhận ra lầm lỗi Nhớ dặn lòng phải sửa đổi bản thân Dẫu vật chất thì ai sống cũng cần Nhưng đừng để chữ tình thân rạn nức

Chuyện tử sanh mãi luôn là định luật Đời vô thường sự thật chẳng thể thay Là con người thì ai cũng như ai Đến cuối cùng cũng phải về cát bụi.

thơ phật dạy ý nghĩa

HẠT BỤI VÔ THƯỜNG Thơ: Toàn Tâm Hòa

Ngồi nghe hạt bụi vô thường chạm nhau trên những nẻo đường… lao xao hạt nào lỡ vướng ta đau hạt nào lấp lánh sắc màu phù hư!

Lẽ nào ta ngộ nhận ư!? mà sao ngồi đó trầm tư một mình vui buồn giữa cuộc nhân sinh cố an nhiên bước giữa nghìn chông chênh

Ngồi nhìn thế cuộc mông mênh thời gian bao cuộc nhớ quên, khóc cười ta như đứa trẻ biếng lười đang hồi mơ lại một thời đã xa!

giữ ta… mãi mãi là ta bước đi trên cuộc trầm kha chân tình trần gian hữu sắc, hữu hình chỉ mong hạnh phúc, an bình là vui!

VÔ THƯỜNG Thơ: Nguyễn Hưng

Chiếc lá vàng rồi bay về viễn xứ Cõi nhân gian vốn dĩ rất vô thường Thì thân này đã mang phận lữ thứ Có sá gì dấn bước chốn phong sương.

Bởi tất cả cũng chỉ là cát bụi Sướng hay khổ cũng có khác gì đâu Dẫu giàu sang bạc vàng như đỉnh núi Thì mai đây vẫn một nấm đất bầu

Cứ an nhiên vì đời là cõi tạm Thác là về nơi cội kiếp lai sinh Hãy vui lên cho mỗi ngày rạng rỡ Cớ làm sao phải tự khổ chính mình.

Rồi nhẹ bước như ngoài kia mây gió Sắc là không ta ngạo với đất trời Bao sân si một thoáng giây vứt bỏ Dù mai lìa hồn vẫn thấy thảnh thơi.

Thêm mỗi ngày ta cám ơn thượng đế Sẽ trọn vui bởi thấu lẽ vô thường Đêm vừa tàn phố trở mình thức giấc Bình minh về nắng toả giữa ngàn hương.

VÔ THƯỜNG Thơ: Phú Sĩ

Vô thường một cõi hư không Trầm luân một thuở bụi hồng nhân gian Nguyện lòng thanh khiết mây ngàn Thảnh thơi trải rộng thênh thang ân tình

Dãi dầu một kiếp ba sinh Nẻo đường lạc bước linh đinh nỗi sầu Tình đời nợ trả cho nhau Đời vui ngắn ngủi với bao muộn phiền

Bốn mùa trời đất luân phiên Chòng chành sóng nước lạc miền yêu thương Nhân sinh lắm nỗi đoạn trường Đìu hiu gió lạnh nghiệp đường còn đây

Trời chiều bóng ngả về tây Tim côi gồng gánh đắng cay trăm bề Lợi danh một thuở đê mê Nghĩa tình một thuở não nề người ơi

Vô thường một cõi chơi vơi Kẻ mong ra khỏi người chơi bước vào Cuộc đời còn lắm lao đao Hãy dành tốt đẹp ngọt ngào mà thôi.

Xem thêm:

  • Thơ thả thính
  • Thơ tán gái
  • Thơ tục

Từ khóa » Bài Thơ Phật Dạy