"Anh Như Con Chó Chui Gầm Chạn Nhà Em", Câu Nói Của Chồng Khiến ...

Tôi vẫn luôn tin rằng mình là người phụ nữ may mắn khi cưới được người chồng như anh. Mọi người đều nói rằng anh ấy không xứng với tôi nhưng bản thân tôi lại cảm thấy trên đời này chẳng ai hợp với tôi ngoài anh cả. Chúng tôi quen nhau từ khi còn học đại học, anh là chàng trai tỉnh lẻ hiếu học, một thân một mình lên thành phố tự học tự làm và lập nghiệp. Tính tình của tôi lại không giống những đứa con gái khác, mặc dù được sinh trưởng trong gia đình giàu có sung túc nhưng tôi chỉ muốn mọi thứ đơn giản, không sa hoa, phù phiếm. Tôi bị ấn tượng bởi sự giản dị của anh và thế là tôi quyết định tiến tới hôn nhân với người đàn ông này.

Anh như con chó chui gầm chạn nhà em, câu nói của chồng khiến tôi thức tỉnh về cách xử sự của gia đình mình - Ảnh 1.

Chúng tôi yêu nhau thật lòng và không muốn rời khỏi nhau. Ngày mà tôi nói với bố mẹ rằng muốn lấy anh ấy, họ đã phản đối vô cùng gay gắt. Nhưng vì tôi là con gái một nên sau một vài lần thuyết phục, cuối cùng họ cũng xiêu lòng. Tuy nhiên có một điều kiện mà bố tôi đặt ra rằng anh phải ở rể nhà tôi, mọi việc đều phải do bố tôi quyết định. Lúc đó chúng tôi không thể không có nhau, chẳng màng mọi thứ, anh vì quá yêu tôi nên chấp nhận mọi sự sắp đặt của gia đình tôi. Sau khi kết hôn, bố mẹ tôi cũng hài lòng với con rể vì anh hiền lành, thật thà, lại chịu khó làm ăn. Bố mẹ dần dần cũng có cảm tình với anh nhiều hơn. Nhưng có một điều, mỗi lần anh muốn mua gì hay làm gì cũng phải hỏi qua ý kiến của bố mẹ, và không được tự xử lý. Tôi không để ý điều này vì anh không bao giờ nói với tôi những cảm xúc ẩn giấu trong lòng.

Anh như con chó chui gầm chạn nhà em, câu nói của chồng khiến tôi thức tỉnh về cách xử sự của gia đình mình - Ảnh 2.

Cuộc sống của anh và tôi trôi qua nhẹ nhàng nhưng có vẻ là không bình yên, bởi lẽ chúng tôi tuy đã kết hôn, nhưng vẫn chịu sự quản thúc của bố mẹ. Bố tôi là người đàn ông độc tài và gia trưởng, ông luôn muốn tự sắp xếp mọi việc mà không cho chúng tôi quyết định bất cứ điều gì. Có một hôm, tôi đang ở trong phòng, đột ngột nghe bố tôi to tiếng với anh, tôi đã nghe được: "Không được quyết định gì cả, mọi thứ bố đã sắp xếp hết rồi. Con chỉ việc nghe theo".

Tôi nhìn thấy anh cúi gằm mặt, không nói gì. Sau đó anh trở về phòng, tôi hỏi là có chuyện gì vậy, anh cũng lầm lì không nói gì. Một lúc sau, anh mới thổ lộ với tôi rằng: "Bố muốn anh từ bỏ công việc của mình và đến công ty bố làm việc. Anh không thích hợp với công việc đó, anh nghĩ mình không thể làm được đâu. Em có thể nói giúp anh được không?". Khi đó, tôi ngây thơ và chỉ nghĩ rằng mọi việc bố làm là tốt cho vợ chồng chúng tôi. Nên tôi đã khuyên anh: "Anh đừng lo lắng, bố chỉ muốn giúp đỡ sự nghiệp cho anh thôi". Lúc đó, anh thở dài rồi quay mặt đi. Tôi cảm thấy có gì đó kì lạ nhưng thật sự không thể tinh tế nhận ra điều khác được.

Anh như con chó chui gầm chạn nhà em, câu nói của chồng khiến tôi thức tỉnh về cách xử sự của gia đình mình - Ảnh 3.

Đến một ngày, tôi chờ mãi không thấy anh về nhà. Khi bố mẹ hỏi anh đâu, vì cả nhà đang chờ anh ăn cơm, tôi lại nói rằng anh phải tăng ca nên về muộn, anh đã gọi cho tôi rồi. Lúc này bố tôi tiếp tục cáu gắt: "Bố đã bảo là thôi công việc ấy đi nhưng vẫn chưa thấy nó có động tĩnh gì". Đêm hôm đó, anh trở về nhà trong men say, tôi hỏi anh làm gì mà uống nhiều vậy, anh cười và nói: "Từ lúc cưới em đến giờ anh mới được uống đấy, em có thấy đó là kỳ tích không?". Tôi bối rối không hiểu được chuyện gì nhưng sau câu nói ấy lại nghe buồn đến thế.

Anh như con chó chui gầm chạn nhà em, câu nói của chồng khiến tôi thức tỉnh về cách xử sự của gia đình mình - Ảnh 4.

Tôi đỡ anh nằm lên giường và quay vào trong lấy khăn ấm ra lau mặt cho anh, đột nhiên anh hất tay tôi ra và gào lên: "Em đừng đụng vào anh, anh không muốn sống với em nữa". Sau đó anh nói tiếp nhưng nghẹn ngào từ trong cổ họng: "Em có biết anh sống cực khổ lắm không? Em biết anh bây giờ là gì không? Anh chẳng khác nào con chó trong gầm chạn nhà em, em có biết không? Từ ngày cưới em, anh chẳng khác gì thằng đàn ông vô dụng. Anh cũng có lòng tự trọng mà, sao gia đình của em lại đối xử với anh như vậy. Anh nói là anh không muốn làm việc ở công ty bố rồi, em là vợ anh phải hiểu được anh chứ, sao ngay cả em cũng không đứng về phía anh. Anh cảm thấy bị cô lập trong căn nhà này, anh ngột ngạt lắm. Nếu bố mẹ anh mà nhìn thấy anh luồn cúi như thế này thì anh còn mặt mũi nào nữa chứ. Em có thấy anh được quyết định điều gì không? Vì yêu em, lấy em mà anh trở nên hèn mọn thế này, em có hiểu được không?".

Tự nhiên lúc này tôi không ngừng khóc và ôm lấy anh, tôi không ngờ anh đau đớn khi chịu nhiều thiệt thòi như thế. Hóa ra thời gian qua tôi đã gián tiếp khiến anh đau khổ mà không biết. Tôi nghĩ rằng mình nên nói rõ với bố mẹ, ngày ấy tôi đã bất chấp để xin lấy anh thì lần này có nổi loạn nữa có lẽ cũng không sao.

Từ khóa » Con Chó Chui Gầm Chạn