Anh Trai Tôi Mất Rồi! Vừa Tròn 49 Ngày đứa Con Ghét Trong Nhà, Mẹ Tôi ...

Trong ánh sáng hắt ra từ khe cửa phòng tắm, tôi thấy mẹ đứng ngắm viên đá sáng choang trên chiếc nhẫn lạ.

Rằm tháng 2 âm, mưa phùn âm u nhúng đẫm cả đất trời. Thay bó hoa mới vào lọ, bày đĩa hoa quả lên mộ rồi đốt nén nhang, tôi khấn vái mấy câu rồi kéo mũ lên đứng ngắm thật kỹ khuôn mặt đang cười trên bia đá. Chàng trai ra đi khi mới 27 tuổi nên vẫn còn trẻ trung, nụ cười ấy đã giúp tôi sống trong hạnh phúc suốt thời thơ ấu đến bây giờ. Tôi chưa từng nghĩ sẽ có ngày nụ cười đẹp đẽ đó tắt lịm, để lại hố sâu trống hoác trong lòng cả đời không quên…

Anh trai tôi ra đi vào một buổi chiều tan tầm đông đúc, chiếc ô tô lái ẩu húc văng anh lên vỉa hè. Thứ cuối cùng anh để lại cho tôi là dòng tin nhắn: “Hôm nay bé uống trà sữa không anh mua cho nhé”. Chưa kịp trả lời thì người ta gọi cho tôi bằng số của anh, báo rằng anh mất rồi…

Tôi mãi là em gái bé bỏng của anh, nhưng anh đột ngột rời xa khiến tôi buộc phải lớn.

Anh trai tôi mất rồi! Vừa tròn 49 ngày đứa con ghét trong nhà, mẹ tôi thản nhiên mang tiền phúng của anh mua đồ đắp vào người - Hình 1

(Ảnh minh họa)

Bố tôi cũng mất vì tai nạn khi tôi mới 6 tuổi. Anh trai luôn ở bên dỗ tôi nhẹ nhàng, lau nước mắt cho tôi rồi bảo: “Em cứ ngoan thì bố sẽ gặp em trong mơ”. Tôi đã cố nhắm mắt hàng nghìn ngày để được gặp bố, rồi giờ đây tôi quay quắt trong ước vọng được gặp anh trai trong mơ. Anh là chỗ dựa duy nhất của tôi, là nơi ấm áp duy nhất trong ngôi nhà này, là người thương yêu tôi hết mực. Tôi sợ không dám vào bếp vì nhớ đến những bữa cơm anh nấu, sợ không dám vào phòng anh vì mọi thứ vẫn còn vẹn nguyên, sợ ngắm những món quà anh trai từng tặng vì kỉ niệm sẽ ùa về bóp nghẹt cảm xúc…

Trái ngược với sự đau khổ của tôi khi anh qua đời, mẹ ruột của chúng tôi lại hoàn toàn không có chút thương xót. Vài lần tôi từng nghe mẹ nói trong cơn say rằng mẹ không muốn đẻ anh, vì sai lầm nên mới phải cưới bố. Thế nên anh sống trong sự ghẻ lạnh của mẹ suốt nhiều năm, còn tôi thì chỉ được mẹ liếc nhìn khi hỏi xin tiền học phí. Bố là người duy nhất cưng chiều anh em tôi, nhưng ông cũng ra đi quá sớm. Phải chịu đựng mất mát gấp đôi năm xưa, tôi cảm giác mình kiệt quệ hoàn toàn và chỉ muốn nghĩ quẩn.

Video đang HOT

Nay tôi ra mộ thăm anh một mình. Tròn 49 ngày mà không có nổi mâm cỗ tử tế, tôi khóc nức nở trước di ảnh của anh. Hôm qua tôi phát hiện một chuyện tày trời mà chẳng biết làm thế nào, nếu anh biết được thì có lẽ sẽ đau lòng lắm. Mẹ tôi khá thờ ơ với việc hậu sự của anh, chẳng hề rơi một giọt nước mắt nào trừ lúc quan tài được đưa vào lò hỏa táng. Cứ tưởng mẹ giấu cảm xúc trong lòng nhưng không, sự thật ngược lại hoàn toàn với những gì tôi tự nghĩ!

Định hỏi mẹ chuyện làm cơm cúng 49 ngày cho anh ra sao, nên mời họ hàng người quen bao nhiêu mâm là đủ, tôi xin sếp tan làm sớm hơn mọi khi. Về nhà tưởng mẹ đi vắng, nhưng ngang qua phòng mẹ thấy tiếng động lạ nên tôi khẽ bước vào xem. Qua ánh đèn vàng vọt hắt ra từ khe cửa nhà tắm, tôi thấy mẹ đứng ngắm viên đá sáng choang trên chiếc nhẫn lạ. Cái nhẫn có vẻ to, hình như mẹ mới sắm.

Quay ra thì thấy chiếc hộp quẳng trên giường cùng mấy tờ giấy, tôi lén mở ra xem thì thấy hóa đơn mua nhẫn mới tinh giá hơn 50 triệu. Mẹ lấy đâu số tiền lớn thế để mua nhỉ? Chẳng có việc gì sao bỗng dưng lại mua? Trông mẹ rất vui, chẳng có vẻ gì giống người mẹ vừa mất đi con trai cả. Tôi xuống nhà ngồi ở phòng khách, lát sau mẹ thấy tôi có vẻ hơi giật mình. Nấu cơm xong tôi lựa lời hỏi mẹ xin một khoản từ tiền phúng điếu của anh để lo cúng 49 ngày, câu trả lời nhận được khiến tôi chết sững: “Mẹ mua nhẫn hết rồi”.

Buông bát cơm xuống nhai miếng rau mà đắng ngắt, tôi nhìn mẹ trân trân. Bà tỏ thái độ khó chịu ra mặt, vứt đấy luôn chẳng thèm ăn nữa. Tự dưng tôi nhếch mép cười. Cái chết của anh đổi lại quyền thừa kế căn nhà cho mẹ, và bây giờ nó chỉ đáng bằng một chiếc nhẫn…

Mẹ tôi đuổi cổ chị dâu vì đi sớm về muộn, nào ngờ chị ấy vạch trần sự thật 'sốc óc'

Mẹ tôi nghĩ rằng chị dâu cố tình đi làm về muộn để phó mặc việc cơm nước, con cái cho bà nhưng sự thật không phải thế.

Bố mẹ tôi sinh được anh trai và tôi. Nhà tôi ở tỉnh lẻ nhưng bố mẹ tôi chăm chỉ làm việc nên cũng có của ăn, của để.

Anh trai tôi vừa đẹp trai vừa kiếm ra tiền nhưng lại chọn lấy chị dâu là một người phụ nữ khá bình thường về mọi mặt. Chị dâu tôi làm kinh doanh nhưng có độc cửa hàng bé tí xíu.

Mặc dù ở thành phố nhưng nhà chị ấy được khoảng 60m2, đúng bằng căn bếp nhà tôi. Nhiều khi mẹ tôi cứ than vãn không biết chật chội thế người ta thi nhau lên thành phố ở làm gì.

Mẹ tôi đuổi cổ chị dâu vì đi sớm về muộn, nào ngờ chị ấy vạch trần sự thật sốc óc - Hình 1

Ảnh minh họa

Vậy mà anh trai tôi và chị quen nhau khoảng hơn nửa năm đã đòi kết hôn. Bố mẹ tôi tất nhiên phản đối gay gắt nhưng anh quyết tâm lắm, cuối cùng khi chị dâu mang thai thì ông bà đành phải đồng ý.

Chị dâu lấy được anh tôi đúng là sướng như tiên, tương lai chẳng cần lo nghĩ chuyện nhà cửa, xe cộ, tiền bạc. Chị chỉ cần ở nhà chăm lo nhà cửa, nuôi nấng con cái cho tươm tất là được.

Mẹ tôi toàn bảo anh tôi là rất biết vun vén, không hề chơi bời phá phách mà chắc cũng chẳng dám ngoại tình. Tìm được người đàn ông như anh ấy đúng là khó như lên trời, chị dâu tôi ngang với trúng số độc đắc còn gì nữa.

Đợt vừa rồi chị dâu sinh bé thứ hai, mẹ tôi lại về hưu rồi nên lên thành phố chăm con cho anh chị. Còn tôi cũng đỗ đại học nên chị dâu bảo tôi về nhà chị ở cho đỡ phải thuê nhà trọ, hơn nữa có anh, có em cũng tốt hơn.

Dù không muốn nhưng cũng đành theo sự sắp xếp đó. Ở với anh chị mấy tháng cũng là lúc chị dâu hết cữ và quay lại với công việc.

Ngày nào chị ấy cũng đi từ sáng sớm đến đêm mới về, hỏi thì nói phải giải quyết công việc cho xong. Mẹ tôi nghĩ rằng chị dâu cố tình đi làm về muộn để phó mặc việc cơm nước, con cái cho bà chứ đàn bà thì làm được gì mà bày đặt.

Hôm ấy đang bực bội trong người, mẹ tôi nói sẵng rằng nhà cửa, xe cộ là anh trai tôi mua, chị ấy mà không biết điều là bà đuối chị ấy ra khỏi nhà luôn chứ không có cái thói đàn bà mà đi sớm về muộn.

Bất ngờ trong bữa cơm, chị dâu thẳng thừng vạch trần mọi chuyện từ việc anh tôi tự ý nghỉ việc, ăn chơi phá tiền, vay nóng bên ngoài... rồi nhà cửa, xe cộ toàn bộ là tiền kinh doanh của chị chứ anh trai tôi chẳng có xu nào.

Rồi chị ấy nói nếu bà không muốn sống cùng chị ấy vàc cháu nội thì có thể đưa con trai về quê. Chị ấy nói thế khác nào bảo anh tôi chẳng có giá trị gì.

Mẹ tôi loạng choạng đứng không vững trước những lời con dâu nói, còn anh trai tôi cúi gằm mặt im lặng. Nhìn phản ứng của anh là biết tất cả những điều chị dâu nói đều đúng cả.

Hóa ra anh tôi giỏi giang cũng chỉ là trong sự tưởng tượng của mẹ. Bà mặc nhiên cho rằng nhà là anh mua, chị dâu tài cán gì mà tậu được nhà. Bà không biết rằng nếu chị dâu không nhanh nhẹn, hoạt bát thì gia đình tôi khó yên thân với số nợ của anh trai.

Thì ra, lâu nay chị đi sớm về khuya là bận rộn mở thêm chi nhánh. Trước kia đúng là chị chỉ có cửa hàng nhỏ nhưng mấy năm nay công việc làm ăn phát đạt nên giờ chị đã có mấy chi nhánh nổi tiếng và tiền thu về cũng không phải ít.

Nghe đến đấy tôi bảo chị bớt giận vì mẹ cũng là lo cho anh chị, với lại mẹ già rồi nên đừng chấp mẹ. Thế nhưng chị dâu tôi im lặng và vào phòng luôn không nói lại câu nào.

Tôi phải làm thế nào để hòa giải không khí gia đình đây?

Chân đau không bế được cháu, mẹ tôi hỗ trợ chị dâu mỗi tháng 1 triệu thuê người giúp việc, nào ngờ chị ấy đáp lại một câu xanh rờn Chân đau không bế được cháu, mẹ tôi hỗ trợ chị dâu mỗi tháng 1 triệu thuê người giúp việc, nào ngờ chị ấy đáp lại một câu xanh rờnViệc làm của chị dâu làm vợ chồng tôi không thể chấp nhận nổi. Bố tôi mất sớm, mẹ ở vậy nuôi hai anh em tôi khôn lớn thành người. Trong khi tôi lấy chồng sớm thì anh trai lấy vợ rất muộn, 38 tuổi cưới vợ, 40 tuổi sinh con. Ngày chị dâu sinh con, tôi cũng đưa mẹ ra thăm và...

Từ khóa » Thơ 49 Ngày Mất Em Trai