Bà Chúa Bèo Ở Vùng Quê Thái Bình Năm Xưa, đồng Ruộng Mênh ...

Bà chúa Bèo

Ở vùng quê Thái Bình năm xưa, đồng ruộng mênh mông mà đất bạc màu, cây lúa lớn lên không nuôi nổi con người. Nhiều năm mất mùa, dân làng chỉ ăn cháo cầm hơi.

Một cô bé ra đồng bắt cua thấy lúa cằn cỗi bèn ngồi ở bờ ruộng ôm mặt khóc. Bỗng từ ruộng lúa có một luồng ánh sáng chói lòa, Bụt hiện lên hỏi:

- Vì sao con khóc?

Cô bé nghẹn ngào thưa:

- Dạ, con thương cây lúa nghẹn đòng.

Bụt nói:

- Muốn cứu lúa con hãy đưa cho ta một vật mà con quý nhất!

Cô bé sờ vào túi thì túi nhẵ không, nhòm vào giỏ thì chỉ thấy mấy con cua vừa bắt được. Sực nhớ đến đôi hoa tai bằng ngọc, cô vội gỡ ra, dâng lên Bụt:

- Thưa Bụt, con chỉ có đôi hoa tai này được mẹ trao lại trược khi mất. Mẹ con dặn: Đôi hoa tai này là vật quý của dòng họ….

Thấy cô ngập ngừng, Bụt giục cô nói tiếp.

- Mẹ con còn nhắc lời nguyền của dòng họ: Hễ ai làm mất hoặc bán hoa tai thì người đó sẽ suốt đời bị dòng họ xa lánh, phải sống cuộc đời buồn tủi và lẻ loi.

- Vậy con không sợ bị trừng phạt sao?

- Để cứu lúa, con xin chịu trừng phạt.

Bụt bảo cô bé ném đôi hoa tai xuống đám ruộng. Lạ chưa! Bông hoa tai sáng rực màu xanh rồi chìm xuống nước, sau đó nổi lên một cây bèo giống hình hoa dâu.

Bụt dặn:

- Con hãy đụng vào cây bèo để nhân nó lên hàng triệu triệu cây mà bón lúa cho tốt.

Dứt lời bụt biến mất. Cô bé đụng vào một cây bèo bỗng hóa thành hai cây, đụng hai thành bốn…. Rồi bèo cứ sinh sôi nảy nơ, lan rộng, phủ xanh đồng làng.

Mùa năm ấy, lúa vàng trĩu hạt. Biết chuyện cô bé gặp Bụt, người bố cảm động nói với con: “Con đã vì dân làng, vì dòng họ mà hi sinh vật quý, dòng họ sẽ bỏ lời nguyền và thương yêu con mãi mãi”. Đúng vậy, cô bé đã lớn lên trong tình yêu thương của bà con hàng xóm. Khi cô mất, dân làng La Vân tỉnh Thái Bình đã lập đền thờ cô để tỏ long biết ơn và gọi cô là Bà Chúa Bèo.

 

Khoanh tròn vào đáp án trước câu trả lời đúng.

Trả lời cho các câu 350257, 350258, 350259, 350260, 350261 dưới đây:

Từ khóa » đền Thờ Bà Chúa Bèo