Bài Thơ đôi Guốc | Góc Văn Hóa

Bài thơ cuối cùng anh viết tặng em Là bài thơ anh kể về… đôi guốc Khi nỗi khổ đã trở thành quen thuộc Chỉ vật tầm thường mới viết được thành thơ…

Hai miếng gỗ kia gặp gỡ tận trong rừng Có yêu nhau đâu mà đóng thành đôi guốc? Cùng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược, Lăn cầu thang, té xuống ruộng… cùng nhau.

Cùng bước, đạp “mìn”, có kẻ “dính” người không Cùng chia sẻ sức người đè nặng Khi vui vẻ không đi cùng kẻ khác Số phận người này phụ thuộc ở người đi.

Nếu ngày nào một chiếc guốc mất đi, Mọi thay thế được vui mừng đón nhận Dẫu hơi khác nhưng người đi chẳng biết Hai chiếc này giờ đã là một đôi!

Cũng như mình trong giây phút này thôi! Bước hụt hẫng dẫu nghiêng về một phía Rồi anh cũng tìm được người thay thế Mà trong lòng mãi rủa mình quá ngu!

Đôi guốc vô tri vẫn thế bước song hành, Chẳng hứa hẹn nên vẫn thường giả dối Chẳng thề nguyền ngu gì không phản bội Dẫu lối nào cũng có mặt cả đôi!

Không chịu nhường nhau trên bước đường đời Dẫu mỗi chiếc ở một bên phải, trái Như tôi yêu em bởi một điều: trót dại! Kết thúc tình mình cho đỡ tổn… money.

Hai mảnh đời ầm ĩ bước chen đua Cứ tiếp tục dẫu chỉ còn một chiếc Chỉ còn một là vẫn còn mọi thứ Vì vẫn còn một chiếc khác… sơ cua!

Chia sẻ:

  • X
  • Thêm
  • LinkedIn
  • Facebook
Thích Đang tải...

Có liên quan

Từ khóa » Thơ Về đôi Guốc