Bài Thơ: Khóc Hoài (Vĩnh Mai - Nguyễn Hoằng) - Thi Viện

Thi Viện ×
  • Tên tác giả/dịch giả
  • Tên bài thơ @Tên tác giả
  • Nội dung bài thơ @Tên tác giả
  • Tên nhóm bài thơ @Tên tác giả
  • Tên chủ đề diễn đàn
  • Tìm với Google
Toggle navigation
  • Tác giả
    • Danh sách tác giả
    • Tác giả Việt Nam
    • Tác giả Trung Quốc
    • Tác giả Nga
    • Danh sách nước
    • Danh sách nhóm bài thơ
    • Thêm tác giả...
  • Thơ
    • Các chuyên mục
    • Tìm thơ...
    • Thơ Việt Nam
    • Cổ thi Việt Nam
    • Thơ Việt Nam hiện đại
    • Thơ Trung Quốc
    • Đường thi
    • Thơ Đường luật
    • Tống từ
    • Thêm bài thơ...
  • Tham gia
    • Diễn đàn
    • Các chủ đề mới
    • Các chủ đề có bài mới
    • Tìm bài viết...
    • Thơ thành viên
    • Danh sách nhóm
    • Danh sách thơ
  • Khác
    • Chính sách bảo mật thông tin
    • Thống kê
    • Danh sách thành viên
    • Từ điển Hán Việt trực tuyến
    • Đổi mã font tiếng Việt
Đăng nhập ×

Đăng nhập

Tên đăng nhập: Mật khẩu: Nhớ đăng nhập Đăng nhập Quên mật khẩu? Đăng nhập bằng Facebook Đăng ký 14.00Thể thơ: Thơ mới tám chữThời kỳ: Hiện đại
  • Chia sẻ trên Facebook
  • Trả lời
  • In bài thơ

Một số bài cùng tác giả

- Cái túi tay- Người dân quân xã- Ăn tết với mẹ- Đơn sơ- Lên Vĩnh Yên

Một số bài cùng nguồn tham khảo

- Trên đèo Váng (Vĩnh Mai)- Lòng ta (Vĩnh Mai)- Cháu Mơ (Vĩnh Mai)- Mẹ (Vĩnh Mai)- Tiếng súng (Vĩnh Mai)

Đăng bởi hongha83 vào 27/08/2011 05:19, đã sửa 2 lần, lần cuối bởi Vanachi vào 19/09/2011 22:20

Tao với mi hẹn nhau từ Khu bộLúc trở về cố sáng tác văn chươngĐến tỉnh nhà lại mỗi đứa mỗi đườngLo công việc không một ngày được nghỉTao ao ước hôm nào trong hội nghịGặp lại mi để bàn chuyện lâu dàiNhưng một hôm, như sét đánh bên taiTao sửng sốt nghe tin mi đã chết!Tao buột miệng kêu lên: “Thế là hếtTao mất thêm một thằng bạn văn chương”Hoài mi ơi! Mới bước được nửa đườngSao mi chết thình lình oan uổng thế!Ba mươi tuổi, đời mi còn trai trẻHứa một mùa hoa đẹp quả thơm ngonĐời quanh ta đương chói dậy vàng sonMi lại chết! Trời ơi là uất ức!Mi táo bạo, về ngay chi Phú LộcĐể cho Tây phục kích bắn mi đi!Tao biết rồi, mi vốn tính khinh khiCoi mạng sống như đồ chơi con trẻTao nhớ mãi dáng người mi mạnh mẽBước mi đi chắc nịch như trai tơTâm hồn mi trong trắng như bài thơCủa một chú học sinh mười sáu tuổi!Say lý tưởng, mi yêu đời đắm đuốiVà hiến đời trai trẻ cho công nôngNgày mai đây, dưới bóng đẹp cờ hồngMi vắng mặt, buồn cho tao biết mấy!Tao tự bảo: “sự tình sao, chịu vậy”Mà lòng tao chang chói như kim châmChiều hôm nay lật đống báo trong hầmTao thấy một bài thơ mi nóng hổiLòng tao lại dạt dào không tả nổiTình bạn bè như nước ngập chơi vơiVà đêm nay nghe gió thoảng ngoài trờiNghe lau lách xạc xào bên phía cửaNghe giun dế rì rầm tao ngờ ngợNhư nghe mi tâm sự với lòng taoTao đã nằm trên sạp một hồi lâuMà mi mắt chập chờn không nhắm đượcCổ tao nóng, tao liền đi uống nướcMà không quên mi được hỡi Hoài ơi!Đốt đèn lên tao ngồi lặng một hồiRồi tao viết bài thơ ni một mạchTao với mi, thôi từ đây xa cáchMi chết rồi, còn tao lại trên đời- “Thôi văn chương nào có thiếu chi người”Tao nói thế mà lòng tao ứa lệ.

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]

© 2004-2024 VanachiRSS

Từ khóa » Khóc Hoài