Bài Văn Mẫu Lớp 8: Tôi Thấy Mình đã Khôn Lớn

[toc:ul]

Bài mẫu 1: Văn mẫu tôi thấy mình đã khôn lớn

Thời gian như một cỗ xe vô hình lăn bánh. Để rồi một sớm mai thức dậy, tôi giật mình nhận ra hai từ “khôn lớn” đã gần mình đến thế. Từng đổi thay dần hiện ra như những thước phim quay chạm, thước phim về sự trưởng thành của tôi. Và tôi thấy mình đã khôn lớn.

Bài làm

Thời gian như một cỗ xe vô hình lăn bánh. Để rồi một sớm mai thức dậy, tôi giật mình nhận ra hai từ “khôn lớn” đã gần mình đến thế. Từng đổi thay dần hiện ra như những thước phim quay chạm, thước phim về sự trưởng thành của tôi. Và tôi thấy mình đã khôn lớn.

Tôi chăm chú ngắm nhìn người trong gương. Khuôn mặt ngây thơ ngờ nghệch bây giờ đã thanh thoát, có đường nét hơn. Cô bé nhút nhát bé nhỏ ngày nào nay đã cao đến vai bố, cao hơn cả mẹ. Giọng nói của tôi trở nên trong trẻo và nữ tính hơn. Tôi có thể hát vang ca khúc tôi yêu thích mà không cần ngại ngùng như ngày còn bé.

Điều đặc biệt là tôi trưởng thành hơn trong suy nghĩ và hành động của bản thân. Tính trẻ con bốc đồng đã thay đổi dần theo năm tháng. Trước khi làm bất cứ việc gì tôi đã biết đắn đo, suy nghĩ, biết phân biệt việc gì nên việc gì không nên. Tôi cảm thấy có ý thức trách nhiệm hơn và tự giác trong cuộc sống thường ngày. Những ngày còn nhỏ, mẹ phải giục mãi tôi mới ì ạch đứng lên cầm chổi quét nhà, hay giúp mẹ việc này việc kia. Hiện tại thì khác, chỉ cần thấy nhà bẩn, bụi bặm, tôi sẽ chủ động cầm chổi quét nhà, chủ động đổ rác khi rác đã đầy thùng. Tôi học mẹ nấu những món ăn đơn giản và cách giặt quần áo, tự tay giặt, là quần áo của chính mình. Mỗi sáng, khi gà cất tiếng gáy, ông mặt trời đã vén màn tỉnh giấc đằng đông, mẹ không cần mất thời gian kéo tôi dậy nữa. Tôi sẽ tự mình thức dậy, chạy vài vòng quanh sân để tập thể dục.

Không chỉ những việc nhỏ nhặt như thế, trong học tập tôi đã thay đổi tích cực hơn rất nhiều. Trước kia, mỗi lần đi học về thấy mệt là tôi lại bỏ qua bài tập, đặt lưng ngủ luôn. Nhưng bây giờ thì không, sau khi về nhà tôi sẽ dành thời gian làm và chuẩn bị bài. Tôi cẩn thận và có trách nhiệm hơn với việc học của mình. Không cần thầy cô, bố mẹ nhắc nhớ, tôi vẫn tập trung học thật tốt.

Dấu mốc quan trọng nhất trong hành trình khôn lớn của tôi có lẽ là khi tôi biết quan tâm và yêu thương mọi người nhiều hơn. Tôi bắt đầu chăm chú và dõi theo mọi người, phát hiện ra nhiều điều ý nghĩa. Tôi không còn nằng nặc đòi một món đồ chơi hay một bộ quần áo mới như trước vi hiểu ra nỗi vất vả, những hi sinh thầm lặng của bố mẹ. Thường ngày, chỉ vì một chuyện nhỏ, tôi và em gái sẽ tranh cãi om sòm, bố mẹ rất phiền lòng vì điều đó. Nhưng hiểu chuyện rồi tôi lại nghĩ khác. Nếu em gái tôi thích thứ gì, tôi sẽ không tranh giành với nó. Lần đầu tiên, mẹ mua hai đôi tất tay mới mà tôi không mảy may giành với nó, nó ngạc nhiên lắm. Mãi tới khi tôi nói:

- Chị lớn rồi, sẽ nhường nhịn em. Em cứ chọn màu mà mình thích.

Con bé với lấy đôi tất màu hồng, miệng lí nhí:

- Cảm ơn chị!

Lúc ấy, tôi vừa bất ngờ vừa vui mừng. Cảm giác làm chị gái, hóa ra tuyệt vời như vậy. Bố mẹ nhìn hai chị em hòa thuận, yêu thương, ánh mắt cũng bất giác mà lấp lánh niềm vui, hạnh phúc. Sau sự việc ấy, tôi càng yêu thương mọi người xung quanh. Bố mẹ tôi cũng yên tâm nhiều khi có công chuyện, để hai chị em ở nhà.

Khôn lớn, trưởng thành rồi đồng nghĩa với việc biết nhìn nhận những lỗi lầm mình đã gây ra. Tôi hồi tưởng về quá khứ và hối hận về những việc không đúng mà mình đã làm. Từ những việc đó, tôi rút ra được nhiều bài học quý giá, tự kiểm điểm bản thân và quyết tâm rèn luyện tốt hơn. Điều tuyệt vời nhất phải chăng là khi tôi bắt đầu có hoài bão, ước mơ về tương lai của mình. Tôi mơ ước trở thành một phóng viên, cầm chiếc máy ảnh trên tay và đi đến khắp mọi nơi, ghi lại câu chuyện của nhiều cuộc đời khác. Tôi đặt ra những mục tiêu, vạch ra những kế hoạch và tạo dựng một niềm tin vững chắc cho ước mơ, hoài bão ấy. Tôi luôn tin tưởng, chỉ cần tôi cố gắng hết mình, nỗ lực không ngừng nghỉ. Một ngày kia, thành công sẽ mỉm cười với tôi.

Tôi nhìn lại chính mình trong gương, mỉm cười hài lòng với bản thân của hiện tại. Dù cho nhiều thứ đã đổi thay, nhưng tôi vẫn là chính tôi. Tôi thấy mình khôn lớn, và tôi vui vẻ vì sự khôn lớn ý nghĩa đó.

Bài mẫu 2: Bài văn mẫu tôi thấy mình đã khôn lớn

Thời gian trôi đi nuôi dưỡng tâm hồn con người, giúp ta trưởng thành hơn cả về thế chất, tinh thần và chắp cánh cho ta những ước mơ, những hi vọng vào tương lai. Giống như mọi người, dòng xoáy của thời gian cho tôi sự trưởng thành để một ngày tôi chợt nhận ra: “Tôi đã lớn khôn”.

Bài làm

Thời gian trôi đi nuôi dưỡng tâm hồn con người, giúp ta trưởng thành hơn cả về thế chất, tinh thần và chắp cánh cho ta những ước mơ, những hi vọng vào tương lai. Giống như mọi người, dòng xoáy của thời gian cho tôi sự trưởng thành để một ngày tôi chợt nhận ra: “Tôi đã lớn khôn”.

Con người tôi đang ngày càng lớn lên theo năm tháng. Nhớ ngày nào, tôi còn là con bé con nhút nhát chỉ biết tò tò theo sau chân mẹ, thế mà bây giờ, cô nhóc ấy đã trở thành một học sinh Trung học cơ sở, cao hơn cả mẹ. Tôi không chỉ lớn hơn mà tầm tay cũng xa hơn trước. Tôi có thế dễ dàng lấy những cuốn từ điển trên giá cao nhất xuống, có thể giúp mẹ treo quần áo lên mắc tủ mà không cần bắc ghế, có thế giúp bố khiêng thang lên gác thượng để sửa ăng-ten, có thể đi hết một đoạn đường núi dài không cần có ai dắt hay cõng... Những việc ấy hồi nhỏ tôi chưa đủ sức thì bây giờ đều trở nên đơn giản, dễ dàng. Tôi cũng không còn cảm thấy tự hào khi giúp bố mẹ làm những công việc nhà nữa, tất cả đều đã trở thành những việc làm thường ngày của tôi, không có gì khó khăn hay quá sức cả. Cái cảm nhận mình đang lớn lên ban đầu đối với tôi còn rất mở hồ nhưng càng lúc tôi càng nhận thức được rõ ràng hơn.

Tôi không chỉ lớn lên ở con người mà còn lớn lên trong suy nghĩ của mình. Trước đây, tôi chỉ biết đến trường và học theo các bạn mà chẳng cần lo nghĩ xa xôi gì hết. Ngay cả việc vào học trường cấp hai, tôi cũng đế cho bố mẹ quyết định. Hồi đó, tôi hầu như dựa dẫm hết vào bố mẹ nhưng dần dần, tôi cũng biết tự lo cho mình. Sau mỗi học kì, tôi biết tự xem lại kết quả học tập của mình, so sánh với các bạn khác và kết quả năm học trước đế rút kinh nghiệm cho mình tiến bộ hơn. Trong một tập thế mà ý thức thi đua luôn được đề cao, tôi cũng đã học tập được rất nhiều tò các bạn mình. Tôi biết rằng không ai có thế hiểu mình cần gì hơn chính bản thân mình. Tôi đã có suy nghĩ và ý kiến riêng, tôi có thế tự lo cho mình. Không giống như lúc còn nhỏ (luôn hành động theo bản năng và ý muốn của riêng mình), tôi hiếu rằng không thế không chú ý tới mọi người xung quanh. Tôi đang học cách sống để không phải tranh giành, học cách nhường nhịn và chấp nhận suy nghĩ của người khác. Mỗi người nhìn nhận suy nghĩ theo một chiều hướng khác nhau, điều cần thiết là tôi biết lúc nào cần hiểu và khi nào cần thuyết phục cho người khác hiểu mình.

Từ sự khôn lớn ấy, tôi cũng tự đặt cho mình những ước mơ. So với khi còn nhỏ thì những mong muốn ấy đã không còn chỉ là nhũng ý muốn bộc phát, mơ mộng, viển vông nữa. Thời gian đã cho tôi sự chín chắn trong những quyết định cho tương lai. Trước kia, ước muốn của tôi có nhiều vô số mà bây giò’ tôi cũng không còn nhớ hết nữa. Khi ấy, tôi chỉ biết nhìn mọi thứ một cách đon giản, thấy ai làm gì hay hay thì cũng mong muốn mình có thế làm được như vậy. Thế nhưng bây giờ thì tôi hiếu rằng chẳng có mục tiêu nào có thế đạt được một cách đơn giản mà không cần có cố gắng của chính mình. Tôi chẳng mấy khi nghĩ tới những điều con nít như khi còn nhỏ mà suy nghĩ rất kĩ đế tự đánh giá khả năng của mình và đặt ra một mục tiêu chắc chắn. Tôi không muốn phải thay đối mơ ước của mình cho dù tôi có lớn hơn nữa. Hiện nay, tôi vẫn chưa biết ước mơ lớn nhất trong tương lai của mình là gì nhưng khi đã có thể quyết định được, tôi sẽ luôn hi vọng và cố gắng hết sức để đạt được.

Nhưng ước mơ ấy càng lớn bao nhiêu, tôi càng nhận thức được trách nhiệm của mình bấy nhiêu. Trước hết, tôi cần có bổn phận đối với những người xung quanh. Là một người con, tôi phải nỗ lực phấn đấu trưởng thành để không phụ công ơn sinh thành, nuôi dưỡng của cha mẹ, ông bà. Là một người trò, tôi phải cố gắng học tập, tu dưỡng đạo đức xứng đáng với sự dạy dỗ của các thầy cô giáo. Là một người bạn, tôi cần học tập và giúp đỡ các bạn của mình để cùng tiến bộ hơn... Tôi hiếu rằng bất cứ ai cũng có trách nhiệm riêng. Khi tôi đã là một học sinh khoác trên người bộ đồng phục của trường Ngô Sĩ Liên thì đi đâu tôi cũng là đại diện cho ngôi trường của mình. Tôi hiếu rằng mọi người có thể nhìn nhận và đánh giá ngôi trường thân yêu theo nhừng hành vi ứng xử của tôi. Khi tôi là một người Hà Nội thì tôi là đại diện cho con người thủ đô và khi tôi là người Việt Nam thì tôi cũng là đại diện cho cả dân tộc mình. Càng suy nghĩ về những trách nhiệm ấy tôi cũng cảm nhận được sức nặng đặt trên vai mình.

Sự trưởng thành của tôi không chỉ bản thân tôi biết mà mọi người xung quanh cũng đều công nhận. Hè vừa rồi, nhà nội tôi có một niềm vui rất lớn: Người bác của tôi đã sống bên Mĩ gần hai mươi năm cùng với hai cô con gái đã trở về thăm quê hương. Suốt thời gian ấy, bác và hai chi sống ở nhà tôi, bà tôi cũng dọn từ quê ra. Ở nhà nhộn nhịp, đông vui hơn nên công việc cũng nhiều hon trước. Trong khi bố mẹ vẫn phải đi làm, còn chị Thu thì đang thi học kì, chỉ có tôi ở nhà cùng bác tiếp khách và dọn dẹp nhà cửa. Tôi đã cố gắng làm được nhiều việc nhà để bác và bà được nghỉ ngơi. Một hôm, trong bữa cơm bác đã khen tôi làm bố tôi rất vui và hài lòng. Tối hôm đó, trước khi tôi đi ngủ, mẹ nói với tôi:

- Con gái mẹ đã lớn nhiều rồi đấy!

Tôi sung sướng đi vào giấc ngủ không chỉ vì lời khen của mẹ hay của bác mà vì niềm vui khi thấy bố mẹ tự hào về mình - có nghĩa là tôi đã lớn khôn. Cho dù trách nhiệm có to lớn tới đâu, cho dù ước mơ còn là một khoảng cách rất xa và khó khăn, tôi vẫn sẽ không ngừng cố gắng, bởi tôi biết rằng xung quanh mình vẫn còn những người thân yêu luôn sẵn sàng giúp đỡ tôi bất cứ lúc nào.

Bài mẫu 3: Tôi thấy mình đã khôn lớn

Tôi càng phát triển, càng cao lớn, thì ba mẹ tôi lại dần dần già đi. Tôi đã từng làm cho mẹ khóc bởi vì tôi đã hỗn láo với mẹ, tôi đâu có biết rằng những giọt nước mắt kia là vì tôi, là vì những sai trái mà tôi đã gây ra, những giọt nước mắt kia sẽ làm cho mẹ tôi thêm già, và có khi nào, nó sẽ đưa tôi đến gần ngày xa mẹ hơn. Tôi đã từng làm ba tức giận đến mức không thể kìm nén, ba đã mắng tôi rất nhiều, đã đánh tôi vài cái, nhưng trong thâm tâm của ba chỉ muốn tôi nên người.

Bài làm

Đã bao giờ bạn tự hỏi bản thân rằng, mình đã lớn khôn. Đối với tôi, điều đó đã trở thành hiện thực. Đúng là như vậy, tôi đã lớn khôn.

Tuổi thơ của tôi thật hạnh phúc, một tuổi thơ êm đềm. Không giàu sang phú quí, nhưng tôi được sống trong vòng tay yêu thương của ba mẹ. Từ bé đến giờ, tôi chưa phải chịu một nỗi khổ cực nào, bởi vì tôi luôn được ba mẹ săn sóc, bảo vệ. Cứ thế, tôi đã lớn dần. Tôi càng phát triển, càng cao lớn, thì ba mẹ tôi lại dần dần già đi. Tôi đã từng làm cho mẹ khóc bởi vì tôi đã hỗn láo với mẹ, tôi đâu có biết rằng những giọt nước mắt kia là vì tôi, là vì những sai trái mà tôi đã gây ra, những giọt nước mắt kia sẽ làm cho mẹ tôi thêm già, và có khi nào, nó sẽ đưa tôi đến gần ngày xa mẹ hơn. Tôi đã từng làm ba tức giận đến mức không thể kìm nén, ba đã mắng tôi rất nhiều, đã đánh tôi vài cái, nhưng trong thâm tâm của ba chỉ muốn tôi nên người. Vậy mà tôi đã từng suy nghĩ rằng, ước gì mình lớn thật nhanh để có thể sống riêng, không phải ở chung với ba mẹ, một cuộc sống tự do tự tại, không ai có thể ngăn cấm mình điều gì, và không cần phải nghe nhưng lời răn mắng của ba mẹ nữa.

Đúng vậy, tôi đã từng nghĩ như vậy đấy. Một ý nghĩ thật tệ hại, một ý nghĩ ngu xuẩn và của một kẻ vô ơn. Ngồi một mình trong phòng riêng của mình, tôi tự vắt tay lên trán suy nghĩ. Chỉ hai mươi, ba mươi năm nữa thôi, đến lúc tôi đã trưởng thành, thì ước mơ lớn nhất của đời mình chính là mong những năm tháng ngốc nghếch làm ba mẹ buồn lòng sẽ trở lại để tôi sửa chữa, để tôi làm cho ba mẹ vui, lại được nằm trong vòng tay ấm áp của mẹ, nghe lời chỉ bảo của ba, tôi sẽ mong mỏi điều đó đến phát khóc, bởi vì có lẽ, lúc đó, ba mẹ chỉ còn trong kí ức của bản thân tôi. Tôi thoáng nghĩ đến điều này, mà trước đây tôi chưa từng nghĩ tới, bởi vì một điều rằng, tôi đã khôn lớn rồi.

Tôi đã khôn lớn vì lời răn dạy của ba mẹ. Tôi đã khôn lớn bởi vì tôi đã biết cảm nhận được nỗi đau về thể xác khi ba mẹ phải vất vả nuôi tôi khôn lớn, nỗi đau tinh thần khi nghe những lời hỗn láo từ đứa con đã rứt ruột đẻ ra của ba mẹ. Tôi đã khôn lớn bởi vì tôi đã biết suy nghĩ vì những lỗi lầm của chính bản thân mình gây ra, thay vì đổ lỗi đó cho người khác. Tôi đã khôn lớn bởi vì tôi đã biết yêu thương mọi người, chia sẻ cho mọi người, giúp đỡ mọi người thay vì chỉ đón nhận tình yêu thương, sự chia sẻ và giúp đỡ của người khác. Tôi đã khôn lớn vì tôi đã biết vui trước niềm vui của người khác, biết buồn trong nỗi buồn của mọi người, biết căm phẫn trước những bất công và biết rơi nước mắt trước những bất hạnh của cuộc đời.

Tôi đã lớn trong cả tâm hồn của mình. Tôi sẽ luôn nâng niu những hạnh phúc như một món quà mà thượng đế đã ban tặng, và trân trọng nó bằng cả trái tim. Thời gian đã trôi qua tôi một cách vô cảm, mà giờ đây tôi thấy nó quí báu như viên kim cương, và sự quí giá của nó tùy thuộc vào tôi.

Không lâu đâu, chỉ vài năm nữa thôi, tôi sẽ bước vào cuộc đời, cuộc đời của chính bản thân mình, không còn vòng tay của mẹ, không còn sự che chở của ba. Tôi sẽ tự mình bước trên con đường riêng của mình, và sẽ tự nắm lấy chìa khóa để mở cánh cửa của tương lai, cánh cửa vươn tới ước mơ của tôi.

Bài mẫu 4: Bài mẫu tôi thấy mình đã khôn lớn

Có thể lí do khiến tôi thay đổi như vậy là vì tôi nhìn thấy và cảm nhận được những ánh mắt ganh ghét lẫn đau buồn, tổn thương sau những gì tôi làm. Lúc trước và bây giờ, tuy chỉ cách nhau một, hai năm nhưng tôi đã thay đổi khá nhiều để người thân sẽ luôn tự hào về tôi hơn, người ngoài sẽ có một cái nhìn khác thân thiện về bản thân tôi hơn.

Bài làm

Cứ mỗi ngày trôi qua, tôi lại lớn thêm một chút. Năm nay tôi đã mười ba tuổi. Lúc trước còn nhỏ, tôi thường hay suy nghĩ cho riêng mình, nhưng năm nay tôi đã biết suy nghĩ chín chắn hơn, biết suy nghĩ cho mọi người vì tôi thấy mình đã khôn lớn. Mấy năm trước, tôi hay suy nghĩ một cách rất bồng bột, thiếu suy nghĩ nhiều chiều nên hay làm tổn thương đến người khác. Lúc ở nhà, tôi chỉ biết ru rú trong căn phòng của mình bấm điện thoại, không biết phụ giúp gia đình công việc nhà. Nhiều lúc tôi còn nóng giận, hành xử không phải với người thân trong gia đình. Khi ở ngoài đường, tôi chỉ muốn thể hiện bản thân mình một cách nổi bật nhất nên quên hết những người ở xung quanh mình. Có thể nói là tôi cực kì “hổ báo” (theo cách gọi của giới trẻ bây giờ).

Còn bây giờ, khi về đến nhà tôi đã luôn có mặt ở dưới phòng khách xem ti vi chờ mẹ sai việc hay trông em bé phụ mẹ. Tôi đã suy nghĩ chín chắn hơn, nghĩ đến cả hậu quả để không còn hành động sai trái làm người khác phải buồn vì mình nữa. Lúc ngoài đường thì tôi đã biết kiềm chế bản thân cái cảm giác muốn nổ tung để thể hiện mình với người khác. Tôi lịch sự và đối xử lễ phép hơn. Và giờ đây, tôi cảm thấy mình không còn “hổ báo” nữa.

Có thể lí do khiến tôi thay đổi như vậy là vì tôi nhìn thấy và cảm nhận được những ánh mắt ganh ghét lẫn đau buồn, tổn thương sau những gì tôi làm. Lúc trước và bây giờ, tuy chỉ cách nhau một, hai năm nhưng tôi đã thay đổi khá nhiều để người thân sẽ luôn tự hào về tôi hơn, người ngoài sẽ có một cái nhìn khác thân thiện về bản thân tôi hơn.

Tôi sẽ cố gắng sửa đổi bản thân mình hơn cả bây giờ và trong tương lai. Tôi không còn muốn mọi người xem tôi là một đứa con nít bướng bỉnh chưa hiểu chuyện nữa mà hãy xem tôi là một con người trưởng thành và chín chắn hơn trong mọi việc. Vì tôi thấy mình đã thật sự khôn lớn.

Bài mẫu 5: Bài văn tự sự tôi thấy mình đã khôn lớn

Do thích đọc sách nhưng chỉ muốn ngồi một mình yên tĩnh bật cây đèn bàn chỉ chiếu ánh sáng vào sách mà thôi và cuối cùng tôi phải tự chịu hậu quả cho đôi mắt của mình. Tôi không còn ái ngại về môn học giới tính mà ngày bé tôi cho là không ổn với tâm lí. Tôi hiểu về quy luật của chính con người đề ra, mạnh được yếu thua; biết suy luận và dùng tiền một cách đúng đắn và suy nghĩ đã có phần chín chắn hơn nhiều.

Bài làm

Chúng ta đều biết rằng quá trình lớn lên và phát triển của con người là điều vô cùng kì diệu và thú vị. Chính chúng ta cũng đã thấy mình lớn lên theo một cách nào đó, không chỉ lớn về thể xác mà còn cả trong suy nghĩ của mình nữa. Chính tôi đã và đang cảm thấy mình khôn lớn.

Tôi tên Ngân, năm nay tôi đã mười bốn tuổi rồi. Vào năm sau tôi sẽ phải gỡ bỏ chiếc khăn quàng đỏ để bước vào đội ngũ Đoàn Thanh niên Cộng sản Hồ Chí Minh. Nghĩ đến điều đó thôi đã khiến tôi rất phấn khích. Khi nếm trải cảm giác mình lớn lên từng ngày từng ngày thật lạ lùng. Khi vào lớp một, tôi là một đứa trẻ con và lại lùn nhất lớp nữa chứ. Bố, mẹ mua sữa và phô mai để tôi ăn có đầy đủ canxi nhằm cải thiện chiều cao khiêm tốn của tôi nhưng không được bao nhiêu cả. Suy nghĩ lúc ấy của tôi cùng rất trẻ con, nghĩ gì nói đó không nghĩ ngợi nhiều về cảm xúc. Lúc ấy tôi rất ngây thơ cứ cười cười, nói nói suốt ngày. Tôi còn nhớ bố, mẹ tôi nói tuổi đó thì trí não phát triển nên cứ đụng đâu tôi lại thắc mắc mà về sau này tôi thấy mình hỏi hơi nhiều và có phần vớ vẩn. Thêm vào đó là tính nhút nhát, rụt rè của một đứa con nít quậy ngầm như tôi. Thế rồi, từ từ tôi lên lớp hai. Rồi lớp ba nhưng chiều cao cũng chỉ cải thiện đôi chút, suy nghĩ và các câu hỏi cùng cấp bậc khó hiểu hơn. Rồi lên lớp bốn, lớp năm. Tôi biết thế nào là phải trau dồi nhiều điều mới. Tôi bắt đầu biết quan tâm và chia sẻ vui buồn cùng bạn bè và người thân, tôi hiểu được quy luật của tạo hóa. Sau năm năm học ở ngôi trường tiểu học thì tôi lại phải đến với ngôi trường với thứ bậc cao hơn đó là trường Trung học cơ sở. Đối với tôi, đó là một bước ngoặt lớn cho con người tôi. Tôi bắt đầu tăng trưởng về chiều cao và thể lực. Bố mẹ tôi vui mừng nói: "Thế là con gái nhổ giò rồi đây". Và giờ đây tôi không cần phải nhờ người lấy đồ hộ khi nó ở tít trên cao, không cần phải uống sữa nhiều hay phải nhón chân khi phải viết bảng nữa. Ngoài ra, tôi còn rất khỏe. Tôi đã tự mở nút chai được, và đã tự khiêng cả một chồng sách nghiên cứu địa lí mà tôi yêu thích. Từ bước ngoặt này mà tôi đã biết làm nhiều thứ. Tôi biết chủ động hơn trong học tập, mạnh dạn hơn, biết sử dụng từ ngữ để đưa ra lập luận của riêng mình. Tôi biết và hiểu được những từ ngữ làm cho bố mẹ an tâm khi bị đau. Rồi sau hai năm, tôi hiện đang học lớp tám, tôi hiểu khái niệm của chữ học tập rõ ràng hơn, chú trọng đến sách vở nhiều hơn. Do thích đọc sách nhưng chỉ muốn ngồi một mình yên tĩnh bật cây đèn bàn chỉ chiếu ánh sáng vào sách mà thôi và cuối cùng tôi phải tự chịu hậu quả cho đôi mắt của mình. Tôi không còn ái ngại về môn học giới tính mà ngày bé tôi cho là không ổn với tâm lí. Tôi hiểu về quy luật của chính con người đề ra, mạnh được yếu thua; biết suy luận và dùng tiền một cách đúng đắn và suy nghĩ đã có phần chín chắn hơn nhiều. Tôi đã biết dành dụm để mua tư liệu học tập và tham khảo. Hiểu được giá trị đồng tiền trong cái xã hội ngày nay. Tôi thấy mình như một người lớn thật sự.

Tôi thấy mình đã khôn lớn thật rồi. Không chỉ về thể xác mà còn về mặt tâm hồn tôi nữa. Đi cùng với điều đó tôi sẽ phấn đấu học tập thật tốt để xứng đáng là con ngoan trò giỏi, là cháu ngoan của Bác Hồ kính yêu.

Bài mẫu 6: Bài văn tự sự tôi thấy mình đã khôn lớn

Tôi nhớ lại những lần mình bị ốm, mẹ ngồi cả đêm để đổi khăn mát đắp lên trán hạ sốt cho tôi, nhanh chóng bật dậy khỏi giường, tôi lật đật đi vào phòng tắm, lấy hai chiếc khăn sạch và chậu nước mát, bắc ghế ngồi cạnh giường, vụng về vắt khăn rồi đắp lên trán mẹ.

Bài làm

Ai trong chúng ta rồi cũng đến ngày khôn lớn? Bạn định nghĩa như thế nào về sự khôn lớn? Bạn thấy mình khôn lớn khi nào? Khi biết giúp đỡ bố mẹ, khi tự mình làm một việc nào đó hay khi thấy mình đã cao hơn nửa cái đầu? Riêng tôi, tôi thấy mình đã khôn lớn theo từng ngày, từng ngày trôi qua. Đặc biệt là khi tôi đã có thể chăm sóc lại cho mẹ.

Từ khi cất tiếng khóc chào đời, tôi đã được chở che và chăm sóc trong vòng tay yêu thương của bố mẹ. Từ bữa ăn đến giấc ngủ, từ những điều nhỏ bé đến những việc to lớn, bố mẹ luôn là người sẵn sàng đứng ra lo lắng, giải quyết. Trong tình yêu thương thiêng liêng ấy, tôi trưởng thành từng ngày. Thời gian qua đi, cuối cùng cũng có ngày tôi có thể chăm sóc lại cho mẹ.

Nửa đêm, tôi thấy dường như nhiệt độ tăng cao hơn, người tôi dường như nóng hầm hập. Tôi khó chịu cựa quậy mình mới nhận ra hai tay mẹ đang ôm tôi nóng hổi. Tôi lay nhẹ cũng không thấy mẹ tỉnh giấc. Bình thường, tôi chỉ cần cựa mình chút thôi mẹ đã thức rồi. Lo lắng, tôi đưa tay thử sờ lên trán mẹ thì thấy nóng như lửa đốt, tôi hốt hoảng nhận ra mẹ đã bị sốt cao rồi. Lúc chiều mẹ đi mưa về, chắc là đã bị ướt mưa nên nửa đêm mới sốt cao như thế này. Bố đi làm ở xa, bình thường chỉ có hai mẹ con ở nhà.

Tôi nhớ lại những lần mình bị ốm, mẹ ngồi cả đêm để đổi khăn mát đắp lên trán hạ sốt cho tôi, nhanh chóng bật dậy khỏi giường, tôi lật đật đi vào phòng tắm, lấy hai chiếc khăn sạch và chậu nước mát, bắc ghế ngồi cạnh giường, vụng về vắt khăn rồi đắp lên trán mẹ. Đổi khăn qua qua lại lại, vừa đổi tôi vừa sờ thử xem nhiệt độ có giảm không. Mãi đến khi thay tới chậu nước thứ năm, vầng trán nóng rực của mẹ mới dần hạ nhiệt xuống. Khuôn mặt trái xoan cũng bớt đỏ ửng hơn, hai hàng lông mày chau lại khi trước đã giãn ra nhiều. Tuy nhiên tôi gọi mãi mẹ cũng không tỉnh, tôi đoán rằng mẹ rất mệt mỏi, lúc bị sốt cao tôi cũng như thế, mê man không biết gì.

Loay hoay với hai chiếc khăn mặt suốt mấy tiếng đồng hồ, khi tôi sắp ngủ gật như gà con mổ thóc thì nghe thấy tiếng gà gáy sáng từ những nhà bên cạnh. Mỗi lần tôi ốm mẹ đều nấu cháo hành để dễ tiêu, tôi quyết định chạy xuống nhà bếp, học theo hướng dẫn trên nồi cơm điện có chức năng nấu cháo, vo sạch gạo và đổ nước, lấy hành lá trong tủ lạnh, nhớ lại lần trước làm cỗ bà dạy, thái thành khúc nhỏ và rửa sạch sẽ, bỏ muối vào nấu chung với gạo. Trên nồi đã có chức năng nấu cháo, tôi chỉ cần ấn nút đó là được. Cháo chín rồi mà mẹ vẫn còn ngủ. Tôi nếm thử, cho muối vào vừa ăn rồi múc ra bát to để cho cháo nguội bớt. Thấy trời đã sáng tỏ, tôi mới mở cửa, chạy ra hàng thuốc tân dược gần nhà để mua thuốc cho mẹ. Cô bán thuốc thấy vậy cứ khen ngợi:

- Dạo này cháu lớn rồi nhé, biết đi mua thuốc cho mẹ rồi, con gái cô bao giờ mới được như vậy đây?

Được khen, ai cũng thấy vui, tôi cũng vậy, nhưng nghĩ đến mẹ vẫn đang bị ốm, tôi lễ phép cảm ơn rồi chạy về ngay. Về đến nhà thì thấy mẹ đã ngồi ngoài phòng khách, mẹ đang bưng bát cháo tôi để trong lồng bàn. Tôi vội vàng chạy vào ngay:

- Mẹ ơi, mẹ thấy đỡ khó chịu hơn chưa ạ? Mẹ có rát họng không? Con mua thuốc cho mẹ rồi này. Nửa đêm mẹ bị sốt cao, con lo lắm.

Mẹ xoa đầu tôi, nhìn túi thuốc tôi còn cầm trong tay, mỉm cười:

- Mẹ đỡ nhiều rồi, con gái mẹ giỏi quá, biết chăm sóc mẹ chu đáo thế này rồi. Mẹ phải gọi điện cho bố, kể với bố mới được.

Nhìn khuôn mặt rạng rỡ và nụ cười hạnh phúc của mẹ, tôi thấy lòng mình cũng trào dâng cảm giác hạnh phúc, sung sướng. Chính lúc ấy tôi đã cảm nhận được, bản thân đã khôn lớn. Không còn phụ thuộc vào mẹ mãi, tôi đã biết chăm sóc cho mẹ khi mẹ ngã bệnh, bố vắng nhà. Tôi đã nấu được nồi cháo ngon cho mẹ, làm mẹ mỉm cười hạnh phúc như nắng xuân ấm áp. Có lẽ tôi đã khôn lớn thật rồi.

Bài mẫu 7: Bài văn tự sự tôi thấy mình đã khôn lớn

Và dần tối hiểu ra con người phải có ước mơ, lí tưởng cho riêng mình. Và tôi cũng tự đặt cho mình những ước mơ để cố gắng. So với khi còn nhỏ thì những mong muốn ấy đã không còn chỉ là nhũng ý muốn bộc phát, mơ mộng, viển vông nữa. Thời gian đã cho tôi sự chín chắn trong những quyết định cho tương lai

Bài làm

Thời gian trôi đi nuôi dưỡng tâm hồn con người, giúp ta trưởng thành hơn cả về thế chất, tinh thần và chắp cánh cho ta những ước mơ, những hi vọng vào tương lai. Giống như mọi người, dòng xoáy của thời gian cho tôi sự trưởng thành để một ngày tôi chợt nhận ra: “Tôi đã lớn khôn”.

Tôi chợt nhân ra bản thân mình không phải là một cô bé hay mè nheo hay làm nũng nữa. Con người tôi đang ngày càng lớn lên theo năm tháng. Nhớ ngày nào, tôi còn là con bé con nhút nhát chỉ biết tò tò theo sau chân mẹ, thế mà bây giờ, cô nhóc ấy đã trở thành một học sinh Trung học cơ sở rồi. Giờ đây tôi có thể tự làm rất nhiều việc, có thể nấu cơm, phơi đồ, giặt quần áo,… phụ tất cả việc lặt vặt trong nhà. Hồi còn bé thầy ba mẹ vất vả tôi vẫn thường mong muốn phụ giúp phần nào ba mẹ. Giờ đây tôi nhận ra, bạn thân mình quả thật đã khôn lớn, luôn khiến cho ba mẹ yên lòng.

Tôi không chỉ lớn lên ở con người mà còn lớn lên trong suy nghĩ của mình. Trước đây, tôi chỉ biết đến trường và học theo các bạn mà chẳng cần lo nghĩ xa xôi gì hết. Ngay cả việc vào học trường cấp hai, tôi cũng đế cho bố mẹ quyết định. Hồi đó, tôi hầu như dựa dẫm hết vào bố mẹ nhưng dần dần, tôi cũng biết tự lo cho mình. Sau mỗi học kì, tôi biết tự xem lại kết quả học tập của mình, so sánh với các bạn khác và kết quả năm học trước đế rút kinh nghiệm cho mình tiến bộ hơn. Trong một tập thế mà ý thức thi đua luôn được đề cao, tôi cũng đã học tập được rất nhiều tò các bạn mình. Tôi biết rằng không ai có thế hiểu mình cần gì hơn chính bản thân mình. Tôi đã có suy nghĩ và ý kiến riêng, tôi có thế tự lo cho mình. Không giống như lúc còn nhỏ (luôn hành động theo bản năng và ý muốn của riêng mình), tôi hiếu rằng không thế không chú ý tới mọi người xung quanh. Tôi đang học cách sống để không phải tranh giành, học cách nhường nhịn và chấp nhận suy nghĩ của người khác. Mỗi người nhìn nhận suy nghĩ theo một chiều hướng khác nhau, điều cần thiết là tôi biết lúc nào cần hiểu và khi nào cần thuyết phục cho người khác hiểu mình.

Và dần tối hiểu ra con người phải có ước mơ, lí tưởng cho riêng mình. Và tôi cũng tự đặt cho mình những ước mơ để cố gắng. So với khi còn nhỏ thì những mong muốn ấy đã không còn chỉ là nhũng ý muốn bộc phát, mơ mộng, viển vông nữa. Thời gian đã cho tôi sự chín chắn trong những quyết định cho tương lai. Trước kia, ước muốn của tôi có nhiều vô số mà bây giò’ tôi cũng không còn nhớ hết nữa. Khi ấy, tôi chỉ biết nhìn mọi thứ một cách đon giản, thấy ai làm gì hay hay thì cũng mong muốn mình có thế làm được như vậy. Thế nhưng bây giờ thì tôi hiếu rằng chẳng có mục tiêu nào có thế đạt được một cách đơn giản mà không cần có cố gắng của chính mình. Tôi chẳng mấy khi nghĩ tới những điều con nít như khi còn nhỏ mà suy nghĩ rất kĩ đế tự đánh giá khả năng của mình và đặt ra một mục tiêu chắc chắn. Tôi không muốn phải thay đối mơ ước của mình cho dù tôi có lớn hơn nữa. Hiện nay, tôi vẫn chưa biết ước mơ lớn nhất trong tương lai của mình là gì nhưng khi đã có thể quyết định được, tôi sẽ luôn hi vọng và cố gắng hết sức để đạt được. Nhưng ước mơ ấy càng lớn bao nhiêu, tôi càng nhận thức được trách nhiệm của mình bấy nhiêu. Trước hết, tôi cần có bổn phận đối với những người xung quanh. Là một người con, tôi phải nỗ lực phấn đấu trưởng thành để không phụ công ơn sinh thành, nuôi dưỡng của cha mẹ, ông bà. Là một người trò, tôi phải cố gắng học tập, tu dưỡng đạo đức xứng đáng với sự dạy dỗ của các thầy cô giáo. Là một người bạn, tôi cần học tập và giúp đỡ các bạn của mình để cùng tiến bộ hơn... Tôi hiếu rằng bất cứ ai cũng có trách nhiệm riêng. Khi tôi đã là một học sinh khoác trên người bộ đồng phục của trường thì đi đâu tôi cũng là đại diện cho ngôi trường của mình. Tôi hiếu rằng mọi người có thể nhìn nhận và đánh giá ngôi trường thân yêu theo nhừng hành vi ứng xử của tôi. Càng suy nghĩ về những trách nhiệm ấy tôi cũng cảm nhận được sức nặng đặt trên vai mình. Sự trưởng thành của tôi không chỉ bản thân tôi biết mà mọi người xung quanh cũng đều công nhận.

Trưởng thành là cả một quá trình dài và tôi đã trải qua từng bước một cho đến một ngày tôi chợt nhận ra tất cả những điều ấy, xâu chuỗi chúng lại qua những so sánh với một thời qua khứ đối lập, tôi nhận ra không biết trưởng thành đã đến từ lúc nào. Hôm nay tôi đã lớn khôn hơn hôm qua rất nhiều.

Từ khóa » Tôi Thấy Mình đã Khôn Lớn Về Mẹ