Bình Yên Một Thoáng
Có thể bạn quan tâm
phan-viet-ha:
Mình rất thích câu nói này:
“Mong bạn tìm được người có cùng tiếng nói, để bạn không cần phải dành cả đời mình để giải bày tâm can”
solitude555:
Đừng quá đặt nặng lời tạm biệt.
Em luôn nghĩ một điều, nếu người với người muốn gặp lại nhau thì tự nhiên sẽ biết cách. Còn nếu không, lời tạm biệt ấy cũng chưa đến nỗi quá buồn.
phan-viet-ha:
Copy..
Ba tôi đã nói một điều rất hay:
Khi đèn pin mờ đi hoặc ngừng hoạt động, bạn không vứt nó đi mà thay pin cho nó.
Khi một người mắc sai lầm và rơi vào chốn tăm tối, bạn có bỏ mặc họ không? Tất nhiên là không, bạn giúp họ “thay pin”!
Có người cần pin AA (Attention and Affection): sự quan tâm và tình cảm;
Có người cần pin AAA (Attention, Affection, and Acceptance): sự quan tâm, tình cảm và sự chấp nhận;
Có người cần pin C (Compassion): lòng trắc ẩn;
Có người cần pin D (Direction): sự chỉ dẫn.
Và nếu họ vẫn chưa thể tỏa sáng, hãy ngồi bên họ, thật yên lặng và chia sẻ ánh sáng của bạn..🌱
kcyuen:
“Mong em chiến thắng trong những cuộc chiến nội tâm mà em chưa từng nói với ai…”
at129600:
“Một bàn tay nhỏ, không che được nắng. Một bước chân ngắn, không đi hết lòng người.”
_st_
(via sam2206t32)
vouu279:
Mình đọc được một câu rất dễ thương là:
“Thích em vì tính cách con người, thích mindset của em, thích em ngay cả khi tóc không phồng, môi em không đỏ, má em cũng không hồng.
Thấy em đẹp từ những vết thương trên da lẫn trong lòng và ngay cả cách em vượt qua chúng.”
phan-viet-ha:
“Mong mỗi khoảnh khắc trong cuộc đời bạn đều đẹp và lãng mạn như khung cảnh mùa thu.”
✨🍁
iam-annhien:
Con đi qua trăm bể
mơ một triệu mùa xuân
cuối cùng nơi muốn đến
lại là nơi đã từng…
baosam1399:
〔Bài dịch số 1032〕 ngày 6.03.2023 :
Câu chuyện số 2 : Con người không chỉ sống một tại một thời điểm, con người sống liên tục và thăng trầm.
Ngày 30 tháng 5 năm 2019, tài khoản tiktok của tôi tên “Phương Kỳ KiKi” lần đầu tiên đạt được thành tích vượt 2 triệu lượt like. Tiêu đề tôi đặt cho video là 《Một câu chuyện lội ngược dòng》 . Bởi vì đoạn video này, tôi thu hút về được hơn 1 triệu người theo dõi.
Khái quát vài câu nói trong video : “Vì muốn thi vào Bắc Kinh, sau đợt thi cao khảo đầu tiên, tôi lựa chọn thi lại. Năm thứ hai, tôi tham gia thi nghệ thuật và đạt được thành tích xếp thứ 7 chuyên ngành đạo diễn của Trung Truyền, nhưng lại vì môn văn hoá phát huy thất thường mà trượt vòng bảng, chỉ đỗ vào khoa biên đạo của ba học viện khác. Khi ấy, bạn bè bên cạnh đều nói với tôi rằng, chấp nhận số mệnh đi Phương Kỳ, nhưng tôi không hề.”
Tôi dùng 20 giây 93 chữ để khái quát ra khoảng thời gian tuyệt vọng nhất trong sinh mệnh của bản thân, nhưng đại khái chỉ có bản thân tôi biết rằng, những tháng ngày sau 20 giây ấy , khó vượt qua thế nào.
Nhất là khoảng thời gian phải học lại ấy. Khi đó, những người thân thuộc đều đã tiến bước về các trường học thuộc về bản thân, ôm ấp một cuộc đời hoàn toàn mới của mỗi người, chỉ có một mình tôi bị tụt lại quê nhà thân thương, không thể nào không bước vào một hoàn cảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ, bước vào một lớp học không có ai thân quen. Thân là một người vừa trượt kì cao khảo, dư vị của lớp học mới không hề dễ thở. Khi đó, gần như không có bạn học nào muốn chủ động nói chuyện với tôi, thầy cô giáo cũng không có đủ sức lực để để ý tới mỗi một học sinh. Hoàn cảnh rơi vào tình thế vừa áp lực vừa cô độc. Có một lần, tôi thi được điểm rất thấp môn vật lý, là người ngồi ở hàng cuối cùng, tôi bày tệp đề thi ra trước mặt, nhìn vào hai thanh gạch ngang dưới điểm số và lực bút xuyên qua mặt sau của tờ giấy, dáng vẻ tức giận của thầy giáo dường như hiện ra ngay trước mắt . Bạn cùng bàn đang nhẩm tính một câu bị tính sai, khiến cho bài thi không đạt được điểm tuyệt đối mà ảo não, sau khi phát ra một tràng những tiếng trách móc, ánh mắt của cô ấy dừng lại trên bài thi của tôi. Tôi còn chưa kịp giấu bài thi đi, cô ấy đã trèo sang bên tôi mà nói : “Thật ra có những khi em cũng ngưỡng mộ chị lắm”
“Ngưỡng mộ chị ư?”
“Đúng thế, chị xem những người thiếu một điểm là đạt yêu cầu ấy, sẽ cảm thấy cực kì cực kì tiếc nuối, nhưng chị lại không có kiểu phiền não này, cũng không cần vì phát huy không tốt mà lo âu, áp lực tâm lý không lớn, tốt biết bao!”
Khi ánh mắt chân thành của cô ấy rơi xuống tầm mắt tôi mấy giây, khiến tôi gần như tin tưởng rằng lời nói của cô ấy là xuất phát tự tận đáy lòng. Nhưng tôi biết, thực ra vào năm đặc biệt ấy, trong lòng thầy cô và các bạn học biết rõ đối với người có thành tích kém đã buông bỏ tư cách thi như tôi, người có thành tích kém chỉ có thể can tâm tình nguyện làm một diễn viên quần chúng —- cho dù trong giờ học tôi có cố gắng mở to cặp mặt để nhìn thầy cô thế nào, nghiêm túc chép đầy cả một quyển vở những lời thầy cô dạy ra sao; dẫu cho đêm tối tôi lật vở vật lý ra, nghĩ nát cả óc cũng nghĩ không ra cách giải, vừa mắng bản thân ngu ngốc vừa khóc; dẫu cho tôi có cố gắng thế nào để muốn họ nghe thấy, trong thâm tâm tôi không ngừng gào thét câu nói : “Xin đừng bỏ tôi lại.”
Thầy cô vẫn sẽ chỉ thở một hơi thật dài khi tới lượt tôi trả bài và phải đối mặt với ngàn vạn câu hỏi của tôi, rồi nói một câu : “Thôi, bạn tiếp theo.”
Sự từng trải khi bị bỏ rơi, bị cười nhạo, bị đào thải, sao có thể chỉ tới một lần chứ?
Sau khi tới Bắc Kinh chưa lâu, tôi có được cơ hội thử sức làm MC cho một chương trình về nấu ăn. Tiết mục này không chỉ được phát sóng trên nền tảng chương trình truyền hình, mà người dẫn cũng sẽ được trả lương. Đối với một người đã lâu không có thu nhập như tôi mà nói, đây quả thực được xem là một ngọn cỏ cứu mạng. Buổi tối trước ngày thử giọng ấy, nhóm chương trình thông báo gấp là tự mình phải chuẩn bị một chiếc tạp dề, lúc đó là sắp 8h tối, đa số các cửa tiệm đều chuẩn bị đóng cửa, nếu mua trên mạng cũng chưa chắc đã ship đến kịp. Thế là tôi vội vàng lao ra ngoài, cuối cùng tôi tìm thấy một chiếc tạp dề có ren màu xanh trước một cửa hàng tổng hợp lớn đang sắp sửa đóng cửa, khi vô thức nhìn vào mác treo — giá 429 tệ, mệnh giá này đã được tôi khắc sâu vào não bộ cả đời này. Vì không để ảnh hưởng tới buổi thử giọng thứ hai, tôi cắn răng rồi mua về. Sau khi cửa hàng tổng hợp ấy đóng cửa, một mình tôi đứng ở trên đường, nhìn chiếc tạp dề đắt đỏ nhẹ tênh được đựng trong túi giấy, càng nhìn càng đau lòng. Tôi không nỡ bắt xe, cứ vậy rồi đi bộ về nhà. Trên đường về nhà, tôi vẫn thầm tự vấn : Không sao hết, nếu thử giọng thành công, chút tiền này có đáng là gì.
Tới hôm nay tôi vẫn không sao quên được tâm trạng vừa kích động lại căng thẳng trong buổi thử giọng thứ hai. Sau khi kết thúc, nhà sản xuất nói với tôi là có thể về nhà trước đợi kết quả. Thấp thỏm không yên đợi suốt mấy ngày vẫn không có tin tức gì, cho tới một ngày đột nhiên có một nhân viên gọi tới cho tôi, trước khi điện thoại thông, tôi phảng phất như nghe được tiếng tim cứ thình thịch thình thịch của mình đập trong lồng ngực. Đầu kia điện thoại nói : “Tiểu Kỳ, báo cho cô một tin vui, cô được chọn rồi. Ngày mai cầm chứng minh thư qua đây nhé, chúng ta kí hợp đồng. Một năm 50 vạn tệ.”
Tôi điên cuồng cố gắng kiềm chế tâm trạng đang kích động của mình lại, cầm điện thoại ngập ngừng hồi lâu, nói rất nhiều câu cảm ơn, hỏi rất nhiều câu “có thật không?”. Sau khi nhận được đáp án xác nhận, tôi cúp điện thoại, sau đó tôi nhanh chóng gọi điện cho mẹ, tôi nói : “Mẹ, buổi thử giọng ấy của con thành công rồi! Mẹ đoán xem 1 năm bao nhiêu tiền? 50 vạn tệ đấy.”
Đầu điện thoại bên kia mẹ còn kích động hơn cả tôi.
Sau khi bình tĩnh lại, tôi mới nhớ ra có rất nhiều phần chi tiết của chương trình vẫn chưa kịp hỏi, thế là gọi điện lại để xác nhận thời gian và địa điểm cho cuộc gặp mặt lần hai, chẳng ngờ là đầu dây bên kia vang lên tiếng cười sặc sụa. Anh ta nói : “Hahaha, cô quên hôm nay là Cá tháng tư à? Không phải cô thực sự nghĩ là mình có thể kiếm được 50 vạn tệ đấy chứ? Cá tháng tư vui vẻ nhé.”
Tôi chưa từng muốn mình phải sắm vai một người đức độ, tôi buộc phải thừa nhận là kiểu “đùa cợt” này tổn thương tới tôi tới mức nào, thậm chí sau nhiều năm nghĩ lại, tôi vẫn có thể cảm nhận được sự khó chịu khi ấy. Sự khó chịu khi ấy gọi là : Tại sao cho tôi hy vọng rồi lại mang tôi ra làm trò đùa?
Sau cùng, tôi không hề được chương trình ấy nhận vào. Cuộc điện thoại đùa vui trong ngày Cá tháng tư ấy càng khiến giấc mơ hoang vắng chơi vơi hơn.
Đối với người hiếu thắng như tôi mà nói, năm phải học lại ấy, là năm tôi thảm hại, nhếch nhác và bất lực nhất. Ngày mùng 1 tháng 4 của nhiều năm trước cũng trở thành một trong những ngày Cá tháng tư mà tôi căm ghét nhất.
Những việc đã trải qua này lưu lại trong tôi một nỗi đau khắc cốt, nhưng hiện tại khi tôi nghĩ lại những việc này, cảm giác lo lắng bất an đã sớm muộn không còn. Sở dĩ hiện tại có thể nhẹ nhàng mà miêu tả được những nỗi khó chịu ấy, là bởi vì tôi hiểu ra rằng : Cuộc sống có rất nhiều những thời khắc trầm bổng, chẳng ai có thể một đời thuận buồm xuôi gió, chúng ta chỉ còn cách chấp nhận những nốt thăng trầm ập tới trong cuộc đời mình, từ niềm vui khi ở trên đỉnh núi hay tới sự mất mát khi ở đáy vực sâu. Đây, âu cũng là một bài học bắt buộc trên đường đời.
Trong cuộc đời, ta bị bỏ lại, ta bị lựa chọn, ta bị hiểu lầm mà mang tới những thời khắc không cam chịu, những chuyện này xảy ra rất nhiều. Khi ta trải qua những chuyện này, tôi phát hiện ra rằng, thay vì mù quáng chìm đắm trong nỗi buồn, chi bằng hướng suy nghĩ của mình hãy rộng ra một chút, rằng làm sao mới có thể làm ra một tác phẩm khiến người khác công nhận, khẳng định? Khi ta rời khỏi một môi trường mình không được công nhận, liệu ta có thể phát triển tốt hơn, thậm chí càng hào hoa hơn không? Khi phải lựa chọn giữa hai đáp án, phải làm sao mới có thể khiến cho mình trở thành người không thể thay thế ấy?
Bài thi vật lý thấp điểm của 10 năm trước, nỗi thất bại và cô độc gặp phải trong kì thi cao khảo, không hề đóng lại cuộc sống của tôi, không hề có nghĩa là tôi chỉ có thể thất bại bất lực, tôi vẫn luôn có thể lại một lần nữa ưỡn ngực thẳng lưng, đi tiếp nhận một tương lai mới. Tương lai tất nhiên vẫn sẽ gặp phải trùng trùng hiểm nguy, nhưng cái đáng để vui vẻ chính là, tôi đã chuẩn bị tốt cho việc nghênh đón thử thách.
Trở thành người “không được chọn” trong mấy năm trước, trở thành trò đùa trong ngày Cá tháng tư không đồng nghĩa với việc tôi chính là trò cười, tôi của ngày hôm qua còn bị so sánh mức lương chưa tới 50 vạn, không đồng nghĩa là tôi của hôm nay không thể tạo ra giá trị cao hơn. Tôi vẫn luôn có thể bắt đầu chọn lựa hướng đi, đi thu nhận ánh sáng thuộc về bản thân.
Hôm nay, với tư cách là một blogger du lịch được mọi người biết đến thông qua các nền tảng công cộng, tôi đối mặt với nhiều những chất vấn hơn nữa. Rất hổ thẹn, tôi vẫn chưa thể trở thành một người bất khả xâm phạm, dao chẻ súng bắn không chết. Trong những lời châm chọc và thảo luận của người ngoài, tôi cũng đã hoài nghi bản thân vô số lần, thậm chí bi quan tới mức muốn từ bỏ. Nhưng mỗi khi tâm thế không an lọt xuống hố sâu, tôi lại nghĩ tới một đoạn phim trong bộ phim《Trường An Mười Hai Canh Giờ》, Nguyên Tại đã từng nói một câu như thế này khi ngồi trong ngục :
Đứng tại nơi cao nhìn vực thẳm, rơi vào vực thẳm biết trèo lên. Con người không chỉ sống một thời điểm, con người sống liên tục nốt thăng nốt trầm.
Cùng nỗ lực, cùng cố gắng, nhé.
(Vũ Thu Hoài/baosam1399 dịch)
- Câu chuyện trích từ sách Hy Vọng Là, Cậu Hãy Luôn Yêu Thương Bản Thân - Phương Kỳ
xiaolannnn:
Bạn có nhớ bình luận hot nào trên NetEase không?
1. Nếu tôi thích em, tôi sẽ bước 99 bước đến bên em, nếu em thấy được tôi, nhưng không ý nghênh đón, vậy thì tôi sẽ dừng bước.
Thế giới này có rất nhiều thứ chúng ta có thể đấu tranh gian khổ mà có được, chỉ riêng tình yêu, tôi không muốn cố gắng quá nhiều, hai người ngang tài ngang sức, yêu được yêu công bằng và bình đẳng, nhưng mong rằng trong thế giới người sống ta ch.ế.t này, tôi có thể có được một phần tình yêu không cần nỗ lực.
Bình luận dưới《别怕失去》
2. “Cậu còn nhớ cô ấy không?”
”Quên lâu rồi, haha.”
“Tôi còn chưa nói là ai mà.”
Bình luận dưới《The truth that you leave》
3. Cô ấy đứ.t tay, anh chạy vội đi mua băng cá nhân cho cô ấy.Anh là người câm, ra dấu thật lâu mà nhân viên bán hàng vẫn không hiểu được ý của anh. Anh lòng như lửa đốt, dùng dao rạch một đường nhỏ trên ngón tay mình…
Tôi rất thích câu chuyện này, nếu như tình yêu chỉ dựa vào lời nói vậy người câm phải làm sao đây.
Bình luận dưới《哑巴》
4. 14 tuổi “Mẹ con có bạn gái rồi.”
”Còn nhỏ, chia tay đi.”
16 tuổi “Mẹ con có bạn gái rồi.”
“Không được, chia tay đi.”
18 tuổi “ Mẹ con có bạn gái rồi.”
“Thi đại học, chia tay đi.”
24 tuổi “Mẹ con có bạn gái rồi.”
“Yêu nhau bao lâu rồi?”
“10 năm rồi ạ”
Bình luận dưới《刚好遇见你》
5. Tín hiệu Wifi đầy, đối phương đang soạn tin nhắn, hàng của bạn đã đến nơi, nhiệt độ nước vừa đủ, tiền lẻ trong quần áo cũ, mua được cái chân gà cuối cùng trong quán vịt quay, còn có cái like của bạn, đều là việc khiến tôi cảm thấy hạnh phúc nhất.
Bình luận dưới《南方姑娘》
6. Dù bạn học chuyên ngành gì, tìm việc nhất định phải tìm công việc bạn thích, như vậy mỗi ngày từ 6h sáng tới 8h tối bạn mới vui vẻ, lại tìm thêm người bạn thích cùng ở bên nhau, như vậy thì bạn lại vui vẻ từ 8h tối tới 6h sáng.
Bình luận dưới《鱼书》
7. Người ta nói, trong rừng sâu thấy hươu, lúc biển xanh thấy cá voi, tỉnh mộng gặp được em. Thật ra, rừng sâu sương mù dày đặc, biển xanh sóng cuộn trào, tỉnh mộng có lẽ không thấy hươu, không thấy cá voi, cũng không thấy em. Nhưng mà, hươu bước trong sương mù, cá voi bơi theo sóng, em còn chưa ngoảnh lại, sao biết anh chưa từng tới.
Bình luận dưới《渡我不渡她》
8. Em với anh là quan hệ gì vậy? Giống như là đường Nam Kinh ở Thượng Hải và đường Thượng Hải ở Nam Kinh. Nghe có vẻ giống nhau lại gần gũi, nhưng thật ra chẳng chút liên quan.
Bình luận dưới《得不到你》
9. Tìm một người yêu hợp với bạn, cần thỏa mãn hai loại nhu cầu tâm lý, một là cảm giác an toàn, hai là cảm giác thuộc về, cảm giác an toàn là bạn chắc rằng nữa kia sẽ không rời đi, cảm giác thuộc về là bạn chắc rằng mình sẽ không rời đi.
Bình luận dưới《句号》
10. Tiểu học, muốn cùng bàn với người mình thích. Sơ trung muốn cùng lớp với người mình thích. Cao trung muốn cùng trường với người mình thích. Đi làm muốn cùng thành phố với người mình thích. Về già muốn cùng một thế giới với người mình thích.
Bình luận dưới 《那女孩对我说》
11. Có lẽ ăn ý tốt nhất trong trên thế gian này, không phải là có người hiểu được ý trong lời bạn, mà là có người đau lòng những khi bạn muốn nói lại thôi.
Bình luận dưới 《哑巴》
12. Thật ra trong tình cảm người bỏ ra càng nhiều không nhất định là người thất bại. Bạn đối xử tốt với một người, cho dù không được hồi báo, nhưng ít nhất sẽ không vô ích. Nhiều năm về sau người bỗng nhiên nhớ lại nước mắt đầy mặt, chắc chắn không phải bạn.
Bình luận dưới 《我喜欢上你时的内心活动》
13. Bạn biết chàng trai trưởng thành và chàng trai trẻ con khác nhau ở đâu không?
Chàng trai trưởng thành rõ ràng có 50 đồng, chỉ cho bạn 10 đồng, cậu ấy sẽ nói với bạn ’Anh cho em hết rồi’
Chàng trai trẻ con cậu ấy có 10 đồng, nhưng sẽ cho bạn 20 đồng, còn mang theo vẻ mặt chả quan tâm cười nói ’Lo gì, anh còn mà’.
14. Lúc kết hôn gửi cho em một thiệp nhé, nếu như em là một bài thi trượt, thì em muốn xem đáp án tiêu chuẩn một chút.
Bình luận dưới 《嘉宾》
15. Trên thế giới này có một loại chờ đợi, loại tốt nhất gọi là tương lai đang mong chờ, em nguyện đứng nơi đây, đếm ngược từ giây phút này, đợi chờ cuộc gặp gỡ của nhiều năm về sau.
Bình luận dưới 《莫妮卡》
16. Giáo viên ngữ văn từng dạy chúng tôi một câu tiếng anh: I like you, but just like you.
Vừa nghĩ câu này hay thật, đang tính chép vào vở, thì giáo viên nói với chúng tôi ý nghĩa của nó: Dù cho vạn kiếp bất phục, dù cho tương tư nhập cốt, ta vẫn đối với người mi nhãn như sơ, tuế Nguyệt như cố.
Bình luận dưới 《Curiosity》
17. Bạn biết cảm giác yêu một người sâu sắc là thế nào không?
Giống như trong căn phòng tăm tối bạn không tìm đèn, mà đi tìm cậu ấy trước.
Bình luận dưới 《All of Me》
18. Bánh sau xe đạp yêu bánh trước, nhưng anh ấy biết mình không thể ở bên cô ấy, thế là anh hôn lên mỗi tất đất mà cô ấy đi qua. Thật ra bánh sau không biết, khi anh ấy lùi lại, bánh trước cũng sẽ như vậy.
19. Câu chuyện không dài cũng không khó kể, chẳng qua chỉ là, một lần gặp gỡ, yêu mà không được.
Bình luận dưới 《我爱的人》
Nguồn 禾木 | 小蓝dịch
Following
My Blog All of Tumblrtheme by iemai
Từ khóa » Blog Bình Yên
-
Bình Yên Blog – Nơi Chia Sẻ Cảm Xúc
-
Một Ngày Bình Yên - Tự Hiểu Mình's Blog
-
BÌNH YÊN @ Blog Nhà BaLành
-
Blog Radio 22: Bình Yên Là Gì Mà Ai Cũng Muốn?
-
Cảm Nhận Những Stt Bình Yên Ngắn được Săn đón Nhất Hiện Nay
-
Replay Blog Radio: Rồi Trái Tim Sẽ Bình Yên - YouTube
-
Bình Yên – Blowing In The Wind
-
NƠI ẤY BÌNH YÊN - Home | Facebook
-
Blog Radio Bình Yên - Home | Facebook
-
Mệt Rồi, Chỉ Muốn Bước Thật Chậm để Tìm Về Với Bình Yên
-
Có Bình Yên Nào Mà Không Trải Qua Xót Xa? - Blog Phụ Nữ
-
Góc Nhỏ Bình Yên
-
Ngày Mai Nắng Lên - Mong Bình Yên Trở Lại | VOV.VN
-
Blog Radio 488: Yêu Chậm Thôi để Thấy Bình Yên
-
Bức Thư Tình Cho Anh – Bình Yên Blog - Tốp 10 Dẫn Đầu Bảng Xếp ...
-
Blog Radio: Mong Bình Yên Sẽ Luôn Bên Bạn - Myclip
-
Mùa Bình Yên - Tin Blog