BJYX | Hiraeth - KAWAAKARI

Artist: 羊毛_困Weibo: https://weibo.com/u/1782562330

Couple: Bác Quân Nhất Tiêu

tất cả yêu thương dành cho Tiêu Chiến, và Vương Nhất Bác.

Wattpad: hiraeth

Hiraeth

“Anh cứ phải khiến mọi chuyện thành thế này mới vừa lòng đúng không?”

“Không thể hiểu cho em một chút được hay sao?”

“Anh còn muốn em giải thích cái gì nữa?”

“Một mình anh khó chịu, còn em thì không áp lực à?”

“Em mệt mỏi chuyện ngày nào cũng phải cãi nhau lắm rồi.”

“Nếu không giải quyết được

thì chúng ta…”

Tiêu Chiến giật mình tỉnh giấc, đưa hai tay lên dụi mắt,

càng dụi càng thấy đau,

càng dụi lại càng thấy nước mắt chảy ra nhiều hơn,

cuối cùng khóc nấc lên,

Tiêu Chiến nhớ mẹ đã từng nói với anh rằng những điều xảy ra trong mơ sẽ không bao giờ trở thành hiện thực, và những ký ức ấy sẽ biến mất chỉ sau một phút.

Thế nhưng sao những điều anh mơ lại thực sự xảy ra mất rồi?

Tại sao từng ấy thời gian trôi qua mà anh vẫn không thể quên đi?

Phải làm thế nào để mỗi lần nhắm mắt liền không phải trải qua đoạn hoài niệm đau thương ấy nữa?

Kể từ ngày Vương Nhất Bác thất vọng rời đi,

Đã một tháng rồi,

Không một ngày nào đoạn ký ức ấy không xuất hiện trong giấc mơ của Tiêu Chiến

Từng lời nói, từng chất vấn của Vương Nhất Bác,

Ánh mắt của cậu lúc ấy,

Chán chường,

Bất lực,

Từng chút một, từng chút một, chậm rãi đâm vào tim anh, một nhát, lại một nhát.

Đến khi nó nát bấy ra thì mới thôi,

Máu vẫn không ngừng chảy,

Mỗi ngày lại không ngừng tỏa ra mùi hương tanh nồng,

Cùng với vị mặn chát của nước mắt.

Hòa vào làm một,

Tiêu Chiến có cảm giác mình đang bị ăn mòn từng chút một

Thế nhưng lạ thật,

Những kí ức ấy lại vẫn còn vẹn nguyên.

.

Chuông điện thoại reo lên rồi lại tắt đi không biết bao nhiêu lần, Tiêu Chiến chậm rãi lau sạch nước mắt vương trên mặt rồi ngồi dậy, anh không biết mình đã nằm trên giường như vậy bao lâu rồi, lúc đặt chân xuống đất đứng không vững thiếu chút nữa đã ngã.

Tiêu Chiến đưa tay chống lên tường loạng choạng đi vào nhà tắm. Anh không dám tưởng tượng bộ dạng mình hiện giờ kinh khủng đến mức nào,

Chắc chắn là xấu không nhìn nổi.

Tia nước mang theo sự lạnh lẽo làm Tiêu Chiến tỉnh táo lên không ít, anh không biết mình đứng trong nhà tắm bần thần mất bao nhiêu thời gian, lúc đi ra ngoài chuông điện thoại đã vang đến lần thứ 20, trên màn hình hiện lên một loạt cuộc gọi nhỡ của chị quản lý

Tiêu Chiến xỏ tay vào túi nhìn màn hình sáng lên rồi lại tối đi, anh không có ý định nhận điện thoại.

Không cần đoán đông đoán tây Tiêu Chiến trong lòng cũng hiểu rõ, chị La nhất định sẽ hỏi anh về chuyện của anh với Vương Nhất Bác

Có gì để tò mò cơ chứ?

Muốn hỏi anh lý do vì sao lại chia tay à?

Hay chỉ là mấy lời động viên sáo rỗng mà Tiêu Chiến từ nhỏ đến lớn đã nghe đến thuộc lòng,

Không sao đâu, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.

Ổn ư? Mấy người đâu có biết.

Mọi người ai cũng giỏi trong việc thương hại người khác, nghĩ rằng vài ba câu động viên có thể cho qua chuyện. Nhưng có ai đã thật sự mở ra một con đường, dẫn lối cho người đó vượt qua mọi chuyện hay chưa?

Tiêu Chiến cài chế độ im lặng, ném điện thoại vào trong ngăn tủ.

Anh ra tủ lạnh nhìn thử, phát hiện chỉ còn sót một hộp sữa tươi không biết hết hạn từ bao giờ cùng với 3 quả táo đã héo đến teo tóp không ra hình dạng gì. Tiêu Chiến ném hết mấy thứ đó vào thùng rác rồi cầm ví đi sang siêu thị ở phía đối diện, lấy bừa vài thứ có thể ăn liền được rồi rảo bước trở về nhà.

Anh trút hết tất cả mấy thứ đồ mình vừa mua lên bàn trong phòng khách, tìm một tập phim rồi bắt đầu xem, tình tiết vô cùng nhàm chán, vừa xem đã có thể đoán được nội dung tiếp theo là gì thế nhưng Tiêu Chiến vẫn kiên trì ngồi xem hết.

Cuối cùng cũng kết thúc, anh cảm thấy hai mắt cũng đau theo. Tiêu Chiến dùng điều khiển chuyển tivi sang chế độ nghe nhạc chọn bừa một bài rồi nằm ườn ra ghế.

Âm nhạc du dương phát ra rất có tác dụng ru ngủ, nhưng Tiêu Chiến lại không muốn nhắm mắt lại, bởi vì ngủ rồi, sẽ lại mơ thấy Vương Nhất Bác nói chia tay với mình.

Hết một bài, tivi tự động chuyển sang bài hát tiếp theo,

Giọng hát trầm lắng của Lâm Tuấn Kiệt vang lên, Tiêu Chiến chửi thầm trong lòng một câu, thế mà lại là Điều anh hoài niệm.

Anh hỏi em, tại sao người ấy lại gửi tin nhắn cho anh

Mà cớ sao em không giải thích, chỉ cúi đầu trầm mặc

Anh nên tin rằng bởi em yêu anh, không muốn trả lời lấy lệ

Hay nên hiểu rằng, em đã chẳng còn muốn cứu vãn điều gì nữa

“Nhất Bác, Hàn Tuyết Tử nhắn tin cho anh nói hai người đang quen nhau, mọi chuyện là thế nào?” Tiêu Chiến giơ điện thoại của mình lên đặt ngang tầm mắt của Vương Nhất Bác, Hàn Tuyết Tử không phải lần đầu tiên nhắn tin cho anh, trước giờ anh không quan tâm tới, nhưng lần này cô ta ngang ngược dùng giọng điệu không biết trái phải nói với anh cô ta với Vương Nhất Bác là một đôi, anh thật sự không nhịn thêm được nữa.

“Hàn Tuyết Tử? Giữa em và cô ta thì có gì được?” Vương Nhất Bác không kiên nhẫn, nhướn mắt liếc màn hình điện thoại một cái rồi lại nhanh chóng cúi đầu xuống vùi đầu vào chơi game.

“Không có gì thì em nói với cô ta đừng làm phiền anh nữa.” Tiêu Chiến nhìn thái độ hời hợt của Vương Nhất Bác, khẽ nhíu mày. Gần đây Vương Nhất Bác và Hàn Tuyết Tử có quay chung một quảng cáo, đoàn đội của Hàn Tuyết Tử muốn ghép đôi hai người đến phát điên, một ngày đăng không dưới 5 bài viết nói bóng nói gió về quan hệ của hai người, nào là quan hệ rất tốt, Vương Nhất Bác rất quan tâm tới đàn em. Đoàn đội của Hàn Tuyết Tử còn chụp ảnh rất giỏi, góc nào góc lấy chụp đều ra được tư thế vô cùng mờ ám của Vương Nhất Bác cùng với Hàn Tuyết Tử, nếu hôm ấy Tiêu Chiến không đến trường quay thì giờ chắc anh cũng tin sái cổ hai người thật sự có quan hệ yêu đương với nhau.

Việc ghép đôi trong giới giải trí để thu hút sự chú ý anh có thể hiểu và thông cảm cho cô ta, nhưng việc cô ta cứ ngày ngày nhắn tin đã khiêu khích đến giới hạn của Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác dỗ dành, đồng ý với anh sẽ nói chuyện rõ ràng với Hàn Tuyết Tử, nhưng mọi chuyện vẫn đâu vào đó, cô ta còn trắng trợn gửi ảnh chụp riêng của mình với Vương Nhất Bác cho anh. Khi Tiêu Chiến nói sẽ tự mình đến làm rõ với Hàn Tuyết Tử thì Vương Nhất Bác lại gắt lên với anh, nói chuyện có một tí thì anh đừng xé ra to làm gì.

Ngày hôm đó là lần đầu tiên hai người vì Hàn Tuyết Tử mà cãi nhau,

Muốn hỏi vì sao anh không còn là niềm hạnh phúc của em

Thế nhưng chỉ đành gượng cười nói rằng mình đã hiểu,

Tự tôn thường dẫn lối con người, khiến tình yêu thật trắc trở

Vờ như đã hiểu bởi sợ hãi sự thất quá trần trụi

Thảm hại còn đau đớn hơn cả mất mát,

Nửa đêm hôm ấy Vương Nhất Bác về nhà với hơi thở đầy mùi rượu, Tiêu Chiến đẩy vòng tay ôm lấy mình của Vương Nhất Bác ra, lôi cậu vào phòng tắm, nhờ ánh đèn mà anh nhìn ra được trên cổ áo của Vương Nhất Bác có một dấu son môi rất mờ,

Giỏi thật, để dính cả son môi vào cổ áo như thế này thì phải ngồi gần đến mức nào?

Buổi sáng hôm sau Vương Nhất Bác tỉnh rượu, Tiêu Chiến cầm chiếc áo trên tay hỏi cậu vì sao lại có dấu hôn ở đây, Hàn Tuyết Tử còn hôn vào chỗ nào của cậu mà anh không biết nữa.

Hai người cãi nhau lần thứ hai, vẫn là vì Hàn Tuyết Tử.

Ai đã mang trái tim của em đi?

Ai đã quên lời hứa khi xưa?

Ai vẫn cố chấp bước đi?

Ai đã quên nhìn về phía anh?

Ai đã khiến tình yêu trở thành gánh nặng?

Ai đã quên phải trao anh dịu dàng?

Vương Nhất Bác đã hai ngày không trở về nhà, không nhắn tin, không gọi điện. Hai người cứ thế chiến tranh lạnh với nhau, tình trạng này làm Tiêu Chiến cực kì mệt mỏi, lúc làm việc cũng không thể tập chung. Anh thật sự chịu không nổi nữa rồi, nhắn một tin cho Vương Nhất Bác nói với cậu tối về nhà. Chuyện đến nước này, hoặc là hai người sẽ ngồi xuống nói chuyện cố gắng tìm ra cách giải quyết, còn nếu không thể thì chỉ còn cách chia tay.

Chia tay?

Chia tay là hai từ mà Tiêu Chiến chưa từng nghĩ tới kể từ khi anh và Vương Nhất Bác bắt đầu mối quan hệ, anh chưa yêu ai bao giờ, cũng không tin tưởng vào cái tình yêu vĩnh hằng gì đó mà mọi người hay ca ngợi, cũng chưa bao giờ nói hai từ trọn đời với Vương Nhất Bác, nhưng anh chỉ là chưa từng nghĩ sẽ có một ngày thành ra thế này, ngày mà anh phải dùng chia tay như là một cách để giải quyết vấn đề giữa hai người nếu như mọi chuyện không thể cứu vãn được nữa.

Đúng như dự kiến của Tiêu Chiến, tối đó hai người lại cãi nhau. Vương Nhất Bác từ lúc trở về nhà tâm trạng đã cực kì không tốt, cậu không ngại nói ra những lời tổn thương anh, anh cũng đáp lại Vương Nhất Bác không thiếu câu nào.

Và rồi hai từ chia tay cuối cùng cũng nói ra, Tiêu Chiến nhớ lúc ấy mình đã nhìn cậu thật lâu rồi gật đầu.

được,

chia tay đi.

.

Tiêu Chiến không biết bản thân có phải phát điên rồi hay không

Thế mà anh lại bị một câu hát của Lâm Tuấn Kiệt kích thích đến mức này

Anh vẫn còn nỗi xúc động muốn được yêu em.

Chỉ biết là bây giờ anh đã lái xe ra khỏi thành phố, còn 2km nữa là sẽ tới phim trường Hoành Điếm. Người ở Hoành Điếm quay phim mùa nào cũng đông, Tiêu Chiến ngồi trong xe nhìn thử, hiện giờ chắc cũng phải có đến 20 đoàn đang quay.

Anh thở dài một hơi, dù sao cũng đã đến rồi, đi vào nhìn một chút chắc cũng không ai để ý đâu, nếu bị phát hiện thứ cứ nói bừa là sang xem một chút, chẳng sao.

Tiêu Chiến mất một lúc loanh quanh mới tìm được đường tới nơi anh và Vương Nhất Bác cùng nhau quay Trần Tình Lệnh.

Mọi thứ vẫn vẹn nguyên như mùa hè năm ấy, không có gì thay đổi. Tiêu Chiến ngay bây giờ nhắm mắt lại cũng có thể hình dung ra được cảnh tượng mình và Vương Nhất Bác cùng sánh đôi đi bên nhau cười cười nói nói, phải rồi, còn có đánh nhau nữa, đánh rất nhiều.

Anh vẫn nhớ sinh nhật năm ấy, và cũng nhớ khúc ca ấy

Vẫn nhớ bầu trời sao ấy,

Bàn tay phải nắm thật chặt trong lồng ngực ấm áp nhất.

Tiêu Chiến hiện giờ thứ gì cũng không muốn nhớ lại, nhưng việc càng ép buộc bản thân quên đi lại càng làm kí ức đó hiện rõ ràng hơn, rõ ràng tới mức làm anh trốn không được, chạy cũng không xong, chỉ còn cách nén đau thương mà đối diện.

Sau này khi trở về thành phố rồi, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác thỉnh thoảng có thời gian rảnh vẫn sẽ bắc ghế ra ngoài ban công ngồi ngăm sao, thế nhưng sao trong thành phố, vĩnh viễn không sáng được bằng sao ở Hoành Điếm, càng không sánh được với bầu trời hôm ấy. Khi mà anh cùng với Vương Nhất Bác dành chút thời gian ít ỏi không phải quay phim ngồi nghỉ trên mái nhà, bao quanh bọn họ là những tia sáng lấp lánh của ánh sao.

Vương Nhất Bác của tuổi 21 đã nắm lấy tay anh, ghé vào tai anh thủ thỉ

Sao trên trời rất đẹp, nhưng vĩnh viễn không sánh được với anh.

.

“Hôm qua cậu đi đâu mà không nghe điện thoại của chị? Muốn chết rồi đúng không?”

Mặc kệ chị La đứng ở ngoài cửa gào thét, Tiêu Chiến vẫn vùi đầu vào trong chăn mơ mơ màng màng.

“Dậy, chị có chuyện muốn nói với cậu đây.” Chị La hùng hổ đi tới kéo chăn của Tiêu Chiến ra, đập vào lưng anh một cái.

“Nói cái gì, nói cái gì, chị không thể nhẹ tay với em một tí được à.” Tiêu Chiến vì cái đập không thương tiếc của chị La mà tỉnh cả ngủ, lâu lắm rồi anh mới có một giấc ngủ ngon, vậy mà lại bị phá không thương tiếc.

“Chuyện của Vương Nhất Bác, cậu có muốn nghe hay không?” Chị La khoanh tay, nheo mắt đánh giá Tiêu Chiến từ trên xuống dưới.

“Chuyện gì?” Tiêu Chiến nghe thấy tên của Vương Nhất Bác thì một chút buồn ngủ cũng không còn, lưng cũng dựng thẳng đứng.

“Chuyện chia tay của hai cậu.”

Tiêu Chiến nín lặng “Chị không cần phải thẳng thắn thế chứ, em trai chị đang đau lòng lắm đấy.” Anh ngừng một chút rồi nói tiếp “Chuyện chia tay làm sao?”

“Vương Nhất Bác thằng nhãi đó hôm trước uống say rượu tới tìm chị, ngồi ngơ ngơ ngẩn ngẩn tâm sự với chị cả một tối.”

.

Tiêu Chiến ôn lại từng câu từng chữ mà chị La vừa nói với anh lại một lần, Tiêu Chiến nghĩ có phải đầu óc của mình hỏng rồi hay không, cả đầu rối thành một mớ bòng bong.

Là anh nghĩ sai, hiểu lầm cho Vương Nhất Bác thật rồi sao?

Tiêu Chiến run rẩy mở điện thoại, xem kĩ những tấm hình chị La chuyển sang cho cậu, là hình chụp màn hình cuộc trò chuyện của Vương Nhất Bác với giám đốc công ty cậu và Hàn Tuyết Tử.

Trong tin nhắn Hàn Tuyết Tử đe dọa Vương Nhất Bác là mình đã biết chuyện yêu đương của Vương Nhất Bác cùng với Tiêu Chiến, sau đó ép buộc cậu phải diễn trò tình cảm với cô ta, nếu cậu không đồng ý, cô ta sẽ tiết lộ chuyện của hai người với cánh truyền thông.

Còn tin nhắn của giám đốc công ty cũng có nội dung tương tự với Hàn Tuyết Tử, bà ta yêu cầu Vương Nhất Bác phải ngay lập tức chia tay với Tiêu Chiến, nếu không sẽ thuê người phong sát, không để cho anh nhận bất cứ tài nguyên nào.

Tiêu Chiến không còn sức lực để đọc hết toàn bộ tin nhắn nữa, tầm nhìn đã nhòe đi bởi nước mắt.

Anh nhớ khi ấy mình nói với Vương Nhất Bác rằng anh mệt mỏi lắm rồi, không biết rằng cậu còn phải gánh vác cùng lúc chuyện của cả hai người,

Anh nhớ khi ấy mình hỏi Vương Nhất Bác có phải là hết yêu anh rồi không, mà không biết rằng cậu vì tình yêu ấy mà đã phải hi sinh những gì,

Anh còn nhớ khi ấy mình oán trách Vương Nhất Bác rằng cậu là đồ ích kỉ, mà không biết rằng anh mới chính là kẻ chỉ biết nghĩ cho bản thân mình,

Anh khi ấy chỉ biết phàn nàn, trách móc cậu.

Không hề để ý đến việc mỗi sáng thức dậy mắt Vương Nhất Bác đỏ ngầu,

Không hề để ý đến việc mỗi tối đi làm về Vương Nhất Bác đều vô cùng uể oải và mệt mỏi,

Không hề để ý đến việc từ khi nào mà Vương Nhất Bác trở nên trầm mặc, ít cười hơn trước,

Không hề để ý đến việc khi anh vừa quay người bước đi, nước mắt của cậu đã rơi xuống,

Tiêu Chiến còn không để ý những gì nữa?

.

Lần này cả hai người đều sai, nhưng không ai dám dũng cảm liên lạc trước.

Vương Nhất Bác vì lo lắng cho Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến vì hổ thẹn với Vương Nhất Bác.

.

Tiêu Chiến liếc nhìn trên cuốn lịch để bàn, đã một tuần trôi qua rồi, anh không biết đã soạn biết bao tin nhắn định gửi cho Vương Nhất Bác, nhưng vẫn chưa dám gửi đi một tin nào.

Lại soạn, lại xóa.

Lại soạn, lại xoá.

Cứ thế cho tới tận ngày kỉ niệm 2 năm bên nhau. Anh còn nhớ một tối sau khi ăn cơm xong hai người đã bàn sẽ dành chút thời gian để tới Hoàng Quả Thụ, là một thác nước nổi tiếng ở Quý Châu, trong thời gian quay Trần Tình Lệnh, hai người đã cùng nhau tới đó một lần.

Tiêu Chiến đến lúc về vẫn còn khen đẹp mãi, Vương Nhất Bác nói đợi đến ngày kỉ niệm sẽ lại tới đó chơi.

.

Không biết là Vương Nhất Bác còn nhớ lời hứa này không, còn Tiêu Chiến thì đã tự mình xách túi đi tới Quý Châu rồi.

Mùa này không phải mùa du lịch, khách tới ngắm thác nước rất ít, hầu như là không có ai. Tiêu Chiến không cần quá chú ý tới việc sẽ bị nhận ra, anh kéo khẩu trang xuống dưới mũi, hít thở bầu không khí trong lành, thậm chí còn ngửi thấy cả hương vị của hơi nước mát lạnh đang tung bọt trắng xóa trên mặt sông. Tiêu Chiến không dừng lại lâu, vòng sang một con đường nhỏ khác dẫn vào trong rừng. Con đường này Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác được một ông cụ địa phương giới thiệu cho, không nhiều người biết tới con đường này, không gian rất yên tĩnh, Tiêu Chiến thả chậm bước chân, lại nhớ buổi chiều hôm ấy khi anh và Vương Nhất Bác tới đây trời đổ mưa lâm thâm, Vương Nhất Bác vì sợ Tiêu Chiến trượt ngã mà nắm chặt tay anh suốt cả quãng đường, thỉnh thoảng sẽ quay lại hỏi anh có đi tiếp được không.

Vì bây giờ không có Vương Nhất Bác bên cạnh nắm tay dắt đi nữa, Tiêu Chiến phải vừa đi vừa cúi đầu nhìn đường. Không khí trong rừng ẩm thấp, dù không mưa trên lối đi vẫn có rất nhiều rêu. Tiêu Chiến đi rất chậm, anh có cảm giác đã nửa ngày trôi qua rồi mà mình vẫn không đi được bao xa, đột nhiên bây giờ có hơi hối hận, tự dưng phát điên chạy đến chỗ này một mình, dù sao Vương Nhất Bác cũng không đến, tí nữa lúc quay về không biết dò đến giờ nào mới ra được.

Tiêu Chiến trong nỗ lực đáng kinh ngạc của mình cuối cùng cũng đã đến nơi, anh nghe thấy tiếng nước đổ ầm ầm ở phía trước liền phấn chấn lên hẳn, mặc kệ rêu dưới đất, chạy bước nhỏ theo âm thanh của tiếng thác cuốn.

Sau đoạn ngoặt kia là tới rồi, Tiêu Chiến hí hửng chạy đến, vào khoảnh khắc ngẩng đầu lên, bước chân anh chợt khựng lại.

Có một người đang dựa vào gốc cây ở phía trước, hai tay đút vào túi áo khoác, đội mũ lưỡi trai rất thấp, đang yên lặng ngắm nhìn thác nước trước mặt.

Dáng người này rất quen thuộc, có đốt thành tro Tiêu Chiến vẫn sẽ nhận ra,

Là Vương Nhất Bác,

Thế mà Vương Nhất Bác lại đến đây,

Cậu ấy vẫn nhớ còn nhớ lời hứa năm ấy,

Cùng nhau tới thác nước ở Quý Châu.

Bây giờ chưa phải xế chiều, nhưng hơi nước đã bắt đầu bốc lên, hai mắt của Tiêu Chiến cũng cay xè, anh tiến tới chỗ Vương Nhất Bác đang đứng.

Vương Nhất Bác nghe được tiếng động liền quay người lại, ánh mắt đầy bất ngờ khi nhìn thấy Tiêu Chiến nhanh chóng bị thế chỗ bởi mừng rỡ và vui vẻ.

Tiêu Chiến bước tới đứng ngang hàng với Vương Nhất Bác, hai người trầm mặc ngắm nhìn dòng thác cuộn xoáy trước mặt.

Một lúc lâu sau, Tiêu Chiến mới lên tiếng hỏi, phát hiện giọng mình thế mà đã nghẹn nghào rồi. “Tại sao lại giấu anh?”

“Em…” Vương Nhất Bác quay đầu nhìn anh, nhỏ giọng không biết phải bắt đầu giải thích từ đâu.

“Anh biết rồi, không trách em. Nhưng từ sau không được tự mình chịu đựng như thế nữa. Không phải đã nói có chuyện gì cũng cùng nhau trải qua rồi hay sao?” Tiêu Chiến nhìn kĩ Vương Nhất Bác, phát hiện tâm can bảo bối của mình gầy đi không ít, đau lòng chết đi được.

“Em xin lỗi. Sau này chuyện gì cũng sẽ nói với anh.” Vương Nhất Bác ngoan ngoãn gật đầu. “Em sai rồi, biết lỗi rồi.”

“Vậy được rồi, rút lại câu nói hôm đấy đi.” Tiêu Chiến khịt khịt mũi.

Vương Nhất Bác ngớ ra “Câu nói nào?”

“Câu chia tay đó.” Tiêu Chiến không hài lòng nói “cứ bắt anh phải nói toẹt ra thế à?”

“Em không có nói chia tay với anh mà” Vương Nhất Bác nghiêng người lại phía thác nước nhìn nhìn như suy nghẫm điều gì đó rồi quay lại khẳng định một câu chắc nịch với Tiêu Chiến.

“Hả?” Lần này đến Tiêu Chiến ngớ ra.

“Em không có nói chúng mình chia tay.” Vương Nhất Bác cười cười “Ngày hôm đó chưa đợi em nói xong anh đã bỏ vào phòng mất rồi còn đâu.”

Tiêu Chiến thế mà quên béng mất đi chi tiết này, nhờ Vương Nhất Bác gợi lại mới nhớ ra đúng là hôm đấy mình mới là người bỏ đi trước. Ngày hôm đó hai người chưa ai nói câu chia tay, chứng tỏ hiện giờ anh với Vương Nhất Bác vẫn còn là người yêu đúng không? May quá, anh còn chưa nghĩ ra phải tỏ tình lại với cậu thế nào nữa.

“Anh, em nhớ anh.”

Trong khi Tiêu Chiến còn đang ngơ ngơ ngác ngác, Vương Nhất Bác đã vòng tay ra sau eo anh kéo anh về phía mình, Tiêu Chiến tìm thấy mùi hương quen thuộc trên người của Vương Nhất Bác, nhanh chóng đưa hai tay vòng qua ôm cổ cậu.

Cảnh đẹp như thế này, không hôn một cái thì thật lãng phí.

“Chiến ca, đệ đệ yêu anh.” Kết thúc một nụ hôn dài, Vương Nhất Bác vẫn chưa vội rời đi, khẽ liếm trên khóe miệng của Tiêu Chiến một cái rồi thì thầm vào tai anh.

“Nhất Bác, không hứa hẹn dài lâu, không bàn tới sau này hay mai sau, miễn là ở hiện tại, anh luôn ở đây, bên em.”

Điều anh hoài niệm, là khi chẳng có bí mật

Điều anh hoài niệm, là đôi ta cùng mộng mơ

Điều anh hoài niệm, là rung động không lời

Điều anh hoài niệm, là tình yêu nồng nàn

Điều anh hoài niệm, là khi em kích động xin anh tha thứ, ôm chặt lấy anh

Anh còn nhớ em đứng ở phía sau,

Cũng nhớ mình đã run rẩy biết mấy

Nhớ cảm xúc mãnh liệt ấy

Pháo hoa đẹp nhất, cái ôm dài nhất.

Một đời.

*Hiraeth là nỗi nhớ về một mái ấm mà bạn không thể quay trở về, một nơi mà có lẽ không còn tồn tại nữa. Đó là sự hoài niệm, nỗi khát khao, nuối tiếc những nơi, những điều đã đánh mất trong quá khứ.

Lời bài hát được sử dụng trong truyện là bài hát Điều anh hoài niệm, bản dịch của hai cái bánh bao.

Share this:

  • Twitter
  • Facebook
Like Loading...

Từ khóa » Bjyx Quý Châu