BÓNG ĐEN TÂM LÝ TỪ QUÁ KHỨ - Trải Nghiệm Sống

Mình là một đứa vô cùng thiếu tự tin và mình biết rõ ràng đây không phải bản chất thật của bản thân. Thật kém cỏi khi cứ mãi đổ lỗi mọi việc cho quá khứ, nhưng thực chất thì nó đúng là như vậy…

Ám ảnh và nỗi sợ body-shaming

Từng là một nạn nhân của body-shaming trong một thời gian khá dài, mình hiểu nỗi thống khổ đó hơn bất kì ai khác. Cảm giác bị mọi người xa lánh, chỉ trỏ, bôi nhọ và chê cười đó đã ghim sâu vào tiềm thức mình suốt thời gian qua kể từ từ khi nó vừa bắt đầu.

Nhiều lúc mình còn không biết bạn học của mình gồm bao nhiêu người, có những ai, và ngay cả chung bàn cũng thế. Lí do là bởi vì mình sợ mỗi lần ngước mắt lên nhìn những con người “độc ác” đó, mình sẽ run lên mà khóc không kiểm soát được vì quá sợ hãi. Không phải hotgirl, không phải người học giỏi, nhưng nghiễm nhiên mình được bè lũ trong lớp bàn tán sôi nổi vì ngoại hình tệ hại và tính cách nhút nhát, ấu trĩ và nhu nhược.

Từng là một cô bé hiếu động và nghịch ngộ, lúc đó mình như biến thành một con người khác vậy, ủ rũ và trông rất “đần”. Và mình bắt đầu trách oán thượng đế tại sao không thể cho mình hình hài bình thường như bao người khác, tại sao mình còn non nớt như này đã khiến mình dường như rơi vào trầm cảm? Và mình tự hỏi bản thân mình xấu xí đến nhường nào mới khiến người ta ghét mình đến như vậy… Mình khi đó bắt đầu thu mình lại trong bóng tối, ngay cả khi ngủ cũng nghe rõ mồn một tiếng cười của lũ “bạn”, những lời xỉ báng vang vảng trong “giấc mơ”.

Body-shaming đâu chỉ dừng lại ở mức nhận xét ngoại hình người khác; mặt khác, nó như con dao vô hình ngày một đâm chết nạn nhân vậy. Những nạn nhân của hiện tượng này sẽ bị ‘rỉ máu’ cho đến khi sức chịu đựng của họ đạt tới giới hạn, và lúc đó thứ họ cần là sự giải thoát. Người ta có câu “sống trong chăn mới biết chăn có rận”, vậy nên chỉ những nạn nhân mới biết điều này ảnh hưởng sâu sắc đến bản thân và cuộc sống của họ tới nhường nào.

Với mình, hiện tại, so với quá khứ đó, đã trở nên có nhan sắc hơn, học thức cũng cao hơn lúc đó, nhưng “cái bóng” đó vẫn luôn bám theo, trong suốt cả phần đời còn lại (mình nghĩ vậy). Có nhiều người hỏi mình rằng tại sao mình cũng gọi là xinh xắn, học hành cũng khá, nhưng lại rất tự ti và luôn làm việc độc lập một mình? Câu hỏi đó mình cũng đang tự hỏi chính mình, nhưng mình biết rằng dù can đảm nhường nào để đi đến được ngày hôm nay, thì mình vĩnh viễn không thể thoát khỏi ám ảnh quá khứ đó. Nó có lẽ như một phần lí do để mình cố gắng, nỗ lực mỗi ngày để hoàn thiện bản thân vậy.

Tuy nhiên, cho đến bây giờ, sau tất cả, mỗi lần đứng trước đám đông, trong tâm trí mình lại vẽ ra những cảnh ‘tàn bạo’ của quá khứ với những tiếng cười mỉa mai, những giọng nói chỉ trích, đầy ác ý, những con người liên tục chỉ trỏ và thì thầm về vẻ ngoài và chê bai những gì mình nói ra. Mỗi lần như thế, tim mình đập rất nhanh, cả người run bần bật vì sợ hãi và những dòng suy nghĩ như ngưng đọng lại… Quả thật mình vẫn nhu nhược như ngày nào… Nhưng những gì trải qua trong quá khứ, 6 năm đó, không phải nói quên là quên đi được.

Mình biết để vượt qua nỗi sợ tâm lý vì body-shaming là một việc không hề dễ dàng, nhưng mình, các cậu, các bạn hãy cùng cố gắng nhé, vì chúng ta thực sự không đáng phải chịu đựng điều đó.

Nguồn: Thanhh Tú

Post Views: 694

Từ khóa » Bóng đen Tâm Lý