[Cảm Nhận] [Dương Thư Mị ảnh ~ Hiểu Tinh Cô Tự] Vĩnh Bất Phân Ly

Ảnh

Nếu để đánh giá một cách hơi khắt khe, thì Dương thư mị ảnh không phải là một bộ truyện xuất sắc nhất. Còn xét trên quan điểm cá nhân, thì ít nhất mình cũng sẽ chấm cho nó 8,5/10.

Một phần vì nội dung hấp dẫn, một phần vì tạo hình nhân vật cá tính, một phần vì giọng văn rất tốt. Nhưng quan trọng nhất, nó chính là một trong những bộ truyện chạm tới lòng mình. Chỉ đơn giản vậy thôi, cũng đủ để DTMA (và đặc biệt là phần 2 – Hiểu tinh cô tự) lọt vào top của mình.

~*~

Chính xác ra, Hiểu tinh cô tự đối với cảm nhận của mình, không chỉ là phần 2, mà chính là một dấu chấm tròn trọn vẹn cho cảm xúc, điều mà những phần cuối DTMA chưa có, hoặc còn thiếu sót.

HTCT cho mình cảm nhận về một thứ hạnh phúc rất dịu dàng.

Quân Thư Ảnh Quân giáo chủ, y ngoan độc kiêu ngạo, y có thể giết người không chớp mắt, có thể lập mưu đặt bẫy toàn bộ võ lâm nhân sĩ để rồi muốn một bước lên ngôi bá chủ. Thế nhưng trong lòng mình, thực ra, Thư Ảnh lại rất đơn thuần. Thực sự đơn thuần.

Chỉ là, con người như thế, đơn giản, nhiệt thành, trung tâm, đến khi bị lừa dối và phản bội đau đớn, tất sẽ điên cuồng mà phản ứng lại.

Thật may, là trên con đường đời gập ghềnh đó, Quân Thư Ảnh lại đâm sầm vào Sở Phi Dương. ^^

~*~

Có một điều mình rất hài lòng ở trong bộ truyện này, chính là cách đối nhân xử thế. Mình vẫn luôn miệng lải nhải “văn là phải có nhân văn.” Nam Phong Ca cũng là một trong số những người đáp ứng cho mình điều đó. Không chỉ là bằng những lời nói suông của một “Thiên hạ đệ nhất nhân”.

Sở Phi Dương như thể túm được gáy của con mèo xù lông Quân Thư Ảnh, “đàn áp” y cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, giở những trò vô sỉ mà đáng ra một đại hiệp như hắn đáng ra không thể làm. Thế rồi, hắn cũng từng bước, từng bước, đem con mèo đó ôm chặt vào lòng mà sủng ái.

Nói Phi Dương cảm hóa Thư Ảnh cũng không sai. Nhưng mình lại cảm giác rất giống như chủ nhân dạy dỗ vật cưng vậy =))~

Thư Ảnh từ một giáo chủ ma giáo không chuyện ác nào không dám làm, thì sang đến Hiểu tinh cô tự, đã thật đáng yêu biết bao. Khi mà vì muốn thay Phi Dương nhà y phân ưu, đã lao đi cứu một người y rất căm ghét. Y cũng giết người, nhưng khi nghe tiếng gọi của Phi Dương, y liền ngừng lại như thể hờn dỗi, rồi lại dường như ủy khuất mà quăng ra một câu : “Bọn hằn không phải là người tốt” để thanh minh cho việc mình giết người.

Thư Ảnh bây giờ, đã biết vì Phi Dương mà dùng mạng sống của mình che chắn cho Sở Vân Phi – nhưng lại chẳng phải vì lo lắng cho tính mạng Vân Phi – mà là không muốn Sở đại hiệp chính nghĩa khí khái của mình phải chịu dằn vặt vì giết nhầm người vô tội, dù là trong lúc thần trí hỗn loạn.

Thư Ảnh bây giờ, đã biết vì Phi Dương mà không quản ngại nguy hiểm, lao thân mình xuống bẫy sập không thấy đáy. Đã biết hờn giận đá bình dấm chua. Đã biết ngoan ngoãn nghe lời để Sở đại hiệp nắm tay dắt đi. Cũng đã biết nhói tâm can thương yêu hai tiểu bảo bối mà mình hoài thai.

~*~

Nói Hiểu tinh cô tự là một dấu chấm trọn vẹn, chính là vì ở đó, tình yêu của Sở Phi Dương và Quân Thư Ảnh được khắc họa rõ ràng và đẹp đẽ hơn bao giờ hết.

Yêu, chính là như thế.

Là khi Quân Thư Ảnh nghẹn ngào, đau xót gọi hai tiếng “Phi Dương”, rồi không quản ngại mà buông thân mình theo xuống.

Là khi Quân Thư Ảnh bất chấp Sở Phi Dương mất đi lý trí, chỉ biết chém giết.

Yêu, chính là như thế.

Là ôn nhu vô hạn, là chăm sóc nâng niu cưng chiều sủng nịch. Là những tiếng gọi ân ái ngọt ngào. Là những vòng ôm chặt chẽ không rời. Là những bảo hộ không lời. Là tin tưởng không mảy may nghi hoặc. Và là ấm áp vô bờ vô bến.

Giữa những mũi băng tiễn hung hiểm, những giọt xà độc rơi như mưa, Quân Thư Ảnh nhắm chặt hai mắt, toàn tâm toàn ý, đặt tất thảy niềm tin, hi vọng, tin yêu vào trong tay Sở Phi Dương. Là từng bước chân kiên định tiến về phía người ấy, phía vòng tay ấy.

Nơi mà, y biết chắc mình sẽ được an toàn. Và được bao bọc trong ôn nhu vô hạn. Phi Dương của y. Ánh mặt trời của y.

Và tình yêu, chính là như thế. Rạng rỡ như ánh dương quang.

Đem đến sức sống. Đem đến hi vọng. Đem đến cảm giác được che chở bảo vệ. Hướng đến những điều thực tốt, thực sáng, thực đẹp. Và những giọt dịu dàng nhỏ nhẹ thấm qua da, len lỏi, chạm đến tận đáy linh hồn, và hòa tan vào mạch máu. Mỗi hơi thở, đều có thể cảm nhận được, đó là yêu thương.

Quân Thư Ảnh vì Sở Phi Dương mà hoài thai hai hài tử thiên chân khả ái, ngoan ngoãn hiểu chuyện.

Đổi lại, Sở Phi Dương đem hắn dung nhập vào trong cốt tủy, cho hắn nhà, cho hắn gia đình, còn cho hắn một nơi để dừng lại.

Trước đây hắn chưa từng nghĩ tới, nếu như thế giới này không còn Sở Phi Dương, hắn còn có cái gì? Hắn còn có thể còn lại cái gì?!

Lúc này đây vấn đề này lại hung hăng đâm vào tim hắn, chạy không thoát, trốn không xong, lúc mất đi mới thấy tâm như bị đao cắt, như rơi vào hàn băng, lạnh lẽo đến mức toàn thân run rẩy.

Đã không có,… không còn nữa. Hắn đã mất đi tất cả, hắn chỉ còn hai bàn tay trắng. Sẽ không còn…. người kia dù lúc đối mặt luôn bị hắn thờ ơ lạnh nhạt nhưng lại xem hắn như thứ đồ sứ trân quý dễ vỡ, mỗi thời mỗi khắc đều dùng toàn bộ tâm tư cẩn thận tỉ mỉ mà che chở; sẽ không còn… người kia đã biết rõ hắn – nội lực ngày càng thâm hậu, nhưng hiển nhiên vẫn xem hắn như người thường tay trói gà không chặt mà ôn nhu săn sóc, nhưng khi cần buông tay thì không chút keo kiệt mà để hắn tự do bay lượn trên bầu trời rộng lớn, nhưng lại ở phía sau mở ra đôi cánh mà bảo vệ che chở lẫn nhau.

Tình yêu, chỉ đơn giản là sớm chiều bên ngươi, đem cả khối chân tâm ra để thương ngươi yêu ngươi, đem cả linh hồn ra để tin tưởng tín nhiệm, lại mang tính mạng đặt vào trong tay ngươi. Bởi biết chắc, ngươi sẽ trân trọng ta còn hơn chính bản thân mình.

Giang hồ hiểm ác, hắn biết mình sẽ không bao giờ phải nếm mùi vị lẻ loi bấp bênh không chốn dừng chân không người che chở bảo vệ nữa.

Chỉ đơn giản là— Quân Thư Ảnh nhìn về phía cánh tay của Sở Phi Dương đang trêu đùa Sở Lân, lại nhận thấy ánh mắt tràn đầy ôn nhu dịu dàng đang nhìn hắn—

Chỉ đơn giản là, nơi bình yên trong lòng, chính là cố hương.

Chỉ đơn giản là, nơi bình yên trong lòng, chính là nhà, là cố hương…

~*~

Và cho đến phiên ngoại, Nam Phong Ca lại một lần nữa hung hăng giẫm đạp lên con tim hủ nữ nhỏ bé của mình. Như thể chị ta biết, mình tôn sùng những đoạn tình cảm như thế.

Yêu tới khắc cốt ghi tâm. Yêu tới đời đời kiếp kiếp. Dù thượng bích lạc, hạ hoàng tuyền, dù phải giết thần diệt quỷ, vẫn nguyện mãi bồi bên ngươi, vĩnh bất phân ly.

Dù là thế giới song song, dù là kiếp trước kiếp này, hay ở bất cứ nơi tận cùng của tân cùng nào đi nữa, họ vẫn tìm thấy nhau, nắm chặt bàn tay nhau, một lần nữa nhớ ra nhau, thương yêu vô bờ bến, để rồi lại cùng nhau đi đến một đoạn lại thêm một đoạn nữa, càng lúc càng nối dài mối duyên tình này, tuyệt không đổi thay. Cả đời vô hối.

Trong một lần thực nghiệm khoa học, Quân Thư Ảnh ở thời hiện đại đó đã lại một lần nữa đón nhận những ký ức của hắn mà cũng không phải của hắn kia. Ký ức về Sở Phi Dương của hắn.

Không biết đã bao nhiêu đêm nằm trên giường mà nghĩ về người đó, liệu có còn cùng mình sinh ra tại trên thế giới này, liệu có cơ duyên gặp mặt, để rồi sẽ nắm được tay nhau?

Không biết đã bao nhiêu lần lạc lõng giữa đường phố đông người mà tự hỏi, người kia đang ở đâu trên cõi đời này, có hay không đến bên mình? Và phải chờ thêm bao lâu nữa.

Nhưng thực may mắn, vì Phi Dương của hắn yêu hắn nhiều đến vậy. Cho nên…

Quân Thư Ảnh trừng lớn hai mắt, rơi vào trong ánh mắt, là nụ cười rất quen thuộc, phảng phất giống như người hắn chờ đợi đã lâu cuối cùng cũng vượt qua khoảng không xa xôi của vũ trụ, một lần nữa trở về bên cạnh mình.

“Ta đã nói, mặc kệ là thiên giới hay địa ngục, dù phải giết quỷ diệt thần, ta nhất định sẽ trở về, bồi tại bên người ngươi.” Sở Phi Dương ôn nhu ôm chặt lấy Quân Thư Ảnh vào lòng, trong khoảng không chói mắt này hắn nhìn thấy ký ức xa xôi.

Cho nên… người ấy, rồi cũng sẽ một lần nữa trở lại bên hắn.

Cho nên… đoạn tình cảm này, đời đời kiếp kiếp, vĩnh bất phân ly.

Cho nên… yêu thương vô bờ bến…

“Nơi bình yên trong lòng, chính là cố hương…”

P.s : Còn một điều nữa muốn nói, đó là không hiểu sao, mình luôn rất cảm động mỗi lần nghe Thư Ảnh gọi lên hai tiếng “Phi Dương”. :”)~

Rất mềm nhẹ, rất thương yêu.

Còn cả hai hài tử thiên chân khả ái nữa >w< ~ Một nhà bốn người, thực làm cho người ta yêu tới lủng tim mà ;A;

~ Rurouni ~

Đánh giá:

Chia sẻ:

  • Facebook
  • X
Thích Đang tải...

Có liên quan

Từ khóa » Dương Thư Mị ảnh 2 Review