Cảm Nhận: Nơi Nào Củi Gạo Không Vương Khói Bếp (LT) - Neiki

Tên: Nơi nào củi gạo không vương khói bếp

Tác giả: Lãnh Tuyền

Thể loại: Hiện đại, Điền văn, HE

Một câu thôi: Truyện thật quá!

Đối với thể loại điền văn trong ngôn tình thì truyện này còn gần gũi và thật hơn bất cứ cuốn ngôn tình nào. Với cả, cuộc đời tôi cũng chỉ ao ước có một tình yêu như vậy thôi.

Nếu hỏi truyện này ngôn tình chỗ nào, chỉ có một chi tiết đậm chất ngôn tình nhất, đó là tình yêu to lớn và sự sủng nịnh của nam chính dành cho nữ chính.

Tôi đã rơi nước mắt khi đọc truyện này, nhưng lần đầu tôi khóc lại vì những chi tiết rất bình thường. Người khác đọc có lẽ sẽ thấy không có gì cả, tôi thì khác. Ấy là tính cách cố chấp thích một mình nhận lấy khổ sở nhưng vẫn ích kỷ đổ tội cho người khác của Niếp Ân Sinh, tôi nhìn thấy chính mình trong ấy. Chỉ có điều, trong cuộc đời tôi không tồn tại bất kỳ Trần Dũng hay Lý Hải Phi nào mà thôi. Vì thế tôi khóc. Là tủi thân chăng?

Cái tên rất hay, Nơi nào củi gạo không vương khói bếp, thật sự vẽ lên được cuộc sống quá đỗi bình dân của nhân vật chính. Niếp Ân Sinh và Trần Dũng chỉ là người xa lạ, vô tình hai người gặp gỡ và quen biết nhau. Mỗi người đều mang trên mình những nỗi đau riêng, vì mưu sinh, vì tình cảm. Họ tự nhận bản thân là dã thú, con dã thú thương tật đầy mình, tìm đến nhau rồi tự sưởi ấm, liếm láp vết thương cho nhau. Đi đến hôn nhân cũng chỉ vì mong muốn có một tổ ấm, một chỗ để dựa vào.

Tôi muốn viết dài 1 chút, nói về tâm lý nhân vật, nhưng dùng điện thoại nên lười quá! Hoặc do vừa đọc xong, mọi thứ vẫn còn quá mới thành ra quá lộn xộn, thực sự không biết bắt đầu từ đâu… Thôi thì, ngủ đã, mong tôi sẽ viết tiếp, vì tôi thực sự thích truyện này rất nhiều!

Truyện được kể theo ngôi thứ nhất từ góc nhìn của Niếp Ân Sinh. Cô sinh ra trong một gia đình bình thường, có những người bạn bình thường, một công việc bình thường và một người bạn trai bình thường. Nhưng người bạn trai ấy dù yêu cô thật lòng vẫn không cam tâm với cuộc sống bình thường hiện có, vì vậy cô bị bạn trai đá, để anh ta có thể thắng tiến trên con đường của anh ta. Quãng thời gian yêu đương với Lý Hải Phi khá dài, nhưng điều cô tiếc nuối nhất chính là tình cảm và hy vọng đã đặt lên người anh ta. Để đến khi Trần Dũng xuất hiện, Niếp Ân Sinh sẵn sàng sà vào lòng anh, chỉ mong muốn có được một chút ấm áp.

Niếp Ân Sinh tự biết mình ích kỷ, làm kẻ thứ ba lại lợi dụng Trần Dũng, nhưng chính Trần Dũng lại vô cùng biết ơn sự lợi dụng của cô. Trần Dũng là chủ một cửa hàng ăn, đẹp trai và rất khôn khéo trong cách đối nhân xử thế. Nhưng cuộc sống của anh không tốt, từ bé chỉ sống với mẹ, lại mang tâm lý vì mình mà mẹ mới gặp tai nạn, cuối cùng bỏ học mà mưu sinh cuộc sống. Anh từng yêu một người rất nhiều, nhưng cô ta lại không giống với anh, còn lợi dụng tiền bạc và tình yêu của anh. Vì bài xích chính bản thân mình mà cho đến tận cuối, Trần Dũng vẫn không dám coi mình ngang hàng với Niếp Ân Sinh, dù trải qua sinh tử hay đã nhận được tình yêu chân thành, anh vẫn cứ một mực nghĩ mình không xứng đáng với cô.

Hai con người hai số phận, nhưng cả hai đều có chung nỗi đau. Họ cứ ngả về nhau như chuyện đương nhiên, để đến một ngày nhận ra họ chẳng thể sống thiếu nhau. Tính cách cả hai có chút không hòa hợp, cứ gần nhau lại cãi vã một chút, cũng chính bởi sự cố chấp của cả hai. Trần Dũng cố chấp nhận mọi khổ sở về phía mình chỉ vì muốn Ân Sinh mãi tươi cười, Niếp Ân Sinh gặp chuyện lại cứ cố giữ trong lòng, cũng vì nhìn chồng tự làm khổ bản thân mà sinh khó chịu, cứ thế định rời xa.

Cái hay ở truyện này là khi Ân Sinh đòi ly hôn khiến Trần Dũng đau khổ rồi gây ra tai nạn hại người, thực ra cũng không phải hoàn toàn do Ân Sinh, nhưng chắc chắn nỗi đau lớn nhất dày vò Trần Dũng lúc ấy là vì sợ mất Ân Sinh. Cái thật ở truyện chính là tai nạn ấy, bởi nam chính của chúng ta chỉ là một soái ca đời thường, anh không có nhiều tiền như bao soái ca trong những cuốn ngôn tình kia, càng không thiên biến vạn hóa được như họ. Anh day dứt vì làm hại người, dù bị đòi một số tiền lớn trước phán xét anh vẫn đồng ý, thứ nhất bởi mẹ anh cũng ra đi vì tai nạn giao thông, thứ hai bởi anh chỉ là người bình thường. Đền bù cho người ta, anh chẳng còn đồng nào, thậm chí đến nhà và xe cũng không còn. Người bị Trần Dũng đâm tai nạn có thể đã khỏe trở lại, nhưng người đó cũng là người bình thường, cũng túng thiếu vô cùng, bởi vậy mà người nhà anh ta càng tham lam tiền của người khác, đó chính là cuộc sống, khi mà người với người thực sự lạnh nhạt…

Trở về với hai bàn tay trắng, Trần Dũng phải làm lại từ đầu, khởi nghiệp chính là tài xế taxi. Còn Niếp Ân Sinh từ sau vụ tai nạn của chồng mà cũng mất vị trí công việc hiện tại, phải bắt đầu làm tạp vụ công ty. Cả hai đều nghèo túng đến thịt cũng không dám ăn, nhưng họ vẫn hạnh phúc. Lý Hải Phi về tìm Ân Sinh, thực sự mong muốn cho cô một cuộc sống đủ đầy hơn. “Anh ấy cho tôi hạnh phúc!” Cô từ chối, bởi cô hiểu mình yêu ai và cần gì, càng hiểu Trần Dũng không thể thiếu cô đến mức nào. Cứ ngỡ sẽ tốt đẹp như thế, nhưng tính cố chấp giữ trong lòng của Ân Sinh và sự tự ti của Trần Dũng lại khiến hai người tranh cãi. Họ tranh cãi nhưng vẫn bên nhau, chẳng phải đó chính là tình yêu hay sao!

Thực sự tôi không ghét tính xấu của hai người này, bởi nó xuất phát từ sự yêu thương và trân trọng đối phương, và nó chính là tính cách mỗi người, y hệt luôn. Đâu phải chuyện gì cũng có thể nói thẳng, kể cả chuyện ấy rất đơn giản đi chăng nữa, vả lại, hai người này rất cố chấp còn gì!

Sự việc đau lòng nhất có lẽ là khi Niếp Ân Sinh phá thai. Cô rất mong muốn đứa trẻ này, nhưng vì Trần Dũng đang phải uống thuốc có dược tính mạnh nên không thể giữ con lại. Bệnh của anh còn không phải do cuộc sống nghèo khó tạo ra hay sao! Đứa trẻ thì đáng tội gì chứ? Niếp Ân Sinh đau lòng, nhưng cô giấu Trần Dũng, cô biết nếu anh hiểu vì sao không thể giữ con thì anh còn đau đớn gấp trăm ngàn lần nỗi đau cô phải chịu, chồng cô chẳng phải là người thích tự trách bản thân còn gì! Vậy mà Trần Dũng vẫn phát hiện ra, đọc những lời anh nói với Ân Sinh mà tôi thương lắm! Số phận đâu phải do ta lựa chọn, anh cũng chỉ biết thuận theo số phận, chỉ là giữ được cô là anh đã hạnh phúc lắm rồi!

Nói về Trần Dũng, tôi ước mong mình có thể gặp một người như anh trên đời. Anh bị tổn thương bởi cuộc sống, bị tổn thương bởi cuộc đời, bị tổn thương bởi người mình yêu, nhưng cuối cùng anh vẫn gặp được người mà anh muốn giữ lấy, dù người ấy có làm tổn thương anh bội phần, anh vẫn nhất quyết muốn ở bên chở che yêu thương. Tôi còn nghĩ, Niếp Ân Sinh chính là sao chổi của Trần Dũng, bởi từ khi gặp cô anh mới gặp nạn lớn đến mức mất đi toàn bộ gia sản tích góp bao năm. Nhưng đối với anh, cô lại chính là cứu tinh, người mà anh muốn dùng cả tính mạng để bảo vệ, người mà anh coi như chủ nhân mà cung phụng yêu chiều. Chi tiết anh không dám hôn Ân Sinh vì không muốn coi cô như người phụ nữ trước anh từng yêu đã đủ để chứng minh trong lòng Trần Dũng cô quan trọng hơn bất cứ sinh mệnh nào. Một người như thế, kiếm ở đâu ra đây?

Thôi dừng lại, càng viết càng ghen tỵ với nữ chính. Cuộc đời tôi chắc chắn không có Trần Dũng nào cả, tôi tin thế! Nhưng nếu may mắn tôi vớ được thì chắc chắn tôi sẽ lôi anh ra để viết truyện, để gián tiếp khoe với thế giới này, và tôi nhất định trân trọng anh còn hơn cả tiền, haha, bây giờ đối với tôi tiền mới quan trọng nhất. Nếu tôi là Niếp Ân Sinh thì chắc tôi đã đi theo tiếng gọi của tiền bạc mà ngả vào vòng tay Lý Hải Phi rồi, bởi vậy tôi mới dám khẳng định tôi không tìm được Trần Dũng của mình đó :))

Chia sẻ:

  • X
  • Facebook
Thích Đang tải...

Từ khóa » Nơi Củi Gạo Không Vương Khói Bếp