Cậu Chủ, Cậu Tên Là Gì Vậy? - Dreame

logoCậu Chủ Bận Lắm/Cậu chủ, cậu tên là gì vậy? Log inic_arrow_leftPrevious EpisodeNext Episodeic_arrow_rightCậu chủ, cậu tên là gì vậy? 1335 WordsChương 2: Cậu chủ, cậu tên là gì vậy?  Vì cô sẽ phải phục vụ cậu chủ lâu dài nên có lẽ là nên làm quen dần đi nhỉ? Nghĩ vậy Tiểu Đào liền hào hứng nói: “Cậu chủ, cậu tên là gì vậy?”  Thấy cậu yên lặng cô lại hỏi tiếp: “Cậu chủ, cậu có thể nói cho em tên của cậu không?”  Cậu chủ vẫn tiếp tục bơ cô, Tiểu Đào thấy vậy liền sáp đến gần, hỏi liên tục một câu hỏi khiến cậu chủ không thể tập trung đọc sách, gắt lên nói: “Câm mồm lại!”  Nhưng Tiểu Đào đối với sự giận giữ của cậu cứ như là không khí vậy, cô bé hoàn toàn không sợ hãi, vẫn tiếp tục hỏi lại: “Cậu chủ, cậu tên là gì vậy?”  Cậu chủ thấy thế liền bực mình, trực tiếp chỉ tay ra cửa.  Tiểu Đào thấy vậy liền đưa mắt nhìn theo tay cậu, nhưng cô bé vẫn không hiểu, còn ngây ngô hỏi cậu: “Cậu chủ, cậu tên là cái cửa sao?”  Cậu chủ thật sự bị câu hỏi này của cô chọc tức rồi!!! Cậu điên tiết quát: “Cút!”  Tiểu Đào bị tiếng quát lớn của cậu làm cho giật mình, nhưng điều 1 trong khóa huấn luyện “hầu nữ đoan trang và cần mẫn” là phải nghe theo tất cả mệnh lệnh của cậu chủ, vì vậy cô bé liền ngậm ngùi lui ra ngoài.  Căn phòng vì vậy lại trở nên yên ắng, cậu chủ cuối cùng cũng hài lòng mở quyển sách ra rồi đọc tiếp. Nhưng chưa được bao lâu bên ngoài lại truyền vào tiếng gõ cửa, kèm theo đó là chất giọng non nớt của Lý Tiểu Đào.  “Cậu chủ, em đem bữa sáng cho cậu ạ.”  “Cậu chủ, cậu có nghe thấy em nói không?”  “Cậu chủ, nếu cậu không trả lời là em sẽ tự ý đi vào đấy ạ.”  Cậu chủ tức giận gập quyển sách lại, hít một hơi thật sâu để điều chỉnh tâm trạng, cô hầu nữ này không nhưng ngốc nghếch mà còn lắm mồm nữa, Quản gia rõ ràng biết rằng cậu ưa yên tĩnh nhưng lại để cô hầu này phục vụ cậu, rốt cuộc là Quản gia đang âm mưu cái gì?  Vì không thấy cậu chủ lên tiếng nên Tiểu Đào tự mở cửa, chiếc xe to đầy ắp đồ ăn được Tiểu Đào nhỏ bé đẩy vào trong, thuần thục mà hạ đồ xuống bàn, cô bé còn cẩn thận lau lại chén dĩa rồi mới để cậu chủ dùng bữa.  “Nhưng mà cậu chủ ơi, cậu tên là gì vậy ạ?”  Cậu chủ vừa nghe liền siết chặt dao dĩa trên tay, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cô hầu ngốc này hỏi nhiều như vậy chắc chỉ đơn thuần muốn biết tên cậu mà thôi, nếu nói ra rồi thì chắc cô nhóc sẽ chịu im miệng. Nghĩ vậy cậu liền thả lỏng tay cầm dĩa rồi đáp: “Hứa Thần.”  Tiểu Đào vừa nghe mắt liền sáng lên: “Tên cậu đẹp quá, là ai đã đặt vậy ạ?”  Đến cả cái này cũng hỏi nữa sao? Mặc dù cậu thấy rất phiền phức nhưng rồi vẫn đáp: “Ba.”  Cậu chủ dường như biết cô sẽ định hỏi thêm gì nữa nên nói luôn: “Ra ngoài đi.”  Tiểu Đào nghe vậy liền xụ mặt, mặc dù rất tò mò nhưng cô bé vẫn ngoan ngoãn nghe theo.  Ai bảo cậu chủ là cậu chủ còn cô là cô hầu cơ.  Tiểu Đào kết thúc một ngày làm việc rất nhàn nhã, sau khi cô bé trở về phòng mọi người liền tụ tập tới rồi hỏi.  “Thế nào? Cậu chủ có phải rất khó tính không?”  Tiểu Đào gật mạnh đầu, bắt đầu kể tội của cậu: “Hôm nay cậu chủ nói rằng em ngốc, xong quát em, còn đuổi em cút nữa.”  Mọi người nghe vậy liền “ồ” lên một tiếng: “Đáng sợ vậy sao?”  Tiểu Đào lại gật đầu, nhưng rồi lại cười toe toét nói: “Nhưng cậu chủ xinh đẹp lắm ạ.”  Mọi người liền gật gù, đúng là cậu chủ nhà họ rất xinh đẹp. Mà khoan, sao lại nói rằng cậu chủ xinh đẹp cơ chứ?  “Đừng nói là em ở trước mặt cậu chủ nói với cậu rằng cậu rất xinh đẹp đấy nhé?” Một chị hầu nữ lo lắng hỏi.  Tiểu Đào nghe vậy liền lắc đầu: “Không có đâu ạ.”  Mọi người liền thở phào.  “Em chỉ hỏi cậu “cậu là con trai hả” thôi.”  Mọi người nghe vậy liền hét toáng, lao nhao lên hỏi.  “Em nói vậy với cậu chủ sao? Vậy cậu chủ đã nói gì?”  Tiểu Đào liền trầm ngâm: “Cậu chủ quát em, rồi chê em ngốc nghếch ạ.” “Hoá ra là vậy.” Đám người hầu liền thở hắt ra một hơi.  Ở đây không ai không biết rằng cậu chủ là một người rất khó tính và lạnh lùng như thế nào, nếu dám làm phật ý cậu chắc chắn sẽ chịu một hình phạt không hề nhẹ. Chắc có lẽ là vì cậu chủ thấy Tiểu Đào còn nhỏ và ngốc nghếch nên mới tha lỗi cho. “Nếu là bọn mình hỏi thế thì chắc là đầu sẽ lìa khỏi cổ mất.” Một nữ hầu rùng mình bảo.  Cả đám liền gật đầu: “Tôi cũng nghĩ vậy đó.”  Cùng lúc này quản gia liền đi vào rồi nhắc nhở: “Mau ngủ đi, sáng mai còn phải dậy sớm làm việc.”  Mọi người đối với lời của quản gia không dám kháng dù chỉ một chút, vì ở dinh thự này người có thẩm quyền ngay sau cậu chủ là Quản gia mà. Vì vậy ai nấy đều vội vàng trở về giường của mình rồi tắt điện.  Tiểu Đào cũng trèo lên giường, ngẫm nghĩ về ngày đầu tiên làm hầu nữ của cậu chủ. Cậu chủ có cái tên thật đẹp và kiêu sa, cậu chủ cũng rất xinh đẹp nữa, nhưng không hiểu sao cậu chủ lại nóng tính như vậy, động một cái là lại mắng cô, đuổi cô. Hại cô muốn tìm hiểu về cậu cũng trở nên khó khăn nữa.  Mà nghĩ lại cậu chủ sống trong dinh thự này chỉ có một mình vậy chắc buồn lắm, tại trong phòng cậu chỉ có sách thôi mà, làm gì có đồ chơi đâu. Có lẽ ngày mai cô nên đem cho cậu ít đồ chơi của cô, mong rằng cậu sẽ thích.  Nghĩ rồi Tiểu Đào liền mỉm cười, đem theo ngũ quan xinh đẹp của cậu chủ từ từ chìm vào trong giấc ngủ.  Ngày hôm sau trong lúc ăn cơm, Tiểu Đào đi tới bên cạnh Hứa Thần, xòe tay ra.  Hứa Thần nhìn món đồ trên tay Tiểu Đào rồi lạnh lùng hỏi: “Gì đây?”  Tiểu Đào dúi con búp bê vào trong tay Hứa Thần rồi bảo: “Em cho cậu đấy.” Mặc dù vậy cô bé vẫn không nỡ buông con búp bê ra.  “Mày cho tao?” Hứa Thần hoài nghi nhìn con búp bê tóc vàng mắt xanh đã cũ trên tay rồi lại nhìn cô hầu: “Tại sao?” Cậu chủ Hứa Thần lần đầu tiên được nhận một món đồ từ tay người hầu, cảm thấy vô cùng kỳ lạ, có lẽ là cô hầu này chỉ muốn lấy lòng cậu.  Tiểu Đào nghe vậy liền bẽn lẽn giải thích: “Cậu chủ là trẻ nhỏ mà, trẻ nhỏ thì cần phải có đồ chơi.”  Free reading for new users Scan code to download appdownload_iosApp StoreGoogle PlayFacebookexpand_more
  • ic_arrow_left
  • ic_arrow_right
  • author-avataravatarWriter
  • chap_listContents
  • likeADD

Từ khóa » Gì Vậy Cậu