Cây Lớn Ở Phương Nam [Review Sách, Pdf, Ebook, Tải Sách]

  1. Giới thiệu sách Cây Lớn Ở Phương Nam – Tác giả Tiểu Hồ Nhu Vĩ
    1. 1. Thông tin chi tiết
    2. 2. Đánh giá Sách Cây Lớn Ở Phương Nam
  2. Review sách Cây Lớn Ở Phương Nam
  3. Mua sách Cây Lớn Ở Phương Nam ở đâu?
  4. Đọc sách Cây Lớn Ở Phương Nam ebook pdf

Giới thiệu sách Cây Lớn Ở Phương Nam – Tác giả Tiểu Hồ Nhu Vĩ

Cây Lớn Ở Phương Nam

Nam Kiều là một kỹ sư thiết kế máy bay không người lái, vào lễ Giáng Sinh, cô phát hiện Châu Nhiên – chồng sắp cưới đã phản bội mình liền quyết định chia tay. Quyết định này chính là bước ngoặt thay đổi toàn bộ cuộc đời cô: Châu Nhiên rút vốn ở công ty của Nam Kiều, khiến cô phải đi kêu gọi nhà đầu tư, từ đó gặp được Thời Việt- một người đàn ông có quá khứ phức tạp, luôn mang trong mình phức cảm quân nhân. Từ đây, cuộc đời Nam Kiều, sự nghiệp của Nam Kiều gắn với Thời Việt; tình yêu của anh dành cho cô và thật hay là giả, sự nghiệp của Nam Kiều sẽ tiếp tục phát triển hay lụi tàn?

“Anh đã hơn ba mươi rồi, đã nhìn thấy quá nhiều thứ rồi. Tưởng rằng có tình yêu là có thể coi thường mọi thứ, vì một phút rực rỡ mà như thiêu thân lao vào biển lửa, đó là tình yêu của người trẻ tuổi.

Anh muốn cắm rễ bên cạnh Nam Kiều. Nếu Nam Kiều là một cái cây lớn ngoan cường mà mạnh mẽ, vậy anh phải là một cái cây cao lớn hơn thế đứng cạnh cô, cành lá sum suê rậm rạp, che mưa chắn gió cho cô. Anh sẽ lặng lẽ mỉm cười, nhìn cô muốn lớn lên thế nào tùy ý. Anh muốn che chở cho cô cả đời, anh không thể để cô chịu bất cứ sự ấm ức nào.”

Cây Lớn Ở Phương Nam
Cây Lớn Ở Phương Nam
TIKI SHOPEE FAHASA

1. Thông tin chi tiết

  • Tên sách: Cây Lớn Ở Phương Nam
  • Mã hàng 8936056793035
  • Tên Nhà Cung Cấp Quang Van Books
  • Tác giả: Tiểu Hồ Nhu Vĩ
  • Người Dịch: Phương Linh
  • NXB: NXB Phụ Nữ
  • Trọng lượng: (gr) 726
  • Kích Thước Bao Bì: 14.5 x 20.5
  • Số trang: 590
  • Hình thức: Bìa Mềm
  • Xem thêm: Top sách nên đọc

2. Đánh giá Sách Cây Lớn Ở Phương Nam

Đánh giá Sách Cây Lớn Ở Phương Nam
Đánh giá Sách Cây Lớn Ở Phương Nam

1 Cái tên có vẻ không cuốn hút lắm nhưng rồi mình lại nghĩ, tên trừu tượng như vậy thì nội dung câu truyện sẽ rất ý nghĩa và sâu xa. Mình cũng tra trên mạng nhưng không đọc review trước, mình sợ biết hết phần hay, chỉ dám đọc trích dẫn. Chỉ vài dòng mà đã có tính thuyết phục, mình cũng coi các bình luận. Đó là thói quen cho những người đọc truyện khó tính như mình ~ Phản hồi từ người đọc rất tốt, hết hay lại tới hóng truyện. Mình dứt khoát đặt hàng đây.

2 Cây lớn ở phương nam là một cuốn sách hay và rất đáng để đọc. Cuốn sách là câu chuyện nói về cuộc đời của Nam Kiều và sự phản bội người sắp làm chồng cô người mà cô cũng yêu thương. Nhưng sự lừa gạt tình cảm đối với cô có lẽ đã được chuẩn bị từ trước anh ta rút hết ngân phiếu của cô làm cho cô lâm vào cảnh phải đi kêu gọi lại nguồn đầu tư của mình. Trong lúc gian khổ hoạn nạn đó đã có một người đàn ông luôn ở bên giúp đỡ cô vượt lên trên khó khăn hoạn nạn đồng thời có thể trả mối thù của mình đó chính là Thời Việt. Thời gian thấm thoát trôi qua và rồi dần dần anh thích cô và rồi cô cũng thích anh hai người cứ thế mà đến với nhay ở bên nhau hạnh phúc. Các bạn hãy đọc thử nhé!

3 Tuy không có sự kích thích như những câu chuyện khác, nhưng nếu muốn tìm lại sự thư thả lại giữa những "món ăn ngon" ngoài kia thì miếng mứt này sẽ vô cùng hợp với bạn. Nam Kiều như một ngọn cỏ kì lạ giữa những bông hoa kiều diễm khác, cô không hề ngây thơ, cô có một ước mơ mãnh liệt và lòng nhiệt huyết cháy bỏng. Thời Việt là một quân nhân, dẫu tư cách bị vứt bỏ nhưng không vì thế mà anh quên đi nó. Họ là hai con người của thế giới khác nhau, tụ hợp lại đan xen rồi tách ra sau đó là hợp lại làm một, có một cảnh trong truyện mà ta thích vô cùng, đó là khi Thời Việt chạy đua cùng với tàu điện, ta dường như cảm nhận được tâm trạng phấn khích của Nam Kiều khi ấy. Nếu bạn muốn rõ hơn hãy thử mua nó và tự cảm nhận thử xem miếng mứt đó là gì? Là ngọt hay chua chát?

4 Mình thì không may mắn để biết tới cuốn truyện này quá sớm. Phải đến tận khi mà mình biết đến bộ phim:” Nam Phương Hữu Kiều Mộc” thì mới biết tới quyển truyện này. Và đã quyết định phải mua nó ngay, bởi thực sự nó quá hay. Nam Kiều, một cô kĩ sư máy bay không người lái vô tình gặp được Thời Việt trong một tình huống (theo mình) là cũng không mấy tốt đẹp. Và có lẽ, ngay lúc đó, cô cũng không thể biết được đây sẽ trở thành người đàn ông của đời mình sau này. Thời Việt, một chàng trai có quá khứ đầy tội lỗi, có mối tình mà vướng bận tới tận bây giờ cùng một người chị. Ban đầu, anh tiếp cận Nam Kiều chỉ để trả thù. Nhưng ngày qua ngày, anh dần nhận ra tình yêu anh dành cho cô là vô cùng lớn. Gấp cuốn sách lại, tự nhiên sao mình lại thấy “thèm yêu” đến thế.

5 Tôi thích quyển này. Nó rất hợp với tôi. Giao hàng nhanh, đóng gói cẩn thận, nội dung hay. Giao hàng nhanh, đóng gói cẩn thận, nội dung hay.

Review sách Cây Lớn Ở Phương Nam

Review sách Cây Lớn Ở Phương Nam
Review sách Cây Lớn Ở Phương Nam

Chương 5 – Phần 1

Sáng sớm ngày hai mươi tư, trời còn chưa sáng, Nam Kiều đã bị tiếng chuông cửa đánh thức. Cô nheo mắt nhìn đồng hồ báo thức, mới hơn bốn giờ, còn chưa đến năm giờ. Cô ra cửa nhìn qua mắt mèo, thấy người đứng ngoài liền gần như tỉnh hẳn.

Nam Kiều mở cửa ra: “Đến sớm thế làm gì?”.

Thời Việt mang theo hơi lạnh buổi sớm bước vào, thấy cô đầu chưa chải, mặt chưa rửa, cứ thế cho anh vào nhà liền bật cười: “Không biết ngại là gì phải không?”.

Nam Kiều đặt hai tay lên đầu: “Đồ biến thái”. Nói rồi vào nhà vệ sinh.

Tiếng nước chảy vọng ra từ nhà vệ sinh, Thời Việt đứng trong phòng khách, nghĩ tới cô gái mặt mộc đầu bù tóc rối không chút hình tượng lúc nãy, khóe miệng nhếch lên một nụ cười.

Lúc ra, Nam Kiều đã quần áo chỉnh tề đầu tóc gọn gàng. Tuy vẫn là quần bò sơ mi như mọi khi nhưng áo hôm nay cô mặc làm bằng tơ tằm có thêu ren ở phần xương quai xanh, thoạt trông nhẹ nhàng nữ tính hơn hẳn.

Cô tóc dài thướt tha đứng trước mặt Thời Việt: “Sữa, bánh mì và trứng gà, ăn không?”.

“Sớm quá, nuốt không nổi”.

Nam Kiều lanh lùng nói: “Anh cũng biết là sớm cơ đấy”.

Thời Việt: “Bao nhiêu ngày không gặp, chúng ta có thể ăn cái gì khác được không?”.

Nam Kiều: “Chỗ tôi chỉ có thế thôi”.

Thời Việt: “Em đấy”.

Nam Kiều: “?”.

Khi cô vừa hiểu ra chuyện, đôi mắt sắn bén của Thời Việt đã ánh lên nét cười của kẻ chinh phục. Anh kẹp chặt hai tay hai chân cô lại không cho cô có cơ hội tấn công, sau đó cúi đầu hôn lên miệng cô một cái.

Nam Kiều chưa bao giờ nhận ra rằng trong máu mình tiềm tàng khuynh hướng bạo lực mãnh liệt như vậy. Cô hối hận trước đây mình chỉ học có mấy miếng võ mèo quào, thành ra bây giờ không những không đánh lại được Thời Việt, còn để cho Thời Việt đeo một chiếc nhẫn vàng nạm ngọc rất nhỏ nhắn lên ngón út.

“Phổ Giả Hắc, tôi mua lại của nhà sưu tập tư nhân đấy. Tôi thấy em ngũ hành thiếu kim, phải bổ sung”.

“…”

Ngũ hành thiếu kim, anh đang giễu tôi nghèo đúng không!

Thế là sáu giờ hai người mới lên xe.

Nam Kiều không muốn nói chuyện với Thời Việt nên nhắm mặt ngủ, giữa đường bị Thời Việt gọi dậy ăn đồ ăn sáng đã chuẩn bị sẵn trên xe, sau đó lại ngủ tiếp. Hiếm khi Thời Việt không lạnh lùng như mọi ngày, mặt tươi roi rói, chiều theo mọi ý muốn của cô.

Sáu giờ năm phút, một chiếc xe đỗ trước cửa tiểu khu nhà Nam Kiều, gọi cửa nhà cô bằng máy điện thoại trên cửa điện tử, không có ai trả lời, hỏi bảo vệ mới biết cô Nam vừa ra ngoài với chồng rồi.

Chồng?

Bảo vệ gật đầu: Chồng, đi cùng cô Nam mấy lần rồi.

Thường Kiêm Hùng giận điên lên. Họ Thời kia, mày đã hống hách như thế thì đừng trách tao không nể mặt!

Lúc xe đến nơi, Nam Kiều vẫn chưa tỉnh. Cô vốn không phải người ham ngủ nhưng ghế trên xe Thời Việt lại vô cùng phù hợp với cấu tạo cơ thể, như được làm riêng cho cô vậy, khiến cô ngủ rất ngon giấc.

Thời Việt xuống xe lượn một vòng, hút điếu thuốc, cầm một món đồ trở lại. Anh mở cửa bên ghé lái phụ, “Dậy đi”.

Nam Kiều miễn cưỡng mở mắt: “Mọi người đến hết rồi à?”

“Chưa”.

Nam Kiều nhắm mắt lại: “Tôi ngủ thêm chút nữa”.

Thời Việt cũng không ép cô, anh cầm đồ trong tay bôi lên mặt cô. Cảm giác lạnh lạnh, nhơn nhớt!

Nam Kiều giật mình bật dậy, bị dây an toàn kéo lại.

Thời Việt nói: “Đừng cử động, bị lệch rồi”.

Nam Kiều cởi dây an toàn, nhìn vào gương chiếu hậu, từ trán bên trái qua mũi đến má phải đã bị bôi một vệt sơn ngụy trang đen to đùng! Da cô vốn trắng trẻo lại bị bôi đen như vậy, như thể cục bột trắng bị tro bếp quệt lên.

“Thời Việt…”

Tay Thời Việt cầm ba lọ sơn ngụy trang ba màu, thản nhiên nói: “Chống nắng”.

Chống nắng cái con khỉ! Cô lớn lên trong doanh trại quân đội mà không biết sơn ngụy trang có thể dùng để chống nắng hay không sao? Cô xuống xe, đá Thời Việt một cái. Thời Việt nghiêng người né tránh, Nam Kiều giật lấy hai lọ sơn trong tay anh. Cô mở nắp lọ, bôi sơn lên mặt Thời Việt, đương nhiên anh không để cho cô toại nguyện, khóa hai tay cô từ sau lưng. Sau mấy lần đụng độ, Nam Kiều đã biết các chiêu trò Thời Việt thường dùng để đối phó với cô — khống chế hoạt động của tay và chân cô nhưng tuyệt đối không làm cô đau. Nam Kiều thà tự làm đau mình cũng phải giết địch – cô vặn cổ tay, dùng việc có thể bị thương để uy hiếp ép Thời Việt thả tay ra, sau đó giơ tay lên vẽ một chữ “J” dài lên mặt anh.

“Shit…”

Nam Kiều đè Thời Việt lên thành xe, cầm sơn Vẽ lên mặt anh. Trán, mũi và cằm đều bị bôi đen sì, những chỗ khác bôi đầy màu xanh lục thẫm và màu nâu đất. Nhìn cái mặt đẹp trai cua Thời Việt xanh xanh đỏ đỏ như mặt mèo, Nam Kiều cảm thấy niềm vui được chơi xấu rất mới mẻ nhen lên trong lòng.

Cô nắm cằm Thời Việt, bắt anh cúi xuống để tiện cho cô chiêm ngưỡng tác phẩm của mình. Nam Kiều nhìn một hồi, gối cánh tay phải lên ngực Thời Việt, dụi đầu vào đó cười khúc khích.

“Ha ha”. Thời Việt để mặc cho cô nghịch ngợm, khẽ cười, “Đã không?’.

“Nam Kiều!”.

Nam Kiều quay đầu nhìn về phía tiếng gọi, Ôn Địch và các đồng nghiệp đều đã đến, Thường Kiếm Hùng sầm mặt đứng cạnh Ôn Địch.

Ôn Địch nhìn gương mặt Nam Kiều, phá ra cười: “Nam Kiều, sao mặt cậu trông buồn cười vậy!”.

Nam Kiều liếc Thời Việt, Thời Việt hất cằm chỉ bãi cỏ sau lưng cô, cả một túi nilon toàn sơn ngụy trang.

Nam Kiều nói: “Anh suy nghĩ chu đáo nhỉ” rồi nhấc túi lên ném về phía đám nhân viên công ty.

Đám đàn ông con trai liền vừa đùa cợt vừa bôi sơn lên mặt nhau. Nam Kiều nhìn họ, ngửi mùi cây cỏ, mùi đất ở bãi đất hoang này, cảm thấy như trở về hồi nhỏ. Tiếng còi hiệu lệnh tập luyện, tiếng hét hăng hái của các tân binh trong các bãi tập dã chiến, lâu lắm rồi cô không tới doanh trại, mùi vị quen thuộc này gợi lên những ký ức nhột nhạt trong lòng cô.

Thường Kiếm Hùng đi tới giơ tay phải về phía Thời Việt: “Câu chính là Thời Việt?”. Đôi mắt sắc bén của anh ta đánh giá Thời Việt, càng nhìn thần sắc càng kỳ lạ.

Thời Việt khẽ cười, giơ tay ra bắt tay Thường Kiếm Hùng, không đợi anh ta nắm đã rút về.

“Anh Thường, nghe danh đã lâu”.

Nghe vậy, gương mặt tuấn tú của Thường Kiếm Hùng đột nhiên biến sắc, ánh mắt càng trở nên khó hiểu hơn.

Thời Việt lại có vẻ thản nhiên. Mặt anh bôi đầy sơn ngụy trang, biểu cảm không thể nào nhìn rõ.

Thường Kiếm Hùng nói: “Tôi quen một người bạn tên là Thời Tuấn Thanh”.

Nam Kiều quay đầu sang, hỏi: “Hai người đang nói chuyện gì vậy?”.

Thời Việt cười đáp: “Anh Thường nói gì tôi không hiểu”.

Thường Kiếm Hùng: “Có không ít người họ Thời nhưng chiều cao, thân hình giống nhau đến vậy, chỉ sợ là trong mười nghìn người cũng không tìm được hai người như thế”.

Nam Kiều khẽ chau mày, Thời Việt liếc nhìn Nam Kiều, thoải mái cười nói: “Anh Thường vừa gặp tôi liền tra hỏi như điều tra hộ khẩu, muốn vạch áo xem xương tôi trông thế nào. Chúng ta đi lại trên giang hồ, là bạn bè thì phàm việc gi cũng nên chừa lại đường lui cho nhau, dồn người ta vào góc tường không phải là đạo lý lâu bền. Anh Thường anh thế nào?”.

Thường Kiếm Hùng nghe anh nói xong, sắc tối sầm. Lúc này, có người tới chào hỏi Thường Kiếm Hùng. Phía tổ chức hoạt động mà Thường Kiếm Hùng tìm là câu lạc bộ những người yêu thích quân sự cao cấp tên gọi “Chim Ưng”, người sáng lập quen biết cha của Thường Kiếm Hùng đích thân đến tiếp đón. Hai người hàn huyên một lúc rồi để moi người đi thay đồ, nhận trang bị, nghe giải thích quy tắc đối kháng và chia hai đội Xanh – Đỏ.

Vì quen biết với Thường Kiếm Hùng nên quân phục “Chim Ưng” phát cho mọi người đều là đồ rằn ri kiểu 07 còn mới tinh với đầy đủ trang bị. Đám “vượn” lập trình viên thường ngày chỉ quen ngồi máy tính sau khi thay đồ rằn ri vừa vặn xong, khí chất liền biến từ yếu đuối bạc nhược thành nam tính mạnh mẽ.

Nổt bật nhất tất nhiên là Thường Kiếm Hùng và Thời Việt. Hat người chiều cao tương đương, Thường Kiếm Hùng to cao hơn trông không khác gì một quả núi; Thời Việt gầy hơn, trông sắc bén như một lưỡi đao đã rời vỏ. Đồ rằn ri họ mặc vừa khít người, tỏa ra hừng hực khí thế.

Đám nhân viên Tức Khắc xì xào bàn tán, quần áo giống nhau, tại sao người khác mặc lại đem lại cảm giác hoàn toàn khác như vậy. Là vì người ta cao, thể hình đẹp sao? Thân hình của Tần Thời Vũ, Tiểu An anh Q nhà chúng ta cũng đâu có tồi?

Cậu có cảm thấy người ta đứng thẳng, ngẩng đầu, ưỡn ngực nên chỉ cần đứng im một chỗ cũng có khí thế rất khác không? Cái đó gọi là có uy. Tổng giám đốc Thường xuất thân là lính đặc chủng, đã tôi luyện trong quân đội từ trẻ nên mới luyện được khí thế đó, chúng ta sao mà sánh được?

Tay Thời Việt kia xem ra cũng không đơn giản, tổng giám đốc Thường mình đầy chính khí, còn Thời Việt có vẻ lạnh lùng, khó gần.

Không sai, nhưng tôi thấy Thời Việt mặc bộ này đẹp trai hơn…

Này, khuynh hướng giới tính của cậu có vấn đề đúng không?

Đừng cãi nhau nữa, cả hai người đều là của sếp.

Khác với các câu lạc bộ huấn luyện quân sự vẫn còn dùng đạn hơi, câu lạc bộ “Chim Ưng” đã sử dụng hệ thống mô phỏng thực chiến tia laser. Súng laser có âm thanh và hiệu quả khói lửa y như súng thật, chỉ khác thứ mà nó bắn ra là tia laser năng lượng thấp. Ai bị tia laser bắn trúng chỗ hiểm, máy thu laser trên người sẽ được kích hoạt phát ra khói tử vong, đồng thời hệ thống vũ khí cũng bị tự động đóng lại.

“Chim Ưng” hợp tác với đơn vị quân đội phụ trách nhiệm vụ huấn luyện quân sự ở căn cứ này, súng ống đạn dược đều là đồ thật, mỗi người bắn ba mươi phát đạn xong đều thấy chưa đã, lại hùa nhau đòi Thường Kiếm Hùng biểu diễn.

Nam Kiều tìm một lúc vẫn không thấy Thời Việt đâu, quay lại nhìn mới phát hiện anh đang đứng trong khu rừng nhỏ cạnh bãi tập bắn, tựa vào một cây tùng, vừa hút thuốc vừa xem Thường Kiếm Hùng bịt mắt tháo lắp súng.

Nam Kiều đi tới hỏi: “Anh không ra tập thử à?”.

Thời Việt khẽ cười: “Bắn bia có gì thú vị?”.

Nam Kiều nói: “Nói cứ như anh từng bắn rồi ấy”.

Thời Việt chỉ cười không nói gì.

Nam Kiều: “Nói xem hồi đó anh phạm tội gì?”.

Thời Việt nhìn cô một cái, thở ra một vòng khói, thản nhiên đáp: “Đánh nhau tập thể có vũ khí”.

Nam Kiều: “Đồ liều mạng”.

Thời Việt giơ tay kéo cô lại gần, “Coi thường tôi à?”.

Nam Kều đập tay anh ra: “Đừng đùa nữa! Ở đây nhiều người!”.

Thời Việt ngậm thuốc, kẹp cô chặt hơn, “Ý em là ít người thì được hả?”.

Nam Kều phát cáu; “Cút!”.

Thời Việt nghe lời cô mới là chuyện lạ, anh ghé sát tai cô từ phía sau, nói: “Lát nữa chia đội, chắc chắn Thường Kiếm Hùng sẽ ở đội Đỏ, tôi ở đội Xanh. Tôi hỏi em lần nữa, em muốn đội Đỏ thắng hay đội Xanh thắng?”.

Nam Kiều giận dỗi đáp: “Đội Đỏ!”.

Thời Việt khẽ cười: “Tôi sẽ chiều theo ý em”.

Diễn tập quân sự có một số quy tắc thông thường, hai đội Xanh Đỏ đối kháng, đội Đỏ thường là bên tấn công, đội Xanh là bên phòng thủ. Thường Kiếm Hùng bẩm sinh là người tấn công và người lãnh đạo, lúc chia đội, đương nhiên anh ta làm lãnh đạo đội Đỏ.

Khi chọn lãnh đạo đội Xanh, mọi người bất giác nhìn Thời Việt. Nhưng trong mắt mọi người, Thời Việt là một nhà đầu tư bình thường, chỉ trông có vẻ khỏe mạnh hơn người khác một chút thôi. Thời Việt không nói gì, không ai dám bầu anh.

Thường Kiếm Hùng cao ngạo nhìn cảnh này, ánh mắt trước sau luôn không rời Thời Việt nãy giờ vẫn im lặng. Bề ngoài có vẻ bình tĩnh thản nhiên, trong lòng Thường Kiếm Hùng lại rừng rực lửa giận.

Lúc nãy anh ta bịt mắt tháo lắp súng, đến khi tháo vải bịt mắt ra liền nhìn thấy Thời Việt âu yếm ôm Nam Kiều từ sau lưng trong khu rừng đối diện. Tưởng là tất cả mọi người đều quay lưng về phía họ nên không nhìn thấy à? Còn anh ta thì sao? Anh ta đứng đối diện Thời Việt và Nam Kiều, anh ta vô hình chắc!

Thường Kiếm Hùng quyết không nhượng bộ, tuyệt đối không thể để người con gái mình thích bao nhiêu năm qua bị cướp mất ngay trong gang tấc được. Anh ta đã đợi tròn mười năm, đợi Nam Kiều từ châu Âu về nước, đợi anh ta hoàn thành nghĩa vụ trong quân đội, giải ngũ về Bắc Kinh.

Còn Châu Nhiên ư, cái tên mặt búng ra sữa hớt tay trên đó anh ta có ghét, nhưng trong lòng lại chẳng coi ra gì. Tới Bắc Kinh chưa được bao lâu, anh ta đã điều tra ra Châu Nhiên có bồ. Anh ta hẹn gặp Nam Kiều ở The Place chính là để cô tận mắt nhìn thấy tên chồng chưa cưới đang làm gì sau lưng mình.

Mọi thứ đều đúng như kế hoạch. Những vinh dự và thành tích đạt được sau nhiêu năm trong quân ngũ quả nhiên khiến nhà họ Nam rất quý trọng anh ta. Nhưng tên Thời Việt này, tên Thời Việt đang yên đang lành lại đầu tư cho Tức Khắc Phi Hành này không biết từ đâu chui ra lại chen chân vào! Nhưng điều làm anh ta kinh ngạc là tên Thời Việt này trông quá giống Thời Tuấn Thanh, không chỉ thể hình, mà ngay cả giọng nói cũng giống!

Giây phút nhìn thấy Thời Việt, trong lòng anh ta chỉ có bốn chữ: Oan gia ngõ hẹp.

Anh ta nhìn Thời Việt chằm chằm, chỉ hận không thể lau sạch đống sơn màu trên mặt hắn đi để nhìn cho rõ bộ mặt dưới lớp Sơn kia!

Người tổ chức của “Chim Ưng” cũng quan sát Thời Việt rất lâu mới hỏi thăm dò: “Anh Thời, vừa rồi tôi để ý thấy động tác cầm súng của anh rất thoải mái và thuần thục, chắc anh có chút kinh nghiệm. Không biết anh có muốn bắn thử không?”

Thời Việt giơ khẩu súng bắn tỉa trong tay lên, nheo mắt ngắm thẳng vào người tổ chức của “Chim Ưng”, thờ ơ nói: “Anh nói nhiều thật đấy”.

Mọi người nhìn thấy một điểm sáng màu lam sáng trên môi người đó mà bất giác giật mình. Người tổ chức cũng lạnh sống lưng vì động tác đột ngột của Thời Việt, chỉ thấy sự sắc lạnh loáng qua trong mắt anh, như thể giây kế tiếp anh sẽ bấm cò súng, một viên đạn sẽ lao vụt về phía mình.

Thường Kiếm Hùng nói: “Vừa hay tôi cũng muốn xem xem ngoài con mắt đầu tư ra, anh Thời có tài năng thiên bẩm trong trò chơi này không”.

Thời Việt đáp: “Anh Thường đã nói thì cung kính không bằng tuân lệnh”.

Quân Xanh trấn thủ một quả núi và một cái đầm, mục tiêu của quân Đỏ là cắm được cờ đỏ lên đỉnh núi của quân Xanh trong thời gian quy định, đồng thời tiêu diệt toàn bộ thành viên quân Xanh.

Nam Kiều và Ôn Địch vốn một người quân Đỏ, một người quân Xanh, nhưng trong khi hai bên đang đối đầu, Ôn Địch tự nhiên nảy ra một ý nghĩ kỳ quái, lao ra khỏi trận địa, đột nhập vào địa bàn của quân Đỏ. Phát hiện chẳng ai bắn mình, cứ như đi vào chỗ không người, cô bất giác đau khổ kêu lên: “Các cậu hay nhỉ! Bắn tôi đi chứ!”.

Vừa dứt lời liền nghe thấy mấy tiếng “bụp bụp”, khói “tử vong” phụt ra khắp người.

Ôn Địch: “Cái quái gì thế!”.

Quân Đỏ hét: “Sếp, sếp bảo bọn em bắn mà!”.

Quân Xanh hét: “Sếp, một mình sếp làm phí mười mấy viên đạn của bọn họ, chết cũng vinh quang!”.

Ôn Địch: “…”

Trận đối kháng mô phỏng chính thức bùng phát sau mười mấy tiếng súng này.

Thường Kiếm Hùng chia quân Đỏ thành năm đội nhỏ, tấn công ngọn núi của quân Xanh từ các hướng khác nhau. Nam Kiều không ở trong năm đội đó, cô và Tiểu An, cậu thực tập sinh tinh quái của Tức Khắc hợp thành nhóm đột kích.

Theo sắp xếp của Thường Kiếm Hùng, năm đội nhỏ sẽ thu hút và làm tiêu hao hỏa lực của quân Xanh, mục tiêu của Nam Kiều và Tiểu An là lên núi theo một con đường nhỏ kín đáo, tránh giao chiến trực diện, tìm cơ hội cắm cờ đỏ lên điểm cao nhất.

Ngọn núi này phần lớn trồng cây tùng, nhìn chỉ thấy một màu xanh sẫm ngút mắt. Trong khu rừng rậm rạp cây lá đan xen, Nam Kiều và Tiểu An cầm chặt súng laser, lưng tựa lưng từng bước tiến lên núi một cách cảnh giác.

Ở những nơi khác trên núi lần lượt vang lên tiếng súng nổ liên miên không dứt. Cả hai bên đều đã hoàn toàn ở trong trạng thái hăng máu, những tiếng hét như “Anh em, xông lên!”, “Xơi tái bọn khốn đó!” không ngừng vọng lại.

Nam Kiều thầm nghĩ, lũ “thú dữ” này bị đè nén trong văn phòng ghê gớm vậy sao?

Cô khẽ hỏi: “Ai là tay bắn súng máy của phòng ghê gớm vậy sao? Cô khẽ hỏi: “Ai là tay bắn súng máy của quân xanh vậy? Vừa bắn vừa gào như quỷ khóc sói tru”.

Tiểu An nghiêng tai lắng nghe môt lát rồi khẽ đáp: “Anh Q, chắc là phấn khích quá”.

Tiểu An nhìn về phía đó với vẻ thèm muốn, thấy hơi hối hận đã chọn con đường an toàn này, không thể tham gia vào cuộc chiến quyết liệt kia. Có điều cậu ta cũng nhanh chóng khen Thường Kiếm Hùng tính toán cẩn trọng, “Chúng ta đi lên bằng đường này chắc chắn sẽ khiến quân Xanh không thể đề phòng! Sẽ có lúc có thể đánh một quả lớn!”.

Bụi cỏ lớn trước mặt đột nhiên động đậy, Nam Kiều liền kéo Tiểu An lại: “Cẩn thận! Có người!”.

Tiểu An kích động, cố hạ thấp giọng nói phấn khích: “Để em đi xử hắn!”.

Cậu ta cầm súng, dùng cành cây che chắn cơ thể, di chuyển rất nhanh từ cây này qua cây khác, lao thẳng đến chỗ bụi cỏ. Nam Kiều sau lưng cậu ta giơ súng quan sát xung quanh để yểm hộ.

Tiểu An đến bên bụi cỏ, ngón trỏ đặt trên cò, nhặt một cành cây lên chọc mạnh vào bụi cỏ.

“Chết đi!”.

Thế nhưng đằng sau không có ai. Tiểu An nghi hoặc bước lên một bước, mới chỉ nghe ầm một tiếng, khói xanh đã phun ra từ người cậu ta.

Tiểu An bị trúng mìn rồi. Cậu ta há hốc mồm, đờ đẫn cả người.

Ra quân chưa thắng thân đà thác. Mãi khiến anh hùng lệ xót xa.

Nam Kiều thầm kêu tiêu rồi. Tuy trong trò đối kháng người thật này cũng có mìn, nhưng vì tầm bắn của máy mô phỏng laser vô cùng ngắn, khó đạp trúng nên thường ít khi được sử dụng.

Rõ ràng Tiểu An đã trúng kế dụ địch.

Cô vừa quay người, ngực đã bị bắn “bụp” một tiếng, khói xanh bốc lên.

Nam Kiều cũng chết trận rồi.

Thời Việt chậm rãi bước ra từ sau một thân cây cách đó mấy mét, bộ đồ rằn ri và lớp sơn ngụy trang trên mặt gần như hòa làm một với lá cây tùng xanh sẫm xung quanh, mang lại vẻ dũng mãnh thường ngày không thấy. Anh cầm súng bằng một tay, làn da màu đồng dính không ít bùn đất và xác cỏ.

“Thường Kiếm Hùng nghĩ là tôi sẽ không nghĩ ra chiêu này của anh ta, hay là cảm thấy tôi sẽ tha cho em?’. Anh cười nhàn nhã.

Nam Kiều cảm thấy người đàn ông này quá ngông cuồng. Thời Việt đi tới bên Nam Kiều, dùng hai ngón tay rút lá cờ đỏ trong túi áo cô ra. Lúc rụt tay lại, tay anh như vô ý lướt qua mu bàn tay Nam Kiều dưới một góc khuất mà Tiểu An không nhìn thấy.

“Ra ngoài xem đi”.

Trận chiến giữa quân Xanh và quân Đỏ đã trở nên vô cùng gay cấn và quyết liệt. Quân Xanh bày ba cứ điểm theo địa hình ở sườn núi, hỗ trợ nhau chặn đứng năm tiểu đội quân Đỏ từ dưới đánh lên. Hai bên gần như đãng giằng co từng tấc đất.

Trên bảng điện tử bên hồ dưới chân núi không ngừng báo số người chết trận của hai đội.

Số người còn sống của quân Đỏ vốn nhiều hơn, nhưng đột nhiên một loạt chữ đỏ hiện lên màn hình, quân số quân Đỏ đột ngột giảm đi.

Người tổ chức của “Chim Ưng” “ơ” một tiếng, bật màn hình giám sát lên. Từ màn hình nhỏ, ở nhiều góc độ có thể thấy rõ ba, bốn tay súng đột kích của quân Xanh vòng ra sau lưng địch, lia súng bắt vào quân Đỏ đang tiến lên trên. Mục tiêu gần trong gang tấc, quân Đỏ một lòng phát động tấn công lên đỉnh núi, để lộ chỗ hiểm sau lưng, các tay súng đột kích của quân Xanh bắn phát nào trúng phát ấy.

Người tổ chức của “Chim Ưng” chỉ vào một màn hình trong đó, hỏi Nam kiều: “Đây là Thời Việt đúng không? Đúng là một tay súng cừ khôi!”.

Nam Kiều nhìn kỹ, đó chính là chiến trường của tiểu đội do Thường Kiếm Hùng dẫn đầu, gần như đã tới gần nơi cắm cờ trên đỉnh núi.

Thế cục là năm chọi một.

Tay bắn tỉa nấp sau lũy chắn chính là Thời Việt.

Sau một loạt tiếng súng, dưới sự yểm hộ của đồng đội, một đội viên quân Đỏ nhảy qua lũy chắn làm bằng bao cát tấn công Thời Việt. Vừa trèo lên đỉnh lũy chắn, Thời Việt như có mắt sau lưng, đột nhiên lấy lá cờ đỏ của Nam Kiều ra quàng về phía sau, kéo sát vào vai, quật người đó xuống bằng một cú quật qua vai. Anh dùng đội viên quân Đỏ này làm lá chắn sống, ra khỏi lũy chắn lia súng bắn vào quân Đỏ. Theo làn khói xanh bốc lên trên người lá chắn sống này, người ba người khác cũng bốc khói nghi ngút.

Chỉ còn lại Thường Kiếm Hùng.

Khẩu súng laser trong tay Thường Kiếm Hùng đã hết đạn không kịp thay, Thời Việt đã chĩa súng vào anh ta, Thường Kiếm Hùng tránh né theo bản năng. Thế nhưng Thời Viêt không bắn anh ta, họng súng giơ lên không chút do dự “bắn chết” đội viên quân Đỏ cuối cùng đang cắm cờ đỏ lên đỉnh núi.

Người tổ chức của “Chim Ưng” nhìn thấy cảnh này, gật đầu tán thưởng: “Đúng là ngang tài ngang sức, bây giờ chỉ cần Thời Việt bắn trúng tổng giám đốc Thường là hòa”.

Nam Kiều chợt nghĩ ra điều gì, đột nhiên cảm thấy không ổn, vội vàng đứng dậy chạy về phía đỉnh núi.

Mua sách Cây Lớn Ở Phương Nam ở đâu?

Giá trên thị trường cuốn “Cây Lớn Ở Phương Nam” khoảng 70.000đ đến 96.000đ. Tuy nhiên bạn có thể tham khảo sách trên các trang thương mại điện tử như: Shopee, Newshop, Fahasa, Tiki…

1 Giá khuyến mãi ưu tiên số 1 “Cây Lớn Ở Phương Nam Tiki” tại đây

2 Giá khuyến mãi ưu tiên số 2 “Cây Lớn Ở Phương Nam Shopee” tại đây

3 Giá khuyến mãi ưu tiên số 3 “Cây Lớn Ở Phương Nam Fahasa” tại đây

Đọc sách Cây Lớn Ở Phương Nam ebook pdf

Để download “sách Cây Lớn Ở Phương Nam pdf” bạn cần có tài khoản tại Siêu thị sách 86 hoặc đồng thời (Like Page Sach86 và comment Email) phía dưới để nhận link tải sách.

(Trong nhiều trường hợp vướng mắc về bản quyền hoặc mới xuất bản nên một số link sách sẽ không được cung cấp. Hoặc số lượng fan xin sách quá nhiều Sach86 không thể gửi kịp trong thời gian 15 ngày nên rất mong mọi người thông cảm).

THÔNG BÁO QUAN TRỌNG: Từ ngày 03/12/2024 Sách 86 tạm thời ngừng cung cấp các bản [Ebook, Pdf] với lý do vướng mắc về bản quyền. Tính năng tải sách sẽ được mở lại khi có thông báo mới. MỘT SỐ SÁCH VẪN ĐƯỢC TẢI

Xem thêm

  • Đốc-Tờ Năm – Câu Chuyện Kỳ Diệu Về Người Chống Lại Bệnh Dịch Hạch
  • Không Sợ Đêm Đen Bởi Trong Lòng Có Ánh Sáng
  • Cô Gái Năm Ấy Chúng Ta Cùng Theo Đuổi
  • Bài Học Cuộc Đời Từ Những Rừng Cây
  • Ông Già Nam Bộ Nhiều Chuyện – Dấu Chưn Lưu Dân
  • Hà Nội 36 Phố Phường

Từ khóa tìm kiếm: Review sách, Tải sách, Ebook, Pdf, Download free

Từ khóa » Cây Lớn ở Phương Nam Review