Chùm Thơ Tình Thuyền Đò Và Bến Sông Hay Nhất | KyUc.Net

Tuyển chọn những bài thơ tình yêu đôi lứa với hình ảnh ẩn dụ thuyền đò và bến sông rất hay, xin chia sẻ đến các bạn.

Chùm thơ tình Thuyền Đò và Bến Sông hay nhất
thơ tình con đò và bến sông (ảnh: internet)

CHÙM THƠ LIÊN QUAN: Chùm thơ tình lục bát Sông và Trăng hay nhất Chùm thơ tình Qua và Bậu trong thi ca Nam Bộ

BÀI THƠ: DỞ DANG ĐÒ NGHÈO

Tác giả: Phạm Hải Đăng

Người đi, bỏ bến quên đò Trót yêu nên dạ mới chờ người thương Bến đò ngày cũ còn vương Sông sâu nước chảy đoạn trường nam ai ! Anh đâu biết con sông dài Em đi bỏ mặc những ngày trong nhau Bến về người vắng đã lâu Cây sào ai cắm để đau lòng đò Duyên bọt bèo, kiếp bơ vơ Sóng vờn sóng đập xô bờ bèo tan Bởi tình anh, phận cơ hàn Cô đơn chiếc bóng ngập tràn tương tư Ngày người đi, trời vào thu Bốn mùa thương nhớ mù u bẽ bàng Đã bao mùa, lá thu sang Bấy nhiêu thương nhớ, dở dang đò nghèo.

BÀI THƠ: ĐÒ SANG BẾN MỚI

Tác giả: Phạm Hải Đăng

Đò ơi, ghé bến sông này ! Nhớ chở giùm tôi, những ngày đau thương Người ta, trăng gió yêu đương Vỡ tan mộng ước chung đường bên nhau Rồi đây, muôn nẻo mai sau Nếu mà gặp lại cũng đâu dám cười Đâu còn, tiếng gọi đò ơi ! Tình quê, đò hỡi có người chờ trông Giờ còn đâu, để mà mong ? Người ta đổi dạ thay lòng sang sông Gió xuôi, sao nước ngược dòng Sông xưa bến cũ long đong bến bờ Sông quê, nước chảy lửng lờ Nửa bên bến đục bao giờ mới trong ? Chân trời, ai nỡ bẻ cong Đò sang bến mới uổng công người chờ.

BÀI THƠ: GỌI TÊN ĐÒ CHIỀU

Tác giả: Phạm Hải Đăng

Đò chiều ai đã buộc dây Để chàng lữ khách đứng đây gọi đò Con sông ngăn cách đôi bờ Bên đây có kẻ đang chờ đò ơi ! Hoàng hôn tím cả chiều rồi Mà sao chẳng thấy bóng người xưa đâu ? Ưu tư bến vắng chờ nhau Mình ên anh đợi u sầu riêng mang Sông năm bảy ngã đò ngang Sang ngang em để bẽ bàng duyên anh Câu thề vốn đã mong manh Thời gian phai nhạt tình đành phôi pha Ngày nào em lấy chồng xa Tình quê em phụ mặn mà em quên Đò chiều giờ chỉ mình ên Để chàng lữ khách gọi tên đò chiều.
Thơ đò chiều
Thơ tình thuyền đi mãi không về (ảnh: internet)

BÀI THƠ: ĐÒ VÀ BẾN

Tác giả: Hồng Ngân

Cuộc đời dù có trái ngang Hãy lau nước mắt đa mang một đời Dù cho gió cuốn, mây trôi Ngày mưa, ngày nắng giữ lời thề xưa Đò kia chưa đậu bến bờ Tình này vẫn đợi, em chưa ngã lòng Chiều nay nhung nhớ, chờ trông Hai hàng nước mắt dòng dòng tuôn rơi Người ơi! Em mãi đợi người Bến em vẫn đợi đò người về neo.

BÀI THƠ: ĐÒ CHIỀU

Tác giả: Nam Thắng

Đò chiều chở nắng sang ngang Mái chèo khỏa vỡ ánh vàng trên sông Dập dềnh nỗi nhớ mênh mông Đôi bờ xa cách ngóng trông người về Bao năm biền biệt xa quê Chắt chiu kỉ niệm thuyền về chốn xưa Ngày nào gạt lệ dưới mưa Nhìn em theo bước người đưa qua đò Sông sâu còn có thể dò Tình người sau trước khó đo một đời Gặp nhau chưa đến đôi mươi Xa nhau cũng đã kiếp người đi qua Em còn nhớ lúc đôi ta Chuyến đò năm đó bóng nhòa trong nhau Lời yêu hẹn ước mai sau Sương xa đầu bạc vẫn đau đáu lòng Hoàng hôn theo nước xuôi dòng Đò ngang khuất bóng chìm trong mắt buồn Sông bàng bạc ánh trăng xuông Thuyền đơn trôi lạc vấn vương tần ngần Đò đi ngang qua phong trần Sóng tình xô đẩy bến gần thành xa Rồi bao đò vẫn đi qua Bao người lỡ chuyến để mà chờ mong.

BÀI THƠ: ĐỢI ĐÒ

Tác giả: Phạm Hải Đăng

Em ngồi hái ngọc ném trăng Níu mây gom gió thà sang bên này Đò anh trăng đã chở đầy Để em nỗi nhớ héo gầy tương tư ! Bây chừ trời chín cả thu Gió thiu đêm hẩm mù u úa vàng Muốn sang mà chẳng dám sang Cách sông xa bến đò ngang khó lòng Mái chèo khua nước trên sông Vỡ tan bóng nước giữa dòng cô liêu Đôi bờ khuya lạnh cành thiu Buộc câu thương nhớ hắt hiu cuộc tình Nhớ anh trói chặt tim mình Hỏi sao mấy cánh thình lình sao băng Người ơi !, có thấu cho chăng ? Em thì một dạ khăng khăng đợi đò.
thơ thuyền đò và bến sông buồn
thơ thuyền đò và bến sông buồn (ảnh: internet)

BÀI THƠ: BẾN VẪN ĐỢI ĐÒ

Tác giả: Phạm Hải Đăng

Nỗi buồn một bến sông quê Thương con đò nhỏ lạc về nơi nao ? Dòng sông giận dữ ồn ào Cho mùa gió chướng xạc xào hồn thơ Đò đi, bến vẫn đợi đò Để thơ say cả bến bờ tương tư Thu đi không tiếng giã từ Đông về che nắng mây mù mịt mây Bến chiều, xám xịt còn đây ? Dáng mơ khuất nẻo nơi này buồn hiu Rám thiu heo hắt buồi chiều Nhìn hoa trinh nữ yểu xìu chờ đêm Chưa khuya trăng rụng bên thềm Xạc xào mưa bụi ướt mèm hương cau Nhớ thương chỉ biết gối đầu Nửa đêm tỉnh mộng để sầu vực khuya.

BÀI THƠ: BẾN SÔNG NHỚ MÃI CON ĐÒ

Tác giả: Phú Sĩ

Trách chi bến lỡ duyên đò Cũng vì cách trở đôi bờ xa xôi Đò sang chở khách qua rồi Vấn vương bến khác thì thôi đừng sầu Trách chi đau cõi lòng nhau Đò kia cũng bởi qua cầu đắng cay Chiều về hiu hắt bóng ai TRông về bến cũ nối dài nhớ thương Đò kia ướt lạnh trong sương Mịt mù khuất lối trên đường ai qua Tình buồn hát tiếng đa đa Chồng gần em bỏ chồng xa thêm buồn Bến xưa trời đổ mưa tuôn Nhạt nhòa khúc hát buồn trông câu hò Công anh bắt tép nuôi có Thương cho số phận con đò trôi sông Tình nào tình chẳng đợi mong Hoa nào hoa chẳng tàn trong hương đời Xin đừng trách cứ người ơi! Lòng đò chỉ mãi bến đời tình quê….

BÀI THƠ: BẾN ĐỢI Thơ: Song Linh

Thuyền rời bến… sông buồn hiu hắt Gió may về lay lắt cành khô Cỏ non bao phủ nấm mồ Biển tình hoang hoải sóng xô dạt dào. Mây hờ hững… gió chao nghiêng ngả Vạt tím chiều như đã hiểu trăng Trả đêm về với chị Hằng Cuội buồn ngắm dải sao băng…ước thề Em ngồi đó… mân mê tà áo Đắm đuối nhìn xác pháo vu quy Mà nghe nỗi đắng ôm ghì Tuổi xuân phơi phới qua đi nghẹn ngào. Thuyền rời bến…cồn cào sông nhớ! Sóng rì rào nức nở luyến thương Con đò ngày cũ còn vương Mái chèo khua nước đoạn trường bi ai. Thuyền có hiểu… sông dài đáy rộng Chứa ân tình lắng đọng bể dâu Bến chờ thuyền vắng đã lâu Cây sào ai cắm để đau lòng đò. Thôi đành chịu sóng to vùng vẫy Bến đợi hoài chẳng thấy thuyền đâu Lỡ làng duyên gãy nhịp cầu Hoàng hôn lịm tắt…vùi sâu nghĩa tình…!!!
thơ tình buồn về con đò và bến sông
thơ tình buồn con đò và bến sông (ảnh: internet)

BÀI THƠ: ĐÒ ĐÃ SANG SÔNG Thơ: Nguyên Nguyên

Anh về đò đã sang sông Ngậm ngùi lặng đứng nhìn dòng nước trôi Phù sa bên lở bên bồi Dòng trong dòng đục chơi vơi nỗi niềm. Lòng buồn lại nhớ thương thêm Lời thơ năm cũ ngọt mềm trao nhau Hẹn thề cho mãi ngày sau Cách xa chẳng thể phai màu tình ta. Tháng năm đưa đẩy phôi pha Em quên thề hẹn ngày qua theo chồng Bỏ thời ước vọng xanh trong Bỏ anh lầm lũi mộng lòng tả tơi. Anh về lẻ bóng đơn côi Vấn vương, vương vấn một trời long đong Lúa thì con gái trổ đòng Em về bên ấy mủi lòng ca dao. Đò sang bến khác cắm sào Để cho lữ khách năm nào chờ mong.

BÀI THƠ: TÌNH XƯA – BẾN CŨ Tác giả: Đức Trung – TĐL

Trên bến cũ một mình anh ngóng đợi Con đò xưa vời vợi bến bờ xa Nỗi nhớ em trong khoé mắt nhạt nhoà Dòng lệ chảy đôi hàng mi đẫm ướt Buổi chia tay không thể nào quên được Bên dòng sông xanh ngắt một màu xanh Gió heo may chiếc lá úa lìa cành Em chỉ đứng nhìn anh buồn muốn khóc Ngày xa cách em vừa tròn mười tám Ánh mắt nhìn vương vấn tuổi thơ ngây Muốn nói cùng anh mà lòng không dám Vẫn thẹn thùng tay nắm chặt tay Anh bước đi bao lần ngoảnh lại Bóng em mờ che khuất rặng cây xanh Giây phút chia ly thấy lòng tê tái Kỷ niệm buồn xâm chiếm mãi hồn anh Và từ đó bỗng dưng lòng thương nhớ Tình yêu đầu chớm nở đẹp tinh khôi Cũng như em không nói được nên lời Rồi cứ thế tình yêu vào dĩ vãng Chiều hôm nay nhìn mây bay bảng lảng Nhớ em hoài bao tình cảm thiết tha Con đò xưa chở kỷ niệm đôi ta Đi về phía chân trời phiêu lãng! Em yêu ơi còn nhớ tình dĩ vãng? Hãy quay về ta nói chuyện ngày xưa….

BÀI THƠ: THUYỀN & BẾN Tác giả: Châu Lê

Rong chơi thuyền mãi xa bờ Bến buồn rười rượi mong chờ ngày trôi Thuyền rằng có biết tình tôi Lênh đênh con sóng xa rồi cõi hư Mộng nhìn bến đỗ đâu chừ Đơn phương hình bóng tương tư thuyền về.. Bến hoài vẫn mãi câu thề Vô tình thuyền chẳng cận kề bến mơ Đêm sương lạnh ướt tình thơ Bến lòng tan nát dại khờ thủy chung Lời xưa muôn kiếp đi cùng Thuyền vui bến mới não nùng tiếng yêu Thuyền ơi..ta nhớ em nhiều Bao đời sóng dạt bao điều mộng say Ước rằng bến được chạm tay Chẳng rời thuyền bến mỗi ngày quyện nhau…
thơ tình buồn chờ đợi người về
thơ tình buồn chờ đợi người về (ảnh: internet)

THUYỀN TÌNH LẠC BẾN Thơ: Diệp Ly

Con nước bạc đẩy thuyền xa mãi Bến mong chờ dầu dãi nắng sương Trăm năm ôm nỗi đoạn trường Tiếc tình tri ngộ sầu thương một đời. Hoàng hôn tím chơi vơi miền nhớ Duyên đôi mình cách trở vì đâu? Héo hon cảnh vắng đeo sầu Tình xa ngàn dặm sông sâu ngậm ngùi. Dây oan trái chia đôi mộng ước Con thuyền tình nước ngược bờ xa Người đi sương gió bôn ba Người bên song cửa xót xa lệ tràn. Tình đã lỡ đa mang trọn kiếp Chờ lai sinh nối nhịp cầu duyên Nặng mang một khối ưu phiền Thuyền tình lạc bến tơ duyên lỡ làng.

BẾN CŨ ĐÒ XƯA Thơ: Diệp Ly

Con đò cũ ngày sang sông mấy lượt Sao bóng người còn biền biệt xa xôi Đếm yêu thương chờ đợi mấy thu rồi Hàng lau lách tơi bời vì mưa gió. Thời gian trôi bến tình xưa còn đó Câu ước thề con tim nhỏ còn mang Lỡ tơ duyên đời cay đắng bẽ bàng Màu hoa tím ngỡ ngàng con nước lạc. Trách riêng ta hay trách đời đen bạc Để lục bình trôi dạt giữa mênh mông Bao yêu thương còn in đậm bên lòng Đêm thức trắng nghe hoài mong nuối tiếc. Gọi cố nhân bằng tiếng lòng tha thiết Hai phương buồn kể sao xiết niềm đau Lời từ ly chưa nói được lần nào Tràn mắt lệ nghẹn ngào thương kỷ niệm.

BẾN ĐỖ Thơ: Quốc Phương

Thuyền ân ái.. cập bờ bến ấy Gió căng buồm.. sóng dậy yêu thương Dòng sông lưu luyến tỏ tường Mạn thuyền e ấp canh trường bên nhau Thuyền khua mái.. tung trào bọt trắng Đã bao ngày.. mưa nắng sớm trưa Dòng sông ôm chặt thuyền đưa Mơn man nhẹ lướt rặng dừa ngó lơ Thuyền lưu luyến.. đôi bờ âu yếm Thuyền với sông.. kỉ niệm khó phai Dòng sông xưa vẫn miệt mài Đưa thuyền dong ruổi qua vài bến mơ Thuyền lặng lẽ.. trăng mờ xa tắp Sóng dặn lòng.. ôm chặt thuyền trôi Ân tình bến nhớ sao dời Thuyền đi bến lại đơn côi nhớ thuyền.
thơ tình thuyền và bến
thơ tình thuyền và bến (ảnh: internet)

ANH MÃI KHÔNG VỀ Thơ: Cỏ Hoang Tình Buồn

Con đò mãi cắm sào nằm bến vắng Chờ người xưa hứa hẹn sẽ quay về Em một mình dưới bóng xế làng quê Tìm quay lại nơi hẹn thề ngày trước. Bèo buông lơi sóng cuốn đi mấy lượt Con sông buồn dòng nước lững lờ trôi Tiếng yêu xưa ngược lối mất nhau rồi Đau đớn lắm tình ơi…thương nhớ quá! Năm tháng trôi sống phương xa xứ lạ Ôm tình sầu nghiệt ngã lắm gian nan Tại đường yêu cứ ngang trái bẽ bàng Nên duyên nợ dở dang đầy giông bão. Đời không may em đào chôn hoài bảo Kiếp phong trần cơm áo đọa đày thân Gánh gồng thương lận đận biết bao lần Trôi nổi giữa phù vân buồn khắc khoải.

CHUYẾN ĐÒ NGANG

Thơ: Nguyễn Hưng

Có ai về bến sông ngày xưa ấy Gói giùm ta mấy khoảnh vạt thu tàn Vọng con đò một thuở đã sang ngang Chở nỗi sầu lỡ làng trong chiều cuối Ai xa rồi còn ai trong tiếc nuối Bao yêu thương như suối mát ngọt ngào Người xa rồi chỉ còn ngỡ chiêm bao Trăng cạn ánh ai nào mơ giấc thắm Đã trao em trái tim này say đắm Ngỡ trọn đời tay nắm xiết bàn tay Sao mùa thu trút lá xuống một ngày Giọt lệ sầu hoen cay trên khoé mắt Người quay lưng để lòng ta se thắt Trái tim sầu vết cắt máu còn loang Kiếp đơn côi chỉ nhận lấy bẽ bàng Ôm kỷ niệm bàng hoàng nghe gió khóc Ta còn em đoạ đày mùi hương tóc Tái tê hồn mãi dọc kiếp cô đơn Trái tim si hình bóng vẫn chập chờn Màu nắng chiều ai hờn lên mắt sóng Nơi bến sông còn có ai trông ngóng Đã xa rồi… khuất bóng… chuyến đò ngang.

Từ khóa » Thơ Bến đợi Thuyền