Chương 1: Chó đội Nón Mê - Những Câu Chuyện Ma đêm Khuya

Trong căn phòng, bạn tôi đang thắp đèn dầu. Ánh sáng từ đèn dầu le lói, trái ngược với ánh đèn điện phía dưới.

– Này Vũ, đã kể chuyện được chưa thế? Tớ buồn ngủ rồi đấy.

– À, đến giờ kể rồi này. Đừng nóng vội thế chứ, tớ đang sắp xếp lại câu chuyện thôi.

Nói xong, Vũ bắt đầu kể chuyện.

Trước đây khi tớ còn ở với ông nội ở quê, có nhà bác Mộc bên cạnh chuyên làm nghề mổ chó. Cái nghề máu me là thế nhưng ông này cực kỳ hiền lành, tính lại thích trẻ con nữa. Mà lúc tớ về ở vẫn chưa từng thấy con hai bác ra chơi bao giờ. Tớ hỏi ông thì ông bảo hai vợ chồng ông lấy nhau hơn mười năm vẫn chưa có con. Lúc đấy có ông chú, em họ của bố bác khuyên bác bỏ vợ đi, kiếm cô khác biết đâu lại được. Bác nghe thế thì giận đùng đùng, từ đó về sau ít qua lại. Người trong họ biết thế cũng không có ý kiến gì thêm. Bác gái sau một lần đi ăn cỗ bên nhà ngoại về, không biết nghe ai nói rằng làm nghề này nghiệp nặng nên mãi chưa có con, khuyên bác bỏ nghề. Bác tặc lưỡi, thôi thì làm từng ấy năm cũng dư ra được nhiều rồi, bỏ về làm nông cũng chẳng sao. Thế là từ đấy hai vợ chồng bác làm nông, không động chạm nghề giết mổ nữa. Ngoài ra hai bác còn góp tiền xây đường, đi từ thiện nhiều. Bẵng đi hai năm sau, bác gái có thai. Là một đứa con trai. Hai vợ chồng òa lên sung sướng, đúng là trời không phụ lòng người. Sau khi tớ đi học tiểu học thì thằng bé đó cũng khá lớn rồi. Khuôn mặt nó kháu khỉnh, lúc nào cũng cười. Hai vợ chồng bác mùa màng mấy năm cũng khá, càng ra sức chăm thằng bé hơn. Thế rồi có một hôm, tớ nhớ hôm ấy trời mưa to, có một con chó trắng chạy vào nhà thằng bé. Tớ cũng không để ý lắm, nhưng mà chuyện bắt đầu từ khi con chó vào nhà. Ngày hôm sau, khi mà tớ sang nhà nó chơi thì thấy thằng bé đang chơi với con chó.

– Con chó này hôm qua mới chạy vào nhà em đúng không Bảo?

– Ơ, anh Vũ cũng thấy à? Em thấy nó chạy vào ướt cả người, thấy thương nên xin bố mẹ để nó lại chơi với em đấy.

Tớ ừ một tiếng, cúi xuống xem con chó. Con chó có màu trắng, cũng chẳng có gì đặc biệt lắm. Nhưng khi nhìn vào mắt con chó, tớ có cảm giác cái gì đó tà ác, cảm thấy sự khát máu giết chóc cùng sự xảo trá hiện diện. Tớ sợ quá liền chạy về nhà. Vài hôm sau, tớ quên chuyện này đi. Trẻ con mà, làm gì nhớ được lâu. Thế rồi vài hôm sau trong lúc ăn cơm, ông dặn tớ không nên đi ra đường ban đêm chơi nữa. Tớ tỏ ra bực dọc, hỏi ông sao không cho tôi ra đường chơi với bạn chứ. Ông chỉ cười, bảo tớ phải ở nhà học hành chứ không nên cả ngày lêu lổng ở ngoài. Tớ không vừa ý nhưng đành chịu. Tối đó học xong, tớ đi ngủ sớm. Phòng tớ có cửa sổ đối diện với nhà bác Mộc. Nửa đêm, có tiếng chó tru làm tớ tỉnh giấc. Lũ chó ở quê khốn ở chỗ cứ đến nửa đêm là lại hùa nhau sủa. Tớ khá quen rồi nên cảm thấy cũng bình thường. Mà lúc đấy khát nước, sẵn tiện ra phòng khách uống luôn. Lúc quay vào định lên giường ngủ, tớ vô tình thấy một bóng đen trên nóc nhà bác Mộc. Có lẽ đổi lại là đứa trẻ khác thì đã giật mình hét toán lên, nhưng lá gan của tớ cũng lớn, cùng với sự hiếu kì muốn biết đó là gì nên tớ đi lại gần cửa sổ để nhìn xem thử. Ánh trăng hôm đó cũng khá sáng, hình như là mười bốn âm rồi thì phải. Nheo mắt nhìn, tớ ngã ngửa ra sau vì sợ hãi. Đó nào phải là con người, đó là con chó trắng. Đầu nó đội nón, hai chân trước cầm gậy. Nó bằng hai chân, tất nhiên nó không thể đứng thẳng như con người vì kết cấu xương sống của nó không cho phép. Nhưng như thế cũng đã đủ khiếp hãi rồi. Tớ kêu ông, khi ông chạy vào thì tớ chỉ lên nóc nhà bác Mộc. Không thấy gì. Ông bảo tớ có lẽ hoa mắt rồi kêu tớ lên giường ngủ đi. Nhưng tớ hơi sợ, thế là ông dẫn tớ sang phòng ông ngủ. Khoảng ba ngày sau, tớ toàn nhìn lên nóc nhà bác nhưng vẫn không thấy gì. Có lẽ đúng như ông bảo, tớ bị hoa mắt. Sau đó tớ có vài lần sang nhà hai bác chơi với Bảo, nhưng mà con chó nó cứ nhìn mình mà gầm gừ. Tớ cũng hơi sợ nên toàn chạy về sớm. Tớ để ý thấy dạo này thằng cu có vẻ bị bệnh. Người nó cứ như mất hồn vậy. Buổi sáng một tuần sau, thằng bé được bố mẹ nó đưa lên viện vì sốt cao. Trước khi đi bác Mộc có sang nhà, đưa chìa khóa và nhờ ông cho con chó nhà bác ăn với. Ông tớ gật đầu, bảo yên tâm mà đi. Buổi trưa, ông đưa cơm sang cho nó ăn. Vừa mở cửa nhà ra, con chó chạy đi. Ông tớ nheo mắt nhìn theo con chó chạy. Khi con chó biến mất khỏi tầm mắt, ông mới thôi nhìn. Ông khóa cổng lại, tớ có thắc mắc rằng đóng cổng thì sao con chó về nhà lại. Ông bảo là con chó không về nữa đâu. Tớ cũng không biết vì sao ông lại nói chắc chắn như vậy. Nhưng vài ngày sau đúng thật là con chó không về lại. Nhưng khi cô chú đưa Bảo về thì con chó lại về. Ông dẫn tôi sang thăm Bảo. Cu cậu có vẻ vừa mới ốm xong nên nhìn đờ đẫn, mất đi vẻ sức sống hàng ngày. Còn ông thì chăm chú nhìn Bảo, sau đó hỏi thăm bố mẹ nó ít câu rồi để sữa lại xong đưa tớ về. Tối đó, khi mà tớ lần nữa bị đánh thức bởi tiếng của bọn chó sủa thì tớ lại thấy con chó đứng trên nóc nhà. Tớ bật dậy, chạy sang phòng ông kêu ông chạy sang phòng tớ. Lần này thì con chó vẫn còn đó, vẫn ra sức để hú. Ông tớ gõ vào kính mấy tiếng lớn, con chó quay sang nhìn rồi nhảy xuống đất, chạy mất. Tớ nhìn ông chằm chằm, chờ ông giải thích. Ông cười cười, biết tính tớ đã tò mò thì phải hỏi cho bao giờ biết mới thôi. Ông nói rằng đấy là con chó đội nón mê, là một loại ma quỷ. Con này bình thường thì nó đội lốt chó, nhưng đến đêm trăng sáng nó lại đứng thẳng đội nón đi trên nóc nhà, rồi kêu gọi ma quỷ đến mà làm hại gia đình đó. Loài này xảo trá, lại biết nhiều thứ vì nó nằm trong nhà người ta mà nghe tin tức. Có lẽ thằng Bảo đã bị ma quỷ do con chó gọi đến câu mất hồn phách rồi. Tớ nghe xong hỏi ông tại sao ông biết mà không cứu nó đi. Ông nói:”Đó là nghiệp mà hai đứa nó phải gánh. Con chó cũng chỉ đang trả thù cho đồng loại nó thôi. Ông không giải quyết được chuyện này. Ngủ đi mai còn đi học.” Nói xong ông liền quay đi. Tớ biết là ông có thể giải quyết được nhưng ông không làm thôi. Thế là tớ khóc lóc xin ông giúp thằng Bảo. Khóc mãi cuối cùng ông chặc lưỡi, nói để đấy mai ông sang giải quyết. Lúc đấy tớ mới chịu nín, lên giường đi ngủ. Ngày hôm sau khi tớ đi học về thì thấy thằng cu Bảo nó đang ngồi trước cửa nhà bần thần. Tôi mới tiến lại, hỏi:

– Bảo này, sao nhìn em buồn thế? Vừa mới ốm xong ra ngồi đây mắc gió lại ốm tiếp thì sao.

Thế là thằng bé khóc lên. Sau đó nó vừa nấc vừa kể. Đại ý là sáng nay khi nó dậy thì không thấy con chó của nó đâu. Tìm quanh nhà không thấy, nó mới chạy đi hỏi bố mẹ nó. Bố nó bảo là con chó bị sét đánh trúng nên chết rồi. Nó nghe thế thì không tin, chỉ khi thấy xác con chó thì nó mới tin.  Thế là nó giận bố mẹ nó không giữ con chó kỹ nên mới để nó bị sét đánh trúng nên ra ngồi đây. Tớ dỗ mãi, sau đó đưa cho nó mấy hòn bi nó mới vào nhà. Khi về, tớ hỏi ông tớ. Ông bảo con chó bị sét đánh trúng do nó hại người, bị Thiên Lôi đánh cho, còn thằng Bảo tỉnh lại là ông tớ gọi hồn về. Tớ nghe nửa hiểu nửa không, chỉ biết là ông tớ lợi hại nên lấy được hồn thằng bé từ tay bọn ma quỷ về thôi. Ngày hôm sau thằng bé lại chơi như chưa  có chuyện gì xảy ra. Nhưng hai bác cũng sợ có chuyện tương tự xảy ra nên đã bán nhà, đi nới khác ở rồi.

– Thế rốt cục vì sao con chó bị sét đánh chết vậy?

Nghe xong câu chuyện, tôi mới hỏi bạn mình. Cậu ta cười, nói:

– Lúc đó tớ không biết gì cả, cũng chỉ tin lời ông rằng do con chó hại người nên trời sai Thiên Lôi đánh chết. Nhưng lúc đấy trời còn không có mây lấy đâu ra sét. Sau này khi tớ lớn mới biết, đó là do ông tớ dùng bùa gọi sét đến đánh nó.

Tôi ồ một tiếng.

– Này Vũ, kể tiếp đi, đang còn sớm mà.

Cậu ta vừa uống nước vừa xua tay. Đành chịu thôi, tính Vũ cứng nhắc, đã không muốn nói thì khó mà khiến cậu ta mở mồm được. Thế là tôi chào cậu ta rồi ra về. Ra khỏi nhà bạn tôi, nhìn thấy một con chó trắng đang bên lề đường, tôi rùng mình. Có khi nào nó cũng là một con chó đội nón mê đang đội lốt con chó hay không?

Từ khóa » Hình ảnh Nón Mê