Chương 3: Nàng Bạch Tuyết Và Bảy Chú Lùn (version 2) - Kilopad

Ngày xửa ngày xưa, tại một vương quốc nọ, có một ông vua và một bà hoàng hậu. Một ngày nọ, đang ngồi xem phim kinh dị, đến đoạn giật gân, hoàng hậu lúc đó đang cho ngón tay vào miệng, đột nhiên cắn rụp một cái, máu chảy như suối, tràn cả ra ngoài hành lang đầy tuyết. Nhìn máu đỏ loang trên nền tuyết trắng, bà chợt ao ước sinh được mụn con gái, da trắng như tuyết, môi đỏ như máu. Rồi cũng đến ngày bà sinh được một cô con gái. Bà yêu quý cô lắm. Da cô trắng như tuyết, lợi đỏ như máu. Bà trìu mến đặt tên con là Bạch Tuyết. Bạch Tuyết lớn lên, càng ngày càng ngỗ ngược, cô không coi ai ra gì, và rồi dính vào con đường nghiệp ngập. Cô tự nhủ: “ Mình có tên Bạch Tuyết, vậy phải chơi hàng trắng mới xong”. Từ đó trở đi, đồ đạc trong cung điện theo đó mà bay cùng nhưng cơn thăng thiên của cô. Rồi chẳng may hoàng hậu vì buồn phiền mà đột ngột qua đời. Vua cha thương con côi cút nên cưới một bà dì ghẻ sắc nước hương trời về để chăm sóc cô. Nhưng đời éo le, có ai ngờ bà dì ghẻ lại là đàn em Hạnh Sự, bởi vậy khi về đến cung điện, trong buổi ra mắt triều đình, bà ta để ý thấy Bạch Tuyết ngáp ngắn ngáp dài, bà ta hiểu ngay sự tình mà mừng thầm, bởi đó thực là một cơ hội trời cho để triệt hạ đứa con riêng của chồng. Từ đó trở đi, bà ta hàng ngày cung cấp đều đều chất trắng nuôi Bạch Tuyết khôn lớn. Nhưng lạ một điều, càng lớn Bạch Tuyết càng xinh đẹp. Mỗi khi nàng lên cơn thèm thuốc, trông nàng vật vã thật là thích mắt, cái cơ thể tròn căng đầy nhựa sống đó uốn éo lăn lộn khiến cho mọi người trong cung điện không ai là không thấy nổi cộm. Mụ dì ghẻ ức lắm, mụ không ngờ tác dụng phụ của ma tuý lại ghê gớm đến vậy. Và mụ cũng không tưởng tượng được khi vật vã con người ta trông lại hấp dẫn đến thế. Do vậy mụ quyết định dùng thuốc, với liều lượng cứ ngày càng tăng dần. Mỗi khi đêm xuống, mụ lên cơn thèm thuốc vật vã, đức vua nhìn thấy luôn khen rằng mụ hấp dẫn quá, ông đâu có biết rằng người vợ của mình đã trở thành một con nghiện thực sự. Mụ dì ghẻ lấy làm thích chí lắm, giờ đây trong cung, ai ai thấy mụ cũng đều khen thầm mụ thật là hấp dẫn. Mụ chạy vào phòng riêng cười thầm rồi lấy chiếc gương thần, một vật báu của mụ, treo lên là hỏi:“ Gương kia ngự ở trên tườngThế gian ai vật được dường như ta”Gương thần, không bao giờ biết nói dối, chậm rãi trả lời:“ Hoàng hậu là người vật nhất “Mụ dì ghẻ nở nụ cười mãn nguyện. Từ đó trở đi, mụ say sưa chích hít, đồng thời giảm liều lượng của Bạch Tuyết đi, nhiều khi mụ bán hàng cho Bạch Tuyết nhưng lại trộn lẫn cả bột sắn, hoặc hét giá cao, lấy cớ là hàng từ biên giới về bị tắc. Thực là phường gian xảo. Nhưng ở đời, ai học được chữ ngờ. Từ ngày liều lượng bị giảm, Bạch Tuyết đâm ra suốt ngày vật vã, càng ngày cường độ càng mạnh, bạo dạn hơn, hấp dẫn hơn. Cũng bởi cơ thể một cô gái vị thành niên như nàng ngon lành hơn hẳn một bà trung niên da bắt đầu khô nhăn như da cá sấu. Một ngày kia, mụ dì ghẻ chợt nghe thấy dư luận xì xầm gì đó, mụ bèn treo gương thần lên và hỏi:“ Gương kia ngự ở trên tườngThế gian ai vật được dường như ta “Gương thần, như mọi khi, lại chậm rãi trả lời:“ Xưa kia bà vật nhất trầnNgày nay Bạch Tuyết muôn phần vật hơn “Choáng váng, khủng hoảng, Stresss.... Mụ dì ghẻ không còn biết phân biệt phải quấy, mụ gọi ngay một tên lính hầu vào và ra lệnh đem Bạch Tuyết đi thủ tiêu. Tên lính ngáp ngắn ngáp dài tuân mệnh. Trước khi ra khỏi phòng, mụ dì ghẻ dúi vào tay tên lính một bịch chất trắng rõ lớn, coi như là phần ứng trước cho cái lệnh huỷ diệt ghê rợn đó....

Nhận tạm ứng từ mụ dì ghẻ, tên lính hầu tức tốc xông vào phòng của Bạch Tuyết. Chà, nàng đang lên cơn, trông ngon lành như một con gà mái tơ luộc chấm muối chanh. Tên lính rút bọc thuốc ra, rít một hơi dài, hắn định thần trong giây lát rồi bế thốc Bạch Tuyết cho vào bao tải xách đi. Vì đang trong cơn vật vã, Bạch Tuyết mất hết sinh lực, nên nàng đành để mặc tên lính hầu tuỳ nghi hành động. Tên lính đi xa, xa lắm, hướng về phía mặt trời lặn. Tới một khu rừng sát biên giới, hắn thả Bạch Tuyết ra. Làm một liều nhỏ lấy dũng khí, tên lính hầu rút dao găm ra mài xoèn xoẹt. Mặc dù đang lơ mơ, nhưng Bạch Tuyết cũng cảm nhận được nguy hiểm cận kề. Nàng khó nhọc suy nghĩ và chợt nảy ra một ý. Nàng thều thào gọi tên lính hầu lại và nói:-Trước khi chết, thiếp muốn xin một ân huệ cuối cùng, xin chàng hãy cho thiếp được chích một lần, rồi sẽ đi vào giấc thiên thu...

Vừa nói Bạch Tuyết vừa uốn éo khiến tên lính hầu không nỡ lòng nào. Hắn đồng ý rồi giở bịch thuốc ra pha chế để cả hai cùng chích. Bạch Tuyết chợt nói:-Thiếp thấy chích mãi vào ven không đã. Thuốc theo máu đi lên não sẽ rơi rụng vài phần. Chi bằng ta chích thẳng vào não có hơn không.

Tên lính nghe cũng có lý, hắn mở túi đồ lấy cái kim tiêm to tướng ra định chọc Bạch Tuyết, nhưng nàng ra tay ngăn lại rồi khẽ bảo: -Chàng đi đường xa mệt nhọc, để thiếp bồi tiếp chàng một phen.

Tên lính khoái lắm, vừa được thăng, lại vừa được người đẹp hầu hạ, còn gì bằng. Hắn đưa ống tiêm cho Bạch Tuyết. Nàng run run cầm lấy, đôi tay ngọc ngà thiếu thuốc rung bần bật, rồi lựa lựa nàng cầm ống tiêm đâm thẳng vào đầu tên lính rồi tiêm nhanh. Tên lính rú lên một tiếng ngã vật, hắn sốc thuốc nặng rồi. Bạch Tuyết hổn hển bò lại chỗ túi đồ, nàng giở bịch bột thuốc ra, khều vừa đủ cân lượng rồi hít nhẹ một hơi. Một cảm giác đê mê lan toả, Bạch Tuyết ngồi lên dựa vào gốc cây tận hưởng một lát, sinh lực bỗng đâu tràn về. Mấy hôm rồi không có thuốc, người nàng vật vờ như ma, đến khổ. Rồi nàng nhỏm dậy nhằm hướng khu rừng đi tới. Tên lính hầu sốc thuốc nằm một lúc lâu mới tỉnh lại, hắn nhỏm dậy nhìn xung quanh, không thấy Bạch Tuyết đâu cả. Sợ mụ dì ghẻ trừng phạt, hắn đành giết đại một con lợn rừng rồi mổ quả tim đem về cho mụ.

Bấy giờ Bạch Tuyết đã đi khá xa, nàng đi mãi, đi mãi. Trời bắt đầu tối dần. Bạch Tuyết đi một hồi lâu, bỗng nàng thấy trước mặt có một ngôi nhà bé xíu. Nàng rón rén lại gần, gõ cửa. Nhưng không thấy ai trả lời. Nàng khẽ đẩy cửa ra, bước vào. Trong nhà không có người. Giữa nhà là một cái bàn con với bảy chiếc ghế bé xíu, còn trên gác là bảy chiếc giường cũng bé xíu. Bạch Tuyết thích thú nhìn ngắm xung quanh, nàng không tưởng tượng được ai ở trong căn nhà này. Đột nhiên nàng thấy kiến bò trong da, ngứa ngáy lắm. Nàng vội vã chạy quanh nhà xem có thứ mình cần không. Đây rồi, trên chiếc bàn con, có bày ra đủ 6 bộ giấy bạc và một gói nhỏ xíu thuốc trắng, duy có 1 chỗ lại bày 1 cái ống điếu với 1 gói thuốc nâu xỉn. Bằng con mắt lành nghề, nàng biết ngay thứ mình cần đây rồi. Thế là nàng hít ngay gói đầu tiên, tuy nhiên liều lượng ít quá, nàng đành xơi luôn cả 5 gói còn lại, đến chỗ cuối bàn, nàng cầm nốt ống điếu lên nhồi thuốc rồi ngồi lim dim thả khói. Bây giờ thì nàng thấy thật thoải mái, nàng ngáp dài một cái, cơn buồn ngủ kéo đến rồi. Thế là nàng đi lên gác, kê bảy chiếc giường lại với nhau và lăn ra ngủ.

Xa xa, có bóng bảy người lùn bước tới căn nhà, họ là bảy anh em, tương truyền dân gian gọi họ là bảy chú lùn. Bảy chú canh tác một hecta cây anh túc, hàng ngày các chú ra vườn chăm cây lấy mật về chế biến thành bột nâu để phục vụ anh cả, còn tinh chế thành bột trắng để 6 chú em sử dụng. Họ thường đi từ sáng sớm đến tối mịt mới về. Vì bột làm ra nhiều, không có chỗ cất, nên nhiều khi các chú ở lại phê luôn đến nửa đêm mới mò về. Các chú ít khi trữ bột trong nhà nhiều vì anh cả dặn là dạo này khu vực hay có trộm. Cả bảy chú tung tăng vào nhà, và họ thấy cửa mở toang. Bảy chú chạy nhanh vào nhà. Trên bàn giấy má lộn xộn, bàn ghế thì xộc xệch. -Ai đã dùng giấy bạc của tôi thế này-Ai đã dùng bật lửa của tôi-Ai đã dùng thuốc của tôi-Đứa nào dùng ống điếu của ông thế...

Các chú nháo nhác tưởng trộm, họ chạy xộc lên gác xép và đứng sững lại, trước mặt họ là một cô gái xinh đẹp tuyệt trần đang ngủ trên cả bảy cái giường của họ. Tiếng ngáy của nàng to nhưng rất có vần điệu, nghe như một bài hát ru xứ Ca ta lăng. Cả bảy chú đứng như trời trồng nhìn nhau. Rồi chú út vốn là người nhanh nhẹn và bạo dạn nhất, chú chậm rãi tiến tới và sờ nắn kiểm tra.

-Măng non các anh ạ. Em đoán chắc cô ấy vừa tròn 16 hay 17 gì đó. Sao lại bỏ nhà đi lang thang thế này.

Thấy có người sờ soạng, Bạch Tuyết giật mình tỉnh dậy. Nàng ngơ ngác nhìn quanh. Rồi từ từ đứng dậy và nói:-Cho tôi xin lỗi, tôi đường đột vào nhà các chú. Tôi đã dùng hết các thứ trên bàn mất rồi.

Anh cả xoa xoa cằm cười khúc khích:-Hoá ra cô cũng là dân oi khói. Thế thì tuyệt. Cô cứ ở lại đây với chúng tôi cho vui, thuốc thang không thiếu... hàng ngày chúng tôi ra đồng canh tác, cô ở nhà dọn dẹp nhà cửa nấu ăn nhé.

Bạch Tuyết vui lắm, nàng đã có một gia đình mới. Thế là nàng dắt tay cả bảy chú xuống gác, anh cả rút trong bọc ra một bịch nâu, một bịch trắng lớn. Và thế là họ vừa ca hát nhảy múa, vừa dùng thuốc, rồi tất cả nằm lăn ra phê tới sáng.

Sáng hôm sau, như thường lệ,các chú lùn lại chuẩn bị lên đường ra đồng canh tác. Họ vừa định đi ra thì Bạch Tuyết nhỏm dậy. Nàng vội vã đi lau rửa rồi soạn sửa bữa ăn nhanh cho bảy chú. Trong bữa ăn, Bạch Tuyết đột nhiên thắc mắc:-Sao các chú có nhiều thuốc thế...?-À, vì bọn tôi có một hecta canh tác anh túc, tự cung tự cấp, dùng không hết còn thừa nhiều lắm. -Vậy tại sao không đem đi tiêu thụ nhỉ? Tôi nghĩ các chú bán bớt đi có phải là vừa có tiền mua sắm, lại vẫn có thuốc dùng không...

Anh cả nghe đến đó vỗ đùi đánh đét:-Chí lý, thực là con mắt đàn bà. Bạch Tuyết được khích lệ, nàng mau mắn phát biểu:-Bây giờ thế này, các chú ra đồng canh tác, tinh chế và đóng gói. Còn tôi ở nhà làm việc vặt, đồng thời mở điểm giao dịch và tìm bạn hàng luôn. Rồi sau đó các chú đem hàng tới cho khách và lấy tiền về. Cùng làm cùng hưởng, tôi không đòi hỏi gì đâu.

Các chú lùn nghe thấy thích lắm. Thế là họ cùng nhau gây dựng một đường dây sản xuất và phân phối ma tuý. Nhằm tránh sự truy xét của mụ dì ghẻ, tất cả hàng hoá đều được xuất khẩu sang nước bên cạnh hết, không tiêu thụ nội địa. Và Bạch Tuyết đã đặt tên cho hội của nàng là “Băng đảng Bạch Tuyết và bảy chú lùn”.

Cuộc sống cứ thế bình lặng trôi qua, công việc làm ăn cũng phát đạt. Bạch Tuyết và bảy chú lùn hăng say lao động, nàng tỏ ra là người biết tổ chức công việc. Mọi giao dịch mua bán đều diễn ra bên kia biên giới. Chẳng mấy chốc, nàng và bảy chú lùn thu về một đống vàng. Không biết để đâu, nàng đành bảo các chú đem gửi cả bên ngân hàng Thuỵ Sĩ, chỉ giữ lại một ít chi dùng.

Lại nói tên lính hầu, sau khi giết lợn rừng mổ tim đem về cho mụ dì ghẻ., vì sợ bị trừng phạt, hắn lang thang mất mấy tháng mới mò về đến cung điện. Hắn vào thẳng trong phòng của hoàng hậu, vứt quả tim đã ôi thiu cho mụ dì ghẻ xem. Mụ dì ghẻ sướng rơn, phen này không còn ai trong vương quốc có thể qua mặt mụ. Mụ tức tốc thưởng nốt cho tên lính hầu một bịch thuốc nữa rồi hăm hở mở rương lấy gương thần ra.

“ Gương kia ngự ở trên tườngThế gian ai vật được dường như ta “Và thật là lạ, gương thần vẫn lặp lại điệp khúc cũ:“ Xưa kia bà vật nhất trầnNgày nay Bạch Tuyết muôn phần vật hơn “Tại sao lại thế, rõ ràng mụ đã thấy quả tim của Bạch Tuyết cơ mà. Mụ hộc tốc chạy tìm tên lính hầu, nhưng hắn đã trốn tự lúc nào. Bây giờ thì mụ đã hiểu, mụ đã bị lừa, tên lính hầu không hề thủ tiêu Bạch Tuyết.

- Đồ khốn - Mụ bực tức làu bàu. Rồi mụ chạy về phòng hỏi chiếc gương:- Gương thần, hãy cho ta biết Bạch Tuyết đang ở đâu ? Gương thần chạy phần searching 2 phút rồi trả lời:“ Bạch Tuyết đang hưởng cần saTại nhà của bảy chú lùn xa xa “Mụ dì ghẻ ngồi trầm ngâm suy tính. Rồi mụ đứng dậy với quyển sách phù thuỷ và đi xuống hầm điều chế thuốc độc. Mụ sử dụng những loại thuốc kích thích mạnh nhất, mới nhất, rồi theo một tỷ lệ nhất định, đầu kia của cái nồi phù thuỷ nhỏ ra một viên thuốc nén... Nhìn một lúc, mụ huýt một con cún vào và cho nó uống thử, thật kinh khủng, con chó vừa nuốt viên thuốc vào đột nhiên lắc giật dữ dội, vừa lắc vừa tru lên những tiếng ghê rợn.. rồi nó vật ra chết. Mụ dì ghẻ mừng không để đâu cho hết, vậy là mụ đã điều chế ra một loại thuốc kịch độc, mụ đặt tên cho nó là thuốc lắc. Thế là mụ dồn hết tâm trí điều chế ra một viên lớn với liều lượng gấp đôi. Rồi mụ hoá trang và nhằm hướng nhà bảy chú lùn đi tới.

Buổi sáng hôm ấy, như thường lệ, bảy chú lùn lại lên đường ra đồng. Một mình Bạch Tuyết ở nhà. Nàng dọn dẹp qua loa nhà cửa, làm ít đồ ăn nhanh rồi quay vào lấy cuốn sổ ghi hàng ra để tính toán. Nhìn nàng ngồi bên cửa sổ đăm chiêu tính toán, trông thật thơ mộng và dễ thương. Bất chợt Bạch Tuyết vươn vai ngáp dài một cái, và mắt nàng nhìn thấy một bà già đang đi qua cầu tiến về phía nhà. Bà già trông hom hem lắm, đầu quấn một cái khăn đen, tay cầm một cái giỏ lủng lẳng. Bà già tiến đến rồi cất tiếng:- Con gái ơi, cho già xin ngụm nước, già khát quáBạch Tuyết thấy vậy cũng thương bà già, nàng đứng dậy lấy nước cho bà, vừa rót nước vừa ngáp ngắn ngáp dài. Bà già thấy vậy tiến lại đỡ cốc nước rồi vỗ vai hỏi:- Trời, người đâu mà xinh đẹp thế này. Cho già hỏi, có phải con dùng bột trắng phải không??Bạch Tuyết chột dạ “ Oái, sao con mẹ này biết được nhỉ “. Nhưng nàng chợt hiểu ra, vì nàng ngáp nhiều quá mà mắt thì đã lờ đờ rồi. Bởi vậy nàng đành gật đầu đồng ý.

- May quá, ta đang có một món hàng rất tốt đây. Nó có tác dụng mạnh hơn hẳn các loại thuốc trước đây. - Bà già hồ hởi nói.

Bạch Tuyết sáng mắt lên. Trong đầu nàng các con tính chạy rất nhanh, nếu đúng như bà già nói thì nàng có thể có cơ hội hốt bạc lớn đây, như vậy băng của nàng có thể bành trướng thế lực, nàng không còn phải e sợ mụ dì ghẻ tâm địa độc ác nữa rồi. Nghĩ vậy nàng thỏ thẻ trả lời:- Thưa bà, cháu cũng có dùng chút ít cho đỡ buồn. Thỉnh thoảng cháu có bán lẻ cho mọi người xung quanh dùng để cuộc đời thêm hồng. Nếu bà quả thực có nguồn hàng tốt như vậy, cháu có thể đứng ra bao tiêu giúp bà được không?Bà già khẽ cười:- Thuốc này quý hiếm lắm, nguồn của già không có nhiều, nhưng nếu con có mối già cũng sẵn sàng. Già tặng con một viên dùng thử xem sao.

Bạch Tuyết nghe vậy mừng lắm. Nàng cũng muốn xem tác dụng thật của thuốc mới ra sao. Bởi vậy nàng cầm viên thuốc bỏ tọt vào miệng. Hỡi ôi, đầu óc nàng bỗng nhiên quay cuồng, mọi vật xung quanh nàng chao đảo mờ ảo, nàng thấy một cảm giác khó tả, rồi vô thức, nàng lắc giật một cách điên cuồng, không thể nào cưỡng lại được... miệng nàng ú ớ theo giai điệu Lose yourself không dứt.... Rồi nàng ngã gục xuống, người vẫn co giật, nhưng miệng thì đã im bặt rồi. Bà già cười lên một tràng khả ố vô cùng. Thì ra đó là mụ dì ghẻ. Thật là vô cùng thâm hiểm. Mụ cười rất lâu rồi trỏ Bạch Tuyết mà rằng:- Bạch Tuyết ơi là Bạch Tuyết, ngươi cầm đầu một băng đảng mà ngây thơ vậy sao. Ta hoá ra còn thông minh hơn ngươi nhiều, thực là hữu danh vô thực. Ha ha... Bạch Tuyết chợt cố gắng mở mắt, nàng thu hết sức tàn mà thều thào:- Trời đã sinh ra ta, sao còn sinh ra mụ..

Đoạn miệng thổ một búng máu tươi, vật xuống co giật tiếp, hai mắt đã trợn ngược rồi. Mụ dì ghẻ độc ác vứt cái giỏ lại chạy một mạch về nhà và lại vác gương ra hỏi, lần này thì mụ đã nhận được lời trả lời như ý. Chiều tối, như có linh tính báo trước, bảy chú lùn đang phê ngoài ruộng, đột nhiên thấy nhói trong người. Biết có sự chẳng lành, bảy chú vội lảo đảo chạy về nhà. Đến hiên nhà, họ đã thấy Bạch Tuyết nằm đó rồi, thân thể co giật lắc lư dữ dội, hai tròng mắt trắng dã. Các chú tưởng nàng thiếu thuốc nên bị thế, nhưng chú út nhanh nhảu chạy vào xem bịch thuốc rồi chạy ra hốt hoảng:- Không phải đâu các anh, nàng đã dùng hơn nửa chỗ thuốc rồi, không thể có chuyện thiếu thuốc. Hay là nàng trúng độc rồi...

Nghe vậy anh cả đưa tay bắt mạch nàng rồi im lặng khóc lóc. Biết sự chẳng lành, cả sáu chú còn lại cũng khóc lóc ầm ĩ. Các chú tìm một cái quan tài bằng thuỷ tinh, rồi đặt nàng nằm vào trong đó, cùm chặt tay chân nàng để khi lắc khỏi vỡ quan tài. Chiếc quan tài rung lên bần bật, chứng tỏ thuốc đó cực độc. Chú út nước mắt lưng tròng chạy ra trang trại thu gom bột đem về để các anh em dùng dần. Rồi các chú ngồi canh bên quan tài của Bạch Tuyết, ròng rã ngày này qua ngày khác, vừa khóc lóc vừa phê thuốc, không còn biết ngày đêm nữa. Các chú chờ, chờ mãi, chờ tới ngày Bạch Tuyết tỉnh lại và thôi lắc. Nhưng vô vọng. Thuốc thang cũng sắp cạn rồi, họ vẫn quyết tâm ngồi lỳ bên cạnh quan tài nàng, chích choác có điều độ hơn để dè xẻn, bởi vậy bảy anh em họ phải thay nhau ngủ để giảm bớt cơn thèm thuốc. Bỗng một buổi chiều, khi cơ số thuốc đã gần như cạn hẳn, bảy chú lùn thèm thuốc nằm vật vã cạnh quan tài Bạch Tuyết, các chú vừa vật, vừa khóc, trông cảnh tượng thật thương tâm. Một chàng trai trẻ tuấn tú cưỡi con ngựa từ từ tiến đến, miệng ngẩm tẩu, bên hông lủng lẳng túi đồ khá to. Chàng thúc ngựa tiến lại gần cỗ quan tài thuỷ tinh và nhìn thấy cảnh tượng thương tâm đó. Không nén nổi xúc động, chàng xuống ngựa tiến lại gần bảy chú lùn, rồi trân trối nhìn Bạch Tuyết. Bỗng tiếng rên rỉ bên tai khiến chàng sực tỉnh, chàng chạy tới từng chú lùn xem xét, rồi rút từ trong bọc ra một chút bột trắng rắc rắc vào lỗ mũi các chú lùn. Như có phép màu, cả bảy chú tươi tỉnh hẳn và từ từ đứng dậy.

Người anh cả cảm động chắp tay thi lễ:- Thực đa tạ huynh đài quá. Xin mạn phép được hỏi các hạ từ phương nào tới vậy.?Chàng trai cũng vội chắp tay tạ lễ mà rằng:- Chẳng giấu các huynh đệ, tại hạ vốn là hoàng tử xứ Côlômbia, giang hồ vẫn gọi tại hạ là Escoba. Nhân dịp vương quốc vừa thu hoạch vụ côca, vua cha sai tại hạ đi tiếp thị cho các vùng lân bang xa gần được biết. Đến đây thấy các vị nhân huynh lăn lộn, tại hạ đoán chắc các vị có vẻ thèm thuốc nên mới thử, ai ngờ hiệu nghiệm đến vậy- Chẳng hay huynh đài cho bọn tại hạ sử dụng loại thuốc gì vậy, tại hạ cảm thấy có phần hơi lạ..

Hoàng tử cả cười:- À, đó là côcain. Lúc nãy tại hạ có đi qua 1 đồn điền cây anh túc, hoá ra ở đây thịnh hành hêrôin hơn. Nhưng các vị phải thử hàng của bổn tiệm mới biết là chất lượng ra sao.

Cả bảy chú lùn cùng nhìn nhau và gật đầu, họ có cảm giác mới lạ về loại thuốc vừa rồi, nhưng cũng thấy đã lắm. Đột nhiên hoàng tử chỉ vào quan tài hỏi:- Vị cô nương mặt ngọc trong chiếc tủ kính này là ai vậy?Nghe đến đó cả bảy chú lùn lại khóc lóc trả lời:- Đó là Bạch Tuyết công chúa, nàng chẳng may trúng phải kịch độc của địch nhân mà không có cách nào hoá giải được. Chúng tại hạ đồ chừng là do mụ dì ghẻ độc ác hạ độc thủ.

Thấy vậy, hoàng tử mở nắp kính ra, ngón trỏ chỉ vào huyệt bách hội, ngón nhẫn thúc vào huyệt Hội âm của Bạch Tuyết. Nàng vẫn lắc giật điên cuồng khiến hoàng tử phải khó khăn lắm mới chẩn bệnh được. Đoạn chàng thở dài bảo với các chú lùn:- Nàng bị trúng phải thứ chất kịch độc mà tại hạ không sao hoá giải được, nó dường như là một loại chất kích thích, tương tự như amphêtamin vậy.. Thôi, để tại hạ thử cách khác xem sao.

Rồi chàng ngồi suy nghĩ bảy ngày bảy đêm, đến phút cuối một ý nghí loé trong đầu chàng.. “ Phải rồi, dĩ độc trị độc, sao mình lại không nghĩ ra nhỉ”. Chàng mở trong túi đồ mang theo, lấy lọ và dây truyền. Rồi chàng nhờ các chú lùn lắp đặt giá treo. Xong xuôi đâu đấy, chàng ôm một bình thuỷ tinh trong suốt to nối vào dây chuyền và truyền thẳng vào động mạch vành của Bạch Tuyết. Các chú lùn lấy làm lạ lắm, chú út nhanh nhảu hỏi:- Cái đó là gì vậy hoàng tử. Phải chăng là huyết thanh, hay nước tinh khiết ?? Chàng định lọc máu cho Bạch Tuyết sao...

Hoàng tử trầm ngâm rồi trả lời:- Không, đó là hai lít Moócphin, ta chờ truyền đủ chỗ này vào người nàng, hy vọng nó sẽ hoá giải được thứ thuốc kích thích khiến nàng lắc giật kia..

Tất cả cùng ngồi chờ đợi trong yên lặng. Trong thời gian đó, hoàng tử lấy thêm một bịch côcain ra để chàng và bảy chú lùn cùng thưởng thức và chờ đợi. Rồi cả tám người cùng phê và từ từ ngã xuống thiêm thiếp ngủ. Bỗng họ cảm giác thấy có tiếng Bạch Tuyết nói, tiếng nói rất khẽ, và từ từ to dần:- Đây là đâu, tại sao tôi lại nằm ở đây, các chú lùn của tôi đâu cả rồi, sao tôi mệt thế này...??Hoàng tử lảo đảo đứng dậy đỡ lấy Bạch Tuyết và dìu nàng ra ghế ngồi. Chàng rút một điếu thuốc lá ra rắc một ít bột trắng rồi châm, đưa cho Bạch Tuyết:- Nàng làm một hơi cho tỉnh táo, tại nàng lắc suốt một thời gian dài nên mệt mỏi đó, với lại do tác động của Moócphin xung đột với chất độc gây lắc trong người nàng nên khiến nàng đau đầu đó thôi.

Bạch Tuyết cầm điều thuốc rít vài hơi, nàng định thần trở lại rồi nhoẻn cười:- Chàng là ai hỡi chàng trai trẻ. Phải chăng thiếp đang mơ. Không, thiếp không mơ, phải chăng đây là sự thực, chàng đến để giải cứu thiếp à?- Đúng vậy, hỡi người đẹp. Nàng không mơ đâu. Ta đến để đưa nàng về sống với ta. Thề có ánh nắng đang dát vàng trên những cánh đồng côca của cha ta, ta nguyện yêu nàng tới trọn đời...

Bạch Tuyết cảm động lắm. Nàng họp bảy chú lùn lại, quyết định thu hoạch nốt số anh túc còn lại, một phần chế ra bột nâu, số còn lại chế thành bột trắng, giữ lại vài cây để làm giống. Rồi họ gói ghém đồ đạc lên đường theo hoàng tử về đất nước của chàng. Nghe hoàng tử kể về những cánh đồng côca trải dài gãy cánh cò bay, Bạch Tuyết cứ mê đi cười tít mắt, giờ đây nàng có thể thoả thuê xài thuốc, bất cứ loại nào mà không sợ mụ dì ghẻ độc ác ám hại nữa rồi. Bảy chú lùn cũng thích chí lắm, họ quấn quít bên hoàng tử và Bạch Tuyết, nghĩ về những buổi phê triền miên mà không còn phải nặng nhọc ra đồng... Cuộc đời thật đẹp biết bao.

Còn mụ dì ghẻ, vào một ngày, mụ chợt thích nghe gương thần thủ thỉ. Bởi vây, mụ treo gương lên vào lại hỏi như xưa. Lần này gương thần đỏ bầm lên rồi nói:“ Ngày xưa Bạch Tuyết lắc lưNgày này Bạch Tuyết khật khừ lên tiên “Mụ choáng váng khi nghe tin như vậy. Thẫn thờ, mụ trút gần một cân bột trắng vào ống tiêm rồi tiêm thẳng vào tim, mụ ta sốc thuốc chết thẳng cẳng. Thật đáng đời con người gian ác.

Hết.

Từ khóa » Chú Lùn Lấy Bạch Tuyết