Chuyện Chúng Tôi - Savall Chocolate

Năm 2001 khi tôi mới lên 5, tôi đã cùng ba mẹ đi đến Việt Nam, chu du cả miền đất nước từ Bắc vào Nam. Tôi đã rất bỡ ngỡ trước tất cả những điều mới mẻ và thú vị trước mắt. Không chỉ bị mê hồn bởi cảnh đẹp nơi đây, tôi còn yêu cả những người địa phương nơi mình đến. Trong mọi nhà hàng và quán cafe chúng tôi từng ghé qua, sẽ luôn có một cô phục vụ xinh đẹp khoác tay tôi, rót vào tai tôi những lời nghe như là tiếng yêu bằng một thứ ngôn ngữ tôi chưa bao giờ nghe thấy.

Đến Vịnh Hạ Long, chúng tôi dành ra một đêm trên một con thuyền. Tôi và em trai đã nhảy xuống làn nước từ trên con thuyền rồng. Và rồi một đêm chúng tôi dừng bến tại Đà Nẵng và gặp chú Anh, người sau này đã ngồi sau tay lái suốt chặng đường dài của chúng tôi, và một tình bạn đã nhanh chóng hình thành. Thời ấy Đà Nẵng còn là một thành phố yên ắng với những căn nhà hai tầng, những toà nhà khép kín. Từ đây chú Anh chở chúng tôi đến Hội An. Chúng tôi thích Hội An đến mức dành nguyên một tuần tại đây trước khi tiếp tục cuộc hành trình dài đến Huế, Plei Ku, Quy Nhơn, Nha Trang, Đà Lạt trên chiếc xe của chú Anh. Và rồi chúng tôi thẳng tiến xuống Sài Gòn, thành phố đã để lại ấn tượng sâu sắc trong tôi. Từ con đường nhỏ hẹp đầy những quán bán thức ăn ven đường đến những toà nhà hiện đại đồ sộ. Mọi miền trên đất nước Việt Nam đều có những nét riêng trong mỗi khu chợ và quán bán đồ đặc sản. Tất cả mọi thứ đều mới mẻ đối với tôi, và cũng thật tuyệt vời.

Mùa hè 2003 chúng tôi trở lại Hội An và dành hết kì nghỉ ở đây. Từ đó trở đi, Hội An trở thành nơi nghỉ mát của chúng tôi trong nhiều năm. Sau đó cả khu phố biết đến chúng tôi. Tôi và em trai đã đạp xe quanh khu phố, chạy chơi trên những bãi biển, chơi bi-da như thể chúng tôi là hai cậu bé người Việt Nam thật sự. Sau vài ngày ở Hội An, gia đình tôi được giới thiệu đến một nhà hàng trong phố bởi cô tiếp tân khách sạn, The Mango.Rooms. Ở đó trong tiếng nhạc Cuba cùng với những bức tường màu sắc sặc sỡ, chúng tôi chợt nhớ đến Mexico. Ngay giữa gian nhà là một lá cờ Việt Nam bay phấp phới một cách đầy hãnh diện. Từ nơi chúng tôi ngồi thấy rõ được gian bếp, nơi một người đàn ông đang nhã nhặn nấu từng đĩa thức ăn cho gian phòng phía trên. Quá thích nơi này, hầu như ngày nào sau đó chúng tôi chúng đến quán ăn. Những món ăn ngon đậm đà là minh chứng cho cuộc đời phiêu lưu của người làm ra chúng, đầu bếp Đức Trần. Nhứng món sashimi, gỏi cuốn, hay tôm với nước sốt từ chanh dây và sô-cô-la vừa có nét Việt Nam lại vừa mang đậm cả hương vị Nhật Bản và Mexico. Đó quả là một trải nghiệm thú vị khi được thấy cách những món ăn được nấu và trình diễn trong bếp, như một điệu nhảy mê đắm lòng người.

Vào năm 2012, Đức, Ly cùng với ba cô con gái của anh đã đến thăm nhà chúng tôi tại Barcelona. Có một ngày tôi đã nấu bữa sáng ngon lành cho cả gia đình, là những chiếc bánh mà tôi luôn thích. Trước khi về Việt Nam, anh ấy đã đề nghị tôi rằng liệu tôi có muốn trở thành pastry chef (đầu bếp làm bánh chính) ở nhà hàng Mango mới. Mùa hè năm ấy tôi đến Việt Nam sống cùng gia đình anh và chuẩn bị cho tiệm bánh.

Tôi bắt đầu nghiên cứu những công thức gia truyền của ông tôi. Cùng lúc đó, được anh Đức giới thiệu những nguyên liệu Việt Nam khác, tôi đã thử kết hợp chúng với công thức gia truyền của mình. Sau hai năm làm việc cùng anh Đức, tôi chuyển đến Đà Nẵng và bắt đầu vị trí pastry chef tại resort The Nam Hai. Sau một năm làm việc, tôi quyết định tự thành lập một công ty sản xuất kẹo và chocolate. Mục tiêu của tôi là kết hợp nét truyền thống của gia đình mình với những sản phẩm của Việt Nam. Giờ đây tôi cảm thấy như mình là một chàng trai Việt Nam đang khát khao làm cuộc sống của những người đồng hương trở nên “ngọt như kẹo mật”.

– Victor Ceano Savall –

Từ khóa » Socola Bây Giờ