Chuyện Tình Cây Và Đất - MỤC ĐỒNG MỘT CÕI RIÊNG TÔI - Violet

Đất nói với cây rằng: “Tôi bao bọc em, nuôi sống em, tôi hy sinh chất dinh dưỡng từ máu thịt mình để em khỏe mạnh. Em càng tươi tắn, trĩu quả, tôi càng bạc màu, cằn cỗi. Chỉ có tôi cho em, còn em luôn làm cho tôi mất mát". Cây không biết trả lời đất thế nào. Vì đúng là cây cần có đất, cây lớn lên, tươi xanh, mạnh khỏe là nhờ đất vững chãi dưới chân. Đúng là cây chưa thấy mình làm dc gì cho đất cả. Chẳng lẽ nói với đất, rằng cây để dành cho đất duy nhất tình yêu xanh thẳm của mình. Nhưng liệu tình yêu thì có ích gì, yêu suông như vậy thật là vô nghĩa. Và thiếu hy sinh. Cây buồn bã, ko còn muốn sống nhờ vào đất nữa. Cây thôi ko hút nước, hút chất dinh dưỡng từ đất. Cành lá xanh tươi trở nên héo úa, cây gầy gò, mệt mỏi và kiệt sức nằm lăn ra đất mà chết. Ko có cây, đất trơ trọi một mình. Đất thấy cô đơn 1 chút, ko có ai cựa quậy những chiếc rễ xinh xắn trong lòng mình, đòi ăn, đòi hút nước. Cây tham ăn quá. Từ nay đất sẽ giàu có, luôn đầy đủ chất dinh dưỡng và ko sợ cằn cỗi vì cây nữa. Nhưng nắng gắt quá, không có cây, đất không còn bóng mát. Đất thấy mình nứt toác ra. Bóng râm của cây ngày xưa che mát cho đất, xoa dịu đất dưới nắng hè, nay ko còn nữa. Đất tự dặn lòng, thôi thì đợi tới mùa mưa. Mùa mưa đến, những cơn mưa xối xả cuốn trôi đất ko thương tiếc. Đất xói mòn, lở lói vì ko có rễ cây giữ đất. Sau mỗi cơn mưa, phù sa từ đất lại tuôn ra, đau đớn và mải miết. Đất cằn cỗi và bất lực nhận ra, những chiếc rễ cây hút nước, hút chất dinh dưỡng từ mình và cũng đồng thời giữ chặt lấy mình. Cây đã nắm tay đất đi thật lâu, thật dài, giữ cho đất vững chãi và bình yên.

Đã rất nhiều người cảm nhận viết về tình yêu của Đất và Nước,rồi Cây và Gió.Nhưng những ca từ dào dạt về tình yêu của Cây và Đất mà mỗi khi nghe tôi cảm nhận riêng một vẻ đẹp tinh tế hoàn mỹ đến độ ngất ngây trong tình yêu Đất - Nước>Và hơn cả là tình yêu lứa đôi mặn mà sâu lắng không thể chia lìa dù chỉ giây phút.

Chúng ta ai đã một lần được yêu thương mới cảm nhận hết sức sống kì diệu để lứa đôi kết thành giai điệu mượt mà thiết tha nồng nàn đến độ khó bỏ qua...mà Tô Thanh Tùng viết.

Xin mời các bạn nghe NSND Thu Hiền thể hiện ca khúc này.

Đất vắng cây đất ngừng ngừng hơi thở. Cây thiếu đất cây sống sống với ai. Chuyện trăm năm ân tình cây và đất. Cây bám rễ sâu đất ôm chặt tận đáy lòng. Những con đường trải dài bóng mát. Những mảnh vườn trái ngọt cây xanh. Ôi đẹp làm sao tình cây và đất đem đến môi xinh sự sống cho đời. Trời xe duyên nên khiến anh gặp em cho lứa đôi kết thành mộng ước của ngày xanh. Rồi mai đây anh là đất em là cây. Vinh phúc cho ai biết rằng từ đó mùa xuân vĩnh hằng...!

Đất trở nên nghèo nàn, cằn cỗi và bạc phếch. Không còn ai ưa chuộng mảnh đất xói mòn nữa. Người ta đi tìm nơi canh tác màu mỡ hơn. Đất trở thành đất hoang, cô đơn và lạc lõng 1 mình. Đất buồn bã nhìn cơ thể mình ngày càng suy kiệt. Đất nghĩ mình sắp chết. Trong lúc tuyệt vọng nhất, đất nghe một giọng nói quen thuộc thì thầm bên tai: "Đất đừng nản lòng, em vẫn ở bên đất. Em sẽ làm cho đất trở nên màu mỡ, khỏe mạnh trở lại". Đó là giọng của cây. Cây đã chết, rễ cây đã không còn chút sinh lực bám víu sâu trong lòng đất, nhưng xác cây vẫn còn nằm lặng lẽ bên trên đất. Từng ngày từng ngày một, cây phân hủy mình đi một ít để bón cho đất. Cây bào mòn mình để hòa vào đất. Thế là qua một mùa, hai mùa, đất trở nên màu mỡ, giàu có trở lại. Người ta lại tìm đến, gieo trồng trên đất. Đất lại có những người bạn mới, những chiếc rễ cây mới vui vẻ cắm vào lòng đất, hút lấy nhựa sống căng tràn. Đất vui vẻ trao mình cho cây con, chỉ một thoáng trong lòng, đất thấy nhớ cảm giác thân thuộc của một cái cây bây giờ đã trở thành đất.

Từ khóa » Cây Bám Rễ Sâu đất ôm Chặt Tận đáy Lòng