CÔ GÁI ẤY LÀ BÁC SĨ ĐỒNG HỒ

Sài Gòn rộng và lớn, đúng theo nghĩa đen để hiểu. Đã ba năm từ ngày theo gia đình chuyển vô định cư tại thành phố này, tôi đôi lúc vẫn cứ …bất lực với sự rộng lớn ấy. Tất nhiên là kiếm cớ “đổ tại thời tiết” vậy thôi. Thực ra, tôi vốn là một đứa mù đường, nhất là mỗi lúc trời đêm, khi mặt trời đã khuất dạng. Lúc ấy, dù muốn hay không, tôi cũng phải tự thừa nhận mình y như một con gà nhỏ,và… chứng quáng gà, là có thực. Vẫn con đường ấy, vẫn ngã tư ấy! Nhưng chỉ cần là đêm xuống, tôi đã thấy mình lạc sang một con đường hoàn toàn mới, một Sài Gòn như lần đầu gặp mặt  Vậy nên, không có gì lạ, khi suốt ba năm có lẻ, phương tiện di chuyển quen thuộc của tôi lại là phương tiện công cộng.

Bữa ấy, có hẹn, chạy vội từ Bệnh viện Đồng hồ ra, vẫn theo lệ cũ, tôi liền “quẳng gánh lo đường xá” của mình cho một anh Grab. Sau một hồi yên vị trên xe, thấy anh quay ra hỏi: – Bạn làm gì mà ở 109 Đinh Tiên Hoàng ra? Làm việc hay qua sửa đồng hồ? Chắc là qua sửa đồng hồ nhỉ? – Dạ, em làm việc ở đó anh ạ ^^ – Ồ! Vậy bạn làm gì? Chắc không phải thợ sửa đồng hồ đâu nhỉ! Thợ đồng hồ toàn nam không à… – Dạ, em sửa đồng hồ đó anh (cười tủm tỉm). Bác sĩ Đồng hồ, anh ạ ^^ – Hả???!!! Anh tài xế sau khi “ hả” một hồi dài thì đã tỏ ra ngạc nhiên đến mức khiến tôi trong giây lát, phải ngờ vực rằng mình đã làm điều gì không đúng với lẽ thường. Định thần lại, một lúc sau, lại nghe anh nói tiếp: – Bạn làm mình ngạc nhiên quá! Thợ sửa đồng hồ là nữ mình thấy hiếm lắm, còn chưa gặp ai bao giờ. Mà, như mình thấy, xin lỗi bạn trước. Mình thấy bạn cũng rất dễ thương, có sắc vóc, sao không chọn một công việc nhẹ nhàng hợp với con gái hơn?… – Dạ, hì hì…

Từ bữa đó cũng đã hơn một tháng, mỗi lần nhớ lại câu hỏi cuối của anh tài xế, tôi chỉ cười thật nhẹ như lúc ấy. Và câu hỏi hôm ấy, tôi đã không trả lời anh. Bởi thời gian ngắn ngủi trên chuyến xe vội vã ấy khó đủ để nói rõ điều gì. Chỉ là, câu hỏi của anh, lại cũng chính là câu hỏi của rất nhiều người đã đặt ra cho tôi, một cô thợ sửa đồng hồ. Tôi và Đồng hồ, có duyên phận! Phải, là duyên phận! Gần 10 năm trước, tôi và Đồng hồ vô tình tìm thấy nhau. Gần một thập kỷ sau, chúng tôi vẫn bên nhau. Và lần này, là duyên và cũng là phận. Tôi quyết định trở thành một cô thợ sửa đồng hồ.

Nhớ ngày nhỏ, Ba đã từng rất mong muốn tôi trở thành Bác sĩ. Đáng tiếc, tôi lại là đứa vô cùng nhát gan và sợ hãi mọi cảnh máu me. Vì vậy, ước mơ của Ba tan vỡ. Như một trò đùa của số phận, cũng lại như một điều an ủi, con gái của ông giờ cũng là bác sĩ, chỉ là “người” cô ấy cố gắng cứu chữa mỗi ngày lại là những chiếc Đồng hồ. Và nơi cô ấy gắn bó lại là một nơi đặc biệt vô cùng: Bệnh viện Đồng hồ – ngôi nhà sửa chữa của những chiếc đồng hồ. (Thực ra thì, cô gái ấy mới chỉ đang là bác sĩ tập sự thôi. Đồng nghiệp của cô ấy nếu có đọc được, nhớ giữ bí mật giùm cô ấy nhé.)

Lật giở lại quá khứ của gần mười năm trước, có một cô sinh viên đã trở thành cô gái bán đồng hồ nhờ mối nhân duyên gia đình. Tôi cứ thế, đã làm việc và học hỏi. Tìm hiểu về đồng hồ, ngắm nhìn và nâng niu mỗi ngày, rồi say sưa trao đổi về đồng hồ cùng khách hàng, tôi tìm thấy một thế giới mới. Nơi ấy là thế giới của những chiếc đồng hồ và những tiếng tíc tắc chính là tiếng thì thầm nhỏ to của chúng mỗi đêm. Vậy là, bắt đầu có một tình yêu được nhen nhóm, từ từ và chậm rãi. Đã có khoảng thời gian nhiều năm, tôi xây dựng và phát triển mình trong vai trò một cô gái công sở, vùi mình trong văn phòng mỗi ngày. Công việc tiến triển đều đặn , bản thân vẫn không ngừng học hỏi và bắt đầu định hình được mình trong những vị trí công việc cao hơn, ở vai trò của người quản lý. Tôi tưởng như mình đã bỏ quên tình cảm ấy ở một ngăn nhỏ xa lắm. Nhưng, có lẽ là số phận, tôi vẫn lướt qua những chiếc đồng hồ mỗi ngày như một công việc part-time chẳng thể bỏ. Trái tim vì vậy cũng chẳng thể quên. Thế giới của những chiếc đồng hồ vẫn ở đó, và chờ đợi.

Thời gian trước, khi quyết định dừng lại công việc kinh doanh quán cà phê riêng, suy nghĩ đến tương lai, tôi tự hỏi: mình muốn điều gì, để hạnh phúc hơn? Khi câu hỏi còn xoay vần mãi trong tâm trí thì Bệnh viện Đồng hồ chi nhánh Thành phố Hồ Chí Minh chuẩn bị khai trương. Duyên phận với những chiếc Đồng hồ lại như một sợi chỉ đỏ được nối lại. Dành một thời gian thật lâu, thật là lâu đế suy nghĩ, để lắng nghe chính mình, cô gái nhỏ yêu đồng hồ năm nào nay đã trưởng thành và quyết định học tập chuyên sâu để có thể trở thành một thợ đồng hồ cao cấp, có thể lắng nghe và thấu hiểu thực sự tiếng nói thế giới đồng hồ.

Những ngày đầu ngồi trong phòng kỹ thuật khô khan quả thực là khó khăn! Những chi tiết máy nhỏ đến mức cần được nhìn qua kính hiển vi, chỉ một hơi thở cũng có thể làm bay hay chỉ một chút sức cầm không chính xác cũng có thể làm gãy hỏng những chi tiết máy siêu nhỏ, rồi thì ánh đèn công suất cao hoạt động liên tục 24h mỗi ngày,.. Mọi điều làm tôi choáng váng. Công việc tập trung cực kỳ cao độ, yêu cầu sự tỉ mỉ, chính xác, cẩn trọng đến mức tối đa cùng một sức khỏe và sức bền dẻo dai. Một cô gái tuy đã có nhiều năm kinh nghiệm làm việc trong những ngành khác nhau đầy áp lực như tôi vẫn không tránh khỏi những buổi đầu mỏi mệt và lo lắng. Nhưng thật may biết bao nhiêu, vì Bệnh viện Đồng hồ không chỉ là một công ty chuyên nghiệp, đáng tin cậy và uy tín mà đội ngũ nhân sự trong đó, cũng chính là những đồng nghiệp của tôi hiện giờ, đều là những con người tâm huyết với nghề, sống tình cảm, ấm áp, luôn chia sẻ, giúp đỡ và hỗ trợ lẫn nhau.

Một môi trường công việc, học tập vô cùng thân thiện, cởi mở đã sớm giúp tôi lấy lại sự tự tin. Và sớm thôi, mọi người sẽ thấy, ở Bệnh viện Đồng hồ, khi mà tình yêu nghề, tâm huyết và sự chân thành được đặt lên trên hết thì không điều gì là không thể! Một cô gái nhỏ cũng có thể trở một Bác sĩ Đồng hồ Cao cấp

Từ khóa » Sĩ Gái Nghĩa Là Gì