Cố Nhân
- Bà là… dạ, có lẽ bà nhầm tôi với ai đó…
- Ông quên rồi sao? Mùa đông băng tuyết năm ấy… trong phòng chờ tại sân bay… Ông nhớ lại đi…, ông đã cứu một cô gái 17 tuổi là tôi lúc đó đã định tự tử...
- Quả thật… bà nhầm… Tôi chưa bao giờ...
- Tôi vẫn nhớ rõ khuôn mặt ông, vẫn nhớ rõ cái nốt ruồi bên dưới cánh mũi phải và thân hình cao dong dỏng. Ông lúc đó chỉ quá cảnh ở Moscow…
- Xin lỗi bà, đã đến giờ tôi phải lên phát biểu…
Mấy câu đối thoại lạc lõng và chìm đi giữa một không gian chật các vị khách quần áo sang trọng, ăn to nói lớn, giữa những câu chuyện còn sang trọng hơn về thị trường chứng khoán, về nhà băng, các phi vụ làm ăn xuyên quốc gia… Người phụ nữ đứng ngớ ra, bàn tay cầm ly rượu vang đỏ của bà run lên, sánh cả ra ngoài. Bà né người sang một bên, nhường lối cho người đàn ông cao gầy, lưng hơi gù và tóc bạc trắng như cước, sải những bước dài về phía diễn đàn. Ông dõng dạc trình bày một dự án chuỗi khách sạn dọc bờ biển quê nhà.
Những tiếng vỗ tay nổi lên. Nhưng bà đâu có nghe thấy và cũng chẳng nhìn thấy gì. Nước mắt đã làm mọi cái nhòa đi…
*
... Lúc mở mắt ra, cô thấy trước mắt mình bóng hình một khuôn mặt đàn ông xa lạ, lòe nhòe, nhập nhoạng. Và, chung quanh có nhiều tiếng nói lao xao, cả phụ nữ lẫn đàn ông. Mùi cồn sát trùng bệnh viện xộc vào mũi.
- Tỉnh lại đi em! Một câu nói tiếng Việt chợt vang lên khiến cô cảm thấy phấn chấn, yên tâm hẳn trong lòng. “Nhưng mình đang ở đâu nhỉ? Và chuyện gì đã xảy ra?”, cô ngỡ ngàng tự hỏi và đưa ánh mắt thẫn thờ ra chung quanh. Người thanh niên Việt Nam kia là ai? Tại sao anh ta lại đứng đây?
- Em thấy đỡ chưa? Người thanh niên ghé lại gần và khẽ hỏi - Em thật dại dột… chỉ chậm chút nữa thì... Cô chợt hiểu ra và nấc lên:
- Trời ơi, anh… cứu em làm gì? Cô đập mạnh hai tay xuống giường khiến mấy người dân bản địa đứng đó tròn mắt lên vì kinh ngạc - Em có cầu xin anh giúp đâu? Anh có biết, nếu em có sống trở về làng thì người nhà, hàng xóm cũng chẳng để cho yên thân. Một đứa con gái... chửa hoang…
- Bình tĩnh lại đi, dù em có thế nào thì cha mẹ em cũng không hắt hủi đâu. Hơn nữa, trong người em lại đang có một mầm sống...
- Anh làm sao biết được bố mẹ em, họ sẽ từ em… chỉ để giữ danh dự và thể diện.
- Thôi được rồi, chuyện đó sau sẽ hay, còn 30 phút nữa thôi là tới giờ đăng ký chuyến bay của em về Hà Nội, em cứ ngồi trong phòng cấp cứu này, chắc họ sẽ giúp em vào máy bay mà không phải xếp hàng chờ đợi.
Đúng lúc đó, người đàn ông mặc áo choàng trắng, đeo kính gọng vàng, ngồi sau chiếc bàn trong góc phòng, ngước mắt lên khỏi trang báo đang cầm trên tay, nói: Cô ấy phải trả tiền điều trị thì mới được xuất cảnh - ông ta còn nhấn mạnh bằng mấy từ tiếng Anh lơ lớ - money, money!
- Anh thấy hậu quả việc làm phúc của mình tệ hại đến mức nào chưa? Anh cứ để cho em chết có phải hơn không? Em không có tiền của gì, ngoài mấy đồng rúp.
- Thôi được… đã vậy thì em hãy nghe đây - Anh nhìn thẳng vào mắt cô - Anh sẽ trả cho em số tiền này? Anh và em không họ hàng thân thích, thậm chí trước đây một tiếng, còn chưa hề biết đến nhau, thế mà anh lại sẵn sàng bỏ tiền ra trả viện phí cho em vì chúng ta là đồng hương, anh không nỡ bỏ mặc em ở đây một thân một mình, nhưng... - Nói đến đây, người thanh niên rút trong túi áo ngực ra và đặt nắm tiền nhàu nát lên bàn. Người đàn ông đầu hói bỏ tiền vào túi và lững thững bước ra khỏi phòng cùng với hai nhân viên khác.
*
Chỉ còn lại hai người, một nằm trên chiếc giường đang thổn thức, một ngồi bất động trên ghế cạnh đó. Mãi lâu sau, nhân lúc tiếng nức nở tạm lắng xuống, người thanh niên khẽ cất giọng run run:
- Chỉ còn hai lăm phút nữa, anh và em sẽ chia tay nhau…, có thể mãi mãi. Anh không hề biết tên em và em cũng không hỏi tên anh. Như vậy, có lẽ tốt hơn.
Nhưng có một điều anh muốn khuyên em, đừng bao giờ làm điều dại dột như vừa nãy - Dừng lại một lát để hít một hơi thật sâu, rồi anh hạ giọng nói tiếp: Chẳng giấu gì em, anh làm mọi việc vừa rồi... cũng chỉ vì… muốn chuộc lại một phần tội lỗi mà vì nó anh phải bỏ đi khỏi thành phố nơi mình gắn bó suốt bao năm qua từ khi rời xa đất nước…
Người thanh niên đứng dậy. Hình như, trong người có cái gì đó bồn chồn không yên khiến chân anh phải sải những bước dài, vội vã, trong căn phòng bé nhỏ, từ bức tường này sang bức tường đối diện và ngược lại.
- Cứu em anh chỉ muốn lương tâm mình giảm đi một gánh nặng khi bắt đầu một chặng đường đời mới còn chưa biết cái gì sẽ chờ đón ở phía trước. Anh vừa ra khỏi tù cách đây không lâu. Gầy đói xanh xao. Hai vợ chồng lấy nhau đã hơn bảy năm mà vẫn chưa có con. Anh biết mình là nguyên nhân. Hồi còn nhỏ, trong thời gian chiến tranh sơ tán, anh bị quai bị, nhưng vẫn giấu vợ vì sợ đổ vỡ, cô ấy giữ tay hòm chìa khóa tất cả tiền của hai người gom góp, dành dụm. Thế mà chỉ sau khi anh ra tù hai tháng, vợ đã tuyên bố có bầu. Anh lặng người đi, nhưng bên ngoài vẫn phải tỏ ra vui mừng. Bốn năm trời một thân một mình thật không dễ chút nào đối với người phụ nữ có nhan sắc. Và cũng bốn năm đó, anh đã thành một con người khác, đầy thù hận và mất niềm tin vào con người.
- Thế rồi, cái ngày định mệnh ấy đã tới. Vợ yêu cầu đưa đi bệnh viện khám thai. Cái hành lang bệnh viện dài hun hút, hai bên là những cặp vợ chồng đứng âu yếm cạnh nhau chờ đến lượt vào khám, chẳng khác gì đoạn đường mà anh bị còng tay áp giải vào phòng giam. Chính trong những giây phút khủng hoảng đó, trong đầu anh bỗng lóe lên một ý nghĩ trả thù. Cái vẻ bình thản, thậm chí còn khinh khỉnh của cô ấy lại càng làm cho anh điên tiết và rắp tâm thực hiện ý đồ của mình. Lúc khám xong, xuống tầng một chỗ gửi áo khoác ngoài của bệnh viện, anh chạm trán một gã bạn tù ở cùng trại, một bác sĩ phẫu thuật người gốc bản địa. Ông ta được tha trước anh, nhưng không được tiếp tục cầm dao mổ mà làm lao công tạp dịch trong bệnh viện. Ông ấy đưa địa chỉ và mời anh đến nhà chơi uống rượu. Nhưng sau một tuần, hai vợ chồng cãi nhau về chuyện tiền nong. Anh đòi hỏi gì đâu, chỉ muốn mua một đôi giày đông cho tử tế, đôi cũ đã mòn đế và rách đường chỉ khâu. Mà cái lạnh ở nơi đây em biết rồi đấy.
“Mua mới làm gì cho phí tiền, mang ra hiệu sửa chữa giày cũ bảo nó khâu lại!”. “Cô thử nhìn lại tủ quần áo của cô có bao nhiêu cái, tủ đựng giày có bao nhiêu đôi, chắc cô cũng không biết, hết mốt này đến kiểu kia”.
Anh bực mình khoác áo bỏ ra ngoài phố. Lang thang ngoài đường một lúc, người lạnh cóng run lẩy bẩy, anh vội tạt vào một quán cà-phê rẻ tiền của người Uzbek. Thọc tay vào túi tìm tiền, móc mãi mới đủ một cốc trà và cái bánh rán nhân khoai tây đã nguội. Nhưng trong đống tiền lẻ có lẫn mảnh giấy ghi địa chỉ của gã bác sĩ cùng trại giam.
Thế là suốt đêm hôm đó, anh và gã hết bia lại rượu đến tận mờ sáng. Chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, anh đã trút hết bầu tâm sự với gã, cả chuyện mình bị vô sinh nhưng vợ lại có bầu. Thế rồi, cái âm mưu ấy đã phôi thai bởi hai gã đàn ông bị xã hội và gia đình gạt sang một bên.
Quả thật, anh cũng không ngờ mình có thể lạnh lùng và tàn nhẫn đến như thế khi nhìn thẳng vào mắt vợ và nói một cách trìu mến: “Em nên đi khám thai, đây là chỗ bác sĩ quen”. Anh ngồi ở ghế đá bên ngoài chờ đợi, ghế đá lạnh buốt mà chẳng khác nào trên đống than hồng. Có những lúc, anh đã đứng dậy định chạy thục mạng lên cầu thang và gào lên: “Dừng tay lại, tôi van các người, hãy dừng tay lại!”. Nhưng không hiểu sao hai chân cứ như bị chôn chặt xuống lớp băng tuyết lạo xạo. Sự việc chỉ diễn ra chưa đầy một giờ đồng hồ. Trời lạnh âm 18 độ mà lưng áo anh ướt đẫm mồ hôi. Khi tấm màn trắng che khung cửa sổ trên tầng ba khẽ lay động và khuôn mặt của tay bác sĩ xuất hiện, anh cảm thấy chòng chành suýt ngất xỉu, phải vịn tay vào lưng ghế. Ông ta dùng ngón trỏ và ngón cái làm thành một ký hiệu OK, rồi biến mất khỏi khung cửa.
*
- Em vẫn chưa hiểu… - Cô gái nhỏm người ngồi dậy trên giường, tay vẫn giữ mép chăn, hỏi chen vào một câu.
- Bà bác sĩ phụ khoa đã ăn tiền đút lót, đưa cho vợ anh kết quả xét nghiệm giả: cần phẫu thuật một khối u lành để bảo đảm an toàn cho quá trình mang thai - Ừ thì sao? - Khi lên bàn mổ, tiêm thuốc mê rồi, thì sau đó họ muốn nói thế nào chẳng được!
- Vậy, họ đã làm gì?
- Em thật quá chậm hiểu. Những đồng tiền anh vừa trả viện phí cho em là một phần tiền anh và những người đó đã lấy từ cái khoản để dành của vợ anh.
- Trời ơi! Em chóng mặt quá…
Đúng lúc đó, cánh cửa bật mở. Ông bác sĩ đầu hói bước vào: “Đã đến giờ ra máy bay!”.
*
Tiếng vỗ tay rào rào khiến bà chợt bừng tỉnh trở lại thực tại. Như người đang lặn sâu dưới đáy nước, bây giờ mới trồi lên để lấy không khí, bà hít một hơi thật sâu để giữ bình tĩnh và loạng choạng đứng dậy khỏi ghế. Bà đưa mắt về phía diễn đàn nhưng chỉ kịp nhìn thấy mái đầu bạc trắng của ông ấy và tấm lưng gù gù thấp thoáng, hấp tấp đi nhanh về phía cửa ra vào.
Truyện ngắn của VŨ TUẤN HOÀNG
Từ khóa » Xộc Vào Mũi Tiếng Anh
-
Xộc - Từ điển Tiếng Việt-Tiếng Anh - Glosbe
-
Nghĩa Của Từ Xộc Bằng Tiếng Anh
-
Xộc Lên Mũi Anh Làm Thế Nào để Nói - Việt Dịch
-
XỘC In English Translation - Tr-ex
-
VÀO LỖ MŨI Tiếng Anh Là Gì - Trong Tiếng Anh Dịch - Tr-ex
-
Mimôda Trong Tiếng Anh Là Gì? - English Sticky
-
Xộc Vào Trong Tiếng Anh Là Gì? - English Sticky
-
Dishevelled | Định Nghĩa Trong Từ điển Tiếng Anh-Việt
-
Đảo Rùa, Nơi đáy Biển Đài Loan Sôi Sục Chết Chóc - BBC
-
Xì Mũi Mạnh Có Thể Gây Thủng Màng Nhĩ? | Vinmec
-
Thúi Trong Tiếng Tiếng Anh - Tiếng Việt-Tiếng Anh | Glosbe
-
Tháng Giêng - Báo Hòa Bình