Con Dế Mèn Hát Vào Mùa Hè - Đôi Cánh Icarus

dạo này anh bật bài này, cả ngày. dạo trước cũng có nghe qua vài lần, nhưng rồi cảm giác chộn rộn, mình bỏ qua và mặc định không ưng. dạo này, anh đắm mình trong gu âm nhạc này. giọng rap của Tùng thầm thì, rót vào tai anh.

“mới hôm qua, có em sang nhà, nắm tay thật khẽ và thật lâu.đến hôm sau, em nỡ dắt xe đi về, anh muốn mình sẽ chào nhau một câu”

có đoạn Tùng nhắc đến Naoko, trong Rừng Nauy – Murakami. cô treo mình bỏ đi. trong một đêm vắng. dù có thương em thế nào, tình cảm này đã chẳng thể nào lắp đầy “tất cả”. và chỉ làm em thoáng cười. có khi nào, anh có thể níu em lại, thêm một lần nữa. và rồi khi người đã hạ đôi mi và quay người rảo bước. tình cảm của anh chỉ là niềm an ủi, nó không là niềm hạnh phúc, phải không em?

thế giới của anh hay thế giới của em, là con dế mèn hát cho riêng mình, là con ve hát cho kẻ cô đơn nghe. chúng nó nói với nhau về niềm cô đơn, và như những đứa bé chẳng biết mình phải làm gì, với tình cảnh này và với tổn thương trống rỗng, làm chúng cảm thấy đời này vô vị.

quả đất của em, đã vẽ. sau đó em đã cất hết vào căn phòng bí mật. nụ cười của em, niềm vui không còn nằm nơi khóe mắt. đôi mắt buồn, thản nhiên. và anh, lại tự đặt mình câu hỏi, nếu anh cố tay tìm tay níu tay em, hay có khi có khi. có khi em và có khi anh, không quên níu nhau trong đời, bên nhau như thể ta chung một đời, hay có khi có khi…

anh thích bài này vì có lẽ nỗi đau thể hiện ra thoảng như gió. với anh, nhạc của Tùng lúc nào cũng nhẹ như một cơn gió, đưa mình về một trời kí ức, chúng nằm xếp chồng lên nhau.

Chia sẻ:

  • X
  • Facebook
Thích Đang tải...

Có liên quan

Từ khóa » Có Con Dế Mèn Hát Vào Mùa Hè