Cuồng Phong | Blue Hurricanger

Gần đây do làm 1 cái tag trên Facebook –  có một câu hỏi “bạn là fan của siêu nhân?”. Làm mình nhớ lại nhiều thứ. Chợt buồn và nhớ đến phát khóc. Chẳng phải một phần tuổi thơ của mình đó sao? Cái thời mà cả 2 chị em đều cố gắng được điểm cao để được mẹ thưởng cho đĩa “Siêu nhân”, và thỉnh thoảng còn là những cái figure bằng nhựa lắp ráp mà hồi đó trẻ con gọi là “người máy”. Kinh điển nhất là Gaoranger với Hurricanger – nôm na là “Siêu nhân Gao”, “siêu nhân Cuồng Phong” – những tập phim đã gắn bó với mình lâu đến không thể quên được, vậy mà giờ mình có thể xem lại Hurricanger chỉ trong vài ngày.

Lên cấp 3 bắt đầuxem anime và phim online chứ không mua VCD như trước nữa, mình mới biết “siêu nhân Cuồng Phong” thực ra là Hurricanger, và những nhân vật đội mũ bảo hiểm, mặc đồ bó sát màu mè chuyên chiến đấu bảo vệ thế giới mà trẻ con Việt Nam gọi là “siêu nhân” đó, tên gốc ở Nhật là Super Sentai, còn ở Mỹ là Power Rangers (cái này về VN không hiểu sao bị gọi là “Siêu nhân sức mạnh” – nhớ lại thấy ngộ thật =)) . Thực ra TV chiếu Power Rangers trước, mình còn nhớ mỗi anh Tommy~ xD Hồi nhỏ thật ngốc, nhất là còn gọi Kamen Rider là “Siêu nhân Dế” chứ, tên người ta ngầu thế cơ mà… =))

Thời kỳ xem Power Rangers qua chương trình “Bông hoa nhỏ” đã lâu lắm rồi. Sau đó bắt đầu được mua đĩa super sentai các thể loại. Xem thì nhiều lắm, nhưng ấn tượng nhất chắc là Hurricanger – chắc tại ngày bé đã không có cơ hội được xem 4 tập cuối nên lúc nào cũng thấy… bứt rứt =)) Nhìn lại thì… Tình yêu đối với Hurricanger vẫn như thế, không hề thay đổi dù nhiều năm đã trôi qua, mình đã lớn và nhìn thấy sự ngốc nghếch thái quá của họ, mà trước đây xem thì chỉ chú ý đến các trận đánh chứ không cảm nhận một cách sâu sắc như bây giờ. Nhưng chẳng có gì đáng chê trách, vì họ có những phẩm chất tốt khiến mình hoàn toàn không quan tâm đến việc họ có ngốc hay không =)))) Ninpuu Sentai Hurricanger có lẽ là series hiếm hoi mà mình cảm thấy tất cả các nhân vật chính đều đáng yêu như nhau, dù tính cách của họ có khác biệt hay thậm chí trái ngược. Bởi vì trừ việc là “siêu nhân” ra, họ cũng chỉ là những thanh niên bình thường – không phải lúc nào cũng lạnh lùng, hay ồn ào, hay hài hước, hoặc lúc nào cũng hành động đúng đắn…

Mình có thể cho qua cái tính hiếu thắng, bộp chộp, nóng nảy thiếu suy nghĩ đến phát bực của Yousuke, bởi tâm hồn cậu ấy cứ như hiện thân của sự tự tin và sức mạnh ý chí: không sợ bất cứ điều gì, không khuất phục trước bất cứ kẻ thù nào. Có ngã bao nhiêu lần, Yousuke cũng không bao giờ từ bỏ. Luôn bị coi là đứa học trò yếu kém nhất ở học viện Ninja, bị người khác làm nhụt chí khi cho rằng cậu là đứa ngu ngốc, nhưng Yousuke hầu như không để tâm đến những lời chỉ trích đó và vẫn lạc quan tiến về phía trước, vẫn luôn cố gắng hoàn thiện bản thân qua từng trận đấu. Yousuke là một cậu nhóc 19 tuổi không bao giờ tin vào cái gọi là “số phận” mà cho rằng cậu sẽ làm chủ được tương lai của mình – chừng nào còn sống thì cậu còn tràn đầy nhiệt huyết và lòng tin vào bản thân. Yousuke quyết đoán, không chần chừ, luôn làm những chuyện khiến người ta ngạc nhiên – dù đôi lúc cậu quyết định sai lầm nhưng cái ánh mắt rực lửa đó, giọng nói khàn khàn chưa đầy quyết tâm đó, cả cái sự nhiệt tình lúc nào cũng cháy hừng chực đó, luôn khiến cho người ta có cảm giác đáng tin cậy. Và rốt cục thì, Yousuke “nói được là làm được”. Yousuke đã chứng tỏ: cậu trở thành Hurricanger không phải do may mắn mà thực sự xứng đáng với vị trí đó.

Trái ngược với mái tóc xù như bờm sư tử và bộ đồng phục rộng thùng thình, Kouta có một giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe và tính cách cũng rất hiền lành, tốt bụng, đáng yêu. Chỉ cần Kouta xuất hiện, cậu mang theo cả bầu không khí nhẹ nhõm và vui vẻ, dù cậu hoàn toàn không phải là người hay trêu chọc, đùa cợt người khác. Kouta khá thông minh, làm việc có kế hoạch rõ ràng, chín chắn và nghiêm túc – nếu đem so sánh với Yousuke và Nanami – đôi lúc là người giảng hòa và gần như… bảo mẫu cho 2 người đó vậy! Kouta được cho là thủ lĩnh thực sự của nhóm, chứ không phải Yousuke. Có lẽ bởi Kouta sống tình cảm, hòa đồng, lễ phép, dễ dàng thấu hiểu và luôn nghĩ cho những người xung quanh. Ít ai biết rằng Kouta đã có một tuổi thơ đau buồn, khi mất cả cha ẫn mẹ trong một vụ tai nạn ô tô, bị đưa vào cô nhi viện cùng em gái, và không lâu sau đó bà nội cũng qua đời khi cậu mới 4 tuổi. Không chỉ yêu thương bà nội và em gái – hai người quan trọng nhất đối với cậu, Kouta còn luôn tươi cười với những bệnh nhân mà mình phải tiếp xúc và chăm sóc hàng ngày, và lúc nào cũng tìm cách giúp đỡ những đứa trẻ bất hạnh, làm cho chúng vui lên. Ai có thể không ưa Kouta được chứ? Vậy nên, mỗi lần nhìn cậu ấy cười, mình đều muốn cười theo – vì nụ cười đó ngây ngô quá, hiền như đất, lại nhẹ nhàng và vô tư như gió…

Mình cũng yêu cả nụ cười của Nanami, nó tinh nghịch, trong trẻo và đáng yêu như những giọt sương. Chưa bao giờ mình thích một nhân vật nữ đến như vậy, và cho đến bây giờ, vẫn không có cô gái nào có thể thay thế hình ảnh của Nanami trong lòng mình. Cũng không chắc là tại sao nữa. Có phải vì Nanami không ngây thơ như Sae, không ngọt ngào như Kotoha, không xinh đẹp như Mako, không nhí nhảnh như Umeko, cũng không thông minh như Jasmine… Ở nanami có cái gì đó rất “thật”. Nanami luôn suy nghĩ đơn giản, có tấm lòng chân thật, dễ dàng tin vào lời nói của người khác, cho nên lòng tốt của cô thường bị lợi dụng. Khi biết mình bị lừa dối, xúc phạm, Nanami không ngồi một chỗ khóc lóc, càng không nhẫn nại chịu đựng, nhưng cũng không tức giận đến mất lý trí. Nanami chỉ đơn giản là bất ngờ, sau đó thất vọng, để rồi biến đau thương thành sức mạnh. Nanami bộc trực, nhiệt thành và khá nóng tính – đến nỗi mình đã đọc được ở blog một bạn nước ngoài rằng, bạn ấy coi Nanami là “phiên bản nữ” của Yousuke, từ nhân cách đến vẻ bề ngoài (cụ thể là mái tóc), chỉ khác Nanami là con gái nên có lẽ biết kiềm chế hơn một chút. Dễ dàng tin tưởng, mà cũng như Yousuke và Kouta, Nanami dễ dàng tha thứ, đồng cảm với người khác, dù người đó là bạn hay thù. Là một cô gái hồn nhiên, hiếm khi thấy Nanami buồn, và nụ cười cùng giọng nói lanh lảnh của cô ấy cứ như luôn sáng bừng lên vậy. Cho nên, dù cô có mái tóc ngắn rất cá tính, dù chỉ có 2 người bạn thân là Yousuke và Kouta – đều là con trai, nhưng Nanami chưa bao giờ mất đi nét duyên dáng và nữ tính của một thiếu nữ 18 tuổi. Nhất là khi cô mặc bộ kimono màu xanh và hát nhạc enka với chất giọng cao vút. Cuối phim, Nanami có lẽ là người thành công nhất vì cô đã thực hiện được ước mơ trở thành ca sỹ.

Một trong những điều để lại ấn tượng sâu sắc nhất với mình về Hurricanger trong suốt nhiều năm qua, chính là tình cảm giữa Nanami và Isshu. Rất muốn nhưng không thể gọi đó là tình yêu, chỉ là một thứ tình cảm khác lạ đối với cả 2 người – ở Nanami đó đơn giản là sự quan tâm lo lắng mỗi khi Isshu gặp nạn, nó khác với nỗi lo của cô trước Yousuke và Kouta. Còn về phía Isshu, có lẽ tình cảm đó giống như một tiếng sét – đột nhiên xuất hiện trong tim một anh chàng mà từ trước đến giờ chỉ biết tuân lệnh bố và anh trai, chỉ biết luyện tập để rồi chiến đấu vì một mục đích mà thực ra chính cậu cũng không hiểu. Một lần nắm tay Nanami cũng khiến cậu đỏ mặt, đứng như trời trồng và vội vã đeo bao tay để “bảo vệ” bàn tay đó sau khi Nanami đi khỏi. Isshu mạnh mẽ và cứng đầu thỉnh thoảng vẫn hành động buồn cười như vậy đó =)). Đã có lần Isshu ngồi yên trên bãi cỏ, với Nanami nằm gối đầu lên chân cậu vì quá mệt. Mình thích khoảnh khắc đó, Nanami mỉm cười hạnh phúc trong giấc mơ, và Isshu chỉ lặng lẽ nhìn cô với ánh mắt như muốn nói “Cứ ngủ đi, tớ sẽ ở ngay đây bảo vệ cậu.” Bởi Isshu, sau mỗi trận chiến, luôn biến mất cùng anh trai mà không nói một lời.

Thoạt nhìn, có thể nhận xét Isshu thuộc tuýp người lạnh lùng. Nhưng mình tin đó là ảnh hưởng quá lớn từ những khổ luyện từ ngày bé, từ sự dạy dỗ tàn bạo của người cha, và đặc biệt là từ ông anh trai ít nói mà cậu luôn tôn kính. Dù vậy, Isshu có bản chất thẳng thắn, dễ bị kích động, dễ nổi nóng và có phần quyết đoán hơn Ikkou. Vì thế khi không có anh trai, cậu trở nên nhỏ bé, yếu đuối, thường mắc sai lầm và dễ bị suy sụp vì những sai lầm đó. Isshu gợi nhớ đến hình tượng một đứa em trai bướng bỉnh, khó bảo nhưng ngốc nghếch, vụng về khi chỉ có một mình. Là người sợ sự cô độc, Isshu chắc chắn sẽ sẵn sàng hy sinh vì anh trai, vì đồng đội mà không mảy may đắn đo suy nghĩ, bởi đó là những người quan trọng nhất đối với cậu. Mình đã luôn hy vọng Isshu sẽ thổ lộ gì đó về tình cảm của mình với Nanami, nhưng rốt cuộc cho đến cuối cùng cậu đã không làm gì cả. Có hơi nuối tiếc và buồn một chút về chuyện đó. Nhưng nghĩ lại thì, có lẽ thứ tình cảm khó lý giải đó, chính Isshu cũng không hiểu được… Mình thông cảm với Isshu, và mình nghĩ, vậy cũng tốt, miễn là tất cả mọi người đều vui vẻ và hạnh phúc khi ở còn bên nhau và cả sau này, khi nghĩ về nhau.

Có một người anh trai như Kouta thì thật vui và sẽ luôn được cưng chiều. Nhưng mình cũng muốn có một ông anh như Ikkou, dù anh ấy ngược lại với Kouta: không chiều chuộng, không có khả năng nói những lời tốt đẹp làm người khác vui lòng, mà chỉ luôn thầm lặng dõi theo em trai, bảo vệ em theo cách riêng của mình. Dù Ikkou có ốm yếu hay bị thương nặng đến sắp chết, nhưng chỉ cần nhìn thấy anh ấy cố gắng đứng lên tiếp tục chiến đấu, ta sẽ thấy không cần phải sợ bất cứ điều gì. Đã có lúc mình không ưa Ikkou, vì anh có những bí mật mà không ai có thể hiểu được, và ngay cả đứa em trai yêu quý nhất cũng luôn bị anh ngăn cản khi nó muốn biết một điều gì đó. Ikkou trầm lặng, cô độc, có chuyện gì cũng luôn giữ trong lòng, đã luôn tin vào số mệnh, không hề muốn cố gắng để thay đổi số mệnh của mình. Anh đã từng bi quan, thiếu tự tin vào bản thân – dù biểu hiện này không nhiều, và sau khi gặp Hurricanger, đặc biệt là Yousuke (người rất ghét 2 từ “số mệnh” =)))) ) Ikkou đã thay đổi. Thay đổi về mục đích chiến đấu, cả những suy nghĩ về người cha, về bản thân mình – anh đã biết quý trọng sinh mạng của mình hơn. Bởi sinh mạng của những người dân vô tội cũng đang được đặt trên vai anh, và anh nhận ra mình nên chiến đấu vì cái gì. Nhận thức được những điều này có ý nghĩa rất lớn đối với Ikkou vì đã khiến anh không còn mông lung, mờ mịt và đau đớn khi nghĩ đến tương lai – một tương lai mà trước đó đối với anh không có mục đích.

Ikkou ít nói, và cũng không hay cười. Vậy nên khi anh cười – phải nói thế nào đây nhỉ, gần giống như khi nhìn nụ cười hiếm hoi của Takeru trong Shinkenger (mặc dù Ikkou vẫn chín chắn hơn) – cảm giác vừa ngại ngùng, đáng yêu, vừa mới mẻ – giống như là vừa phát hiện ra một con người khác trong anh – có nét gì đó quyến rũ nữa. Mỗi lần nhớ đến Ikkou, đều như được gặp lại một ông anh trai: mạnh mẽ, đáng tin cậy, cao thượng, và có chút cô đơn… Mình tự hỏi, liệu có ai đó thật sự hiểu được con người Ikkou?

Mình không thích gọi anh em Ikkou-Isshu là “Gouraiger”. Đã coi hai người đó là một phần không thể thiếu trong Hurricanger rồi. Nếu không được làm bạn với những người mạnh mẽ và can đảm như thế, nếu không được họ cứu nguy nhiều phen thì Yousuke, Nanami và Kouta vốn ngây thơ, vô tư lự sẽ không thể biết được trận chiến khắc nghiệt và đau khổ đến thế nào, không thể đơn độc chống chọi với nó mà không gục ngã, cũng sẽ khó có thể trưởng thành được như bây giờ.

Còn một người nữa, tuy xuất hiện khá muộn nhưng không thể không nhắc đến vì ấn tượng quá mạnh mà anh ấy để lại trong tâm trí mình. Con người đó, thoạt nghe cách nói chuyện và cảm nhận khí chất của anh, có cảm giác rất đơn giản và dễ nắm bắt. Nhưng tất cả những gì liên quan đến anh ấy chỉ là con số 0 – ngoại trừ cái biệt danh “Shurikenger”, bộ áo chiến đấu màu xanh lá có thể chuyển hóa 2 chế độ, cái giọng nói vui vẻ có phần “tưng tửng” và hay dùng những câu tiếng Anh “không đầu không cuối”. Shurikenger vui tính và có cách nói chuyện khá trẻ con, nhưng những điều bí ẩn chất chứa trong lòng anh, những điều anh nghĩ,và cả cái người mà anh đã thề suốt đời bảo vệ là Gozen-sama – tất cả đều thật khó đoán. Và cho đến cuối cùng, khi Shurikenger hy sinh, mình mới chỉ biết thêm được một điều: đó là về con người anh, thật sự là chẳng có gì để nói cả. Chẳng còn gì thì đúng hơn. Shurikenger đã từng là một học sinh xuất sắc của học viện Hayate. Nhưng anh đã từ bỏ tất cả, cái tên, ký ức, ngay cả đến khuôn mặt của mình. Anh muốn trở nên thân thiết với 5 người kia, nhưng không thể. Vì họ không biết mặt anh. Qúa khứ của anh. Một người mà đến cả mặt cũng không cho người khác nhìn thấy, thì sao có thể khiến cho họ tin tưởng và gần gũi được đây…? Và cứ thế, cuối cùng cho dù Shurikenger có nhận được những giọt nước mắt tiếc thương xuất phát từ tận đáy lòng của những người bạn duy nhất kia, thì linh hồn anh có lẽ vẫn cảm thấy có điều gì đó trống trải và tiếc nuối, bởi đã không thể để cho đồng đội hiểu hết con người mình.

Tuy nhiên, nói gì thì nói, Shurikenger là một ninja xuất sắc – và anh thể hiện điều đó trước tiên là ở câu nói “Một ninja chân chính phải biết nghe theo lệnh chủ nhân, không được làm trái ý chủ nhân.” Quan điểm này đã nhiều lần ngăn cản anh làm những hành động mà lẽ ra nên làm, nhưng trước cái chết của Gozen-sama, nó thúc giục anh thực hiện điều đúng đắn nhất. Shurikenger đã phải trả giá bằng chính sinh mạng của mình, nhưng anh đã hoàn thành nghĩa vụ, đã giữ trọn lời thề với chủ nhân của mình, đã sống và chết đi trong danh dự của một ninja. Sự hy sinh của Shurikenger thật đau buồn, nhưng không vô nghĩa đối với bạn bè, với bản thân anh, và với tất cả những người dân thường đã được anh bảo vệ trong bóng tối thầm lặng mà không hề biết Shurikenger là ai…

Thật không biết kết thúc như thế nào nữa TToTT Viết được như thế cũng là khá dài đối với một đứa vốn kém văn =)))))) nhưng trên đây mới chỉ là về 6 nhân vật chính. Muốn viết nhiều nữa cơ, vì mình yêu Hurricanger còn bởi những thứ khác. Từ bé cho đến bây giờ, mình vẫn chưa quên những gì Hurricanger nói riêng và Super Sentai nói chung đã dạy cho mình: về tình đồng đội cao cả, về ý chí không chịu khuất phục, về tinh thần lạc quan trong mọi hoàn cảnh, và cả về tình yêu thương con người cũng như cả hành tinh này – họ yêu thương vạn vật đến độ có thể hy sinh mà không đòi hỏi bất cứ điều gì, chỉ cần Trái Đất được yên ổn và con người mãi mãi được sống trong hòa bình. Mặc dù cuộc chiến giữa Hurricanger và lực lượng bóng tối Jakanja đã khép lại cách đây gần 10 năm, nhưng hành trình chống lại cái ác của họ chưa bao giờ và sẽ không bao giờ dừng lại.

Từ khóa » Siêu Nhân Cuồng Phong Xanh