[Đề Cử] Già Thiên | Ngọc Đông Phiêu

[Đề cử] Già thiên

12.08.2013 12 Comments

Già thiên

Tác giả: Thần Nam

Tag: tiên hiệp

Đọc truyện qua cả tháng rồi, giờ mới viết Review, nên chắc là không còn nhiều thứ để nói nữa. Nhiều cái tên và chi tiết nhớ mại mại thôi, có thể sai. Kệ cứ viết đi đã 😀

Già Thiên – bộ này ngâm trong máy cả năm rồi, cũng từng trăn trở mở ra coi cái mục lục, coi mấy chương đầu, rốt cuộc lại gập vô vì ghét tu chân hiện đại hay tây phương huyền huyễn quá, dù rằng niềm yêu thích dành cho Thần Mộ ngày trước rất lớn, nhưng đã qua thời, nên đành xếp xó.

Một ngày đẹp trời, mở ra coi mấy chương, rồi bị cuốn vào đó một cách không hề dự tính trước. Ngày 7 chục, ngày 9 chục, có ngày cả trăm, cuối tuần còn dữ nữa. Đúng là Già Thiên không giống Thần mộ, bối cảnh khác, nhân vật tính cách khác, quan hệ lằng nhằng cũng khác nhau, nhiều chất kinh dị hơn, xã hội miêu tả hung tàn hơn, đi sâu mổ xẻ nghề nghiệp tu chân và những thứ bổ trợ nhiều hơn, giọng văn thì vẫn li kì, dẫn dắt ham muốn khám phá của người đọc: cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.

Truyện mở đầu với hình tượng 9 con rồng kéo quan tài xuất hiện ở núi Thái Sơn, rồi khi nó bay vào vũ trụ đã mang đi 30 người bạn học cùng lớp hôm bọn họ tụ hội ôn lại ngày xưa. Điểm đến đầu tiên của nó là Huỳnh Hoặc Cổ tinh (sao Hỏa). Hiểm nguy và cuộc phiêu lưu chính thức bắt đầu: những người trần mắt thịt ấy, cùng với những cổ vật nhặt được ở một nơi có dấu vết là Thiên âm điện – trong truyền thuyết là nơi Thích Ca Mâu Ni tu thành chính quả – đã cùng nhau chống lại bọn quái vật cổ xưa.

Không phải là một giấc mơ mà là một cơn ác mộng.

Máu đã đổ xuống. Nhiều người trong số họ ra đi với đôi mắt còn mở trân trối vì khiếp sợ. Phải rất vất vả và quả cảm để có thể dẫn con tàu du hành dưới hình dạng quan tài này mang những người còn sống trốn chạy.

Điểm đến tiếp theo là Bắc đẩu cổ tinh – nơi vốn chỉ được nhắc đến trong truyền thuyết xưa cổ. Rời khỏi Thái cổ cấm địa thần tiên và cũng đầy rẫy hiểm nguy, những người còn sống bước vào những cuộc đời mới: có người phản bội bạn bè mà bị giết, có người được coi là bảo vật và được một số môn phái ra sức bồi dưỡng, cũng có người bị coi là phế thể, lưu lạc khắp nơi nhưng bằng mưu trí và tài năng của mình đã từng bước vươn lên, tự sáng tạo ra truyền thuyết mang tên mình.

Nhân vật chính Diệp Phàm có những tính cách xứng đáng là nhân vật chính, đọc rất sảng khoái. Hắn dũng cảm, mưu trí, kiến thức sâu rộng, độ ứng biến linh hoạt, là kiểu người sòng phẳng, tốt bụng đúng lúc nhưng không dễ bắt nạt, đối xử tốt với bạn bè và thẳng tay với lũ tiểu nhân, không biết nể nang ai hay nể nang điều gì, không một phút giây yếu đuối trước kẻ thù. Nhân vật này được xây dựng rất đúng ý ta, dù không phải là mẫu nhân vật làm ta yêu thích say mê, nhưng là kiểu nhân vật chính làm ta thoải mái khi đọc truyện. Mất 1 tuần để luyện nửa bộ, chỉ có đôi lần hắn làm ta ghét. Nhắc lại những lần đó, thực sự là đáng ghét. Diệp Phàm không giống nhiều nhân vật tu tiên ngôn tình khác, đó là quá lụy tình. Tuy nhiên, việc anh ta có quan hệ với An Diệu Y và thái độ không rõ ràng với Huyền Thiên Nữ làm ta khinh ghét.

An Diệu Y xuất thân chốn hồng trần, sau khi nảy sinh quan hệ với Diệp Phàm xong thì đùng đùng đi tu làm bồ tát. Sau này gặp kiếp, rồi gặp lại Diệp Phàm, rồi cũng lại ngựa quen đường cũ với hắn, rồi lại đi tu tiếp. Siêu nhảm nhí, nếu đã muốn miêu tả một nữ tăng thì hãy miêu tả cho đứng đắn vào, không thể hóa phật một đứa con gái chưa dứt hồng trần như thế. Thứ 2 là Huyền Thiên Nữ, chỉ là một đứa con gái địa cầu xuất sắc một chút, được Diệp Phàm thu làm đệ tử, cũng được miêu tả xinh đẹp giỏi giang này nọ. Nhưng là đệ tử thì hãy cho xứng đáng là đệ tử đi, còn nảy sinh ý định câu dẫn sư phụ, còn thản nhiên xem đó như chuyện kinh thiên địa nghĩa, thật muốn tát vào mặt con học trò láo lếu này. Diệp Phàm lúc đó chỉ cần búng tay một cái là nhỏ bay xa cả nghìn thước rồi, thế nhưng hắn không làm, chỉ cằn nhằn gay gắt vài câu rồi bỏ đi thôi. Thực sự so với chuyện của An Diệu Y, thì chi tiết này đã làm hình tượng Diệp Phàm không màng nữ sắc, ăn miếng trả miếng, không để bị lợi dụng… trong ta sụp đổ.

Truyện khắc họa vào một thế giới rất người, với đủ loại người: hiệp nghĩa, hào hùng, tiểu nhân, đê tiện, tàn nhẫn… Trong mỗi gia tộc, dù là dòng dõi cao quý nhất luôn tồn tại những phần tử tham lam hiểm ác, lấy oán trả ơn, vong ân bội nghĩa, ỷ đông hiếp yếu, đấu đá tranh giành địa vị, thần dược, nguyên năng…

Truyện có miêu tả về nghề nghiệp “Nguyên thiên sư” là đi truy tìm, khai phá “nguyên” –  một dạng năng lượng nâng cao sức mạnh và rèn ra các siêu vũ khí. Làm một Nguyên thiên sư không hề đơn giản, được trọng dụng, được ưu ái, nhưng lại không phải là một nghề nghiệp cao quý. Đến cuối cùng vẫn chỉ là những kẻ lót đường. Họ không phải là một người tu tạo chân chính, không bước đi trên con đường tu tiên –  đỉnh cao của tu đạo trong thế giới này. Làm một Nguyên thiên sư lại không hề có một kết cục tốt đẹp. Bởi vì khai phá quá nhiều bí mật của nhân loại, nên sau cùng cái giá phải trả rất thảm khốc là mất đi trí nhớ, khùng khùng điên điên, biến thành dã thú với tiếng thét thê lương, đêm đêm canh giữ vùng cấm địa.

Truyện cũng nhắc đến nghề khảo cổ, là một nghề nghiệp kì thú và mới mẻ trong truyện tu tiên. Mà thực sự ra, nói dễ hiểu một chút chính là nghề đạo chích, nghề trộm mộ. Nghề nghiệp này được khắc họa qua chân dung Đoạn Đức – một lão tu sĩ béo với vốn hiểu biết sâu rộng nhưng cũng cực kì đê tiện, nham hiểm. Lão và Hắc Hoàng – con chó già sống dai của Vô Thủy Đại Đế tạo thành một cặp hài hước của truyện. Đây có lẻ là một phiên bản khác của con rồng kiêu ngạo đê tiện trong Thần Mộ.

Tu tiên chính là cực hạn mà mọi người có thể biết trong thế giới này. Cao thủ trong truyện xuất hiện tầng tầng lớp lớp, lứa sau đáng sợ hơn lứa trước. Nhưng chưa ai vươn tới được tầng tu tiên, đến nửa bộ truyện là thế. Từ Thái cổ cấm địa có thể lờ mờ thấy được trên trời cao có một thế giới, nhưng không có bao nhiêu người còn sống khi bước ra khỏi cấm địa này. Cả hành tinh Bắc Đầu bao la vô tận, với nhiều truyền thuyết cổ về thế giới thần tiên, nhưng chưa từng có ai tiếp cận được nó, kể cả các bậc Đại Đế ngày xưa. Nhưng dường như có một sự gắn kết nào đó, vì dấu vết của sự kì bí vẫn rải rác khắp nơi.

Là Đồng Hoang tháp – tương truyền đã từng đè chet tiên nhân. Là miếng đồng xanh bị thất lạc, không mấy ai biết về nó, nhưng đã từng gây ra sóng gió lớn trong nhân giới và được kể rằng còn huyền bí mạnh mẽ hơn Đồng Hoang. Là Thanh Đồng điện, mấy trăm/ mấy chục năm mới xuất hiện một lần, nghe nói là có ẩn chứa manh mối để tu tiên, tuy nhiên chưa từng ai còn sống sót trở ra, trừ Diệp Phàm và Cơ Tử Nguyệt, sau này còn có Nam Cung … (anh gì quên mất tiêu tên). Bức tường bên trong còn ghi lại dấu tích của một bậc cao nhân nào đó, nhưng có lẻ giờ đây cũng trở thành một trong hàng trăm xác ướp mãi mãi nằm lại Thanh Đồng điện: “Xin hỏi trời cao có tiên không?“.

Bí mật của điện Thanh Đồng là ở nơi tận cùng mà con người ta tưởng chừng như đến được với con đường trở thành tiên, thật ra lại là vực thẳm chôn vùi khát khao và nhân mạng.

Chi tiết về hầm mộ của Yêu Đế cũng hay. Yêu Đế cho xây 2 phần mộ, 1 âm 1 dương. Dương điện ở trên mặt đất, với rất nhiều cạm bẫy và bảo vật, đồng thời là quả tim đế vương ẩn chứa sức mạnh dành cho thế hệ sau. Âm điện ở sâu dưới lòng hồ chet, được canh giữ bởi những kẻ giữ mộ nhằm giữ cho thân xác của Yêu Đế được yên nghĩ mãi mãi. Hóa ra trong lúc cuối cùng của cuộc đời, Yêu Đế vẫn mong muốn được chet bình yên.

Truyện miêu tả về Phật giới cũng rất hay, nói đúng ra cũng chẳng miêu tả quái gì, chỉ kể việc Thích Ca Mâu Ni – Phật Tổ mà mọi người vẫn biết ở Trái Đất đã từng đến thế giới (hành tinh) này, không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng cái tên Như Lai hiện tại đã trở thành cấm kị “Từ nay phật giới vô Như Lai”.

Rồi câu chuyện về cửu long kéo quan tài và những tế đàn ngũ sắc rải rác trong vũ trụ, chính là cỗ máy du hành không gian của các vị đại đế ngày xưa, hoặc là những nhân vật nào đó ghê gớm hơn nữa.

Rồi Tây thiên, thỉnh kinh, thậm chí Đấu chiến thắng phật Tôn Ngộ Không và con cháu, cha ông của ngài cũng có xuất hiện.

Truyện quá dài, và khi hứng thú qua cơn thì ta không thể nào đọc tiếp nữa. Mối quan tâm còn lại của ta chính là số phận của Cơ Tiểu Nguyệt sẽ kết thúc như thế nào. Nhiều lúc rất muốn mở file ebook ra và search chữ Cơ Tiểu Nguyệt cuối cùng.

Ta thích nhân vật này nhất truyện. Một cô gái sinh ra trong danh gia vọng tộc, từ nhỏ được cưng chiều, lại có người anh là thần thể, tương lai có thể trở thành thần vương thống trị Đông Hoang. Tiểu Nguyệt có bệnh tự yêu mình, luôn mồm khen mình là xinh đẹp, tài giỏi, nhưng cô không hề kênh kiệu, tự cao. Ngược lại còn tốt bụng, quả cảm, hết lòng vì bạn bè. Lúc Cơ gia truy sát yêu tộc, cô cũng tham chiến và lén lút mở con đường sống cho yêu nhân. Cô đối xử với những người tốt rất chân thành, yêu Diệp Phàm nhưng không bao giờ gây khó xử cho hắn. Lúc hắn muốn trở về quê hương, cô không nằng nặc đòi theo, nói với hắn bằng những lời nói có lẻ là để an ủi bản thân cô nhiều hơn:

Ta sẽ đợi cho đến khi người nhà ta sống đến bạc đầu và về với thế giới bên kia, khi đó, ta nhất định sẽ đi tìm ngươi.”

Mỗi khi ngước nhìn lên những vì sao, đừng quên rằng có một người bạn vẫn luôn hướng về ngươi ở đó.

(Không nhớ chính xác câu nói, nhưng đại ý là vậy)

Tính cách Cơ Tiểu Nguyệt tươi sáng, không giả dối, cũng không gây phiền phức và chưa bao giờ đòi hỏi gì ở Diệp Phàm, là người con gái sống trọn vẹn cuộc đời của mình, bảo vệ và quan tâm những thứ cô yêu thương. Ta thích Cơ Tiểu Nguyệt.

An Diệu Y có thể trở thành phật. Nhan Khinh Vũ có thể vươn tới đỉnh cao trên con đường tu đạo của mình. Còn cô, Cơ Tiểu Nguyệt, người con gái không ham mê quyền lực, tiên chân, đắc đạo... Liệu kết thúc nào là tốt đẹp cho cô đây?

Còn 3 nhân vật mà ta muốn viết Reviews nữa là Hoa Kinh Vân, Lý Tiểu Mạn và Ngoan nhân Đại Đế.

Hoa Kinh Vân xuất thân Thái Huyền môn, cũng là một hệ thống môn phái tiếng tăm nhưng không phải là VIP. Hoa Kinh Vân cũng không có thể chất đặc biệt như thần thể, thánh thể, đạm tiên thai… gì hết. Hắn nổi tiếng bởi vì từng có giao đấu không phân cao thấp với Thần thể Cơ Hạo Nguyệt của Cơ gia trước khi bế quan. Hắn xuất quan vào thời điểm Diệp Phàm lưu lạc đến Thái Huyền môn, tìm cách mở ra một vực đạo để phi hành qua đại lục khác.

Là một trích tiên áo trắng không dính bụi trần, hắn tạo cho người ta cảm giác cao quý như thanh liên, nhưng trong mắt Diệp Phàm đánh giá đây không phải là một con người đơn giản. Thực tế, hắn là kẻ tiếp tay vào cuộc truy sát dấu mặt Diệp Phàm và Tiểu Nguyệt. Sau này, khi giao đấu với Diệp Phàm thì lộ mặt ra là truyền nhân của Ngoan nhân, sau đó thì hắn bắt đầu cuộc trốn chạy.

Những giây phút cuối cùng dưới ánh sáng mặt trời, câu chuyện về cuộc đời hắn đã hé lộ. Hắn không có thể chọn con đường để bước đi, nhưng hắn đã chọn được kết thúc cho mình.

Kiếp sau, ta muốn làm một đứa trẻ bình thường ở Thái huyền.

Từ trước đến giờ, ta chưa bao giờ làm chuyện gì hổ thẹn với Thái huyền, chỉ tiếc một điều là không thể đưa Thái huyền lên đỉnh cao bằng chính đôi bàn tay ta.”

(Cũng không nhớ chính xác hắn nói gì)

Mười mấy năm trước, khi người của Ngoan nhân tìm đến và lựa chọn hắn làm kẻ thế mạng, liệu một đứa trẻ con non nớt lúc ấy có thể làm được gì, Thái huyền môn mà hắn yêu mến nhưng bất lực trước những thế lực bí ẩn có thể làm gì cho hắn, hay hắn có thể sẽ gây họa gì cho Thái huyền.

Mười mấy năm tiếp theo, hắn sống cuộc đời của một bù nhìn. Từ tận đáy tâm hồn, hắn là một trích tiên trong sáng, một lòng hướng về môn phái, chưa từng gây tội lỗi với bất kì ai. Những người mà hắn hút công lực và truy sát tận cùng cũng đều là những kẻ xấu. Trong khả năng cho phép của mình, hắn đã cố gắng để sống với tinh thần chính đạo của Thái huyền môn.

Và khi không thể tiếp tục được nữa, hắn đánh cuộc với cơ may 1 sống 2 chet: trừ khử được người cản đường mà hắn e ngại nhất hay kết thúc cuộc đời con rối dưới tay Diệp Phàm – kẻ thù nhưng đồng thời cũng là người mà hắn hâm mộ bởi sự tự do mà Diệp Phàm có được.

Hoa Kinh Vân có thể là nhân vật phản diện, vì hắn đối chọi với Diệp Phàm, nhưng cách tác giả miêu tả về con người hắn, về lí tưởng của hắn, đọc lên lại thấy rất hào hùng.

Lý Tiểu Mạn, nhân vật nữ đáng ghét nhất truyện cho tới trước khi cô ta chet.

Là người yêu cũ của Diệp Phàm, thế nhưng trong lúc nguy hiểm ở hành tinh xa lạ, cô ta lại không đứng về phía Diệp Phàm, ngược lại còn tỏ ra khinh người, coi thường Diệp Phàm vì hắn là phế thể, trơ tráo đòi cướp khối nguyên quý của hắn để tặng cho một vị sư thúc có địa vị trong môn phái, mở miệng ra là khuyên nhủ Diệp Phàm đừng trèo cao, hãy chấp nhận sống một cuộc đời bình thường, kiểu như cô ta mới là thánh nữ còn Diệp Phàm là con cóc ghẻ. Trong khi thực tế, cô ta không biết Diệp Phàm còn mạnh hơn cô ta gấp nhiều lần.

Thế nhưng, chưa có ai tự hỏi, tại sao cô gái đó lại cư xử không có tình người như thế. Đơn giản chỉ là một nhân vật phản diện tự cao tự kỉ thôi ư?

Lý Tiểu Mạn là cô gái thông minh, cô ta biết những điều mà người khác không biết, cả những sự thực mà người ta không ngờ tới, kể cả Diệp Phàm. Những lời nói khó nghe thốt ra từ miệng cô ta, thực ra lại chính là mong ước cả đời mà cô ta không thể nào thực hiện được. Làm một người phàm ư? Đã muộn rồi, từ khi mà cô ta buộc phải bước chân lên cỗ quan tài đó và phiêu du đến thế giới này. Bởi lẻ, cô ta biết mình cũng là một quân cờ trong ván cờ của ai đó.

Lý Tiểu Mạn không phải người tốt, trước kẻ mạnh, cô ta khuất phục, chấp nhận làm tay sai, và một khi đã nhúng chàm, người con gái cao ngạo đó không bao giờ quay đầu lại. Cô ta chọn kết cục rơi xuống vực sâu, hoặc là tan xác, hoặc sống tiếp với kiếp sống hoang nô nghìn năm trâu ngựa, thà như vậy, chứ không bao giờ nói một lời cầu xin Diệp Phàm tha thứ.

Cuộc đời Lý Tiểu Mạn cũng bi kịch như Hoa Vân Phi. Nhưng đau khổ hơn Hoa Vân Phi, cô ta không có thứ để bảo vệ, để thắp sáng lòng tin ở cái nơi đen tối của đời người. Cô ta đã bỏ rơi Diệp Phàm khi còn ở Trái đất để đến Mĩ gây dựng sự nghiệp của mình, lòng kiêu hãnh đó vĩnh viễn không cho phép cô quay lại, huống chi bên cạnh Diệp Phàm cũng không đơn giản. Ai bạn, ai thù có khi hắn còn không phân biệt nổi. Lo cho mình còn chẳng xong, làm sao hắn có thể lo cho cô.

Thế nên, Lý Tiểu Mạn, người con gái ấy chọn cách tự sinh tự diệt.

Ngoan nhân đại đế – vị đại đế hung hiểm tàn ác nhất trong lịch sử.

Nhưng có ai ngờ, con người ấy xuất thân lại là một cô bé chân yếu tat mềm ở một làng quê nghèo, sinh ra không có tiền đồ, không được chọn lọc vào con đường tu luyện, chỉ có thể khóc lóc tiễn đưa người bạn thân thiết nhất bước vào cuộc sống khắc nghiệt nhất. Trên tay cô còn giữ lại chiếc nhẫn cỏ người bạn kia trao tặng, cùng với chiếc mặt nạ quỷ mà người đó đã từng mang để làm cô cười, cùng lời hứa một ngày nào đó sẽ trở về tìm cô. Thế nhưng 2 năm sau, thứ thực sự quay về lại chính là cái xác của vị thiếu niên đó. Một kết thúc đáng buồn.

Bao nhiêu hy vọng của trẻ thơ, bao nhiêu tình cảm chân chất của đôi bạn thôn quê đã bị thực tế cuộc sống hà khắc đánh dập. Những oán hận trước cuộc đời và kết thục thê lương của người bạn đã biến một cô bé chốn dân dã yếu đuối không có căn cơ trở thành vị đại đế tàn nhẫn nhất, và có lẻ là mạnh nhất trong lịch sử.

Câu chuyện về Ngoan nhân đại đế không nhiều, chỉ là những chi tiết chắp vá. Có ai biết điều gì đã khiến cô gái bé nhỏ ấy bước lên bục Đại đế cao nhất? Có ai biết trong những năm tháng sống trong hận thù sau này điều gì đã biến cô trở thành vị đại đế lạnh lùng tàn ác và như thế nào?

Câu chuyện có lẻ vẫn tiếp diễn, có lẻ vẫn có những nhân vật đặc biệt khác xuất hiện, nhưng thực sự ngoài tình cảm với Cơ Tiểu Nguyệt ra, nhân vật ta ấn tượng nhất chính là Ngoan nhân đại đế.

Rate this:

Share this:

  • Facebook
  • X
Like Loading...

Related

Từ khóa » Vợ Của Diệp Phàm Trong Già Thiên