Đêm Trường Tăm Tối | Trang Trinh Thám
Có thể bạn quan tâm
Đọc xong cuốn “Đêm trường tăm tối”, cảm giác kết cục thật chưa thoả. Chưa thoả ở đây không phải do tác giả, mà có vẻ cuộc đời thực sự cũng sẽ lực bất tòng tâm trước những cường quyền như thế này. Một đời người liệu có bao nhiêu cái 10 năm? Và bao nhiêu người sẵn sàng bỏ ra mười năm đó để theo đuổi một vụ án mà cục diện của nó có thể thấy hiển nhiên bao nhiêu cạm bẫy chông gai? Mỗi một ngày hành trình tìm lại luật pháp, tìm lại công đạo đều là nước mắt và tủi nhục, đôi lúc mình cũng tự hỏi, nếu biết trước kết cục của bản thân là như thế, thì từ lúc đầu, liệu người kiểm sát viên ấy có dám đứng lên tranh đấu hay không?
Người kiểm sát viên ấy ngay từ lúc đầu không phải là một người chính trực như những hình tượng anh hùng công lý. Anh ấy chỉ là một người học hành có phần xuất sắc, mặc dù bản thân không thuộc gia thế, không có chỗ dựa. Nhưng bằng nỗ lực và sức hút của bản thân, anh ấy nhanh chóng tìm được một chỗ đứng cho mình trong xã hội với tiền đồ rộng mở và hứa hẹn một cuộc sống gia đình tươm tất. Nhưng tất cả như là một định mệnh oan trái, khi một vụ án oan của người bạn rơi vào tay anh, như là một điềm báo trước cho con đường khắc nghiệt mà sau này anh phải đến. Những người nhiệt huyết nhất thời, vì đồng cảm với nỗi đau của nạn nhân trong phút chốc lần lượt rời bỏ anh. Người anh yêu nhất, người lúc đầu tín nhiệm anh nhất đều lần lượt ra đi. Cùng anh vượt qua mọi bất công chỉ có người bạn kề vai chiến đấu, và người vợ hiểu chuyện dù học thức không cao. Công danh, sự nghiệp, thanh danh và tuổi trẻ của người kiểm sát viên lần lượt ra đi theo từng giai đoạn quan trọng, mỗi khi anh nắm được một đầu mối có thể lật lại cả vụ án bê bối kéo dài gần cả nửa đời người. Nhưng tầng tầng lớp lớp mưu ma chước quỷ vì tiền tài danh vọng lại cùng nhau đè lấy công sức của những người đi tìm công lý, tước đoạt lấy sự trong sạch và tự do của các anh để che giấu sự thật nhơ nhớp của bọn chúng.
Nhìn qua những vết mực nguệch ngoạc trên những bộ hồ sơ lưu trữ trong văn phòng của những kẻ tự xưng “thực thi công lý”, cái tên anh xuất hiện dưới những tội danh đánh bạc, tham ô, gái gú,… và những tội danh khác. Nhưng chỉ có người đã từng tiếp xúc với anh mới hiểu bản chất thực sự của anh là như thế nào. Khi chỉ quen biết một người qua vài dòng chữ, người ta có thể tự tin nói, một kẻ như anh là đáng chết và kêu gọi xử nhẹ cho nghi phạm đã lỡ tay giết chết anh. Nhưng qua hơn 400 trang sách, câu chuyện về người kiểm sát viên bất khuất xuất hiện ức nghẹn cõi lòng. Khép trang sách lại, mình không thể làm gì khác ngoài cảm thán. Lo nghĩ rằng xã hội ngoài kia không biết có bao nhiêu người như anh…
Gigi BuiĐây là tác phẩm đầu tiên của tác giả Tử Kim Trần mà mình đọc. Vốn là người thích các tác phẩm trinh thám châu Á, đặc biệt là Trung Quốc, tác phẩm này dễ đọc, dễ hiểu, không cầu kì và không đòi hỏi sự suy luận quá nhiều của đọc giả. Nhưng không vì thế mà nó lại mất đi sự kịch tính. Mình sẽ không nói nhiều về nội dung, chỉ là những nhận xét cá nhân về quyển sách này mà thôi!
Mở đầu là một vụ án mạng và xuyên suốt tác phẩm là quá trình phá án để tìm ra chân tướng sự thật. Để cuối cùng mang đến một cái kết mà bất kì một đọc giả nào cũng mong muốn có ở một tác phẩm trinh thám: bất ngờ, kịch tính và nhất là nó để lại trong mình sự ray rứt, đau đáu.
“Đêm Trường Tăm Tối” như một thước phim trinh thám thật sự. Khi tác giả lồng ghép giữa những phân cảnh quá khứ và hiện tại đan xen. Để chính nhân vật kể lại cuộc đời trong quá khứ của mình. Mạch truyện nhanh, không lan man, lê thê. Nhưng việc đan xen giữa hiện tại và quá khứ và ở mỗi giai đoạn thời gian sẽ xuất hiện thêm một vài nhân vật, điều này có thể gây rối cho người đọc, bạn cần phải nắm rõ mạch thời gian để không bị lấn cấn!!
Điều mình thích ở quyển sách này nữa đó là bìa sách. Một người đàn ông bước cô đơn trên đoạn đường dài hun hút. Hai bên là những dãi nhà đồ sộ nhưng lại âm u. Người đàn ông này là ai? Hung thủ, thanh tra cảnh sát hay là một nhân vật vô danh nào đó? Và “Đêm Trường Tăm Tối” là như thế nào? Sau cơn mưa rồi trời có lại sáng hay không? Sau màn đêm đen tăm tối rồi sẽ lại thấy ánh mặt trời? Hãy đến với tác phẩm để giải đáp nhé, chắc chắn sẽ không làm bạn thất vọng!!
P/S: đây là quyển sách thứ 2 sau “Sông Ngầm” của Lôi Mễ làm mình phải rơi nước mắt! Cho điểm cá nhân ,mình cho 9,5/10!
Hoang Tu Lai
[REVIEW] ĐÊM TRƯỜNG TĂM TỐI – KHI CÔNG LÝ BỊ BẺ CONG!
Mở ra cuốn sách vào lúc hơn 21h, đến lúc gấp lại đã là 3h sáng. Cũng lâu rồi mới lại có một cuốn sách khiến tôi đọc ngấu nghiến không ngừng nghỉ như vậy. Thật ra cũng không ngạc nhiên lắm, khi tác giả của cuốn sách là Tử Kim Trần, một trong những tác giả yêu thích của tôi. Sẽ thật có lỗi với bản thân nếu không viết một bài review về tác phẩm này, và thật khéo, lại đang đúng dịp nghỉ lễ Quốc khánh. Vòng quay công việc đã khiến tôi sắp đánh mất thói quen này mất rồi, tính ra cũng sắp được năm tháng rồi từ bài review gần nhất. Lan man nhiều quá, bắt đầu thôi nào, sẽ lại là một bài review dài đây.
Trước hết phải khẳng định đây không phải cuốn sách để giải trí, nội dung của nó thực sự khiến chúng ta phải bứt rứt, lặng người suy ngẫm. Khác với những tác phẩm khác của Tử Kim Trần như “Đứa trẻ hư”, “Ám sát”, hay “Sự trả thù hoàn hảo”,… nơi mà trí thông minh có thể bẻ cong công lý, thì ở “Đêm trường tăm tối”, công lý lại bị bẻ cong bởi quyền lực, địa vị, thứ mà ở bất kỳ một thế chế xã hội nào, ở bất kỳ thời điểm nào trong dòng chảy lịch sử, nó vẫn ở đó. Như một thói quen của Tử Kim Trần, người mỉm cười cuối cùng vẫn là kẻ thủ ác, nhưng ở những tác phẩm khác, kẻ thủ ác đều gây án vì mục đích chính đáng, thậm chí chúng ta có thể hài lòng với những cái kết đó, thì ở “Đêm trường tăm tối”, hiện thực xã hội đã lên ngôi, khi mà, những người đi tìm công lý đều thất bại, và “trùm cuối” – kẻ thủ ác thực sự mới là người chiến thắng cuối cùng. Nội dung cuốn sách có thể tóm tắt bằng những câu hát trong “favorite song” của tôi – “Inner Demons”:
“Cause inner demons don’t play well with angles. They cheat and lie and steal and break and bruise … Life is pain, life is not fair” (Tạm dịch: “Lũ ác quỷ không chơi công bằng với thiên thần. Chúng lừa lọc và dối trá, chúng cướp bóc và phá hủy, bóp méo mọi thứ … Cuộc đời là bể khổ, cuộc sống vốn không công bằng”).
Chỉ khác một điều, bài hát nói về sự đấu tranh với “ác quỷ” trong nội tâm, còn những nhân vật trong cuốn sách này lại chiến đấu với những “ác quỷ” thật sự, những ác quỷ đội lốt người.
Trở lại với nội dung cuốn sách, tác giả đã mở đầu với một tình tiết gây sự chú ý rất lớn, kể cả từ người đọc cũng như từ cộng động xã hội trong cuốn sách, và tất nhiên cả hai mục đích đều đã đạt được, tác giả gây sự tò mò cho người đọc, còn vị luật sư Trương Siêu, hay nói đúng hơn là nhóm người Trương Siêu, Giang Dương, Chu Vĩ và Trần Minh Chương đã thành công thu hút sự chú ý của dư luận, khiến vụ án oan được lật lại. Đến đây, một vụ án tưởng chừng đã bị chôn sâu theo thời gian chuẩn bị được vén màn, mà nguồn gốc của nó phải kéo về hơn chục năm trước, tại một vùng quê miền núi thuộc tỉnh Chiết Giang…
Hầu Quý Bình, cậu sinh viên luật trong thời gian đi thực tập tại vùng quê nghèo đã vô tình phát hiện một đường dây ấu dâm, mà những kẻ cầm đầu là quan chức cấp cao của chính phủ, còn người tiếp tay lại là doanh nghiệp lớn nhất vùng. Vì muốn đưa vụ án ra ngoài ánh sáng mà cậu đã bị sát hại, không những vậy còn bị vấy bẩn nhân cách, người ngoài cuộc chỉ biết Hầu Quý Bình sau khi hãm hiếp bé gái, góa phụ vì sợ tội mà tự sát, còn chân tướng thì có thể sẽ nằm trong “vùng tối” mãi mãi.
Xuyên suốt cuốn sách là hành trình đi tìm công lý của những con người lương thiện, hành trình của họ đi xuyên qua “đêm trường tăm tối”, những tưởng đã tìm thấy ánh sáng phía cuối đường hầm, vậy nhưng cuối cùng đó cũng chỉ là những đốm sáng đom đóm, chợt lóe lên rồi lại vụt tắt trong vô vọng. Giang Dương – anh chàng kiểm sát viên “tâm sáng như ngọc” với tiền đồ xán lạn, Chu Vĩ – cảnh sát hình sự với biệt danh “tuyết trắng Bình Khang”, Trần Minh Chương – bác sỹ pháp y thông minh, khôn ngoan và Trương Siêu – vị luật sư danh tiếng, bốn con người xuất sắc trong ngành của mình đã cùng nhau đi đến cuối con đường, để rồi cuối cùng nhận ra, hóa ra con đường này không hề có lối thoát, một sự thật đáng buồn…
Cách dẫn dắt người đọc theo mạch truyện của Tử Kim Trần thực sự rất cuốn hút. Quá trình phá án được người đọc theo dõi song song theo hai dòng thời gian, giúp chúng ta có thể nhìn nhận câu chuyện với hai góc nhìn khác nhau, một từ người trong cuộc, và một từ người ngoài cuộc. Tình tiết cũng như tiến trình phá án dần được hé mở. Đến cuối cuốn sách, tưởng chừng tất cả tội ác sẽ được phơi bày ra trước ánh sáng công lý, vậy nhưng cuối cùng cái vòng lặp nghiệt ngã lại tiếp tục. Có thể tất cả chúng ta đều thất vọng, bứt rứt, song đó mới là hiện thực, mới là thực tại không thể phũ phàng hơn. Từ những con người nhiệt huyết, dũng cảm như Hầu Quý Bình, Giang Dương, Chu Vĩ cho tới những con người thông minh, khôn ngoan, khéo léo như Trần Minh Chương, Trương Siêu, tất cả đều thất bại bởi “trùm cuối”, vì những mối quan hệ lợi ích quá phức tạp của chốn quan trường cũng như những kẻ mang trong mình địa vị xã hội to lớn.
Xin được nói thêm một chút về chàng kiểm sát viên “tâm sáng như ngọc” Giang Dương. Có thể mỗi chúng ta sẽ có cảm nhận khác nhau về anh chàng này. Anh quá lương thiện, quá tin vào công lý, hay quá mù quáng, ngu ngốc khi cố gắng đánh một ván bài, mà từ đầu tới cuối, anh không hề có cơ hội chiến thắng. Lũ “ác quỷ” đâu chơi một ván bài công bằng với anh, chúng lừa lọc, gian dối, dùng mọi thủ đoạn, sẵn sáng bóp méo công lý, và tất nhiên một “thiên thần” như anh sao có thể chống lại chúng được, thật đáng buồn, thật bi ai… Không biết Tử Kim Trần có dụng ý gì với cái tên Giang Dương không, bản thân tôi thì nghĩ có lẽ Giang Dương đại diện cho sự chính trực, cho “ánh mặt trời”, mang tới ánh sáng, công bằng cho nhân gian. Vậy nhưng ánh mặt trời đâu thể chiếu rọi tới những góc khuất tăm tối, những góc khuất mà mãi mãi sẽ là những “Đêm trường tăm tối”.
“Có một người kiểm sát viên, cậu ấy xứng đáng với tấm huân chương này hơn tôi rất nhiều. Để điều tra rõ một sự thật, cậu ấy đã bỏ ra mười năm, hi sinh cả tuổi thanh xuân, sự nghiệp, danh dự, tiền đồ và gia đình, thậm chí… thậm chí hi sinh cả tính mạng của chính mình. Nhưng … sự thật rõ ràng ở ngay đây, thế mà tất cả mọi người có mặt ở đây lại vờ như không thấy!” – Bình phẩm của viện trưởng Ngô về Giang Dương.
Về cái kết, “Văn phòng ủy ban Kỷ luật trung ương, bí thư Vương xám mặt nhìn tập hồ sơ trước mặt, các quan chức kiểm tra kỷ luật xung quanh đều nhìn ông thấp thỏm bất an. Ông nghiêm mặt đứng dậy, ném tập hồ sơ xuống trước mặt, không nhìn bất cứ người nào, bước ra ngoài. Ngày 29 tháng 7 năm 2014, hùm lớn ngã ngựa.” Cuốn sách kết thúc mở, tôi có thể cho rằng cuối cùng tập hồ sơ vụ án đã đến được với người đủ thẩm quyền – bí thư Vương, để lôi vụ án ra ánh sáng, vậy nên mới có câu “hùm lớn ngã ngựa”, nhưng biết đâu bên trên bí thư Vương vẫn còn thế lực đủ sức một tay che trời. Câu trả lời mỗi chúng ta đều sẽ có cho riêng mình.
Một cuốn sách hay là một cuốn sách khiến người đọc phải suy ngẫm. Và đây thực sự là một cuốn sách hay, một tác phẩm xuất sắc. Có thể tôi và bạn đã hoặc sẽ rất ức chế, không hài lòng với cái cách mà Tử Kim Trần kết thúc câu chuyện, nhưng đó mới chính là xã hội, thô nhưng thật, đau thương mà tàn nhẫn, như thế mới là cuộc đời…
—
Hà Nội, 22h53’ ngày 01/9/2019, viết cho một cuốn sách hay nhân dịp lễ Quốc khánh mưa gió.
Điinh Tuấn
“Câu chuyện rất dài, những mười năm trời, những người nghe cũng cảm thấy dài, như thể mười năm trôi qua.”
Đêm trường tăm tối của Tử Kim Trần khác với những cuốn tiểu thuyết khác, không có kịch tính, không có gập ghềnh, cũng không có plot twist nào đáng kể cả. Kết cục đã được định sẵn, chúng ta đều đoán được, nhưng quá trình đi đến kết cục đó vẫn không khỏi làm chúng ta hoang mang. Hoang mang vì quy mô, sự trắng trợn và mức độ nghiêm trọng của tội ác. Cũng hoang mang vì tính bi kịch của từng nhân vật. Đó là những điểm mình đánh giá cao về cuốn này.
Bốn con người bao gồm một người cảnh sát nóng tính bộp chộp, một bác sĩ pháp y xảo trá, một kiểm sát viên không tức thời và một luật sư mắc sai lầm, bọn họ cùng lập ra một kế hoạch để vạch trần một sự thật được ẩn giấu suốt mười năm qua. Khi còn trẻ ai chẳng từng ôm lý tưởng, nhưng qua mười năm ai còn giữ vững ý tưởng đó, ai nguyện hi sinh nhiều đến thế vì lý tưởng. Câu chuyện như một cuộc chạy tiếp sức, gậy chuyền đến tay ai thì người đó bị bỏng, nhưng nếu buông ra thì lẽ phải, công lý sẽ như thế nào. Có lẽ chúng ta đã đọc quá nhiều tác phẩm mang tính cá nhân, tư thù cá nhân, bi kịch cá nhân, hành động mang mục đích cá nhân, nên chúng ta đã quên mất, xã hội vẫn luôn cần những người chiến đấu vì chính nghĩa, vì lợi ích chung, xã hội luôn cần những anh hùng. Cùng với các gương mặt quen thuộc, Triệu Thiết Dân, Nghiêm Lương, Cao Đông, tạo lên một câu truyện trinh thám chính trị xã hội đồ sộ nhất so với các tác phẩm đã xuất bản của Tử Kim Trần.
Nói nữa sẽ spoil nên mình im, mong mọi người hãy tự đọc và cảm nhận, đoạn giữa đọc hơi chán một tí vì chỉ là kể lại các sự việc, lại hơi bực mình với mẹ Ngô Ái Khả nhưng xin hãy kiên nhẫn đọc đến cuối. Nói mới nhớ, cuối truyện là hình ảnh mọi người cùng uống rượu, ngoài trời tối đen chẳng biết bao giờ sáng, tự dưng lại nhớ đến chị Dậu hồi xưa chạy ra “ngoài trời tối đen như cái tiền đồ của chị”.
Ồ, tối đen thật đấy!!!
Kaitou Kat
#Review Đêm Trường Tăm Tối: Bóng tối lan tỏa tới đâu?
Đây là cuốn sách thứ ba của Tử Kim Trần mà mình đọc, sau “Đứa Trẻ Hư” và “Mưu sát”. Và thật sự cảm giác khi đọc xong rất giống khi gấp lại “Đứa Trẻ Hư”: rất day dứt, ám ảnh và gợi trong lòng nhiều nghĩ suy.
Một tác phẩm được cộp mác “Tiểu thuyết trinh thám” nhưng không có nhiều yếu tố suy luận, phá án chạy đua với thời gian nghẹt thở, trái lại phần nào giống với “Bạch Dạ Hành” của Keigo: từ những tình tiết được hé lộ một cách nhỏ giọt, dần dần một bức tranh tổng thể được hiện lên.
Câu chuyện bắt đầu với một vụ án vứt xác thủ tiêu xảy ra nơi công cộng, với sự chứng kiến của cảnh sát và đông đảo người dân ngay giữa thanh thiên bạch nhật. Nghi phạm nhanh chóng bị bắt giữ và cơ quan điều tra nhanh chóng thu thập được những thứ cần thiết: từ nhân chứng, vật chứng cho tới cả lời thú tội… để lập án. Song khi nghi phạm ra tòa, mọi thứ bất chợt bị đảo lộn hoàn toàn với một tình tiết không ai lường tới trước đó…
“Đêm Trường Tăm Tối” được kể đan xen giữa tiến trình cuộc điều tra hiện tại với một vụ án trong quá khứ. Càng điều tra, những manh mối được hé lộ càng khiến người đọc phải rùng mình bởi cái ác là dường như không có giới hạn. Tử Kim Trần viết những câu rất dài, không mạnh về bút pháp bay bướm, nhưng lại giỏi trong việc kể một câu chuyện cuốn hút và điều khiển cảm xúc của người đọc.
Nhân vật Giang Dương xuất hiện ban đầu với những lời lẽ mô tả tiêu cực, khiến dư luận tin rằng gã “chết cũng đáng”. Thế rồi dần theo từng trang sách, cảm xúc đi theo hướng hoàn toàn ngược lại về chàng kiểm sát viên “tâm sáng như ngọc”. Anh ta khiến mình liên tưởng tới nhân vật “Standing man” qua lời kể của tay điệp viên trong phim “Bridge of Spies”: Kẻ luôn đứng thẳng lưng, dẫu cho những thế lực có tìm đủ mọi cách để vùi dập anh ta.
Câu chuyện trong “Đêm Trường Tăm Tối” rất thực tế, không được tô hồng. Đó là một xã hội mà công lý chưa chắc đã chiến thắng, khi quyền lực và tiền bạc mới là thứ được đề cao. Ngay cả trong các cơ quan chức năng, những người có thẩm quyền cũng không dám đứng lên để làm những việc đáng ra mình phải làm.
Kể cả nhân vật Cao Đông – từng xuất hiện trong “Mưu Sát” – cũng chỉ có thể làm quân sư chứ không trực tiếp lộ mặt do lo ngại những đụng chạm, nhạy cảm về chính trị. Một điểm thú vị nữa là cách tác giả tài tình lôi scandal cựu quan chức cấp cao của Trung Quốc là Chu Vĩnh Khang bị sa lầy, như lời mô tả “Hùm lớn ngã ngựa” (chính là chiến dịch Đả Hổ Diệt Ruồi).
Và vì thế, mình đánh giá “Đêm Trường Tăm Tối” cao, bởi cuốn sách cân bằng được yếu tố giải trí, lôi cuốn với phản ánh hiện thực xã hội. Đúng như tựa đề, tới cuối tác phẩm người ta vẫn chưa thực sự thấy ánh bình minh.
Vẫn còn quá nhiều bất công, nhiều oan trái chưa được giải quyết, gợi nhớ cái kết của “Liar Game”: “Bóng tối đã len lỏi sâu hơn tất cả những gì chúng ta có thể tưởng tượng”.
* Đánh giá cá nhân: 8/10
Đã là con người thì phải nên vả vào mặt mình vài lần, tỉ như m bảo thôi từ giờ dừng đọc sách cho tới năm mới, thì nhất định m sẽ lại đọc tiếp.
Chuyển qua cuốn sách này.
Đây là cuốn thứ 3 của Tử Kim Trần mà mình đọc, vẫn là phong cách tội phạm trí tuệ cao nhưng chả hiểu sao đọc cuốn này thấy sợ sợ. Đêm qua đọc đến hơn 12h, lúc đánh răng rửa mặt cứ có cảm giác ghê ghê sau gáy.
Trọng tâm chính của truyện này rất lằng nhằng, một vụ án kéo dài đến hơn 10 năm và còn kéo theo vô số những vụ án khác. Cách mà người ta che đậy một lời nói dối chính là dùng nhiều lời nói dối. Quả vậy, câu chuyện phát triển đến những tình tiết mình không thể tưởng tượng nổi. Tuy hơi dài dòng nhưng cách xử trí của Tử Kim Trần quả rất hay và hợp lí.
Đúng như một nhân vật đã nói: “Thế giới vốn dĩ không công bằng… Cho nên tớ mong muốn bằng sự nỗ lực của mình, trong phạm vi chức trách của bọn tớ, làm cho thế giới công bằng một chút chút.” Cũng như cách tác giả đặt tên cho cuốn sách này, đêm trường tăm tối, ranh giới giữa cái thiện và cái ác, giữa công bằng và bất công quá mong manh, nhiều khi bóng đen còn bao trùm cả một đoạn dài, cái ác quá kinh khủng, quá mạnh mẽ, dù vẫn có người đứng lên vì lẽ thiện nhưng nó chỉ tựa như một vệt sáng mỏng manh yếu đuối. Dường như tác giả muốn nhân vật của mình phải đi đến đường cùng, phải thất vọng và phải nếm trải đắng cay, phải hy sinh và phải đau khổ, mới có thể đứng lên với công lí.
Đọc xong cuốn này làm mình nhớ tới một bài thơ của Nguyễn Duy “Có thể ta không tin ai đó có thể không ai tin ta nữa dù có sao cũng tin ở con người … Cái tốt nhiều hơn sao cái xấu mạnh hơn những người tốt đang cần liên hiệp lại”.
Tái Thụy Nhất Hạ
Quả thực khó để nói rằng công lý có tồn tại hay không tồn tại!
Nội dung ấu dâm gần đây được các tác giả khai thác khá triệt để nhưng khai thác như tử kim trần thì quả là đặc biệt, chính việc khai thác đặt biệt này làm lên một tác phẩm hay nhất của ông (theo cảm nhận của bản thân).
Trương Siêu vác vali đựng xác chết, bị bắt quả tang giữa con mắt của hàng trăm người chứng kiến. Nhân chứng, vật chứng đã đủ cả, kết cục coi như đã rõ mười mươi, thế nhưng khi ra tòa, Trương Siêu hoàn toàn chối tội. Và câu truyện của ông bắt đầu từ đây…
Nếu như những vị anh hùng xuất hiện trong Sông ngầm, Tâm nguyện cuối cùng… hiện lên quá thần thánh thì anh hùng trong câu truyện được lột tả đời thường hơn, cũng hy sinh nhưng hy sinh theo cách rất “người”. Giang Dương đã dành trọn cả tuổi thanh xuân, hy sinh hạnh phúc gia đình, tiền tài, địa vị, hy sinh cả tính mạng mình để đưa vụ án oan ra ánh sáng.
Về phần kết của truyện, TKT không mang đến cái kết viên mãn nhưng người đọc cũng không cảm thấy ức chế, cái kết phản ánh đúng sự thật, ở cái xã hội mà tiền là yếu tố quyết định, cảnh sát biến chất, vẻ ngoài hào nhoáng mà bên trong là sự thoái hóa đến cùng cực. Và kể cả vụ án đã được lật, oan sai đã được giải, nhưng cuộc chiến đi tìm công bằng vẫn còn tiếp diễn, vì mầm mống cái ác vẫn chưa được nhổ tận rễ. Nghĩ đi nghĩ lại, nếu như Giang Dương không quen biết Trương Siêu – vị luật sư tài ba, không quen Chu Vỹ – cảnh sát chính trực, không quen bác sĩ pháp y Trần Minh Chương thì một mình anh liệu có đưa được vụ án ra ánh sáng? câu trả lời chắc chắn là không. Công lý không song hành cùng hai bàn tay trắng! và quả thực khó để nói rằng công lý có tồn tại hay không tồn tại!
Đêm trường tăm tối không tránh được sự dài dòng thường thấy ở tiểu thuyết Trung Quốc, nhưng nhìn chung đây là một sự dài dòng khá dễ chịu nếu so sánh với một vài cuốn tôi đọc gần đây nhất ở mảng hình sự xã hội như Nhân chứng biến mất của Lã Húc hay Sự trừng phạt của Chu Hạo Huy.
Cuốn sách lấy đề tài tài ấu dâm – một vấn đề gai góc gây nhiều bức xúc ngày nay, nhưng không đào sâu vào hoàn cảnh của những nạn nhân trực tiếp mà chỉ mượn đề tài để làm nền tảng phản ánh sự thối nát cùng cực của xã hội và lương tâm con người trong thời buổi kinh tế thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa, nơi những con sâu mọt dùng vẻ ngoài bóng bẩy để ngụy trang cho sự giả nhân giả nghĩa, đang từng ngày từng giờ không ngừng đục khoét cuộc sống của chúng ta.
Mặc dù vẫn còn vài bug nhỏ trong chi tiết và cách xây dựng nhân vật đôi chỗ khiến tôi thấy hơi khó chịu, cái khung của Đêm trường tăm tối bù lại khá chắc tay. Mặt khác, nếu như Mưu sát hay Sự trả thù hoàn hảo viết khá là khô khan thì đến tiểu thuyết này ngòi bút của Tử Kim Trần đã mềm mại hơn rất nhiều rồi, làm tôi cũng hơi ngạc nhiên. Trừ một vài chỗ chọc cười thực sự là í ẹ như bị thọc lét ra thì mấy chỗ khác đúng là cũng hài hước thật, làm cả cuốn sách mang bầu không khí nặng như chì này nhẹ nhõm đi đôi chút.
Bên cạnh đó, Giang Dương – một trong những nhân vật trung tâm – là một nhân vật tôi tương đối thích. Anh ta là kiểu người tiến lên phía trước không phải với con mắt nhìn cuộc đời đầy sắc hồng, tuyên bố mọi khó khăn là cái đinh gỉ dưới gót lí tưởng hoài bão tươi đẹp của anh đây; mà là kiểu người từng do dự sợ phiền, chỉ muốn an phận chọn một con đường yên ổn ít rủi ro, sau đó vì một khoảnh khắc máu chính nghĩa bốc lên, lỡ quyết định đâm lao nên từ đó về sau vào đà cứ theo lao mải miết. Đến khi bị cuộc đời vùi dập tả tơi thì cũng là lúc anh ta nhìn được ra mặt trời chân lí của mình, dù phải chống lại kẻ thù hùng mạnh cỡ nào thì anh đã không thể và cũng không muốn quay đầu lại nữa rồi. Sự do dự của anh ta rất quen thuộc và dễ thông cảm, sự lựa chọn đầy dũng cảm của anh ta lại khiến người ta khâm phục. Một mẫu người vẫn mang những điểm có lẽ còn quá lí tưởng ở thời đại này nhưng được tác giả phát triển khá khéo léo và hợp lí, là mẫu người ta có nhiều cơ sở để có thiện cảm.
Với tôi thì Sông ngầm của Lôi Mễ viết về đề tài tương tự (buôn bán phụ nữ và trẻ em) vẫn là một pháo đài chưa thể xô đổ. Tuy nhiên cá nhân tôi nghĩ Đêm trường tăm tối đã đủ các tiêu chuẩn để được khen hay bất chấp việc hành trình dài đằng đẵng với muôn vàn khó khăn của Giang Dương hòng đòi lại công lý cho các em bé nạn nhân làm tôi hết hi vọng rồi lại thất vọng, lại hi vọng và thất vọng – cứ lặp đi lặp lại như vậy, hết sức mệt mỏi. Kết thúc thế nào thì như thường lệ, ai đọc người nấy biết là hay hơn cả. Tôi thì tin đó sẽ là một trải nghiệm đáng giá mặc cho kết quả của cuộc chiến dài hơi 12 năm đó có ra sao, khiến người ta nhẹ nhõm hay thất vọng. Một cuốn sách đủ hay đủ lôi cuốn để đọc, nhưng không chỉ đọc như cách để thỏa mãn một sở thích đơn thuần mà còn để một phần ít ỏi nào thấu hiểu và đồng cảm trước bi kịch mà những đứa trẻ thơ ngây như con em chúng ta và gia đình của các em đã phải trải qua trong suốt quá trình đấu tranh giành lại công bằng và danh dự cho mình. Bởi vì quá trình đó thực sự dài và đau khổ.
Haiiro
Kết thúc quyển này sau… 2 tháng 😂 . Không phải vì truyện không hấp dẫn mà vì thời gian không còn dành riêng cho bản thân nữa, nhiều lo toan, bận bịu hơn. Chứ bình thường hơn 400 trang như này mình đọc tầm 3 đêm, cao nhất là một tuần. Như anh chồng mình nói ” Vậy mới đỡ hao truyện và lâu mua hơn” 😜😜
Vẫn phong cách của anh Trần, vẫn là một câu chuyện hấp dẫn và đầy tính nhân văn và tính thời sự. Phải nói từ những trang đầu tiên đã cuốn hút, lật một trang lại muốn lật trang tiếp.
Mười năm nói dài không phải dài mà nói ngắn thì cũng không phải ngắn, mười năm đủ để thay đổi mọi thứ. Với lối viết đan xen hiện tại và quá khứ, hé lộ từng lớp từng lớp bụi phủ mờ 10 năm ấy làm cho mình chẳng thèm đoán kiểu nọ kiểu kia- như bình thường vẫn thế, mà cứ để bản thân như đến Bình Khang, theo chân giảng viên Nghiêm Lương và Triệu Thiết Dân điều tra. Như thấy được tận mắt sự ác độc không từ thủ đoạn của Tôn Hồng vận, Hồ Nhất Lãng, thấy được nỗi oan ức của Hầu Quý Bình- một thầy giáo tình nguyện tại Bình Khang khi đang là sinh viên năm 3 trường Luật…
Đồng tiền nó giúp cho người sở hữu nó có một sức mạnh ghê gớm. “Đêm trường tăm tối” phơi bày sự thật trần trụi, người có tiền là có quyền, có tiền là có lẽ phải, cái sai luôn là cuả những cá nhân ít tiền hay không có tiền. Mỗi một quyển của Tử Kim Trần là một câu chuyện khiến người đọc phải suy ngẫm. Ngoài ” Mưu sát” cá nhân không thích lắm vì kẻ ác không bị đền tội nên mình ức, mình không thích 🙂)).
Từ hồi sinh viên, à mà không từ hồi bắt đầu mê truyện trinh thám bản thân đã đọc khá nhiều truyện của tác giả Trung Quốc nhưng phải công nhận đến bây giờ Tử Kim Trần là tác giả mình thích nhất. Tác giả viết càng ngày càng lên tay, chủ đề ngày càng nóng hôi hổi 😉 . Trước cực mê Quỷ cổ Nữ, mới năm ngoái đây, bạn nào hỏi bộ trinh thám nào hay nhất mình hay giới thiệu bộ ” Bản Thông báo tử vong” của Chu Hạo Huy ngay. Còn bây giờ và ở hội nào có bạn hỏi mình bấm ngay truyện của tác giả Tử Kim Trần. Nói tóm lại là mình rất mong truyện mới của TKT và đặc biệt thích nhà Cổ Nguyệt dịch. ☺
Cuốn đầu m đọc của Tử Kim Trần, nghe nói là cuốn hay nhất, công nhận hay thật. Nguyên nửa ngày chủ nhật đọc 1 lèo đến tận 1 giờ sáng. Tóm cả ND bằng 2 câu: “Vụ án vốn đơn giản phức tạp, trong phút chốc trở nên rối bời, phức tạp”; “…ở giữa con đường đông đúc, dường như khi một đám đông cùng vượt đèn đỏ, thì chuyện tố chất cao hay thấp không còn quan trọng nữa, mọi người ào ào qua đường, biết là ô tô không dám lao vào đám đông, thế là vượt đèn đỏ trở thành lẽ tất nhiên, người nào cũng hùa theo dòng người bên mình lao qua đường.”
Về nội dung, m không coi ĐTTT là một cuốn trinh thám. Chả hiểu sao đọc ĐTTT m lại liên tưởng đến Thánh giá rỗng. Không có vai trò thám tử rõ ràng, ko phơi bày chứng cứ, ko có suy luận logic kiểu xoắn não, ko đấu trí tay đôi giữa thủ phạm và nv điều tra, tg cứ nhởn nhở lật mở các tình tiết dẫn đến KL, càng đi sâu thì bí mật càng to. Đọc Đêm trường tăm tối có cảm giác như xem 1 phim hình sự dài tập. Diễn biến hiện tại là đoạn phim màu, còn câu truyện quá khứ (nguyên nhân) thì là đoạn phim đen trắng, được kể đan xen. M bị thích lối viết văn của anh Tử, ngắn gọn, xúc tích, rất logic, không thừa đoạn nào; lại trẻ trung, phóng khoáng, nên ĐTTT tuy ND thì hình sự nhưng lại ko hề bị u ám tí nào. Thích nữa là đọc ĐTTT, m đóng vai trò ng xem phim nên nắm rõ và đủ tình tiết trước cả nv điều tra, hờ, ko như trước đó toàn đọc mấy cuốn trinh thám bị thám tử dắt mũi cười khểnh, kiểu chứng cứ, lời khai phơi ra đấy mà chả đoán được thủ phạm. 😌
Điểm: Lần đầu cho điểm, lần đầu đọc và falling in love anh Tử luôn nên ưu ái cho 9/10 ☺️ +/-: Về hình thức, lề trong nhỏ nên để đọc phải mở to sách, rất xót, qu trọng là không thể 1 tay đọc sách 1 tay uống trà sữa: -0,5đ. Tuy nhiên vớt lại là gáy sách dày, khó gãy, bìa đẹp (hôm trc nghe chị Ly nói qua về cái khó trong việc nghĩ ý tưởng cho bìa mà cuối cùng lên được thành phẩm quá ok thế này) cộng bù 0,5đ. À nhưng mà vừa mua sách ở Hội sách hôm CN, hí hửng đc chị Ly giảm 30% + bớt 5k, tối về có thbáo t2 giảm 40%, omo vẫn ghét vụ đó, trừ 0,25đ.
KL: 8,75/10đ
Bonus 1 số đoạn trích từ sách, bằng chứng cho giọng văn trẻ trung, và “tính thời sự” của anh Tử, ko sợ spoil ND: “Hành khách trong toa tàu điện ngầm kinh ngạc nhìn cảnh tượng này,… không ít các cô gái trẻ nhân cơ hội quay người, chỉnh ống kính, làm vài kiểu selfie xinh đẹp, thêm dòng chữ “Mình đang ở ga tàu điện ngầm, xảy ra một vụ nghiêm trọng, vô cùng nguy hiểm, sợ ghê đây!””
“…có người đoán là loa đài và micro, bởi vì gã đàn ông này ăn vận lang thang, mang trong mình mối thù thâm sâu, đầy tính tự sự, có điều không nhận được cú xoay người chấp nhận của huấn luyện viên trong chương trình “The voice of China”, nên chuyển sang nghệ thuật hành vi với mong muốn sẽ nhận được sự quan tâm theo dõi của đại chúng…”
“…đối với phụ nữ, 30 tuổi là một ngưỡng, khi qua cái ngưỡng này, mọi yếu tố có lợi đều đã xuất hết, thị trường chạm đỉnh, đảo chiều, suốt quãng đời còn lại theo chiều mất giá. Người phụ nữ này rõ ràng có thể được coi là loại cổ phiếu tăng trưởng thuộc ngành không mang tính chu kỳ, da dẻ, thân hình vẫn rất đẹp…”
Pham Ngoc Thuy
Nếu có người nào hỏi tôi về cuốn sách hay nhất của Tử Kim Trần, chắc hẳn câu trả lời của tôi, sẽ không phải là Mưu sát, Đứa trẻ hư, Người phát ngôn của thần chết… mà sẽ là cuốn sách Đêm trường tăm tối này.
Đầu tiên xin được nói luôn, đây không phải là một cuốn truyện trinh thám. Mặc dù bìa sách có ghi rõ chữ “tiểu thuyết trinh thám” như một kiểu lừa đảo người đọc.
Thú thực là ngay từ đầu, tôi cũng mua cuốn sách này chỉ vì nó gắn mác trinh thám. Và tác giả Tử Kim Trần với cuốn Mưu sát khá là nổi tiếng và giọng văn cực kỳ hấp dẫn, chí ít là đối với tôi.
Thế nhưng, khác biệt ở đây là, nếu như cuốn Đứa trẻ hư ngay từ đầu giống như một cuốn tiểu thuyết tự sự, thì đến cái kết lại biến nó trở thành một tác phẩm trinh thám tuyệt hay. Vì sao vậy, bởi lẽ cuộc đấu trí giữa tội phạm và thám tử trong cuốn sách ấy đã đạt tới đỉnh cao, nút thắt mở rõ ràng và logic. Không phải trinh thám thì là gì?
Đêm trường tăm tối thì ngược lại, gắn mác trinh thám, khởi đầu bằng một án mạng, nhưng độc giả đọc nửa chừng thì sẽ hoàn toàn nhận ra rằng, nó chỉ là một bộ phim hình sự được kể đi kể lại với những tình tiết đóng mở vô cùng ức chế tâm lý. Kế trong kế, lừa đảo trong lừa đảo. Có thể nói nó là một dạng Liar Game kiểu Trung Quốc!
Nếu như Mưu sát là một cuộc đấu trí giữa cảnh sát và tội phạm trí tuệ cao, và cuối cùng tội phạm chiến thắng ngoạn mục. Nếu như Sự trả thù hoàn hảo là bức tranh hoành tráng về giết người, và cái kết là sự ra đi của một người để bảo vệ cho những người mà họ yêu mến, một cái kết vẹn toàn.
Thì Đêm trường tăm tối lại tạo ra một cái kết mở, đau lòng và chết chóc cho rất nhiều người. Giống như một cuốn film về bố già, xã hội đen…mà cái kết, là rất nhiều cái xác. Khó có thể nói cái kết đó an ủi người đọc, nhưng ít ra, nó phản ánh đúng thực tế! Công lý, thực ra rất khó để vẹn toàn!
Có lẽ cũng tới lúc phải review thêm về nội dung. Đoạn sau này sẽ giới thiệu trước một số tình tiết xuất hiện trong truyện, có thể bạn đọc nếu muốn tự mình cảm nhận thì nên bỏ qua, vì dễ gây mất hứng
Đầu tiên là chủ đề của toàn bộ cuốn sách Ấu dâm, cưỡng bức trẻ em là vấn nạn nhức nhối, và được lấy làm chủ đạo trong tác phẩm này. Dù cuốn sách Sông Ngầm của Lôi Mễ cũng là một kiệt tác, tuy nhiên vẫn hơi hướng anh hùng ca. Nếu muốn nhắc đến hiện thực, thì Đêm trường tăm tối mới lột tả hết được những thứ bạn cần.
Vụ án oan sai 12 năm, hàng loạt trẻ em bị cưỡng bức, làm nô lệ tình dục. Và ai là khách hàng? Quan chức cấp cao của chính phủ. Ai là kẻ tiếp tay? Chính là doanh nghiệp sừng sỏ nhất của khu vực.
Che đậy tội ác, liên tục giết người, bịt miệng nạn nhân. Người đóng vai đi tìm chân lý thì liên tục bị bức hại, dồn đến chân tường. Tương lai sáng lạng của họ phút chốc tan thành mây khói. Kẻ ngồi tù, kẻ tan nhà nát cửa, kẻ bị giết, kẻ lực bất tòng tâm chuốc rượu quên đời.
Từ đầu đến cuối, ấn tượng nhất để lại là Giang Dương, một nhân vật rất con người. Kế đến là một kẻ thông minh lọc lõi và có thể nói là hạnh phúc nhất trong đám người lương thiện, bác sĩ pháp y Trần Minh Chương. Một vị luật sư tài trí hơn người Trương Siêu. Và cuối cùng là cái chết oan ức của Hầu Quý Bình.
Xin lỗi vì đã bỏ qua anh cảnh sát Chu Vĩ. Tôi cho rằng một kẻ nóng nảy và vũ phu như a thật đáng tiếc. Chính trực nhưng kém thông minh thì không nên đối đầu với các thế lực chính trị, chỉ tổ thiệt thân.
Câu chuyện chủ đề, các nhân vật chính tôi đã giới thiệu xong, có điều về hình thức trình bày, Tử Kim Trần thật sự đã biết cách dẫn truyện rất cuốn hút, và tất nhiên là cả ức chế nữa! Trương Siêu vác cái vali đựng xác chết, bị bắt quả tang giữa chốn công cộng. Y cúi đầu nhận tội. Khi ra tòa, y lại bẻ cong luật pháp, chối tội hoàn toàn?
Cảnh sát trở tay không kịp, buộc phải điều tra lại từ đầu về cái án mạng bất ngờ này. Ngay từ khi bắt đầu, họ không hề hay biết rằng cái án mạng ấy, đã được dàn xếp để dắt mũi cảnh sát tìm ra một sự thật kinh thiên động địa hơn. Và cứ thế, người đọc được kể lại hành trình một câu chuyện bi thương bắt đầu từ 12 năm trước!
Ức chế, hết lần này đến lần khác. Điều tra, tìm chứng cứ nhưng hết lần này đến lần khác bị kẻ thủ ác bịt kín mọi đầu mối. Cuối cùng, chẳng còn lại gì hết. Một chút chứng cứ cũng không. Nhân chứng thì chết sạch. Đêm trường tăm tối, có lẽ cái tên không thể phù hợp hơn với bối cảnh của truyện.
Còn lại gì sau cái kết Câu chuyện kết thúc sau khi giáo sư Nghiêm Lương gợi ý cảnh sát tiết lộ bí mật về vụ án động trời cho người có khả năng lật lại hồ sơ.
Kết quả mà độc giả nghĩ là sẽ qua cơn bĩ cực tới hồi thái lai đã không xảy ra…Hạ Lập Bình, một vị quan chức cấp cao chết vì tự vẫn. Kẻ thuộc hạ Hồ Nhất Lãng chết. Cảnh sát biến chất Lý Kiến Quốc chết do “tai nạn”…
Những tưởng mọi việc sẽ kết thúc. Nhưng không, đơn giản là Tôn Hồng Vân vẫn sống. Phó Giám Đốc Sở Cao nói, tính toán sai lầm nhất của chúng ta là ở chỗ Hạ Lập Bình. Chúng ta cho rằng Hạ là quan chức cao cấp nhất, e rằng đã sai. Bởi vậy ông ta chết, nhưng “người vận chuyển” họ Tôn, kẻ tiếp tay cho tội ác, vẫn còn sống!
LẼ dĩ nhiên là còn quan chức cao cấp hơn mà đám người lương thiện đã không thể chiến thắng nổi?
Bởi vậy nên, Trương Siêu ở tù dài hạn, Triệu Thiết Dân mất việc, bác sĩ pháp y họ Trần cũng ở tù. Những kẻ bị chết thì danh sách dài quá, không kể xiết. Nghĩa là, cuộc chiến chốn quan trường vẫn còn tiếp diễn…
Cái kết này có thể sẽ làm đau lòng nhiều người, rằng cái ác phải bị trừng trị. Tuy nhiên trên thực tế thì đây mới là hiện thực. Trong cái hiện thực tàn khốc ấy, kẻ thông minh như Trương Siêu còn phải đi tù. Những người hữu dũng vô mưu, có chính trực nhưng không có cái đầu lạnh, thua cuộc là hoàn toàn chính đáng.
Chia sẻ:
Có liên quan
Từ khóa » Phim đêm Trường Tăm Tối Bao Nhiêu Tập
-
Đêm Trường Tăm Tối – Câu Chuyện Về Tội ác Kinh Hoàng Của Loài ...
-
Đêm Trường Tăm Tối - Đỉnh Cao Hiện Thực Tàn Khốc
-
ĐÊM TRƯỜNG TĂM TỐI - HTVC
-
Review Đêm Trường Tăm Tối - Tử Kim Trần
-
Cổ Nguyệt Books - REVIEW Đêm Trường Tăm Tối: Bóng Tối Lan...
-
Đêm Trường Tăm Tối By Zijin Chen - Goodreads
-
Đêm Trường Tăm Tối | Tử Kim Trần - Hẻm Radio
-
'Góc Khuất': Phim Trinh Thám Kinh Dị Trung Quốc đang Gây Sốt, được ...
-
Review Đêm Trường Tăm Tối PDF: Cuốn Sách Hay Và Hiện Thực Khốc ...
-
Review Đêm Trường Tăm Tối Của Tử Kim Trần – Khi Chính Không Thể ...
-
Đêm Trường Tăm Tối | Tiki
-
Đêm Trường Tăm Tối - Tập 12 (Tái Bản)
-
Xem Phim Chân Tướng Trầm Mặc Full HD Tập 5 Vietsub - Phimhays ...