ĐÍCH TRƯỞNG NỮ [Bình Trắc Khách] – CHƯƠNG 1 | Phụng Vũ
Có thể bạn quan tâm
Chương 1: Ngô Việt Thẩm, tháng bảy trầm(1).
Dường như vẫn còn tại năm Chính Chiêu thứ ba, nghe tiếng trẻ con lanh lảnh hát đồng dao: Ngô Việt Thẩm, tháng bảy trầm, vinh hoa phú như lục bình trôi…
Ngô Việt Thẩm, tháng bảy trầm, vinh hoa phú như lục bình trôi…
Lại một lần nữa Thẩm Ninh cả người sũng mồ hôi giật mình tỉnh giấc, vô thức kéo chăn, tiếng động khẽ đánh thức đại nha hoàn Thu Ca đang gác đêm.
“Tiểu Thư, ngài muốn đi tiểu đêm?” Giọng Thu Ca có chút ngái ngủ, nhưng động tác lại nhanh nhẹn thắp sáng ngọn nến trên giá, từng ngọn từng ngọn châm lửa khiến cả căn phòng vốn tối tăm chợt sáng sủa lên.
Đợi khi nương theo ánh sáng thấy rõ bàn tay mập mạp nhỏ bé, trái tim Thẩm Ninh còn đang kinh hoảng đập mới tỉnh táo lại. Đúng rồi, nàng nhớ, bàn tay nhỏ bé này nhắc nhở nàng, nàng bây giờ chỉ mới mười hai tuổi, nàng còn biết, hiện giờ cũng không phải Chính Chiêu năm thứ ba mà là tháng ba năm Trường Thái thứ ba mươi lăm.
Tháng ba năm Trường Thái thứ ba mươi lăm, phụ thân Thẩm Tắc Kính được điều tới bộ Lại, nhậm chức Ti Lang Trung, quan cấp ngũ phẩm, cho nên cả nhà chuyển về kinh đô, đoàn tụ với tổ phụ Thẩm Hoa Thiện đương nhiệm Thượng Thư bộ Công, chính lúc con đường làm quan đương thịnh.
Thẩm thị lúc này, người trong gia tộc trải rộng khắp năm bắc, riêng Thẩm thị dòng chính đều đường quan rộng mở, sinh cơ bừng bừng, người đương thời đều gọi: Ngô Việt Thẩm.
Thượng thư bộ Công tam phẩm Thẩm Hoa Thiện, Hàng Châu Thứ Sử tứ phẩm Thẩm Khai Thiện, Khảo Công Ti Lang Trung tòng ngũ phẩm Thẩm Tắc Kính, Dự Châu Quả Nghị Đô Úy tòng lục phẩm Thẩm Tắc Tư, Huyện Lệnh Tân Nam tòng lục phẩm Thẩm Tắc Hành.
Còn có thất phẩm Thẩm Tắc Cao, Thẩm Tắc Nho…
Ai mà ngờ được, Ngô Việt Thẩm Thị quang vinh hưng thịnh như vậy, được xưng đại tộc trăm năm như vậy, mười ba năm sau lại bị xét nhà diệt tộc?
Thẩm Thị khi đó, trừ hiển hách hơn bây giờ, trừ “Nhất Thiện tam Tắc thất Dư(2)” còn xuất ra một vị được ban phong hào Hiểu Duệ – Thẩm Hoàng Hậu Thẩm Ninh.
Thế thì đã sao?
Thẩm Ninh vĩnh viễn nhớ kỹ tháng bảy năm Chính Chiêu thứ ba ấy, đó là ác mộng suốt đời nàng, dù có trọng sinh lại một đời, nàng cũng không quên đi được. Nàng khắc cốt ghi tâm tháng bảy ấy, nắng nóng như thiêu đốt hòa cùng bi hận, lăng trì nàng cả một đời, vĩnh viễn không thể giải thoát.
Ngày mười hai tháng bảy, đoạt Thẩm Hoa Thiện tước nhất đẳng Thừa Ân Công, đưa Đại Lý Tự, hạ ngục;
Ngày mười bốn tháng bảy, bãi Thẩm Tắc Kính chức Quan Sát Sử Lĩnh Nam Đạo, nguyên do không làm tròn trách nhiệm, hạ ngục;
Ngày mười lăm tháng bảy, bãi Thẩm Tắc Học chức Thứ Sử Hàng Châu, nguyên do không làm tròn trách nhiệm, hạ ngục;
Ngày mười tám tháng bảy, bách quan tố cáo bộ tộc Thẩm Thị trữ ngũ vạn tư binh, tội ngang mưu phản;
Ngày mười chín tháng bảy, bộ tộc Thẩm Thị nam đinh bất kể già trẻ toàn bộ ấn tội mưu phản, trảm.
Ngày hai mươi tháng bảy, phế hậu, chiếu lệnh: “Hoàng Hậu không con, lại dùng vu thuật, không thể vâng theo Thiên Mệnh. Cung nhân như thấy ưng cắt. Đã không có đức <Quan Sư(3)>, lại gây rối loạn hậu cung, không thể tha thứ. Nay ban sắc lệnh hỏi trách, lấy làm khuyên răn. Thu hồi Hoàng Hậu Ấn, bãi lui về ở tại Trường Xuân Cung.”
Đến tận đây, tám ngày ngắn ngủi, bộ tộc Thẩm Thị ngã nhào, giống như giọt sương sáng sớm, từ ngay về sau biến mất khỏi vương triều Đại Vĩnh.
Mà Thẩm Ninh, bắt đầu chuỗi ngày sống như địa ngục tại Trường Xuân Cung. Trường Xuân lãnh cung, đó là chỗ như thế nào?
Ngày ngày cơm thiu canh hẩm, cung điện bốn bề rách nát, gió lạnh quay cuồng rít, chỉ có chăn mỏng che thân, vô tận giễu cợt châm biếm. Thế nhưng nàng còn sống, lại còn sống mười bảy năm.
Cung nữ oán hận tại sao nàng còn chưa chết, mỗi ngày thì thầm bên tai nàng: Thẩm thị đều chết sạch rồi, tại sao ngươi còn không chết đi? Hại ta ngày nào cũng phải ở chỗ quỷ quái này hầu hạ ngươi, sao ngươi còn chưa chết?!
Thẩm thị đều chết sạch rồi, tại sao ngươi còn không chết? Tại sao ngươi còn không chết?
Sao ta có thể chết? Thẩm Ninh thì thào cười, chuông quốc tang còn chưa vang, làm sao nàng có thể chết? Ta muốn sống tới cùng, đấu mệnh với hắn, nhìn một cái, hắn lợi dụng Ngô Việt Thẩm Thị, đội ơn Ngô Việt Thẩm Thị mới ngồi lên đại bảo. Ta chỉ có thể tạm bợ sống, chỉ có thể nhìn thấy hắn chết, ta mới có thể xuống hoàng tuyền gặp thân nhân, gặp gia tộc, gặp con trai của ta, chỉ khi ấy ta mới có mặt mũi thấy bọn họ.
Đây đều là tội nghiệt của nàng a!
Vì nàng, gả cho hắn, trợ hắn leo lên đế vị, nàng là đích trưởng nữ Thẩm gia, lấy Thẩm gia trăm năm an ổn, lấy Thẩm gia nhân người người tài hoa vì một mình hắn mưu cầu, một người lại một người toàn tâm toàn ý vì hắn, giúp hắn đoạt tới đế vị chí tôn.
Tiên đế Trường Thái năm thứ ba mươi tám, Thượng Thư Bộ Công Thẩm Hoa Thiện hiến <Thái Bình Bát Sách>, trợ hắn lọt mắt xanh thánh thượng, giúp hắn nổi bật khỏi chúng hoàng tử;
Trường Thái năm thứ bốn mươi, Ti Thiên Thừa Thẩm Dư Nhạc bốc ra quẻ báo Khâm An Điện có đại hỏa, hắn nhân cơ hội cứu bài vị tổ tông trong biển lửa, cứ thế lấy một chữ “Hiếu” mà được sắc lập Thái Tử.
Trường Thái năm thứ bốn mươi hai, Lũng Hữu Vệ Tương Quân Thẩm Tắc Tư dẫn ba trăm binh, hộ hắn an toàn giữa loạn quân Bắc Cương, trúng tên bỏ mình;
Chính Chiêu năm đầu tiên, Quốc Tử Thiếu Giam Thẩm Tắc Nho soạn <Chính Chiêu Thực Lục>, tốt khoe xấu che vì hắn, giúp hắn kế vị danh chính ngôn thuận;
Chính Chiêu năm thứ hai, Quan Sát Sử Lĩnh Nam Đạo Thẩm Tắc Kính bình loạn Nam Man, đến tận đây, thời kỳ Chính Chiêu lại thêm một nét, một giai đoạn lịch sử hưng thịnh hoàng kim bắt đầu hiển lộ.
… Còn nhiều nữa.
Nhưng mà cuối cùng hắn trả ơn Thẩm gia là cái gì?
Tội mưu phản, diệt tộc xét nhà, Thẩm Thị cả đời tích đức, lại ở chỗ này để lại một vết bẩn vĩnh viễn không thể xóa nhòa. Một nhà tài đức, theo Long công lớn, tại sao lại bị diệt sạch không còn vết tích?
Thẩm Thị sai chỗ nào? Công cao chấn chủ? Đều không phải, Thẩm Thị sai ở nàng a.
Nữ nhân kia xuất hiện, dung mạo kinh người, hồng nhan tuyệt thế, bởi vì Thẩm Ninh chắn trước mặt cho nên mới trở thành xương khô để dọn chỗ cho cô ta, thế mới có Trầm Thị diệt tộc họa, ngay cả đứa con trai chín tháng trong bụng nàng cũng bị hắn đổ một bát thuốc, cứ thế sống sờ sờ chảy ra.
Nàng phảng phất như còn nhớ rõ, lúc nàng còn đang kêu rên van xin hắn bỏ qua, hắn lại ôm nữ nhân kia lạnh lùng nhìn nàng, miệng phun một câu tru tâm như vậy: Thẩm gia mưu phản phản quốc, ta sợ hắn sinh ra lại ngày ngày thù hận ngươi xuất thân từ Thẩm gia.
Nữ nhân kia cười tới quyến rũ vô cùng, đẹp đến trời đất ảm đạm, nhưng lại thành dạ xoa ác quỷ trong mắt nàng.
Đúng rồi, nàng xuất thân Thẩm gia, Thẩm Thị diệt môn, lỗi ở nàng, Thẩm Thị đích trưởng nữ Thẩm Ninh!
Đây là kết cục của Thẩm Thị. Chỉ là nàng không hiểu, rõ ràng một giây trước nàng còn co rúm ở Trường Xuân lãnh cung đếm từng ngày qua đợi chuông quốc tang vang lên, thế nào vừa tỉnh lại đã trở về Trường Thái năm thứ ba mươi lăm?
Chung quy nàng còn chưa nghe được tiếng chuông quốc tang, nhưng nàng lại sống lại năm mười hai tuổi, sống lại ở khi mọi thứ còn chưa bắt đầu.
Hay là ông trời cũng không nhìn được? Cho ta sống lại một lần, cho ta một cơ hội chuộc tội với tộc nhân mà ta hổ thẹn cả một đời? Cho ta một cơ hội sửa sai với những người mà kiếp trước ta đã phạm lỗi lầm?
Hahaha, Thẩm Ninh cười như không, người đó, ngày sau là Chính Chiêu Đế, hiện giờ là ngũ hoàng tử Thượng Quan Trường Trì, diệt tộc ta, giết con ta, cơn hận thù cuồng nộ này, ngươi chịu được chứ?!
Một đời này, ta tất khiến ngươi không thể sờ tới vị trí cao cao tại thượng kia, một đời này, ta nhất định khiến bài đồng dao kia không cách nào vang lên, một đời này, ta phải chôn chặt gốc rễ vinh hoa phú quý tại Thẩm gia này…
“Tiểu thư, tiểu thư, ngài làm sao vậy?” Giọng nói pha phần lo lắng của Thu Ca gọi tỉnh thần trí Thẩm Ninh, nàng hít một hơi thật sâu, quay đầu nhìn nha hoàn của chính mình, lập tức nhẹ nhàng cười: “Ta không sao, ngủ mơ thấy một giấc mơ không tốt đẹp gì thôi.”
Đúng vậy, một giấc mộng lớn, kiếp trước kiếp này.
“Tiểu thư, chắc là tại vì ban ngày nghe vú Liễu kể chuyện bị sợ hãi, cho nên đi ngủ mới gặp ác mộng đó, vú Liễu cũng thật là, tiểu thư còn nhỏ như vậy, kể những chuyện như thế làm gì, thật là…” Thu Ca vừa di dời giá nến vừa nhỏ giọng lầu bầu.
Thẩm Ninh nghe Thu Ca cằn nhằn, nhìn khuôn mặt nàng non nớt chải búi tóc đôi, cố gắng tưởng tượng ra bóng dáng vị Thu Ca cô cô trang nghiêm tại Khôn Ninh Cung mười ba năm sau. Thật ra Thu Ca chỉ lớn hơn nàng ba tuổi, nhưng lại chỉ sống hai mươi bảy tuổi mà thôi, đêm hôm đó Khôn Ninh Cung loạn, nàng cùng Xuân Thi, Hạ Từ, Đông Phú, lấy tội “Yêu hậu vu cổ” mà chết thảm dưới gậy gộc, giao lại cho Thẩm Ninh chỉ còn một đống máu thịt nát bấy.
Còn Thu Ca lúc bây giờ cũng chỉ vừa mười bốn, đang thì tươi đẹp, vì một chuyện nho nhỏ của vú Liễu mà cằn nhằn liên miên non nửa đêm.
Vú Liễu, vú nuôi của Thẩm Ninh, tuy có công nuôi nấng nhưng lại không cậy công lên mặt, trái lại rất thích kể chuyện truyền thuyết cho đám nha hoàn, tính tình ôn hòa, rất được bọn tiểu nha hoàn yêu mến. Một ngày trước, vú Liễu kể chuyện Tôn Khác và Viên thị, kể tới đoạn Viên thị quăng bút xuống đất, vĩnh việt chồng con rồi hóa thành một con vượn già bỏ về núi, bọn nha hoàn thét chói tai một trận.
Thẩm Ninh cũng không ngoại lệ, nàng vừa vặn nghe được đoạn đó, Thu Ca nói đáng sợ, chính nàng cũng cảm thấy như vậy.
Không bằng rời xa đồng bạn mà về lại núi, cười một tiếng dài rồi sống yên bình giữa mây mù sơn lâm.
Hình ảnh này, đã bao nhiêu năm rồi không thấy? Làm lúc ăn cơm thiu canh hẩm ở Trường Xuân lãnh cung nhớ lại một màn này, nàng chỉ thấy vui vẻ, đây là chút an ủi hiếm hoi giữa cuộc sống đau khổ của nàng.
Chuyện vui vẻ như vậy mà năm đó lại sợ hãi, thực sự trẻ con, hahaha.
Thu Ca, đời này ta nhất định bảo vệ các ngươi, nhất định không để các ngươi chết oan chết uổng.
Thẩm Ninh thầm nghĩ, chỉ có Thẩm Thị an toàn, các nàng mới an toàn. Điều ta muốn làm, là bảo vệ Thẩm Thị, thay đổi số phận Thẩm tộc.
“Tiểu thư, ngài ngủ thêm chút đi, hôm nay có tiệc rượu, có người nói có thể có người của hoàng gia tham dự nữa đó, tiểu thư nên dưỡng tinh thần thật tốt.” Thu Ca tiến tới sắp xếp lại chăn nệm giúp Thẩm Ninh, cực lực yêu cầu Thẩm Ninh phải ngủ thêm một giấc.
Tiệc? Đúng rồi, Để chúc mừng Thẩm Tắc Kính về kinh thăng chức, đồng thời chính thức tuyên bố một chi bên Thẩm Tắc Kính bước vào vòng chính trị tại kinh thành, cho nên Thẩm gia đặc biệt tổ chức một bữa tiệc tại nhà chính của Thẩm Thị tại đường Cảnh Thái, mời thông gia Thẩm tộc, thân bằng cố hữu, quan viên cùng triều, ngày tổ chức, chính là ngày này.
Thu Ca nói rằng có người nói, tức là còn chưa xác định, nhưng vì Thẩm Hoa Thiện đương nhiệm Thượng Thư Bộ Công, lại được thánh thượng ưu ái, bữa tiệc này đúng là thời cơ tốt để lộ mặt mượn sức, cho nên mới có chuyện chư vị hoàng tử cũng có ý tham gia tiệc rượu.
Bữa tiệc này đối với Thẩm gia mà nói có ý nghĩa vô cùng lớn. Một là vì biểu lộ thánh thượng quan tâm, hai vì tuyên bố việc của Thẩm Tắc Kính cho nên phải thật long trọng.
Thế nhưng với Thẩm Ninh, bữa tiệc này lại giống như màn dẫn dắt cho bất hạnh bắt đầu. Sau này những ngày sống tạm ở Trường Xuân lãnh cung, ngày ngày hồi tưởng lại, nàng chỉ biết bữa yến tiệc này bị kẻ hữu tâm lấy làm bè, nhị ca ruột thịt Thẩm Dư Hoành chẳng qua là miếng thịt đặt giữa bẫy rập, tác dụng chính là dụ dỗ Thẩm gia nhân rơi vào ván cờ.
Nếu không phải vậy, Thẩm gia luôn luôn thận trọng làm sao sẽ sa vào cuộc chiến tranh giành ngai vị, cuối cùng còn quyết định chọn sách lược đỡ hắn thượng vị để mưu cầu trăm năm an ổn.
Nếu không phải khéo như vậy, những hoàng tử khác không xuất hiện ở đây mà lại chỉ có một mình hắn, nguyên nhân, chuyện đó xảy ra chỉ có hắn được lợi lớn nhất, mà người của Thẩm gia đều vô tri vô giác.
Ngày hôm nay, bắt buộc phải ngăn chuyện đó phát sinh, nhưng mà phải làm thế nào mới có thể ngăn cản? Nếu người khác đã sớm bố cục ván cờ này, nàng phải làm thế nào mới có thể phá cục?
Giữa căn phòng tranh tốt tranh sáng, Thẩm Ninh còn đang đau khổ suy nghĩ, căn bản là không thể nào ngủ được, khiến Thu Ca ở bên sốt ruột tới mức bốc khói.
“Tiểu thư, giờ dần rồi, trời sắp sáng…” Thu Ca đi qua đi lại bên cạnh.
“Thu Ca, à, Thu Ca, có phải ngươi có một người đường huynh làm thủ vệ ở cửa sau đúng không?” Bỗng nhiên trong đầu Thẩm Ninh sáng ngời, vội vàng hỏi.
“Vâng, đúng vậy, huynh ấy không có chí tiến thủ nên mới phải canh cửa hậu…” Thu Ca bất đắc dĩ, lúng túng đáp lời.
“Không sao, không phải chuyện gì đâu, Thu Ca, ngươi lại đây, ngày mai ngươi đi tìm hắn, làm như vậy… Như vậy…”
Đôi mắt Thẩm Ninh đen láy, sáng quoắc bức người, giống như tia chớp lóe lên giữa tầng mây u ám nặng nề, vạch ra một tia sáng giữa bầu trời đen kịt.
————-
(1)Ngô Việt Thẩm, tháng bảy trầm: Theo mình hiểu thì Ngô Việt là tên địa danh một vùng, Thẩm là tên gia tộc. Khi 1 gia tộc được gọi ghép với tên địa danh thì điều đó chứng tỏ gia tộc đó rất được coi trọng, được đặt ngang hàng với vùng đất đó.
(2)Nhất Thiện tam Tắc thất Dư: Cách đặt tên trong gia đình. Ngắn gọn dễ hiểu là F1 tên có chữ Thiện, F2 tên có chữ Tắc, F3 tên có chữ Dư. Như vậy đếm sơ sơ thì riêng Thẩm gia đã có 11 vị quan lớn trong triều rồi.
(3)Đức <Quan Sư>: Nó hình như là 1 trong những đức tính mà Hoàng Hậu phải có. Giống như Công – Dung – Ngôn – Hạnh vậy.
Từ khóa » đích Trưởng Nữ Bình Trắc Khách
-
Đích Trưởng Nữ – Bình Trắc Khách | Phụng Vũ
-
Đích Trưởng Nữ - Chương 201: Ngày Thứ Ba Lại Mặt (hạ)
-
Convert » Đích Trưởng Nữ - Bình Trắc Khách - Hố Truyện
-
Đọc Truyện Đích Trưởng Nữ | Tieuquyen28
-
Đích Trưởng Nữ - Phần 2 - Wattpad
-
Tác Giả Bình Trắc Khách 平仄客 - Wiki Dịch Tiếng Hoa
-
Đích Trưởng Nữ - Wiki Dịch Tiếng Hoa
-
Đích Trưởng Nữ - Chương 153: Tố Cáo | SSTruyen
-
Truyện Đích Trưởng Nữ (Phần 1) - Heominhonn25 - ZingTruyen
-
Hội Nhiều Chữ - #REVIEW: TRƯỞNG ĐÍCH Tác Giả: Hoàn Nhĩ WR...
-
Đích Trưởng Nữ - Chương 139 Full Online - Gác Sách
-
Đích Trưởng Nữ Full | Tác Giả: Hạ Nhật Phấn Mạt - Truyện Plus
-
Đạo Quang – Wikipedia Tiếng Việt