Điều Em Cần Chỉ Là Một Vòng Tay ôm - Goodreads

Jump to ratings and reviewsWant to readBuy on AmazonRate this book

寂寞美學 #5

Điều em cần chỉ là một vòng tay ôm

Orange Tsao, Trịnh Thanh Hà (translator)

3.65Want to readBuy on AmazonRate this bookTừ Đài Bắc theo gia đình chuyển về một vùng quê nhỏ bé, nơi nhà hàng xóm đối diện thậm chí còn nuôi gà, Tiêu Vũ Huyên có nằm mơ cũng không ngờ mình sẽ đụng độ ngay hai oan gia trong ngày đầu tiên đi học.Tình bạn giữa hai cậu học sinh cá biệt Chính Ngạn, Khải Hiên và cô bé gày gò thuần khiết như mưa đã bắt đầu từ buổi nướng thịt bên bờ suối, rồi gắn kết hơn qua những lần kéo nhau lên núi ngắm cảnh đêm. Như chồi non, tình yêu chớm nở trong cơn mưa tuổi trẻ không lường trước được mây mù, khi tình cảm trong trẻo giữa những người bạn thân bị thứ cảm xúc khó tên xen vào, ai nấy đều bối rối.Là câu trả lời từ quá khứ cho Điều em cần chỉ là anh hối hận thôi sao?, Tào Quất Tử đã đem đến cho người đọc sự rung động dịu nhẹ của một vòng tay ôm sau những va vấp và hối hận của tuổi trẻ.

246 pages, Paperback

First published December 18, 2007

Book details & editionsLoading interface...Loading interface...

About the author

Profile Image for Orange Tsao.

Orange Tsao

16 books14 followers充滿冷調時尚的洗鍊感,是橘子的作品特色。宛如在雪夜裡高牆上輕巧遊走的黑貓,極靜態的對白後湧上的是令人內心翻騰的情緒起伏。橘子揚棄了千篇一律的美好童話,用她那纖細而又與眾不同的雙眼,仔細觀察著戀人間的微妙對峙,並將之轉化為有份量但又不失輕快的篇章。優秀的作家必然具備敏銳的觀察力,橘子,正是如此。

Ratings & Reviews

What do you think?Rate this bookWrite a Review

Friends & Following

Create a free account to discover what your friends think of this book!

Community Reviews

3.655 stars10 (19%)4 stars18 (35%)3 stars18 (35%)2 stars5 (9%)1 star0 (0%)Search review textFiltersTiếng ViệtDisplaying 1 - 4 of 4 reviewsProfile Image for Kana Junnie (Khanh).Kana Junnie (Khanh)246 reviews67 followersApril 15, 2018«Tình yêu của chúng tôi không cần người khác phải hiểu.»Lần đầu tiên mình đọc cuốn này là từ hai năm trước.Hồi đấy cãi nhau rất to với người yêu cũ, tâm trạng vô cùng tồi tệ, rối bời không biết rồi sẽ ra sao. Cãi nhau to chỉ vì những chuyện rất vớ vẩn, vì anh ấy cáu không được về Việt Nam gặp mình, vì mình cáu anh ấy không còn quan tâm mình như xưa. Thành ra lời qua tiếng lại đến nỗi mình chán chẳng buồn nói chuyện, tối đi chơi về chỉ một mình ngồi khóc không biết làm gì sai mà lại ra nông nỗi này. Lúc đấy vừa buồn không biết làm gì mà còn ốm cảm tưởng không có ai thương, thế là mình vác xác ra Nhã Nam ở Phạm Ngọc Thạch ngay gần nhà, đứng trong cái hiệu sách bé tẹo đấy phải gần tiếng đồng hồ cứ cầm hết quyển này lên lại đặt quyển khác xuống, chẳng biết bây giờ đọc gì để cho lòng bớt nặng nề. Ngó lên ngó xuống thế nào lại nhìn thấy «Điều em cần chỉ là một vòng tay ôm», bìa truyện đáng yêu mà tên truyện thì nói trúng lòng mình. Vậy là đứng thêm 15 phút suy nghĩ nữa thì quyết định trả tiền sách đi về. Hồi đấy đọc sách xong khóc ướt hết cả áo. Khóc cho nhân vật chính, khóc cho câu chuyện tình trong trẻo, khóc cho tình bạn quá đẹp, khóc cho cả chuyện mình và khóc cho cả anh. Thời điểm đấy, mình đọc sách bao lâu nay chưa thấy quyển nào làm mình buồn mà lại cảm tưởng như được thấu hiểu đến mức đấy. Người yêu cũ mình chẳng khác gì Tào Chính Ngạn, mặt mũi lạnh lùng chẳng hay nói mấy câu sến súa tình cảm, nhưng thật ra trong lòng vẫn rất quan tâm và thương mình. Hình bóng anh ấy và Tào Chính Ngạn cứ nhập nhằng với nhau, nhiều khi mình lại còn đoán xem Chính Ngạn có hành động y hệt như anh ấy sẽ làm không. Nói gì thì nói, hết hè năm ấy bọn mình chia tay nhau..Tự nhiên tối qua đọc xong hai quyển thriller mệt não đau đầu quá, quyết định sáng hôm nay sẽ đọc một quyển nào đấy nhẹ nhàng thay đổi không khí trước khi đi học lại sau kì nghỉ xuân. Lúc đầu mình định đọc «Cô gái năm ấy chúng ta cùng theo đuổi» (để mai bắt đầu đọc luôn), nhưng mà chẳng hiểu thế nào tự nhiên lại thấy quyển này trên giá sách, bao kỉ niệm từ lần cuối đọc lại tràn về, thế là quyết định cầm sách lên đọc lại. Lần này cũng chẳng khác là mấy, mình khóc ướt hết cả mặt lúc truyện chuẩn bị đến hồi kết. Mình cứ nghĩ mãi là hai năm rồi mình đọc lại thì cảm xúc không còn thế nữa, ấy thế mà mọi thứ vẫn cứ vẹn nguyên. Vẫn là thế, vẫn khóc cho tình bạn đẹp đẽ và tình yêu trong veo, vẫn là khóc vì thương các nhân vật, nhưng lần này không phải khóc cho mình hay là ai khác nữa. Đọc bao nhiêu sách đúng là đến bây giờ «Điều em cần là một vòng tay ôm» vẫn có một vị trí rất đặc biệt trong lòng mình mà vẫn chưa có quyển nào khác thay thế được. Truyện viết rất đơn giản dễ hiểu, văn phong rất đưa, tình tiết không quá gay cấn nhưng cũng chẳng nhàm chán, mọi thứ đi không quá nhanh nhưng cũng không chậm, tất cả mọi thứ cảm tưởng đều rất vừa, đọc vào không thể dứt ra được. Quyển này cũng không quá dày, mình ngồi ôm sách đọc một lèo từ quá trưa đến cuối buổi chiều là hết, đủ để mình không quên mất cảm xúc của chính bản thân mình sau khi đọc xong. Cho dù cả bìa lẫn tên truyện nghe đều hơi thiên hướng sến sẩm ngôn tình, nhưng nội dung thì hoàn toàn khác. Nếu bạn đang tìm cho mình một câu chuyện nào đấy nhẹ nhàng nhưng vẫn sống động và đầy cảm xúc thì đây, bạn không cần phải tìm đâu cho xa xôi nữa rồi.
    cried-my-eyes-outfavvietnamese
Profile Image for Haiiro.Haiiro258 reviews317 followersOctober 10, 2016Là fan của Nho Xanh, cũng có cảm tình với dòng văn lãng mạn thanh xuân xứ Đài nhờ Cửu Bả Đao và Thái Trí Hằng nên tôi cũng chả tính toán gì nhiều đã ôm cuốn này với Điều em cần chỉ là anh hối hận thôi sao? về ngâm cứu. Chài ai chả hiểu ai lại cần sự hối hận cơ chứ, tôi thì thấy hối hận dần rồi đây.Không biết ông Quất lôi đâu ra cái kiểu viết giật cục như bị liên hoàn nấc như thế, đọc mà bực bội. Ông ấy viết kiểu:"Cuốn sách này dở ngoài sự mong đợi.Ngoài sự mong đợi.Dở."Hoặc:"Nó làm tôi thất vọng quá.Thất vọng.Tôi."Có lẽ ông cho rằng không nhấn mạnh và lặp đi lặp lại thì thanh xuân không đủ nẫu ruột, hoặc người đọc không đủ đĩnh ngộ để hiểu được chuyện gì đang xảy ra chăng? Tôi đồ rằng nếu tác giả uống đủ 7 ngụm nước rồi quay trở lại cách viết bình thường, tém tém bớt dấu câu và biện pháp tu từ điệp ngữ không cần thiết lại, thì cuốn sách phải mỏng đi được độ 1/4 và sẽ bớt giống teenfic hoặc truyện lãng mạn của các giả trẻ nhan nhản trên các diễn đàn mạng đi nhiều.Nếu Cửu Bả Đao luôn tạo được cho tôi ấn tượng chân thật về các câu chuyện được anh ta chắp bút dù tôi biết phần nhiều chúng là sản phẩm hư cấu, thì ấn tượng về Điều em cần chỉ là một vòng tay ôm của Tào Quất Tử hầu như là sự khiên cưỡng. Cách viết gây cho tôi nhiều sự khó chịu kia có lẽ cũng phần nào ảnh hưởng đến việc tôi tiếp nhận nội dung. Đây là một câu chuyện với những tình tiết quá ư bình thường, nhưng đó chưa phải vấn đề lớn bằng việc nó bị tác giả bằng cách này cách khác (tỉ dụ như cứ phải gán bằng được tên hoặc lời mấy bài hát tình yêu của Tôn Yến Tư vào cho hợp ngữ cảnh), cứ bắt phải khoác lên vẻ ngoài u ám truyền thống của thanh xuân từ đầu chí cuối. Quá gượng ép, giống như bắt bạn phải mặc áo bông chờ mùa đông từ tận mùa hè vậy.Có chuyện này thì thật kì quái: truyện được viết ở ngôi thứ nhất cho cả nam nữ chính tha hồ bộc lộ nội tâm nhưng tính cách của họ không hề tạo được cá tính và đường nét rõ ràng, còn không bằng nam phụ Tiêu Khải Hiên. Tào Chính Ngạn và Tiêu Vũ Huyên cứ như là phiên bản khác giới tính của nhau ấy, chả thú vị gì cả.Ngoài ra, cái này nói cho đúng phải là bức xúc, các anh chị dịch giả làm ơn đừng có lôi ngôn ngữ mạng vào văn học được không. "Gấu" là gì, "trẩu" là gì cơ ạ -_-Một bọc thất vọng lớn lao :'( Không dám hi vọng nhiều ở Điều em cần chỉ là anh hối hận thôi sao? nữa. Chỉ mong cách viết kia đừng có lặp lại để tôi được yên ổn mà trải nghiệm thanh xuân.Profile Image for Quynhjulie.Quynhjulie104 reviews44 followersNovember 1, 2018Chúng ta không có duyên.
    that-day
Profile Image for Nguyên Nguyên.Nguyên Nguyên78 reviews14 followersDecember 2, 2016Truyện thanh xuân nào cũng làm cho mình thấy tiếc nuối, may sao có truyện này kết đẹp. Lúc đầu đọc giọng văn cứ giật giật hơi mệt, nhưng vào rồi thì lại cảm thấy bình thường, quen luôn.Có những năm tháng, có những con người, đi qua nhau mà chẳng nhận ra.Biết bao nhiêu thứ cứ giữ lại trong lòng, biết bao nhiêu câu chẳng thể nói ra, biết bao điều chẳng nhận ra. Rồi cứ thế tuổi trẻ luôn là cái gì đó bị bỏ lỡ, đầy hoài niệm và tiếc nuối.Mình rất thích Tiêu Khải Hiên, cậu nhóc tưởng bốc đồng mà tinh tế ấy. Thật sự.Những đứa trẻ trong câu chuyện, mang những tình cảm khác nhau, trong đó tình cảm mà Tiêu Khải Hiên dành cho Tiểu Vũ và Tào Chính Ngạn là tình cảm đẹp nhất. Cho đi không vụ lợi không tính toán, dù nhận đau lòng về mình, cũng tiếp tục nguyên vẹn tình cảm.Bạn bè như thế, liệu tìm được bao nhiêu người.Có nổi loạn, có hiểu lầm, có cãi vã, ừ đó là tuổi trẻ."Chịu thôi, tuổi trẻ mà""Điên cuồng muốn chứng minh tuổi trẻ chứ gì""Đúng vậy, kết quả lại chỉ chứng minh chúng ta thực sự đã từng trẻ"Ừ, ít ra thì cũng đã từng trẻ, đã từng mang bao nhiêu cảm xúc hồi ức và kỷ niệm.Chẳng biết mọi người thấy kết thúc sao, mình lại thấy chẳng phải Tiểu Vũ lại đến gặp Tiểu Ngạn rồi sao, chẳng thắc mắc tại sao cô ấy chết rồi mà, chẳng gì, tác giả đã muốn thế, tất nhiên sẽ có quá trình. Kết thúc như vậy không phải là tuyệt lắm rồi sao. Mình thích truyện này. :)Displaying 1 - 4 of 4 reviews

Join the discussion

Adda quoteStarta discussionAska question

Can't find what you're looking for?

Get help and learn more about the design.Help center

Từ khóa » điều Em Cần Chỉ Là Một Vòng Tay ôm