ĐIẾU THUỐC TÀN - Cái Kết đột Ngột - Wattpad
Có thể bạn quan tâm
Tập 20: Cái kết đột ngột
Những cuốn sách im lặng bọn chúng như đang gấp cuốn sách lại tưởng niệm những cuốn sách đã ra đi.
Những bóng đen từ những cuốn sách, những cuốn sách mờ mở hiện ra những con chữ. "Người hầu" "quản gia" "thủ thư"...
Mọi thứ ồn ào cho tới khi lửa cháy thành tro tàn, căn phòng trở nên dừng lại, những cáu bóng đen biến mất. Dưới sàn nhà đầy ắp những bộ xương trắng bốc lên những mùi hôi thôi.
Những kẻ trung thành đã chết.
Chỉ có bịp bớm là chưa hiện nguyên hình, hắn gập mở liên tục như đang cố thể hiện thứ gì đó.
"Tôi chẳng phải là ai... Nhưng tôi là cái gì..."
Hắn hừ hừ như ngâm một điệu ca. Trong căn phòng trống trãi chỉ còn tồn tại mỗi mình hắn.
Trầm Đạo thấy vậy thì rất tò mò, cậu đến gần cuốn sách bịp bỡm, cười nói:
"Tôi muốn mở anh"
Đây là một mệnh lệnh, chứ không phải là một lời trưng cầu.
"Cậu ngày xưa dễ thương lắm. Rất đáng yêu. Từ ngày đó"
Bịp bỡm bắt đầu kể chỉ là câu câu ngắt quãng dường như không liên kết với nhau.
Bịp bỡm bỗng cười xòa, những tiếng cười khanh khách. Hắn ta đột nhiên hỏi:
"Cậu có biết tôi là do ai viết không?"
Trầm Đạo lạnh lùng đáp lại:
"Tôi chỉ cần xem phần tác giả là được"
Cuốn sách bịp bỡm vẫn cứ cười, hắn lại nói:
"Cậu biết không? Tôi là do cậu viết đấy"
Không hiểu vì sao? Trầm Đạo lại hỏi:
"Tôi hiện tại? Tôi quá khứ hay là tôi tương lai!"
Bịp bỡm bật cười khanh khách nhưng hắn không trả lời chỉ là hắn tự động mở sách ra hiện hữu trước cậu.
"Tôi là của cậu nên cậu hãy tự nhiên mà xem tôi"
Cuốn sách mở ra và hiện ra những con chữ.
[Nhật kí của Trầm Đạo]
[Ngày xx tháng yy, Tôi là con riêng của ngôi nhà này, mẹ của tôi là người thứ ba, và bà ta luôn mong muốn làm phu nhân, bà ta không xem tôi là con mà coi tôi là một con cờ. Nhờ có tôi bà ta mới bước vào căn biệt thự quý tộc này. Thế mà bà ta luôn không hài lòng và mắng tôi bần tiện khi tôi không cố thu hút sự chú ý của bố, lão bá tước.
Tôi không thích lão ta, ánh nhìn lão ta nhìn tôi rất hờ hững, nhưng tôi thích hai anh trai, chỉ là hai anh trai không hề thích tôi. Dĩ nhiên ai lại thích một đứa con riêng.
Nhưng tôi thực sự thích hai anh ấy, hai anh như thiên thần trong cuộc sống của tôi, ánh mắt rất sạch sẽ.
Nhưng tôi làm sao mà xứng với hai anh đây? Tôi liều mạng nhận lấy những giáo dục quý tộc học hỏi... tôi học rất nhiều cố gắng cười nhiều, tỏ ra đáng yêu... một ngày nọ chính tôi đều không nhận ra tôi. Tôi muốn lưu giữ tôi.Cho nên tôi quyết định viết nhật kí.]
[Ngày xx, tháng yy, Những ngày này rất bình thường tôi chơu rất vui vẻ, Viollin lại trốn để đi chơi với Cello, chỉ là tôi muốn ngăn cậu ấy. Bởi tôi biết Cello là người như thế nào, tôi ngửi được mùi đồng loại từ anh ta. Mùi của kẻ lừa đảo]
[Ngày xx, yy, không nghe lời tôi, Viollin đã chết]
Dần dần những trang nhật kí bị hoen chữ. Trầm Đọa vẫn cố đọc những từ sót lại.
[Lão đầu bếp bị giết, là anh trai giết, anh ấy muốn trả thù vì lão đầu bếp cấu kết với mẹ tôi mà giết mẹ anh ấy. Điều đó cũng dễ hiểu. Anh ấy giận lây sang cả tôi. Anh ấy muốn tôi anh thịt mẹ chính mình. Anh ấy chặt xác mẹ tôi ra. Rồi cho tôi ăn. Anh ấy nói, tôi ăn đi... nếu tôi ăn thì anh ấy sẽ yêu tôi như ban đầu]
Những chữ hình thành những dòng chữ đỏ trôi nổi, đằng sau như có tiếng bước chân.
Lộp cộp.
[Ngày xx, yy, tôi cho rằng anh tôi có bệnh, anh cả điên rồi, nhưng anh hai vẫn bảo vệ anh cả. Tôi nhìn thấy anh hai mua thuốc cho anh cả. Nhưng anh cả không hịu uống mà đưa cho tôi. Tôi không muốn uống! Thứ thuốc đó khiến đầu óc tôi luôn mơ hồ]
[Ngày xx, yy, ba tôi phát hiện tôi... ông ta.... ông ta...]
[Ngày xx tháng yy, tôi nên hận ai?]
[Ngày Xx tháng yy, anh trai muốn tôi, anh ấy muốn tôi, ánh mắt anh ấy thèm khát tôi, anh ấy rốt cuộc nhìn không được. Trở nên điên điên dại dại. Tôi sợ hãi chạy trốn. Anh ấy giam cầm tôi. Tôi nhất quyết không thể để cho anh ấy thấy cuốn nhật kí này. Nhất định không thể để cho anh ấy biết tôi còn tỉnh táo]
[Ngày xx tháng yy, anh hai không biết đã đi đâu, có lẽ đã bị giết, ai cũng đều bị giết, không còn ai có thể ngăn anh hai nữa. Cả căn nhà đã bị anh hai ếm lời nguyền. Anh hai muốn nhốt tôi ở đây mãi mãi ngay cả đến lúc chết cũng chỉ có thể ở bên anh]
[Ngày xx,Điên rồi... đều điên cả rồi. Anh hai đang mài dao... ở nơi này ngoài tôi ra chỉ còn anh ấy... anh ấy muốn giết tôi sao?]
Đọc tới đây những chữ tựa như tổi lơ lưng, cuốn sách như bừng cháy. Mà tất cả những chữ còn lại như ào vào đầu cậu. Những mảnh ghép rời rạc như đập vào đầu cậu..AAAA!
Ở mảnh ký ức này, ở những lúc về sau, anh hai quay lại giúp cậu bỏ trốn. Nắm tay cậu trốn khỏi,chỉ là anh cả ở đằng sau đuổi giết.
Từng mảnh ký ức rời rạc. Thanh âm hỗn độn.
Đùng.
Anh hai bị anh cả nả một phát đạn vào chân, té ngã nhào. Gương mặt anh tái bệt. Yếu ớt nói với cậu:
"Em đi đi... đừng lo cho anh... anh ấy là anh ruột của anh... anh ấy sẽ không giết anh đâu"
"Không! Em không thể bỏ anh lại, anh ấy đã điên rồi! Anh ấy sẽ không tha cho anh!"
Trầm Đạo nghẹn ngào từng giọt nước mắt tóc tách rơi xuống sàn. Anh hai vuốt má cậu, máu phộc sa từng miếng lắc đầu. Tiếng chân anh hai ngày càng rình rập ngay đằng sau.
Anh hai má vuốt lấy cậu, đột nhiên hôn phớt lên khe khẽ nóu:
"Trầm Đạo... em đi đi... tôi yêu em nhiều lắm!"
Rồi hắn đẩy cậu ra ngoài cửa, bước chân cậu liangj choạng ngã sấp xuống đất.
Cánh cỗng đã nhanh chóng khép lại..Rầm!
Một tiếng.
Dường như... như pháo hoa tung bay.
Dường như nghe thanh âm đau đó.
"Tôi sẽ không cho bất kì ia, làm phiền đến hạnh phúc của em"
Nước mắt Trầm Đạo chảy dài. Đau lòng tới nỗi chỉ có nước mắt rơi. Ôm thật chặt trái tim. Khóc không thành lời.
Anh trai...
Mưa dội xuống.
...
Ký ức kết thúc. Trầm Đạo đã nhớ ra, cậu ôm lấy đầu.
Gió bay lất phất giữa không gian lặng tĩnh.
Phất qua những trang chữ in đỏ.
GIẾT! GIẾT KẺ CẦN GIẾT!
Trầm Đạo đôi mắt dần dần biến đỏ, trong đó có thù hận.
Cậu đứng dậy. Chậm rãi đi.
Cậu đã biết kẻ mình cần giết. Cậu đã biết cách chấm dứt lời nguyền.
Cậu đi tới, chậm rãi.
Bước chân như kẻ tàn bạo đã từng đi. Trên tay cầm chiếc lưỡi liềm cũ kỹ.
Thật chậm rãi.
Cậu đi tới nơi ngườu con trai ngôi trong góc, Trịnh Tịnh Thâm. Hắn ôm lấy bụng với đôi cánh cụt và mỉm cười thật vô hại. Đôi môi nhợt nhạt ánh mắt yếu ớt:
À... đây là lựa chọn của em sao? Em đến để giết tôi sao?"
Trầm Đạo không đáp lại, vung lưỡi riều lên. Một lưỡi liềm vung xuống.
Phựt.
Đầu rơi xuống đất máu bắn lên mặt.
Cáu đầu lăn lông lốc mắt nhắm lại.
"Hóa ra đây là kết cụ mà em lựa chọn"
Trong ngôi nhà...
Bỗng nhiên hiện ra những tiếng gào thét, tiếng vỗ tay.
Và cái rèm như kéo lại.
[Cái kết cho sự bi kịch]
[Cái kết cho sự sai lầm]
[BAD END]
[BẠN ĐÃ GIẾT NHẦM NGƯỜI]
Người đàn ông cầm nến, Trình Tịnh Dương bước đến kéo rèm.
Cầm lên chiếc hộp nhiệm màu kia. Hộp nhiêm màu dường như trở nên trầm mặc trước cái kết.
[Thần tối cao không vui trước cái kết này]
Trình Tịnh Dương mỉm cười ánh mắt thăm thẳm.
Bẻ xuống một nửa cây nến, làm vật hiến tế. Khe khẽ nói:
"Như vậy liền bắt đầu lại một lần đi, cho em ấy thêm một cơ hội"
[Đến khi nào?]
"Đến khi... có một cái kết như mong muốn..."
Từ khóa » điếu Thuốc Tàn Wattpad
-
điếu Thuốc Tàn. - Manjiro - Wattpad
-
Hyunseungin | điếu Thuốc Tàn - Bần - Wattpad
-
(Countryhumans) Điếu Thuốc Tàn - Dalia - Wattpad
-
Hyunseungin | điếu Thuốc Tàn - Bần - Wattpad
-
ĐIẾU THUỐC TÀN - điếu Thuốc 5 - Wattpad
-
Hyunseungin | điếu Thuốc Tàn - Bần - Wattpad
-
Đôi Ba Vần Thơ - Điếu Thuốc Tàn - Wattpad
-
[MinYoon] Dâu Tây Và Những Điếu Thuốc Tàn - Serena - Wattpad
-
[BSD] (Dazai X Oc) Điếu Thuốc Tàn!.... - Chap1 - Wattpad
-
Hyunseungin | điếu Thuốc Tàn - Oneshot - Wattpad
-
(Countryhumans) Điếu Thuốc Tàn - Chương 2: - Wattpad
-
[BSD] (Dazai X Oc) Điếu Thuốc Tàn!.... - Chap2 - Wattpad
-
Namseok| Hôn Một Điếu Thuốc Tàn [BETA] - #1 - Wattpad
-
Fanfic | HQ | Full | SakuKomo | Tàn Thuốc. - Wattpad