[ĐN Băng Cửu] Hợp Đoản - Đoản 1: Nhập Mộng - Wattpad

Tiếng lá trúc cọ vào nhau rì rào liên tục. Gió thổi, nhẹ nhàng, êm ái, mang theo mùi lá trúc thanh thanh mát mát. Lạc Băng Hà từ từ mở mắt ra. Y ngạc nhiên nhìn khung cảnh trước mặt.

Thanh Tĩnh Phong?

Lạc Băng Hà nhận ra bản thân đang đứng trơ trọi giữa một rừng trúc xanh mướt. Nắng chiếu xuyên qua tán lá, phủ lên mặt đất. Lá trúc đong đưa dưới gió, quẫy đạp trong nắng, sáng lấp lánh, xinh đẹp lạ thường. Khung cảnh này đúng là Thanh Tĩnh Phong.

Sao ta lại ở đây?

Lạc Băng Hà nhìn ngó xung quanh. Ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Thanh Tĩnh Phong không phải đã bị y phá rồi sao? Sao có thể có chuyện còn vẹn nguyên không chút sức mẻ chứ?

Lạc Băng Hà càng nghĩ càng đau đầu. Y cảm thấy như mình đã quên đi điều gì đó. Một thứ rất quan trọng.

Y nhìn quanh một hồi, cuối cùng ánh mắt đọng lại trên một người. Người đó đang ngồi uống trà, tay cầm chiết phiến, thong thả phe phẩy. Tóc người đó dài đen, búi quan ngọc, thanh y tao nhã như trúc. Dung mạo thì tựa như thiên tiên hạ phàm, thanh thuần và thoát tục. Từng cử chỉ đều như sáng bừng lên, toát ra tiên khí động lòng người.

Lạc Băng Hà nhận ra hắn.

"Sư tôn?"

Lạc Băng Hà gọi trong vô thức. Thẩm Thanh Thu ở đằng kia nghe thấy cũng ngẩng đầu lên. Hắn nhìn Lạc Băng Hà một chốc, gương mặt tự nhiên rạng rỡ hơn. Hắn đóng chiết phiến, đặt nó lên bàn rồi đưa hay tay về phía Lạc Băng Hà, cười dịu dàng nói.

"Băng Hà, lại đây nào!"

Lạc Băng Hà có chút chấn kinh. Y vạn lần đều không ngờ Thẩm Thanh Thu sẽ có thể gọi mình như vậy. Chuyện mà ngay cả khi là trong mơ, Lạc Băng Hà cũng tuyệt đối không tin có thể xảy ra.

"Sư....tôn?" Lạc Băng Hà đề phòng lùi bước, chợt, y phát hiện ra một điều không đúng. Y nhìn lại chính mình, bản thân y hiện tại lại đang mặc đồng phục của Thanh Tĩnh Phong, cơ thể cũng teo lại thành thiếu niên mười bốn tuổi.

Chuyện này là sao? Không lẽ y đã quay về quá khứ?

Lạc Băng Hà hoang mang vô cùng. Y cố gắng nhớ nhưng kí ức trong y lộn xộn và hỗn loạn như những mảnh vỡ bị người ta xáo trộn. Hoàn toàn không phân biệt được gì cả.

"Sao thế?" Thẩm Thanh Thu ở đằng kia lại lên tiếng. Hắn nghiêng đầu nhìn y, đôi mắt dịu dàng động nắng xuân. "Băng Hà, ngươi thấy không khỏe sao? Mau lại đây vi sư xem cho ngươi!"

"Ta..." Lạc Băng Hà ngơ ngác nhìn hắn, cổ họng tắc nghẹn không nói được một lời. Đây chính là điều mong ước suốt nhũng năm tháng thiếu niên. Y đã ao ước sư tôn mình sẽ chú ý tới mình một chút. Y rất muốn. Giờ đây nó đã thành hiện thực, nhưng y lại không dám tin tưởng vào điều này.

"Băng Hà!" Thẩm Thanh Thu lại gọi lần nữa. Thanh âm hắn vừa trầm vừa ấm, đong đầy ôn nhu. "Lại đây với vi sư nào!"

Lạc Băng Hà nhìn vào đôi mắt đen láy đong đầy nắng ấm của Thẩm Thanh Thu. Y vô thức bước từng bước lại gần.

Nếu đã không hiểu, vậy tại sao phải nghĩ nhiều chứ?

Từ khóa » đn Băng Cửu