[ĐN] [Thiên Quan Tứ Phúc] Hoa Liên Sở Hướng Phi Mỹ - Lửa Rừng [H]

Edit: Nghi Phương

--------------------------------

Nguồn: 咯咯咯咯格格@lofter

Lửa rừng thiêu bất tận, một đêm xuân phong thổi lại sinh.

Sông xanh nước biếc, chim bay én lượn. Hạt nắng vàng ươm rơi xuống bên sườn mặt Hoa Thành, phác hoạ ra dung nhan cương nghị mà tuấn mỹ.

Tạ Liên vừa lúc quay đầu nhìn, Hoa Thành liền hướng hắn tươi cười.

Vì phát ra từ nội tâm thoải mái thống khoái, mặt mày vui sướng cùng khóe miệng cong cong của hắn đều mang nét ôn nhu. Hoa Thành đứng ngược sáng, làm Tạ Liên cảm thấy cả người hắn như đều rạng rỡ, lấp lánh linh quanh.

Tức khắc trong lòng căng thẳng, Tạ Liên lại nhớ tới bộ dáng Hoa Thành ở ngay trước mắt y mà hóa thành ngàn vạn con bướm bạc. Tạ Liên theo bản năng duỗi tay, cầm lấy cánh tay thon dài mà lạnh lẽo kia.

Hoa Thành đầu tiên là sửng sốt, sau đó trên mặt ý cười càng sâu: "Ca ca, làm sao vậy?"

"Không... Không có việc gì......"

Tạ Liên vốn là làm theo bản năng, bị Hoa Thành vừa hỏi đột nhiên lại cảm thấy chính mình có hơi lỗ mãng, cũng e lệ lên, một bên quay đầu tránh đi đôi con ngươi sáng như sao của Hoa Thành, một bên lặng lẽ nắm chặt tay Hoa Thành, vừa nhìn xung quanh vừa đi về phía trước: "Ai? Nơi đó là cái gì?"

Mới vừa đi được hai bước, chưa kịp thu tay lại, một cỗ lực thật lớn đã kéo hắn ngã về phía sau, ngay sau đó liền rơi vào một cái ôm dày rộng, kiên cố mà ấm áp.

Tạ Liên ngẩng đầu nhìn lại, người kia cũng cúi đầu nhìn hắn.

"Ca ca." Hoa Thành cúi xuống hôn lên cái trán bóng loáng của Tạ Liên, "Đừng buông tay ta ra, có được không?"

"Được không" là ghé vào bên tai nói, thanh âm là cực thấp cực ôn nhu, lại dường như mang theo ma pháp nào đó khiến người ta không nghĩ ngợi mà muốn ngay lập tức đáp ứng.

Tạ Liên thuận theo tâm mình, trả lời: "Được."

"Ca ca vừa mới buông tay Tam Lang, làm nơi này của Tam Lang đau lắm." Hoa Thành chỉ chỉ ngực mình.

"Ca ca có thể an ủi ta không?"

Tạ Liên do dự một chút, vừa muốn mở miệng liền nhìn thấy Hoa Thành gục đầu xuống mà nói

"Quả nhiên qua một năm, ca ca đã coi ta như người xa lạ. Đã vậy thì, chỉ cần ca ca vui là tốt rồi." Lời nói là nói như vậy, tay lại nắm chặt như là không nguyện ý.

Nhưng mà Tạ Liên mới nghe đến "một năm" đã không thể nhịn được. Nhón mũi chân, duỗi tay ôm lấy cổ Hoa Thành kéo xuống, đôi môi mềm mại ở môi dưới Hoa Thành mà miết nhẹ một chút, liền nhanh chóng tách ra.

Hoa Thành lại không buông tha hắn, ôm người lại đuổi theo đôi môi kia, thành thành thật thật mà hôn sâu. Tạ Liên bị hắn khóa trong lồng ngực, lại sợ hãi hai người như thế sẽ bị người khác bắt gặp, duỗi tay đẩy không nổi người đang tác loạn trên người hắn, đành phải lấy đôi mắt khắp nơi loạn nhìn.

Từ khóa » Hoa Liên H