Đỏ By Nguyễn Dương Quỳnh - Goodreads

Jump to ratings and reviewsWant to readBuy on AmazonRate this bookĐỏ

Nguyễn Dương Quỳnh

3.26Want to readBuy on AmazonRate this book“Một mảnh nhỏ hình chữ nhật lắp kiếng trên mái ngói rọi ánh trăng xuống sàn nhà. Ông ta ngồi đó. Và thì thầm, những lời thì thầm lẫn tiếng cười khẽ, nghe lao xao như gió đêm thổi qua cỏ khô. Thì thầm với một đứa trẻ nào đó trong vòng tay mình. Một đứa trẻ thật bé, ‘bé như cái kẹo’. Đứa trẻ bí ẩn của căn phòng bên cạnh.Cuộc đối thoại ấy tôi không hiểu được một chữ, chỉ nghe được giai điệu. Mềm mại và lặng lẽ. Mềm mại và lặng lẽ như ánh trăng rơi trên da thịt đứa bé. Trắng tựa một giấc mộng. Tôi chẳng nhìn được rõ mặt, chỉ thấy bàn tay nhỏ bé lùa trong mái tóc hơi dài của người cha trẻ. Đứa bé đang nói gì đó rất nhanh bằng tiếng Trung. Cuộc đối thoại cứ tiếp diễn thế mà tôi chẳng thể nào hiểu được.Nhìn thấy họ qua khe cửa hẹp, nghe tiếng họ nói trong đêm, ngày hôm ấy và mãi sau này, tôi không thể không cảm thấy mình đang trộm mắt nhìn vào một cõi không dành cho mình.”

207 pages, Unknown Binding

First published December 1, 2012

Book details & editionsLoading interface...Loading interface...

About the author

Profile Image for Nguyễn Dương Quỳnh.

Nguyễn Dương Quỳnh

29 books17 followersNguyễn Dương Quỳnh tên thật là Nguyễn Dương Quỳnh Anh, sinh năm 1990 tại Quảng Nam. Tốt nghiệp cử nhân Product Design tại Đại học Kỹ thuật Nanyang, Singapore. Từng công tác tại đại học Bách Khoa một thời gian trước khi đến Kyoto, Nhật Bản để học tập và sinh sống.Là fan hâm mộ của Final Fantasy, Touhou Project, Nightwish và Hideaki Sorachi.

Ratings & Reviews

What do you think?Rate this bookWrite a Review

Friends & Following

Create a free account to discover what your friends think of this book!

Community Reviews

3.265 stars5 (8%)4 stars24 (41%)3 stars16 (27%)2 stars7 (12%)1 star6 (10%)Search review textFiltersDisplaying 1 - 17 of 17 reviewsProfile Image for Khue Dinh.Khue Dinh152 reviews240 followersApril 19, 2013Đỏ (Nguyễn Dương Quỳnh, Nhã Nam và NXB Lao Động) bắt đầu bằng sự bất lực với việc tìm kiếm một chỗ trọ “tôi không tìm được chỗ thuê nào rẻ hơn”. Rồi đột ngột, Đỏ kết thúc trong một bất lực tìm kiếm khác, dõi theo những cuộc đời “chẳng bao giờ cắt nhau qua nữa.” Cái còn lại của sự chia cách kia là một dư âm bền bỉ và rõ ràng.Dư âm trong Đỏ - truyện ngắn đầu tiên trong một Đỏ gồm hai truyện chính là sự yên lặng. Đó là cái yên lặng của không gian bên ngoài với dòng sông “không thấy bóng dáng đứa trẻ nào,” của không gian bên trong căn phòng mà “ánh trăng không lọt vào được.” Đó là cái lặng yên đáng sợ của “cánh rừng không có gió, mùa thu không có gió.” Và là sự bất động của lòng người, sự ý thức được một cái gì nhỏ bé nhưng chẳng phải dành cho mình: “tôi chợt nhận ra nó không nhìn tôi”, “ông ta không quay lại để thấy tôi vẫn đứng lặng bên cột đèn…”, “…tiếng nói ấy dịu dáng quá mức, thực buồn sao nó không dành cho tôi.”Đỏ xoay quanh mối quan hệ giữa một du học sinh Việt Nam với một người đàn ông Trung Hoa, một đứa bé - con của ông ta, và một sinh viên mỹ thuật bỏ học để trở thành thợ làm bánh mì. Nhân vật “tôi” của Đỏ không biết tiếng Hoa và sống một cách lặng lẽ trong khu phố người Hoa. Những nhân vật trong Đỏ không hoặc ít khi lên tiếng. Bằng cách này hay cách khác, họ cố hiểu nhau trong câm lặng. Không gian của Đỏ tràn ngập những phủ định, “không” màu, “không” có sự chuyển động, “không” hiểu và “không” thuộc về nhau. Chính những phủ định tưởng chừng như lỏng lẻo đó đã cố kết cuộc đời họ lại trong một nỗ lực phi ngôn ngữ. Sự thấu hiểu bị lệ thuộc vào cảm giác. Phóng chiếu theo đó, những nhân vật dường như đang đứng yên và quan sát lẫn nhau thay vì cố gắng đến với nhau. Mọi thứ khả dĩ trở về trạng thái bình lặng và tự nhiên như nó vốn có.Chúng ta thường đánh mất đi nhiều tự nhiên bằng việc lọc đi dữ kiện. Đứng trước cái mất mát tính ngây thơ tất yếu, hoặc ra ngoài vòng xoay, từ chối dữ kiện và trở thành một kẻ thờ ơ. Hoặc như Đỏ, va vấp và mòn mỏi, loay hoay không muốn đi đến tận cùng, và do đó giữ được những ngây thơ tưởng chừng như đã tiêu biến từ lâu. Như đứa trẻ trong Đỏ, từ chối những quả táo, hối tiếc, rồi bỗng chốc vui trở lại với một mảnh vỏ táo. Như trong Đỏ, có ai đó đã gọt biết bao nhiêu quả táo, chỉ để mùi táo lưu mãi trên tay.Đỏ có hai tuyến truyện. Một với thứ ngôn ngữ câm lặng đến dằn vặt (thông qua những hành động bất lực để bảo vệ đứa con của người cha). Một với sự loay hoay tuổi trẻ dường như đã đi đến hồi kết (xoay quanh câu chuyện của người thợ làm bánh mì). Nếu như tuyến truyện đầu là một cõi xa xăm để nhân vật tôi nhìn thấy tâm hồn mình trong những cách chia, thì tuyến truyện sau dường như lại là một đoạn kết có hậu. Bằng những trao đổi, nhân vật tôi, qua một hình ảnh mạnh dạn và lạ lùng khác (người thợ làm bánh), đã xóa đi lớp phông nền mờ nhạt của những ẩn ức nơi khu phố ngươi Hoa câm lặng. Đó không phải là một câu trả lời cho tất cả mọi chuyện. Đó có vẻ như, một sự sợ hãi đã đi đến giới hạn của nó, tìm cách thoát ra, bằng ngôn ngữ, bằng chuyện trò, bằng mùi bánh mì và những ngày mưa không dứt.Sự im lặng vẫn còn đó trong Đỏ. Nếu không có sự im lặng, thế giới của Đỏ hẳn đã vỡ nát ra thành trăm mảnh rời rạc bởi những cố gắng xóa nhòa khoảng cách. Chính những im lặng nhẹ nhàng và dằn vặt đó là mối dây ràng buộc giữa con người với con người. Bằng thứ im lặng điềm tĩnh, có chủ ý và rất kiên trì, Đỏ đã tìm thấy sự bình thản (dù không tuyệt đối) trước những xa rời, lạc lõng giữa cuộc đời. Và cố gắng cư xử để tâm hồn không dần khô cứng đi trong một thế giới thiếu vắng những thanh âm vang vọng nhưng vẫn mãi ồn ào, tất bật.Còn một truyện ngắn khác cũng xuất hiện trong tập này. Khác với Đỏ, đó là một Nước xốt cà chua có những quấn quít xinh xắn của tự thuật, đối thoại và rất nhiều âm nhạc. Nhưng khi câu chuyện đã im lặng một cách có chủ ý sâu đến vậy, việc thốt ra thành lời dễ đưa người đọc đến sự lạc lõng khó tránh được. Và thế, bạn đọc hẳn có quyền lờ đi một nửa của Đỏ, để giữ những câu văn khỏi bật thành lời, thành thanh âm, hay bất cứ điều gì khác.Profile Image for Mr B.Mr B223 reviews380 followersMarch 3, 2014 Dở!Tôi đọc từ 8h30 phút tối sau bữa cơm đến đúng 10h thì xong. Haizzz, đọc nhanh vì truyện này ít phải suy nghĩ, Đỏ thì ko nói làm gì, nó nông toèn, chẳng đâu vào đâu, một em sinh viên nghèo ở cạnh một ông người Hoa, chẳng nói chẳng rằng gì với nhau vì ko hiểu tiếng nhưng cùng yêu thương 1 đứa bé, kết thúc chẳng ra làm sao. cô 21 gọi người 26 là "ông ta" nghe nó cứ vô lý kiểu quái gì.Còn Nước Sốt Cà Chua khá hơn, lẽ ra nên để làm tên sách, câu khách hơn, ít ra truyện này còn có thắt mở, nhưng vẫn cứ nông toèn, nói chung mình ko thích truyện ngắn hơi ám mùi Trung Quốc, ví dụ là cái tên Vương Lệ Hoa, nghe ko vào việc. Rồi tên cô gái là Lâm, thì lúc có 1 lũ côn đồ ( chẳng hiểu từ nơi bỏ mẹ nào xuất hiện ) tự nhiên gọi con quỷ cái họ Lâm, rồi tên nhân vật Nam là Phong, thì cứ gọi là ông Trần, nghe chẳng khác quái trưởng phòng Park với phó phòng Chô trong phim Hàn Quốc. Và tại sao em Lâm lại được gọi là Đại TỶ?Có 1 cái rút ra được, nghe rất minh triết : "Người ta ko nói vì chẳng có người lắng nghe" được, cái này thì cùng quan điểm. Nhưng em gái cần đi nhiều, đọc nhiều hơn.TÔi ko có thói quen bỏ giữa chừng 1 cuốn sách nếu đã cầm lên đọc, nhưng chán, quyển này là vậy. Mất bố 1 tiếng rưỡi cuộc đời.Profile Image for Nam Tran.Nam Tran225 reviews28 followersMay 15, 2022Mình chấm cho Đỏ 5 sao và Nước xốt cà chua 1 sao, trung bình là 3 sao. Đáng nhẽ biên tập nên cắt luôn truyện Nước xốt đi thì cuốn sách sẽ trọn vẹn hơn nhiều vì Nước xốt là một truyện thực sự rất tệ: các nhân vật gồng gánh tỏ ra mình là người có "cá tính", "kỳ quặc" giống như tác giả mô tả nhưng thực ra thì khá tầm thường nhạt nhẽo, những mô tả về âm nhạc cho thấy tác giả còn quá trẻ con non nớt đi cùng những đoạn hội thoại dài thượt, lê thê, chán ngắt và thừa thãi. Khi biết tác giả viết truyện này khi mới học lớp 11 thì mình cũng hiểu và thông cảm hơn, lớp 11 viết được thế này là quá tốt rồi nhưng đấy chỉ là câu chuyện ngoài lề để biết thêm với nhau thôi chứ đánh giá vẫn cần phải khách quan đúng không ạ? Trái ngược với nước xốt thì Đỏ là truyện mình rất thích. Kết cấu truyện ngắn gọn, chặt chẽ hơn dù độ dài của 2 truyện là ngang nhau, nhân vật có chiều sâu và biến chuyển tâm lý rất hay, khung cảnh của truyện cũng được mô tả rất tốt. Các nhân vật không có tên, không có tuổi rõ ràng, bối cảnh cũng mơ hồ nhưng cái chơ vơ, lạc lõng, cô đơn thì hiển hiện, rõ nét, cái kết không rõ ràng nhưng ngay từ đầu người đọc đến với Đỏ cũng phải là để tìm một câu chuyện có đầu có kết. Ta lang thang vô định cùng với nhân vật chính, lạc lõng giữa thế giới toàn người xa lạ và khủng hoảng với những lựa chọn về tương lai. Một câu truyện tiêu biểu của người trẻ hiện đại. Profile Image for Han Le.Han Le51 reviews17 followersJune 21, 20131. đỏ gồm hai truyện: Đỏ và Nước Xốt Cà Chua. Cùng một tác giả Nguyễn Dương Quỳnh Anh nhưng dùng 2 tên khác nhau "Nguyễn Dương Quỳnh" và "Trần Nam Phong" Ai từng đọc ngôn tình, fanfiction và các dạng văn học tương tự thì vỗ tay rào rào trước tên tác giả và tên nhân vật. 2. Đỏ, truyện đầu tiên, cho tôi cảm giác kì lạ về giới tính của nhân vật tôi. Thoạt đầu tôi tưởng đó là nữ. Càng đọc càng chắc nịch nhận định. Tới một lần đọc đến đoạn nhân vật "tôi" gặp người bạn cũ, được gọi là "anh" mới thấy chưng hửng. Vậy mối quan hệ giữa người đàn ông Trung Quốc và nhân vật "tôi" thì sao? 3. http://quynhanh19.wordpress.com/2013/... Đọc blog tác giả có thêm nhiều cái vui mới :P4. Bạn K viết là "Và thế, bạn đọc hẳn có quyền lờ đi một nửa của Đỏ, để giữ những câu văn khỏi bật thành lời, thành thanh âm, hay bất cứ điều gì khác." Nhưng thực tế là tôi thích Nước Xốt Cà Chua rất nhiều. Vượt qua được lặng câm ở Đỏ, vượt qua được lặng câm của Thiên, của con mèo Cà Chua Cà Pháo chết tiệt, tôi ùa đến với In the Persian Market, với Tchaikovsky và nhảy từng bước nhịp chân thật đều như Lâm, như cô gái trung tính không nữ tính trong truyện. 5. Bạn có thể nghe Youth sau khi đọc xong cuốn sách. Nghĩ về cô ca sĩ chính trong Daughter (bằng tuổi tác giả QAnh) và sự trung tính nhẹ hều trong cuộc đờiCũng có thể đó là một gợi ý tồi :Phttp://youtu.be/2QT5eGHCJdEProfile Image for Minh.Minh11 reviewsJuly 25, 2018Phải nói là mình đã cố công đi tìm Đỏ ở một vài nơi nhưng không có nên đến tận cuối năm ngoái mình mới mua được. Mình đã đọc "Thị trấn của chúng ta" trước và gần như muốn bỏ cuộc với "Đỏ" vì cảm thấy chị Quỳnh còn thiếu quá nhiều thứ so với mong đợi. Nhưng rồi thiết nghĩ rằng những tác giả trẻ Việt Nam cần được ủng hộ, mình đã tiếp tục với Đỏ cũng như cái cách mình không ngừng nghỉ tìm những nhân tài trôi dạt trên mạng vậy.4 sao là dành cho "Đỏ", trừ một sao vì có "Nước Xốt Cà Chua". Theo chị Quỳnh thì "Đỏ" viết năm thứ nhất ĐH và "Nước Xốt Cà Chua" thì viết hồi lớp 11, một quãng đường dài nhường ấy đã thể hiện rất rõ ràng trong hai tác phẩm.Nói về "Đỏ" trước, đây là một tác phẩm khiến mình thật sự rung động. Có lẽ là cùng ngưỡng tuổi, cùng cái vấn đề gặp phải của tuổi-hai-mươi ấy cho nên mình cảm thấy nhân vật như bản sao của bản thân vậy. Tuổi hai mươi có rất nhiều cái bấp bênh, nhưng điều khiến mình và cả nhân vật tôi trong "Đỏ" ấy khổ sở nhất là sự cô đơn. Đó là một sự lạc lõng rất khó nói nên lời, nhưng đã được diễn đạt vô cùng toàn vẹn trong tác phẩm. Bắt đầu từ hoàn cảnh sống giữa những người Hoa nói tiếng Hoa, có một đôi lần nhân vật tôi muốn chạm vào thế giới của họ bằng nỗ lực học tiếng Hoa nhưng rồi nó cũng chẳng đi về đâu. Mình nghĩ nó giống như một phép ẩn dụ đầy thú vị về những người xung quanh chúng ta, đôi khi họ không có chung tiếng nói với chúng ta. Khung cảnh trong truyện đa phần khá trầm buồn lại càng khiến cho nhịp truyện chậm đi, một đôi lúc nó cũng trở nên sinh động nhưng rồi qua cái nhìn muộn phiền đầy tâm sự của nhân vật tôi, tất cả đều trở thành một màu xam xám uể oải. Không hẳn là nhân vật tôi không có bạn, cậu ta vẫn có bạn đấy chứ nhưng cái tình bạn ấy nó thật chẳng ra làm sao c��. Người ta thì nhiệt thành, còn cậu lại không đáp lại nổi sự nhiệt thành ấy. Mình còn nhớ mãi khi người bạn kia bảo cậu ta làm anh ấy buồn vì đã không nhờ anh ấy giúp đỡ những lúc cậu thiếu thốn, anh ấy đã xé toạc cái sự thật rằng cậu ngại phiền người khác ra và ném vào người cậu. Lúc ấy cậu chỉ còn biết im lặng trong áy náy, không có mảy may nào định thay đổi điều đó. Đó chính xác là lí do tại sao tuổi hai mươi lại lạc lõng đến thế, họ đi giữa cái làn ranh nói - không nói và rồi vì sợ phiền người khác, vì người ta cũng có những vấn đề, vì rồi họ cũng chẳng đưa ra được lời khuyên nào nên họ đã quay về cái thế giới của mình, nuốt vào tất thảy vấn đề của bản thân. Người đàn ông Trung Hoa lại gi��ng như một vệt sáng đột nhiên xuất hiện trong tuổi hai mươi của cậu ta. Mình không biết mấy bạn đọc khác thì cảm thấy thế nào, từ đầu mình đã biết nhân vật tôi là con trai và dù thế thì cũng phải thừa nhận người đàn ông đó có một sức hút lạ lùng đối với nhân vật tôi. Có lẽ là sự tương hợp kì lạ nào đó về mặt cảm xúc nữa mà cái này thì không lí giải được, nhưng ngoài ra thì có một lí do khác. Ngay từ đầu, sự xuất hiện của ông ấy đã khiến cho cậu ta an tâm, một sự sạch sẽ, an tĩnh, sẽ không hỏi cậu vồ vập dạo này thế nào, có vấn đề gì thế, tương lai cậu sẽ ra sao... Đủ gần, mà cũng đủ xa, đó là khoảng cách mà cậu ta cần từ một người khác.Có lẽ "Thị trấn của chúng ta" hơn "Đỏ" ở đúng một điểm là cái kết. Cũng không hẳn kết của "Đỏ" tệ nhưng nó quá dở dang mà không phải là sự gợi mở nhiều suy tưởng như những cái kết mở thông thường (ví dụ cái kết mở trong phim Three billboards outside Ebbing, Missouri chẳng hạn :) ). Tuy có vài chỗ lấn cấn nhưng mình thích chất văn của "Đỏ", nó hẳn là một sự thăng hoa đặc biệt của chị Quỳnh mà sẽ khó có lại lần nữa, một sự thăng hoa được chị bắt lấy đúng lúc. Chất văn rất tự nhiên, nhiều suy tưởng nhưng không bị gò ép vào tác phẩm như "Thị trấn của chúng ta" hay "Nước Xốt Cà Chua".Mình đã ước giá mà "Đỏ" được xuất bản độc lập, nó sẽ làm mình sẵn sàng rate 10/5 sao luôn ấy chứ :) Thôi nhưng mà dù sao nó cũng đã được nhập chung với người anh em "Nước Xốt Cà Chua" rồi.Ở "Nước Xốt Cà Chua", mọi thứ đều rất non nớt và thô cứng nhưng xét lại tuổi của chị khi viết thì có lẽ cũng không phải điểm đáng trách. Nó giống như một phiên bản thô của "Đỏ", cùng chung thông điệp nhưng lại bị nhồi nhét vào một cốt truyện vủn vụn, với dàn nhân vật Sao Hỏa và cả cách kể-tuốt-luốt-chỉ-sợ-người-chẳng-hiểu. Đầu tiên là nhân vật, mình biết là chị Quỳnh xây dựng theo kiểu tác phẩm nghệ thuật, nhân vật có hơi đặc biệt để truyền tải thông điệp. Tuy nhiên nói là đặc biệt, không lẽ ai cũng phải kì-dị-hết-biết thì mới có thể truyền tải sao? Mình không cảm nhận được sức sống của họ, bởi không cảm thấy đã bắt gặp họ ở đâu trong cuộc đời mình hoặc cũng không thấy bản thân mình ở trong họ. Lời thoại thì... y chang cái "Thị trấn của chúng ta", chắc chắn là nó không thực dụng chút nào. Còn cách kể thì cứ kể hết sạch bách ra như kiểu sợ người đọc không hiểu ý mình muốn nói là gì, thôi thì mình không lạm bàn vấn đề kĩ năng ở đây nhưng nó làm tác phẩm mất đi cái tính gợi mở. Hơn nữa để các nhân vật kể lể với nhau thì thật sự là không phù hợp với phong cách của chị.Tình tiết làm mình cảm giác không có sự kết nối chặt chẽ, lúc thì thiên về xây đắp tình cảm, lúc thì thiên về giải quyết những băn khoăn trong cuộc đời nhân vật tôi. Chúng không có sự đan xen tạo nên cảm giác hài hòa cho tác phẩm. Kết truyện thì giống "Đỏ" tức là nó dở dang, còn kém tính gợi mở hơn nhiều so với "Đỏ", dường như nó chỉ là một câu chuyện kể chưa xong chờ người kể nốt chứ không phải là một ác phẩm hoàn chỉnh.Tổng thể thì mình thích "Đỏ" rất nhiều cho nên mình sẽ rate 4 sao chứ không phải vì toàn bộ tuyển tập. Hãy đọc "Đỏ", dù là bạn đang hai mươi hay đã qua tuổi hai mươi, hãy đọc để tìm thấy một phần bản thân của mình.p/s: không biết vì sao chị ấy lại nghĩ ra cái tên sến sẩm như là Vương Lệ Hoa...Profile Image for Thuy-Huong.Thuy-Huong52 reviews81 followersAugust 3, 2015Bỏ cuộc, chính thức bỏ dở truyện thứ 2 của cuốn sách. 2* hoàn toàn dành cho Đỏ. Nếu thích truyện Đỏ bao nhiêu thì không thích Nước sốt cà chua chừng đó. Đã rất có gắng để không bỏ dở từ đọc lướt lướt đến mở đoạn cuối ra xem cũng không thể cứu vãn nổi.Không biết có bao nhiêu người đọc như mình. Đang từ không khí nhẹ nhàng, yên ắng như những câu truyện Nhật bản thì bước thẳng sang Nước sốt cà chua mà thấy ngơ ngác. Mình đã phải google xem có đúng là hai truyện ngắn cùng một tác giả không.Vượt qua rất nhiều điểm không thích để (gắng) đọc được xong 10 trang truyện thứ 2 (tức Nước sốt cà chua) nhưng rồi hết cái dằm này tới hạt sạn khác, ngẫm rằng thôi để chỗ thời gian này đọc một tác phẩm hứng thú phải tốt hơn không. Và bỏ. Như thứ truyện ngắn trên HHT (giai đoạn mới xuất hiện các từ teen, xì tin), cố tình rối rắm, phức tạp, sâu sắc, cá tính và êm ái cùng một lúc, hỗn tạp quá thành k nuốt nổi. Bỏ một câu chuyện mà chẳng có lấy chút tiếc nuối.Đỏ thì lại là một câu chuyện rất đáng đọc. Thật may vì Đỏ được in trước. Dù sao cũng ủng hộ một cây bút nữ rất trẻ trạc tuổi mình, lại không chuyên như Nguyễn Dương Quỳnh.
    of-my-ownvietnamese-authors
Profile Image for Clow.Clow48 reviews13 followersApril 3, 2015Tôi không thích cái cách mà mọi người rate truyện thấp như thế này. Thật sao? HAI sao trên NĂM sao? Ồ không, Đỏ xứng đáng hơn nhièu chứ. Bắt đầu từ Đỏ, cốt truyện khá ổn. Vâng, tôi thấy nó khá ổn đấy. V�� tôi cũng thích cái cách mà Quỳnh khắc họa rõ nét tính cách của từng nhân vật (khen thật lòng đấy *Cười*). Nhưng khi sang tới truyện thứ hai thì tôi lại hơi chùng xuống một chút. Nước sốt cà chua không tệ, ngược lại nó còn tốt hơn một số chuyện tôi đọc. Nhưng, vẫn là văn phong đấy, vẫn là cách viết ấy, tôi lại không thấy Quỳnh đâu cả. Nó hơi xa cách một chút *Ha Ha* Vậy còn cái tên hơi hướm trung quốc thì sao? Tôi không ngại những cái tên có hơi hướng trung quốc đâu, huống hồ "Nước sốt cà chua" còn mang văn phong Việt Nam 100% nữa chứ. Thiết nghĩ, chỉ cần văn phong không lậm Trung Quốc là được, còn cái tên có hơi giống TQ một chút cũng chả saoVà tóm lại, tôi sẽ cho đỏ 4 sao. Và 2 sao sao? Không đùa chứ? Các người điên à? "Đỏ xứng đáng được hơn thế nhiều".Ps: Tôi định cho 3 nhưng thôi *Ha Ha*, phải biết động viên các tác giả trẻ chứ ? Với lại Quỳnh viết như thế đã hay hơn tôi gấp trăm lần rồi.Profile Image for Emerline LA.Emerline LA184 reviews72 followersJuly 29, 2024Đây là cuốn sách khiến tôi đổi tên shelf "abandoned" thành "did not finish". Coi như "không thành công thì cũng thành nhân", ne?Tôi thích truyện thứ nhất, và có thể cho nó 4 sao bất chấp cái kết bỏ dở. Mà thực ra từ đầu đến cuối đây vốn là một câu chuyện dang dở, gợi thì nhiều mà mở chẳng bao nhiêu. Cốt truyện không quá chăm chút, thứ gây ấn tượng mạnh với tôi là câu chữ trong truyện và cảm giác nó gợi ra, là nỗi đơn độc quạnh quẽ như màn sương mịt lối. Người ta không hiểu được nhau nào phải chỉ vì ngôn ngữ khác biệt đâu.Nước sốt cà chua đặt ngay sau Đỏ, với một lối viết rất khác, và một không khí rất khác. Chỉ đọc vài trang tôi đã nhận ra mình sẽ không thích truyện ngắn này. Không, nó không dở, và tôi cũng không ghét nó. Chỉ là không thích thế thôi.Profile Image for Bito Dang.Bito Dang255 reviews26 followersApril 12, 2014Cảm giác đọc xong rất là vụng về, tản mác và không đi tới đâu. Truyện đầu tiên khá hơn vì dù sao rất có không khí. Nhưng kết thúc không phải là kiểu kết thúc mở mà như là một kết thúc bỏ dở, rất lan man. Còn truyện thứ 2 rất là chán, cố đọc cho hết nhưng chẳng bật được cái gì. Rất vụn. Ức chế và từng câu chuyện từng nhân vật chẳng giải quyết hay khắc hoạ được cái gì cả.Profile Image for HA.HA45 reviews27 followersFebruary 4, 2016"Đỏ" giống như một vở kịch câm. Bởi nằm ở trung tâm truyện là những giao tiếp gần như không lời giữa nhân vật chính người Việt và hai bố con người Hoa ở sát phòng trọ. Bất đồng ngôn ngữ, dè dặt trong giao tiếp vì những lý do khác nhau, và cũng không có lý do gì để trở nên thân thiết, họ xô vào cuộc đời nhau cũng chỉ như hai người lạ quệt vào nhau trên phố đông người. Thật ra cũng có một cái gì nhiều hơn như thế, nhưng không gọi được tên.Hạn chế giao tiếp bằng lời, thế mạnh của truyện là mô tả. Khung cảnh. Thời tiết. Nhiệt độ. Màu sắc. Mùi vị. Âm thanh. Quan sát và suy đoán của nhân vật tôi về những lời nói cô nghe được mà không hiểu gì, về những cử chỉ, hành động của những người cô nhìn thấy hay tiếp xúc. Thế nên tôi mới nói "Đỏ" giống như một vở kịch câm. Những âm thanh nhộn nhạo ở phố Tàu như chỉ làm nền cho những sự câm lặng.Trên cái nền yên lặng bề mặt ấy, nhân vật anh bạn học cũ xuất hiện như một dòng nước đột ngột rẽ qua, như một làn gió đột nhiên thốc tới. Là một người hướng ngoại xuất hiện bên cạnh câu chuyện xoay quanh những người hướng nội rụt rè, ít nói, nhân vật này như tạo ra một luồng khí sinh động cho truyện. Anh chủ động bắt chuyện, chủ động nói chuyện, và chủ động kể chuyện. Nghĩ gì là nói đó, không ngần ngại.Mối quan hệ quen biết mà không thân thiết giữa nhân vật tôi với người bạn học cũ như tạo thành một đường song song với mối dây lỏng lẻo tình cờ hình thành nên giữa cô và cặp cha con người Hoa. Hai đường song song ấy như soi vào nhau, phản chiếu lẫn nhau, và nhờ thế, nhân vật tôi đứng giữa hai dòng chảy cuộc đời có dịp được suy ngẫm về những liên hệ rất khó gọi tên giữa người với người. “Những âm thanh mà tai không nghe thấy”.Vì sao lại là màu đỏ?Trang 17 là nơi màu đỏ xuất hiện lần đầu tiên: "Bước xuyên qua những cửa hàng của người Hoa, lúc nào cũng nồng nồng một mùi gì rất khó tả, và đỏ rực đến nhức mắt."Màu đỏ ấy trước hết là tượng trưng cho khu phố người Hoa, là bối cảnh nơi câu chuyện chính diễn ra. Sau này tác giả cũng đôi lần nhắc lại. Sắc “đỏ rực đến nhức mắt” cũng khác đi một chút.Trang 49: "Đến lúc về, tôi bàng hoàng nhận ra những chiếc đèn lồng đỏ trên con phố quen thuộc. Người ta rộn ràng quá. Ai nấy đều bận rộn trang hoàng vì lẽ gì tôi không nghĩ ra nổi. Đến khi một người đàn ông vác thang qua mặt tôi la lớn một câu tiếng Hoa may mà tôi biết, tôi mới nhận ra Tết âm lịch đã gần kề."Trang 66: "Tôi rời khỏi con hẻm. Rời khỏi những bảng hiệu màu đỏ đã bị nước mưa quất cho bầm tím đi vì lạnh, tê tái trong mưa."Trang 75: "Phố buổi sớm khô lạnh như bức tranh thủy mặc. Những vệt băng rôn đỏ ở đâu rũ xuống, chói lòa, cô độc."Đặt trong tổng thể truyện, màu đỏ ấy như một cái chấm đỏ trên một nền xám, như một “nét cọ kỳ dị giữa một bức tranh tầm thường buồn tẻ”, như một câu chuyện bật lên giữa dòng đời không khi nào ngừng chảy. Không chỉ là màu của khu phố Tàu, đỏ còn là màu của chiếc ô giữa m���t nền mưa khi nhân vật tôi dừng chân bên tiệm bánh mì. Là con chuồn chuồn tết bằng chỉ đỏ trên tay đứa bé.Đỏ là sắc màu chấm phá trên một bức tranh buồn trầm lặng.Cần để ý rằng nhân vật tôi là một họa sĩ còn tác giả thì học chuyên ngành Product Design. "Đỏ" không chỉ giống một vở kịch câm, "Đỏ" còn giống như một bức tranh. Và như nhân vật tôi có tâm sự trong truyện: “Những bức tranh chân dung tôi ưa thích thường có màu nền rất tối. Gương mặt người sáng bừng trong bóng đêm, như ảo ảnh, như ta chỉ gặp nhau trong một khúc quanh ngắn ngủi, rồi tất cả đều biến mất.” "Đỏ" chính là giống như một bức tranh kiểu như thế.Ở một tầng cảm giác sâu hơn, đỏ còn là những cảm xúc thiết tha mà khó gọi tên được trước cuộc đời, mà đoạn viết sau như một khoảnh khắc người viết đã nắm bắt được chúng, cảm nhận được chúng theo cách riêng của mình – cách của một người viết văn. Đó là đoạn viết bừng cháy duy nhất trong truyện. Hư hư thực thực."Tôi mở mắt, nước mắt ứa ra vì quầng đỏ của một mặt trời đang lặn. Tiếng hát nào vang vọng âm âm giữa không thời gian. Một bản nhạc êm dịu và day dứt một nỗi buồn tiếc nuối.Tôi mở mắt ra và thấy tiếng ầm ầm ù ù đã nghe trong bóng đêm hóa thành tiếng con tàu đang lao đi vùn vụt giữa một hoàng hôn đỏ rực. Và trong khoang tàu chỉ có một mình tôi, đối mặt với không gì khác ngoài bầu trời chết ngoài khung kính.Tôi đứng dậy và chao đảo giữa khoang tàu càng lúc càng lao nhanh. Tôi gọi tên người khản cổ nhưng không ai đáp lại. Tôi lảo đảo lần bước khắp các khoang tàu giống hệt nhau nhưng chẳng có ai, chẳng có ai, ngoại trừ tôi và ánh sáng đỏ chảy giữa không gian. Khoang tàu bỗng trở nên nóng hừng hực như bị mặt trời thiêu đốt…Tôi thấy mình ngã xuống giữa khoang tàu lao đi vùn vụt… Màu đen ở đâu bỗng tràn tới, như tiếp sau ngọn lửa đỏ là bóng đêm của tàn tro."Thỉnh thoảng lại có một người bạn than phiền với tôi rằng chẳng thấy có quyển sách nào hay ở ngoài hiệu sách, nhất là sách của tác giả Việt. Những lúc như thế, tôi thường bảo, tôi không đọc nhiều nên không rõ, nhưng chắc là phải có chứ. Một vài bạn không chịu: bạn kể thử ra xem có quyển nào, tác giả nào mà bạn bảo là đọc được xem nào. Những lúc như thế, tôi thường hỏi, bạn đã đọc "Đỏ" của Nguyễn Dương Quỳnh chưa. Cuốn "Đỏ" ngoài "Đỏ" ra còn một truyện vừa nữa, dài hơn, là "Nước xốt cà chua", nhưng không hay bằng. Vả lại đó hình như cũng là truyện đầu tay của Nguyễn Dương Quỳnh, coi như đọc chơi cho biết thôi.
    female-authorsread-more-than-oncevietnamese-authors
Profile Image for Van Nguyen.Van Nguyen56 reviews68 followersMarch 23, 2014Đỏ là tập truyện vừa xinh xắn đầu tay của một tác giả trẻ sinh năm 1990, theo lời giới thiệu ở bìa sách. Thật tình tôi chẳng ưa màu đỏ chút nào, nhưng cách thiết kế bìa cũng như cách minh họa của cuốn sách khiến tôi cảm thấy thú vị và tò mò trước khi quyết định đọc lướt để mua nó. Và lần này tôi tin là mình đã không chọn lầm, bởi vì Đỏ là một bức chân dung chân thực về cuộc sống và trăn trở riêng của thanh niên ngày nay.
"Giữa con người mà con người vẫn cô đơn"
Đọc xong cuốn sách, đây là câu khiến tôi suy nghĩ nhiều nhất. Câu văn được trích ra từ câu chuyện thứ hai, Nước xốt cà chua, nhưng bản thân tôi cho rằng, nó đã khái quát tất cả tinh thần của cả tập truyện Đỏ. Câu chuyện thứ nhất trùng tên với cuốn sách, là sự đơn độc của một thanh niên xa xứ, sống giữa những người xa lạ, nói một thứ tiếng mà anh ta không hiểu, cũng không muốn hiểu. Thế nhưng, niềm khao khát nội tại của anh vẫn muốn hòa nhập với những người xung quanh, dù chỉ một chút. Anh ta rất mâu thuẫn, một nửa luôn luôn cư xử một cách xa lạ, khách sáo, nhưng nửa còn lại vẫn muốn quan tâm tới hàng xóm, bạn bè. Cả câu chuyện day dứt đến lạ lùng, mà nhân vật lúc nào cũng chơi vơi trong tình cảm, lúc nào cũng đi tìm một sự gắn kết. Một nỗi cô đơn hiển hiện nhưng lại vẫn có chỗ mơ hồ, thiếu dứt khoát khiến người ta cảm thấy buồn miên man.Câu chuyện Nước xốt cà chua khiến tôi có cảm giác thích thú, một chút bất cần, tưng tửng, khá hài hước đối lập hẳn với ấn tượng ban đầu về truyện Đỏ, rồi dần đần tôi nhận ra, tác giả đã dẫn dắt người đọc đến với những tình tiết khác khó lường hơn. Càng về cuối, truyện càng buồn. Có điều, cái buồn ở đây khiến người ta không chán ghét, không thấy tiêu cực chỉ vì đơn giản là nó rất thực. Ai chẳng luôn có những điều bí mật cho riêng mình, và người ta cứ mải miết đi tìm một người mà họ tin rằng đó chính là người có thể chia sẻ. Thế nhưng, kết quả của sự tìm kiếm và người gắn bó trong thực tế có khi không trùng khớp. Mọi sự diễn đạt đều trở nên thừa thãi và họ cảm thấy không cần thiết phải như vậy. Họ cô đơn đến cùng cực, mặc dù vẫn có biết bao người xung quanh.Cả hai câu chuyện trong cuốn sách đều mang một sắc thái khá kỳ bí. Tác giả cũng không có ý định tiết lộ hết những gì người ta tò mò, mà chỉ dừng lại ở đó với hai kết thúc mở. Những câu chuyện kia có logic hay không logic, vẫn có thể tiếp tục diễn ra đâu đó trong tâm trí người đọc. Lối hành văn của Nguyễn Dương Quỳnh giản dị đầy chất tự sự nhưng ngắn gọn trong cái thô mà thật. Chẳng có một chút nào lãng mạn, cũng không có lấy những câu văn diễm lệ, tất cả là tâm sự của hai thanh niên trẻ tuổi, bề ngoài cao ngạo, có vẻ khác nhau nhưng thực chất để che giấu đi nội tâm yếu đuối, cô độc bên trong. Một sự nhiệt tình đang cồn cào, gào thét trong trái tim họ, nhưng bản thân họ không tiếp nhận cũng không có ý định dàn trải lòng mình với bất kỳ người nào hoặc có tìm ra thì người đó cũng không chấp nhận.Cô đơn không hẳn vì không có ai bên cạnh, mà là ở giữa biển người, nhìn quanh chẳng thấy một ai có thể hiểu nổi lòng mình. Quá trình tìm kiếm có khi rất dài, có khi là sự tình cờ nhưng vẫn chưa kết thúc. Cả cuốn sách dừng lại ở nỗi buồn da diết, chân thật còn để ngỏ mà ai cũng có thể trải qua một lần trong cuộc đời.
    romanticteenagevietnam
Profile Image for Mèo lười.Mèo lười193 reviews242 followersApril 27, 2018(chả biết sao hồi xưa rate cao dữ)Phải nói là mình ít đọc tác giả trẻ Việt. Không phải kì thị hay chê gì, mà bởi nó không thuộc gu của mình. Đỏ là một ngoại lệ. Biết đến nó từ khi nó vừa lên kệ, chễm chệ với màu đỏ tươi của bìa sách cho đến khi nó được giảm 50% ở hội sách. Cơ mà cả nửa năm sau mình mới quyết định mua nó.Đỏ gồm 2 truyện vừa. Đỏ và Nước xốt cà chua. Mình chỉ mới đọc truyện Đỏ, và cũng là đọc vội giữa những giờ học Mác, nên sẽ review truyện này. Đỏ bắt đầu từ một khu phố đầy người Hoa. Đâu đâu cũng có thể bắt gặp một thứ tiếng xì xào xì xồ khó hiểu hay một chiếc lồng đèn rực đỏ. Nhà trọ tồi tàn. Những con người bí ẩn. Đó, cuộc sống của nhân vật chính như vậy. Và mình tin, điều buồn hơn cả là cô ấy ở một mình.Ngay sau khi Đỏ ra đời, nhiều người đã hoài nghi về giới tính nhân vật tôi. Bởi lẽ tác giả đã rất kín kẽ che giấu. Nhưng đó là một cô gái, mình tin như vậy. Bởi chỉ có một cô gái mới có thể yêu mùi táo đến vậy. Cô ấy có sở thích gọt táo để vơi đi nỗi cô đơn. (Đọc xong chỉ muốn đi mua táo để hít hà). Và cũng chỉ là một cô gái mới có thể đem đến hơi ấm cho đứa trẻ nhà bên. Một điều mình luôn lăn tăn đó là bối cảnh câu chuyện. Mình luôn nghĩ bối cảnh câu chuyện ở một Phố tàu, một Chinatown, một Chợ lớn nào đó. Nơi con người cô đơn giữa những con người. Nhưng có lẽ mình nhầm, bởi lẽ sự cô độc trong Đỏ còn ám ảnh hơn thế. Một trong những điều mình khá thích ở Đỏ là tính cách nữ chính. Tự lập, tự làm mọi thứ, không cần đến sự giúp đỡ của bất kì ai. Chỉ khi bạn thật sự cô độc, bạn mới làm như vậy. Nhiều người cho rằng Đỏ là một câu chuyện buồn. U ám. Mình không nghĩ vậy. Chắc bởi mình là người đọc lạc quan. Hoặc bởi mình tin vào nụ cười của cô gái ở cuối truyện. Rõ ràng, một điều gì đấy đã len lỏi trong tim. Hãy cứ tin vào cuộc sống, tin vào mùi hương còn đọng trên những vỏ táo.Profile Image for Duy Nguyen.Duy Nguyen156 reviews64 followersFebruary 19, 2013Mình khá ngạc nhiên khi Quỳnh chỉ mới sinh năm 1990 nhưng viết Đỏ khá chắc tay. Tập truyện vừa này gồm hai truyện: Đỏ và Nước Sốt Cà Chua. Về cá nhân mình thì mình thích truyện Đỏ hơn cả bởi cách viết đơn giản, cốt truyện đơn giản nhưng lại gợi cho người đọc những cảm xúc tinh tế. Đọc Đỏ của Quỳnh, mình có cảm giác tìm lại được những mạch cảm xúc thân quen khi đọc Kitchen của Banana Yoshimoto, tất nhiên so sánh như vậy thì hơi khập khiển, nhưng đó là những gì mà cảm xúc mách bảo với mình. Mình tin trong tương lai, nếu đi theo con đường mà Quỳnh đã đi với Đỏ, sẽ còn rất nhiều thành công ở phía trước.Trái lợi, với Nước Sốt Cà Chua, mình lại không thích lắm bởi mình không phải là người hâm mộ cho một câu chuyện với quá nhiều tình tiết và nhân vật bí hiểm như vậy. Mọi thứ trong câu chuyện thứ hai này đều tạo cảm giác dang dở, không có một cái gì là rõ ràng, và mình thì không thích những gì không rõ ràng. Hơn nữa cách tác giả cố tình để những lời giới thiệu đầu mỗi chương làm mình khó chịu, ví dụ như "Thư của Phong gởi Hoa", hay "Chương này dành cho bạn...", theo mình là không cần thiết. Nhìn chung, đây là một tập truyện thú vị, đáng để đọc và đáng để ủng hộ!
    asian-literaturevietnamese-literatureyoung-adult
Profile Image for Mai Lien Nguyen.Mai Lien Nguyen122 reviews70 followersSeptember 12, 2014Muốn nói rất nhiều sau khi đọc truyện, nhưng không lời nào tả hết. Mà đôi khi chỉ muốn ngồi im, ước gì có ai đang lắng nghe mình, không phải lắng nghe lời nói mà lắng nghe suy nghĩ. Tự nhận thức được việc mình làm nh người buồn vì cố ý hay vô thức đẩy họ ra xa.P/s: mình thích cả 2 truyện, dù nh người chê Nước sốt cà chua. Nhưng cả hai truyện đều làm mình không vui vì đoạn kết mà chẳng thực ra là kết.
    my-bookshelvesnước-nhà
Profile Image for Nhược Lạc.Nhược Lạc13 reviews97 followersJanuary 7, 2014Mình biết đến chị Quỳnh trước khi đọc Đỏ. Cầm lên với nhiều mong đợi, có lẽ đấy là sai lầm. Bao giờ đặt mong đợi cũng là cách nhanh nhất để thất vọng. Đỏ nhất định không dành cho mình.Profile Image for Minh  Hằng .Minh Hằng 58 reviews57 followersAugust 20, 2016Với một bạn trẻ ở độ tuổi 22 mà viết như thế này thì thật là quá tốt. Profile Image for Hoa.Hoa1 reviewJanuary 6, 2021Mình đang tìm mua quyển sách này, ai có xin được liên hệ với mình. Sđt 0352338945 hoặc gmail Trinhhoa1802@gmail.com Xin cảm ơn!Displaying 1 - 17 of 17 reviews

Join the discussion

Adda quoteStarta discussionAska question

Can't find what you're looking for?

Get help and learn more about the design.Help center

Từ khóa » Kho Nguyễn Dương