Đóa Bạch Liên ấy Thật Xinh đẹp! - Đam Mỹ Mới Hoàn

Đóa bạch liên ấy thật xinh đẹp!

20160509

Tác giả: Chung Hiểu Sinh

Thể loại: Cận đại, dân quốc, chiến loạn, cường cường, 1×1, HE

Tình trạng: Hoàn (114c+1PN) (28/05/2016) + còn PN

Editor: Muối (muoivantue.com)

——————

Văn án

Hắc Cẩu vốn là một tên côn đồ ở địa giới Trùng Khánh, đâm chém, cướp bóc, không chuyện xấu nào là hắn không làm. Hắn còn tưởng cả đời này mình chỉ biết hại người, sẽ không có chuyện cứu lấy ai, nhưng không ngờ chỉ vì một quả bom mà đời hắn hoàn toàn lệch hướng.

Cứu một đại thiếu gia thanh cao ngạo mạn?

Cứu một quân nhân chưa từng đánh giặc?

Cứu hàng triệu người dân thường?

Và còn, cứu rỗi cả linh hồn đã sớm mục nát của chính bản thân?

Đây là câu chuyện kể về một tên lưu manh xó chợ trở thành anh hùng.

Các tên khác: Dành cả cuộc đời cho đóa hoa cao lãnh của tôi; Đóa bạch liên bị dày xéo; Bạn trai tôi là Bạch liên hoa; Câu chuyện không thể không nói của tôi và đóa hoa cao lãnh; Tên côn đồ và đại thiếu gia, Đóa bạch liên bị người người dày xéo; Cứu đỗi…

*M: bạch liên hoa là sen trắng nhá, ý chỉ thụ thanh cao như sen trắng ấy: “>

————

Review (saisaikim.wordpress.com)

VOTE: 10/10

Cốt truyện hay, có sáng tạo trong nội dung. Nhân vật có cá tính riêng, phát triển tư duy hợp lý.

Edit mượt, rõ ràng. – một trong những nhà edit hợp gu mình

Thuộc tính: Công liều mạng, gan dạ, nam tính x Thụ: ban đầu nhút nhát về sau kiên cường. Viết trong thời chiến loạn, đều là những chàng trai dần dần trưởng thành, học được cách tin tưởng và yêu quý đối phương

TTTR: Hắc Cẩu là một gã đầu đường xó chợ làm tay sai cho bọn nhà giàu bán nước. Còn Diệp Vinh Thu là thiếu gia nhà bán vải, bị lão chủ của Hắc Cẩu để ý. Chiến tranh nổ ra, cả hai vô tình đi chung một chuyến xe. Diệp Vinh Thu được Hắc Cẩu bảo vệ, dần dần nảy sinh tình cảm. Sau nhiều biến cố, Diệp Vinh Thu lạc mất Hắc Cẩu mấy năm. Cuối cùng, cả hai cùng sống đến già.

NX:

Mình đã luẩn quẩn trong nhà Muối lâu rồi. Mục lục của Bạch Liên Hoa cũng ra vào mấy lần rồi. Chỉ là lần lữa mãi không dám nhấp vào đọc. Vì category có bao gồm “dân quốc” – chủ đề rất nặng nề, u ám. Nhưng đọc hết những tác phẩm của Chung Hiểu Sinh mà Muối dịch, mình là quyết định đọc nó.

Những rung động dư âm nó để lại, khiến mình không thể không viết một cái gì đó. Dù có thể hai lần viết là hai lần khác nhau.(Lần đầu máy mình lỗi nên out ra chẳng kịp save lại gì)

Bối cảnh được xây dựng quả thật sống động vô cùng. Sống động đến nỗi khi mình nhắm mắt, mình lại nghĩ đến chiến tranh, đến Vinh Thu, đến Hắc Cẩu. Độ chân thật dường như ám ảnh mình kể cả khi mình ngừng đọc. Đôi khi mình phải tự nhẩm: đây chỉ là do tác giả viết nên. Mình sợ những tác phẩm quá thực, vì mình thường bị chi phối đến mãi một lúc mới có thể dứt ra.

Lần này cũng vậy. Đọc những chương đầu, mình bị cảm xúc hẫng ảnh hưởng. Đến đoạn giữa lại bị những cuộc chiến tranh điều phối. Mãi đến tận chương cuối, mình bật khóc, rồi mỉm cười, rồi gật gù. Ra đây là một tác phẩm tâm đắc, sẽ khiến mình nhớ thật lâu thật lâu. Dầu biết dễ gì mình can đảm đọc lại một lần nữa. Một lần – đủ khắc cốt ghi tâm. Mình thực sự không nói ngoa khi viêt những dòng này. Nhưng tác phẩm để lại cho mình ấn tượng quá sâu, quá mạnh mẽ.

Các nhân vật không được xây dựng “hình tượng hóa”. Không rập khuôn ai, không ai giống ai, nhưng lại sát với đời. Bạch Liên Hoa với mình không chỉ là Vinh Thu, mà còn là Hắc Cẩu. Vinh Thu thuần khiết nhất. Nhưng tâm địa Hắc Cẩu lại thiện lượng nhất. Cả hai người đều là Bạch Liên Hoa, đều “ thật xinh đẹp”

Mình thấy ban đầu các bạn đều “ phản cảm” với Vinh Thu ( mình đọc cmt dưới mỗi chương của Muối ấy). Nhưng với mình, Vinh Thu là chân thật nhất, chính xác nhất. Mình chưa từng thấy khó chịu trước tính tình của Vinh Thu. Ngược lại, mình cảm thấy thấu hiểu và cảm thông cho Vinh Thu nhiều hơn.

Không ai vừa sinh ra đã là người tốt. Không ai nói thay đổi sẽ thay đổi trong một đêm. Không ai nói yêu liên yêu, quên liền quên. Mà Vinh Thu, dẫu có thể nào vẫn đáng yêu như thế. Vinh Thu mạnh mẽ quyết đoán. Anh nhận định mình thích tiểu Hắc, vậy liền tìm cách giữ Tiểu Hắc bên người. Ai bảo anh hòa nhã dịu dàng cũng đúng. Ai bảo anh tài hoa trí tuệ cũng đúng. Nhưng mình thích nhất vẫn là cách Thu yêu. Dầu cầm súng giết giặc còn chưa vững nhưng sẵn sang đứng ra bảo vệ cho Tiểu Hắc. Dầu xa cách vẫn không buông hi vọng mà tìm kiếm. Dầu có tổn thương vẫn “ níu áo đến tay trắng bệch”, “ ôm lấy chân người nọ”, “ khóa trái cửa và hôn người nọ”. Vinh Thu dịu dàng nhất, cá tính nhất. Tình yêu là thiêng liêng, tình cảm của Vinh Thu thì thật đáng trân quý. Là anh tự dành lấy, tự chiến đấu, tự gìn giữ, tự có được. Cho nên Vinh Thu là duy nhất, là độc nhất.

Còn Hắc Cẩu, mình thực sự không biết nên bắt đầu từ đâu. Bởi lẽ “một lần nhớ mãi không quên”. Hắc Cẩu khiến mình không thể không yêu mến, không thể không kính phục. Hắc Cẩu có khi bản lĩnh, có khi ngang tàng, có khi lại bướng bỉnh. Nhưng nhiều hơn cả, đó là sự gan dạ, thông mình. Có lẽ Hắc Cẩu sinh ra đã được định làm anh hùng “phản diện”. Mang nhiều các xấu xa bên ngoài một chút. Bên trong lại tốt đẹp đến lạ thường. Tâm tư Hắc Cẩu giấu rất sâu, chỉ đến tận cùng mới nhìn thấy được ôn nhu duy nhất mà Hắc Cẩu dành cho Vinh Thu. Có lẽ vì thế, tình cảm ban đầu của Hắc Cẩu khá nhạt. Không phải chỉ hôn một cái đã yêu, cũng không phải ôm một cái sẽ gắn bó cả đời. Có đôi khi gần gũi, thân cận chỉ vì tò mò, vì “dục” của mỗi bản thân con người mà thôi. Hắc Cẩu gánh vác rất nhiều trách nhiệm, hy sinh rất nhiều thứ, cũng giành lấy được nhiều thứ. Hắc Cẩu chỉ ích kỷ với Vinh Thu. Nhưng Hắc Cẩu cũng chỉ yêu một mình Vinh Thu. Thứ tình cảm như gia đình, như anh em, như đồng đội lại như người yêu này, có lẽ cũng chỉ để hai người ấy tự đi yêu nhau mà thôi. Một con chó dữ yêu một con mèo nhà. A Hắc với A Bạch là trái ngược nhau, nhưng lại bổ khuyết cho nhau. Thật sự rất đáng yêu, rất rất đáng yêu!

Đoạn cuối về cuộc đời năm tám mươi tuổi hơn quả nhiên ngọt ngào, ngọt đến tận tim. Chinh chiến tám năm trời, sau lại đoàn viên bên nhau. Không có chia ly, không có tử biệt. Hắc Cẩu và Vinh Thu ngần ấy năm cũng nên có được hạnh phúc.

Còn về Cố Văn Võ, mình sẽ không nhắc đến. Vì thật tâm mình hi vọng sẽ có một câu chuyện sáng sủa hơn cho họ.

Cuối cùng, mình yêu tất cả những nhân vật từng xuất hiện trong tác phẩm. Mỗi một cái tên được viết ra là tượng trưng cho một số phận. Những số phận ấy bị buộc chung trong sợi dây chiến tranh, và được khắc họa từ tác giả. Mình cũng yêu Muối vì Muối thật sự dịch rất hay. Khiến cho mình khóc đó rồi lại cười.

Nên đọc ít nhất là một lần, rồi có lẽ sẽ giống như mình, rung động cả tâm can. Sau mưa bão bom đạn, sau chia ly và những giọt nước mắt, là chút tình cảm len lỏi ấm đến tận tim.

———–

Review (p2haehyuk.wordpress.com)

Nhìn thể loại “Cận đại, dân quốc, chiến loạn” là mí thím biết bộ này theo kiểu hiện thực hướng và càng về sau thì càng ngược tâm. Lúc mới đọc truyện mih đã xém tức ói máu vì bạn côg quá tró má và tính cách hơi ngạo kiều của bạn thụ(thật lòng là thấy tội chứ ko ghét mấy, mình quyết định đọc típ truyện cũng vì tính cách khác ng của 2 zợ chg này đấy). Vì thụ đắc tội với 1 ông trùm ở Trùng Khánh lúc bấy giờ, nên gia đình của bạn bị hại cho thê thảm và công chính là tay sai của gã đó. Sau này Hắc Cẩu vẫn quyết định cứu Vinh Thu và từ đây mở ra 1 lối đi mới cho cả hai người. Kế đó trong lúc trốn tránh giặc Nhật tấn công, hai ng đã vô tình bị bắt đi lính và tỉnh cảm của cả hai cũng nảy nở từ đây. Trog đơn vị mà 2 ng bị bắt đi lính có 2 nhân vật là đội trưởng Cố Tu Qua và Lưu Văn. Đây là hai nhân vật khiến cho mình khóc hết nước mắt (chủ íu là cho Lưu Văn). Bạn thụ Lưu Văn là 1 trung khuyển chính hiệu. Theo chồng tòng quân chinh chiến khắp nơi. Cứ ngỡ cặp này sẽ hạnh phúc ai ngờ công lại tra chết mịa. Lúc Lưu Văn chết, mình nghĩ tên tra công ấy chắc cũng đã rất hối hận vì quyết định của mình. Còn 1 người nữa là phó đội trưởng thứ 2 Quách Võ, nhưng mối tình của bạn nay chỉ có thể giấu trong lòng, âu cũng là 1 người si tình đánh thương và cuối cùng thì ba người đều tử trận. Quay về hai nhân vật chính, sau trận đánh định mệnh, công vì cứu thụ nên đã đẩy ẻ xuống sông, 1 mình ở lại đương đâu với giặc. Bốn năm trôi qua, thụ trở thành một chính uỷ tài năng, với tài chế súng ống siêu đẳng. Còn công thì trở thành 1 tay hán gian khét tiếng. Nhưng sự thật thì ko phải vậy nhé~ còn tình tiết ra sau mn có thể đọc tiếp bên trang nhà edit. Tiết lộ thêm là bạn công ngoài mặt lưu manh nhưng thật chất là một người rất chính nghĩa nhé, nếu ko phải vì thời thế đẩy đưa bạn ý đã là 1 công tư hào hoa phong nhã, chả thua kém e thụ rùi~ haizz~

————-

Review (chanhmuoihaynhadam.wordpress.com)

Tớ cực thích đọc truyện cận đại nhưng nói thật là đề tài này cực hiếm và đây cũng là chuyện đầu tiên (chắc chưa phải duy nhất) khiến tớ thỏa mãn đến vậy, (Chưa Kịp Nói Yêu Em, không hiểu vì sao mấy lần tớ đều không thể đọc hết chương 1). Tuy rằng đã đọc hết truyện nhưng mấy đảng bên Trung nói thật vẫn kiểu loạn cào cào trong đầu tớ (não ngắn quá nên khổ) cho nên là tớ mặc định, những đoạn này tự động lướt qua, dù không nhiều lắm. Nói thật, đọc review nhiều người nói bị ám ảnh, nhưng tớ chưa đạt được. Có lẽ do phiên ngoại cp phụ tớ chưa đọc hết, hoặc cũng có thể tớ ngơ quá rồi (°~°) Thế nhưng đây là 1 truyện hay, hay đến xuất sắc, nhưng nếu bảo tớ cho điểm, tớ lại chẳng thể. Vì tớ là người tùy hứng và không có một chuẩn mực nhất định. Và cũng phải cảm ơn bạn Muối vì bạn edit cực mượt, nếu người edit làm không tốt, lột tả không tới văn phong của người viết thì dù câu chuyện có hay đến mấy cũng chỉ là đồ bỏ đi. Và với tớ, đây là một câu chuyện đáng để đọc, đáng để ghi nhớ.

Trái ngược với nhiều người, người tớ thương ngay từ đầu là Diệp Vinh Thu. Bạn nói anh xấu xa, công tử, kiêu căng, ấu trĩ, coi mình là nhất, khinh người, vô dụng, cố chấp đến ngu ngốc,nhát chết… tất cả đều đúng. Nhưng tớ lại nói, anh ấy là con người như thế bởi anh ấy có quyền, có tư cách để trở nên như thế. Thứ nhất, nhà anh giàu, anh lại là con út, yếu ớt từ nhỏ, anh chị lớn hơn cả chục tuổi, mẹ mất sớm. Thứ hai, anh giỏi hơn người, anh được học đại học, anh biết tiếng anh, lúc ấy có mấy người được vậy? Lại nói, nếu không giỏi mà anh được mọi người tung hê coi trọng sao? Thứ 3, mọi người đều tự nguyện yêu thương, coi trọng anh, tự thấy anh thanh cao và anh cũng có quyền hưởng sự yêu thương, coi trọng ấy. Tớ lại chẳng thấy anh xấu xa, đáng ghét tí nào khi cả đời anh được bảo bọc như thế, nhưng anh đâu có hống hách hay làm hại ai. Mỗi người có một tiêu chuẩn sống riêng, nên cách đánh giá cũng chẳng thể bị quy chụp. Nói chứ, người mình định sẽ nói chuyện yêu đương hay idol mà mình đang điên cuồng theo đuổi, bỗng một hôm mình đột nhiên thấy họ ngoáy mũi, hay có miếng rau dính trên răng, đến tớ còn chả chịu nổi đây này. Và tớ lại thấy anh lương thiện, yếu lòng hơn cả, tận đến khi bị tên khốn dồn ép đến cùng cực, anh cũng chỉ cầm dao kề chính cổ mình, chứ chưa từng nghĩ tới việc kề cổ tên khốn kiếp kia. Một kẻ vốn là con cưng của trời, đùng một cái, bị một tên khốn coi trọng, hắn khiến cho mọi người đều biết hắn muốn dâm loạn anh, hắn dồn ép anh, lại làm hại gia đình anh. Hàng ngày lại thêm một tên lưu manh giám sát, anh coi trọng thể diện, mặt mũi như thế, vậy mà hắn lại lớn tiếng nói trước mặt bạn anh cùng mọi người “Tam Gia coi trọng cái mông của anh”. Thử hỏi, ai chịu nổi sự nhục nhã này cơ chứ? Rồi anh ra đi, sau bao khó khăn, mới yên ổn một chút, anh lại bị bắt nhập ngũ, bị quy chụp là lính đảo ngũ, ba chữ ấy, nó đáng sợ đến nhường nào. Anh bị ép học, bị ép cầm súng, bị ép phải từ bỏ tất cả, từ bỏ kế hoạch trong khi không biết cha và anh trai thế nào, lý gì mà anh không phản kháng. Khi mà ngay cả người không còn gì như Hắc Cẩu cũng chưa từng nghĩ sẽ nhập ngũ, khi mà anh chẳng quá hận bọn giặc. May mắn, lúc này anh có Hắc Cẩu, và anh yêu hắn. Trong tình yêu anh moe vô cùng, đáng yêu vô cùng, và cũng tsun vô cùng, và tớ càng thích anh như thế. Thế nhưng anh cũng dính Hắc Cẩu vô cùng, đây cũng là 1 phần nguyên nhân khiến Hắc Cẩu coi thường anh, anh biết và anh muốn thay đổi. Thế nhưng đừng kỳ vọng quá nhiều vì anh thay đổi cực chậm, nhưng tớ lại thấy nó hợp lý. Con người, đâu phải nói sẽ mạnh mẽ thì sẽ mạnh mẽ ngay được. Thế rồi, hai người xa nhau, xa tận 5 năm liền.

Sau 5 năm, tớ đã chờ một anh hùng Diệp Vinh Thu mạnh mẽ, dám giết giặc, dám báo thù. Thế nên tớ đã bị hẫng, bởi anh chẳng thay đổi là bao dù đã chín chắn hơn, tài giỏi hơn. Đặc biệt là từ khi anh vào thành Vũ Xương và gặp được Hắc Cẩu. Vì tình yêu anh quên mình là một người đàn ông, quên đi thế cục, quên đi sự hòa nhuệ cũng nỗi hận thù từ mấy năm trước. Tớ đã từng tự hào bao nhiêu khi chính anh là người nổ phát súng đầu tiên khi giặc Nhật khoét dao vào Trương Tiểu Miêu, thì hiện giờ tớ thất vọng bấy nhiêu. Anh thông minh như thế, anh đã đoán ra phần nào thân phận Hắc Cẩu, và anh cũng hiểu thân phận ấy nguy hiểm đến thế nào. Thế nhưng anh lại nhất quyết muốn được nghe sự thừa nhận. Chính anh cũng bảo Khương Tiến Bộ rằng hôm nay anh không biết thì ngày mai anh sẽ biết, ngày kia anh sẽ biết, thế nhưng chính anh cũng không làm được điều đó. Nếu là tớ, tớ sẽ chờ đến khi Hắc Cẩu tự mình kể ra, khi mà anh luôn nói, anh tin hắn. Tớ thật sự biết ơn Khưu Tiến Bộ bởi “Khưu Tiến Bộ nhẹ giọng ho hai tiếng, cố sức giơ tay lên vỗ vỗ vai anh: “Tôi chờ anh quay lại, đoàn trưởng cũng chờ anh. Chúng tôi đều cần anh.”“ nhờ nó, anh đã tỉnh táo hơn. Thế nhưng, vì mất bình tĩnh, vì bất bình thay Hắc Cẩu anh đã gào lên với Khưu Tiến Bộ, tớ tự hỏi nếu chẳng may những lời ấy rơi vào tai giặc, Hắc Cẩu sẽ ra sao?

Về Hắc Cẩu, nếu năm 12 tuổi nhà cậu không xa xút, cậu cũng giống anh. 19 tuổi mọi người bảo cậu là tên lưu manh lương thiện. Nhưng tớ bảo, sự lương thiện của cậu nó bủn xỉn biết bao nhiêu. Bởi cậu bất quản người vô tội, chỉ cần thân thiết với Diệp Vinh Thu, cậu đều bắt nạt, dù tớ biết cậu đang làm việc cho Tam Gia. Và cậu có tư cách gì để coi thường Diệp Vinh Thu, bắt nạt anh, dè bỉu anh khi tự cho rằng anh giống mình hồi nhỏ, tự cho rằng mình tốt đẹp hơn anh hay chí ít không ấu trĩ giống anh? Phải chăng một Diệp Vinh Thu phiên bản khác hay vì cậu là 1 tên lưu manh? Cậu đưa anh đến nhà họ Chu, cậu chăm sóc anh, dung túng anh, cho anh an toàn khiến anh dựa vào, cậu coi thường anh, luyến tiếc anh. Và cậu yêu anh. 5 năm sau gặp lại, tớ thật thương bởi sự hy sinh, sự đau khổ của cậu. Dù Hán gian là giả thế nhưng cậu hại người là thật, bao người căm hận cậu, cũng là thật, lại chẳng ai chịu hiểu cho, chẳng ai chịu nghe cậu giải thích. May mà cậu còn có anh.

Về cp phụ, với tớ sẽ không có phần cho Quách Võ, bởi tình cảm thì nên rõ ràng, đó là tình đơn phương, hơn nữa, có thể Lưu Văn chưa từng thừa nhận, bởi Lưu Văn yêu Cố Tu Qua, vậy thì không thể ghép đôi. Bạn hỏi Cố Tu Qua có yêu Lưu Văn không, tớ nói là có tuy rằng có thể nó chẳng thuần, nó mang chút lợi dụng. Vì chẳng một người đàn ông nào sẽ nói về một người đàn ông mà mình không thích với một người đàn ông khác rằng “Tôi thích Lưu Văn. Tới hôm nay, cậu ấy theo tôi đã được bảy năm rồi, trận chiến khó nhất tôi để cậu ấy đánh, con đường nguy hiểm nhất tôi cho cậu ấy đi, đãi ngộ của đội kém nhất tôi bắt cậu ấy nhận, bởi vì tôi tôn trọng cậu ấy. Cậu ấy ở bên cạnh tôi thì cậu ấy phải làm được những việc này.” . Anh cũng biết rất rõ là Lưu Văn yêu anh. Hơn nữa, khi Lưu Văn không thấy, khi trận chiến cuối cùng diễn ra, anh đã khóc, khóc vì cái gì, mình anh rõ ràng nhất. Đối với Trương Tiểu Miêu, ai mà không quý người như thế cơ chứ. Nếu một người, ta luôn nghĩ họ đơn thuần, đến một ngày họ lừa ta thê thảm mà ta lại chẳng thể làm gì, rồi họ bị giết dã man trước mắt, anh không chấn động mới là lạ. Tớ muốn nói cái này, một số người cho rằng trong tình yêu đồng giới có khái niệm bẻ cong, thật ra là không đúng. Có thể họ là người lưỡng tính thôi. Tớ có một người bạn gay, cậu ấy nói những người như cậu luôn có một thứ giống rada, họ có thể nhận ra nhau, và chỉ tiến tới, nảy sinh tình cảm với người cùng thế giới với mình mà thôi. Ừm, thế nên Cố Tu Qua thích Trương Tiểu Miêu hay không tớ cũng không rõ nữa rồi. Thế nhưng họ đều đã ra đi, thôi thì cũng chẳng nên bàn cãi thêm làm gì.

Đọc truyện để hiểu chiến tranh nó tàn ác đến nhường nào, để hiểu ra giá trị to lớn của tình yêu, tình người, tình đồng chí. Tớ cũng chẳng thể quên tội ác mà quân xâm lược Trung Quốc, Nhật Bản, Pháp…gây ra trong chiến tranh với Việt Nam. Đôi khi tớ tự hỏi, mình có nên tìm mua những quyển sách về lịch sử, về cách mạng của dân tộc mình hay không. Hẳn là cũng chẳng thiếu những chiến sĩ anh dũng những câu chuyện cảm động lòng người giống truyện đâu nhỉ.

——————-

Spoil (by Truong Thao Phuong)

Truyện này đọc xong rất là ám ảnh bởi nó phản ảnh chân thực chiến tranh. Tiệu thụ là công tử nhà giàu được nâng như nâng trứng, ngậm trong mồm sợ tan, là cục cưng bé bỏng của cả nhà, dù lúc ấy nhà em đang xuống dốc. Em vẫn hàng ngày hái hoa bắt bướm à nhầm đọc sách đi dạo. Em bị 1 lão lưu manh để ý và đòi abc vs em cơ mà em ko chịu, lão càng dồn nhà em vào bờ vực phá sản,cuối cùng em bị áp lực từ bà chị dâu nên quyết định hiến thân nhưng ko có được vì lúc đó Nhật ném bom, mỗi đứa chạy 1 nơi, lo sống trước đã rồi xyz tính sau. Ba em bắt em đến nhà vị hôn thê thanh mai trúc mã của em. Trên đường đi em bị lão lưu manh chặn lại, tưởng rằng cúc em sẽ tàn từ đây thì ko ai ngờ, anh công sau n lần nhìn em bị bắt nạt đã quyết định làm anh hùng cứu mĩ nhân. Anh công và em thụ có quan hệ họ hàng xa không hiểu nổi, chúng nó là chú cháu, nhà anh trước cũng giàu nứt đố đổ vách xong vì tk bố bất lực đã phá sản, lúc anh mới 12 tuổi, anh chạy đến làm đàn em cho lão lưu manh, ngày ngày theo dõi em như 1 con cẩu. Sau khi làm phản anh hứa đưa em đến nhà vị hôn thê,vì bị bom nổ hết đồ, nên quá trình rất là khổ sở em thì suốt ngày nhớ nhà khóc lóc dặt dẹo anh thì kệ cm em, lúc em đói thì cho em ăn lúc em ốm thì chăm em, em dần cmn thích anh, coi anh như cọng rơm cứu mạng . Anh thì vẫn lạnh lùng. 2 đứa bị bắt lính, em thì suốt ngày đòi trốn, anh giúp em trốn rồi em lại ko đi. Từ đó có 1 màn chiến tranh máu me xảy ra 2 đứa vừa yêu nhau vừa đánh Nhật . 2 người bị chia cắt, sau 5 nĂm gặp lại,anh vẫn lạnh lùng như xưa còn em thì đã khác, không thích khóc mà thích nghịch súng à là sửa súng. tiếp tục đánh nhau 3 năm thì trung quốc giải phóng, sau 1 màn đu máy bay địch hoành tráng. 2 người He. Tui đã thức 2 đêm để đọc xong truyện, ở đó ko chỉ có tình yêu mà còn có tình gia đình tình đồng đội, nó phản ảnh 1 cách sinh động chiến tranh TQ đọc xong có thể nói là bị ám ảnh. Yên tâm là ko hề nói j đến Việt Nam đâu, 1 chữ cũng ko có.

—————

Link: https://muoivantue.com/danmei/doa-bach-lien-ay-that-xinh-dep/

Từ khóa » đóa Hoa Bạch Liên ấy Thật Xinh đẹp