ĐÓA BẠCH LIÊN HOA ẤY THẬT XINH ĐẸP. - Automne De La Lune

Bỏ qua nội dung Tháng Sáu 11, 2017Tháng Sáu 14, 2017 Trứng Chê Hành

Muối

Tác giả: Chung Hiểu Sinh.

Thể loại: đam mỹ, cận đại, quân nhân (chiến tranh), HE.

Ngày 11/6/2017. Tớ cực thích đọc truyện cận đại nhưng nói thật là đề tài này cực hiếm và đây cũng là chuyện đầu tiên (chắc chưa phải duy nhất) khiến tớ thỏa mãn đến vậy, (Chưa Kịp Nói Yêu Em, không hiểu vì sao mấy lần tớ đều không thể đọc hết chương 1). Tuy rằng đã đọc hết truyện nhưng mấy đảng bên Trung nói thật vẫn kiểu loạn cào cào trong đầu tớ (não ngắn quá nên khổ) cho nên là tớ mặc định, những đoạn này tự động lướt qua, dù không nhiều lắm. Nói thật, đọc review nhiều người nói bị ám ảnh, nhưng tớ chưa đạt được. Có lẽ do phiên ngoại cp phụ tớ chưa đọc hết, hoặc cũng có thể tớ ngơ quá rồi (°~°) Thế nhưng đây là 1 truyện hay, hay đến xuất sắc, nhưng nếu bảo tớ cho điểm, tớ lại chẳng thể. Vì tớ là người tùy hứng và không có một chuẩn mực nhất định. Và cũng phải cảm ơn bạn Muối vì bạn edit cực mượt, nếu người edit làm không tốt, lột tả không tới văn phong của người viết thì dù câu chuyện có hay đến mấy cũng chỉ là đồ bỏ đi. Và với tớ, đây là một câu chuyện đáng để đọc, đáng để ghi nhớ. Trái ngược với nhiều người, người tớ thương ngay từ đầu là Diệp Vinh Thu. Bạn nói anh xấu xa, công tử, kiêu căng, ấu trĩ, coi mình là nhất, khinh người, vô dụng, cố chấp đến ngu ngốc,nhát chết… tất cả đều đúng. Nhưng tớ lại nói, anh ấy là con người như thế bởi anh ấy có quyền, có tư cách để trở nên như thế. Thứ nhất, nhà anh giàu, anh lại là con út, yếu ớt từ nhỏ, anh chị lớn hơn cả chục tuổi, mẹ mất sớm. Thứ hai, anh giỏi hơn người, anh được học đại học, anh biết tiếng anh, lúc ấy có mấy người được vậy? Lại nói, nếu không giỏi mà anh được mọi người tung hê coi trọng sao? Thứ 3, mọi người đều tự nguyện yêu thương, coi trọng anh, tự thấy anh thanh cao và anh cũng có quyền hưởng sự yêu thương, coi trọng ấy. Tớ lại chẳng thấy anh xấu xa, đáng ghét tí nào khi cả đời anh được bảo bọc như thế, nhưng anh đâu có hống hách hay làm hại ai. Mỗi người có một tiêu chuẩn sống riêng, nên cách đánh giá cũng chẳng thể bị quy chụp. Nói chứ, người mình định sẽ nói chuyện yêu đương hay idol mà mình đang điên cuồng theo đuổi, bỗng một hôm mình đột nhiên thấy họ ngoáy mũi, hay có miếng rau dính trên răng, đến tớ còn chả chịu nổi đây này. Và tớ lại thấy anh lương thiện, yếu lòng hơn cả, tận đến khi bị tên khốn dồn ép đến cùng cực, anh cũng chỉ cầm dao kề chính cổ mình, chứ chưa từng nghĩ tới việc kề cổ tên khốn kiếp kia. Một kẻ vốn là con cưng của trời, đùng một cái, bị một tên khốn coi trọng, hắn khiến cho mọi người đều biết hắn muốn dâm loạn anh, hắn dồn ép anh, lại làm hại gia đình anh. Hàng ngày lại thêm một tên lưu manh giám sát, anh coi trọng thể diện, mặt mũi như thế, vậy mà hắn lại lớn tiếng nói trước mặt bạn anh cùng mọi người “Tam Gia coi trọng cái mông của anh”. Thử hỏi, ai chịu nổi sự nhục nhã này cơ chứ? Rồi anh ra đi, sau bao khó khăn, mới yên ổn một chút, anh lại bị bắt nhập ngũ, bị quy chụp là lính đảo ngũ, ba chữ ấy, nó đáng sợ đến nhường nào. Anh bị ép học, bị ép cầm súng, bị ép phải từ bỏ tất cả, từ bỏ kế hoạch trong khi không biết cha và anh trai thế nào, lý gì mà anh không phản kháng. Khi mà ngay cả người không còn gì như Hắc Cẩu cũng chưa từng nghĩ sẽ nhập ngũ, khi mà anh chẳng quá hận bọn giặc. May mắn, lúc này anh có Hắc Cẩu, và anh yêu hắn. Trong tình yêu anh moe vô cùng, đáng yêu vô cùng, và cũng tsun vô cùng, và tớ càng thích anh như thế. Thế nhưng anh cũng dính Hắc Cẩu vô cùng, đây cũng là 1 phần nguyên nhân khiến Hắc Cẩu coi thường anh, anh biết và anh muốn thay đổi. Thế nhưng đừng kỳ vọng quá nhiều vì anh thay đổi cực chậm, nhưng tớ lại thấy nó hợp lý. Con người, đâu phải nói sẽ mạnh mẽ thì sẽ mạnh mẽ ngay được. Thế rồi, hai người xa nhau, xa tận 5 năm liền. Sau 5 năm, tớ đã chờ một anh hùng Diệp Vinh Thu mạnh mẽ, dám giết giặc, dám báo thù. Thế nên tớ đã bị hẫng, bởi anh chẳng thay đổi là bao dù đã chín chắn hơn, tài giỏi hơn. Đặc biệt là từ khi anh vào thành Vũ Xương và gặp được Hắc Cẩu. Vì tình yêu anh quên mình là một người đàn ông, quên đi thế cục, quên đi sự hòa nhuệ cũng nỗi hận thù từ mấy năm trước. Tớ đã từng tự hào bao nhiêu khi chính anh là người nổ phát súng đầu tiên khi giặc Nhật khoét dao vào Trương Tiểu Miêu, thì hiện giờ tớ thất vọng bấy nhiêu. Anh thông minh như thế, anh đã đoán ra phần nào thân phận Hắc Cẩu, và anh cũng hiểu thân phận ấy nguy hiểm đến thế nào. Thế nhưng anh lại nhất quyết muốn được nghe sự thừa nhận. Chính anh cũng bảo Khương Tiến Bộ rằng hôm nay anh không biết thì ngày mai anh sẽ biết, ngày kia anh sẽ biết, thế nhưng chính anh cũng không làm được điều đó. Nếu là tớ, tớ sẽ chờ đến khi Hắc Cẩu tự mình kể ra, khi mà anh luôn nói, anh tin hắn. Tớ thật sự biết ơn Khưu Tiến  Bộ bởi “Khưu Tiến Bộ nhẹ giọng ho hai tiếng, cố sức giơ tay lên vỗ vỗ vai anh: “Tôi chờ anh quay lại, đoàn trưởng cũng chờ anh. Chúng tôi đều cần anh.”” nhờ nó, anh đã tỉnh táo hơn. Thế nhưng, vì mất bình tĩnh, vì bất bình thay Hắc Cẩu anh đã gào lên với Khưu Tiến Bộ, tớ tự hỏi nếu chẳng may những lời ấy rơi vào tai giặc, Hắc Cẩu sẽ ra sao? Về Hắc Cẩu, nếu năm 12 tuổi nhà cậu không xa xút, cậu cũng giống anh. 19 tuổi mọi người bảo cậu là tên lưu manh lương thiện. Nhưng tớ bảo, sự lương thiện của cậu nó bủn xỉn biết bao nhiêu. Bởi cậu bất quản người vô tội, chỉ cần thân thiết với Diệp Vinh Thu, cậu đều bắt nạt, dù tớ biết cậu đang làm việc cho Tam Gia. Và cậu có tư cách gì để coi thường Diệp Vinh Thu, bắt nạt anh, dè bỉu anh khi tự cho rằng anh giống mình hồi nhỏ, tự cho rằng mình tốt đẹp hơn anh hay chí ít không ấu trĩ giống anh? Phải chăng một Diệp Vinh Thu phiên bản khác hay vì cậu là 1 tên lưu manh? Cậu đưa anh đến nhà họ Chu, cậu chăm sóc anh, dung túng anh, cho anh an toàn khiến anh dựa vào, cậu coi thường anh, luyến tiếc anh. Và cậu yêu anh.  5 năm sau gặp lại, tớ thật thương bởi sự hy sinh, sự đau khổ của cậu. Dù Hán gian là giả thế nhưng cậu hại người là thật, bao người căm hận cậu, cũng là thật, lại chẳng ai chịu hiểu cho, chẳng ai chịu nghe cậu giải thích. May mà cậu còn có anh. Về cp phụ, với tớ sẽ không có phần cho Quách Võ, bởi tình cảm thì nên rõ ràng, đó là tình đơn phương, hơn nữa, có thể Lưu Văn chưa từng thừa nhận, bởi Lưu Văn yêu Cố Tu Qua, vậy thì không thể ghép đôi. Bạn hỏi Cố Tu Qua có yêu Lưu Văn không, tớ nói là có tuy rằng có thể nó chẳng thuần, nó mang chút lợi dụng. Vì chẳng một người đàn ông nào sẽ nói về một người đàn ông mà mình không thích với một người đàn ông khác rằng “Tôi thích Lưu Văn. Tới hôm nay, cậu ấy theo tôi đã được bảy năm rồi, trận chiến khó nhất tôi để cậu ấy đánh, con đường nguy hiểm nhất tôi cho cậu ấy đi, đãi ngộ của đội kém nhất tôi bắt cậu ấy nhận, bởi vì tôi tôn trọng cậu ấy. Cậu ấy ở bên cạnh tôi thì cậu ấy phải làm được những việc này.” . Anh cũng biết rất rõ là Lưu Văn yêu anh. Hơn nữa, khi Lưu Văn không thấy, khi trận chiến cuối cùng diễn ra, anh đã khóc, khóc vì cái gì, mình anh rõ ràng nhất. Đối với Trương Tiểu Miêu, ai mà không quý người như thế cơ chứ. Nếu một người, ta luôn nghĩ họ đơn thuần, đến một ngày họ lừa ta thê thảm mà ta lại chẳng thể làm gì, rồi họ bị giết dã man trước mắt, anh không chấn động mới là lạ. Tớ muốn nói cái này, một số người cho rằng trong tình yêu đồng giới có khái niệm bẻ cong, thật ra là không đúng. Có thể họ là người lưỡng tính thôi. Tớ có một người bạn gay, cậu ấy nói những người như cậu luôn có một thứ giống rada, họ có thể nhận ra nhau, và chỉ tiến tới, nảy sinh tình cảm với người cùng thế giới với mình mà thôi. Ừm, thế nên Cố Tu Qua thích Trương Tiểu Miêu hay không tớ cũng không rõ nữa rồi. Thế nhưng họ đều đã ra đi, thôi thì cũng chẳng nên bàn cãi thêm làm gì. Đọc truyện để hiểu chiến tranh nó tàn ác đến nhường nào, để hiểu ra giá trị to lớn của tình yêu, tình người, tình đồng chí. Tớ cũng chẳng thể quên tội ác mà quân xâm lược Trung Quốc, Nhật Bản, Pháp…gây ra trong chiến tranh với Việt Nam. Đôi khi tớ tự hỏi, mình có nên tìm mua những quyển sách về lịch sử, về cách mạng của dân tộc mình hay không. Hẳn là cũng chẳng thiếu những chiến sĩ anh dũng những câu chuyện cảm động lòng người giống truyện đâu nhỉ.

Chia sẻ:

  • Twitter
  • Facebook
Thích Đang tải...

Có liên quan

Đăng bởi Trứng Chê Hành

❤️爱建宇❤️ Xem tất cả bài viết bởi Trứng Chê Hành

Điều hướng bài viết

Bài trướcĐạo Mộ Bút KýBài sauVị Khách Lúc Nửa Đêm

Bình luận về bài viết này Hủy trả lời

Δ

Tìm kiếm cho:

Bài viết mới

  • Ân Hữu Trọng Báo Tháng Mười 31, 2021
  • Yêu Không Bến Bờ Tháng Mười Hai 19, 2020
  • Thập niên 70 – Người đàn bà đanh đá Tháng Mười Một 17, 2020
  • Năm tháng vội vã Tháng Mười Một 9, 2020
  • Xuyên thành bạch nguyệt quang yểu mệnh, ta cùng vai ác he. Tháng Mười Một 6, 2020
  • Gả cho một anh béo đầy tiềm năng Tháng Mười Một 2, 2020
  • Anh chỉ thích hình tượng của em (Rose and Renaissance) Tháng Mười Một 1, 2020
  • Giải dược Tháng Mười 30, 2020
  • (không có tựa đề) Tháng Mười 29, 2020
  • Bức thư tình gửi mr.Mole (chuột chũi tiên sinh) Tháng Mười 29, 2020
  • List tàn tật
  • List cấm luyến
  • Loli đại thúc (6 tuổi trở lên)
  • List tiểu tam
  • Tỷ đệ luyến
  • Nữ chính đơn phương nam chính
  • Bẻ cong thành thẳng
  • Vợ của vai ác không dễ làm
  • Bỏ lỡ những năm tháng tươi đẹp nhất của em.
  • Nữ truy

Bài viết mới

  • Ân Hữu Trọng Báo Tháng Mười 31, 2021
  • Yêu Không Bến Bờ Tháng Mười Hai 19, 2020
  • Thập niên 70 – Người đàn bà đanh đá Tháng Mười Một 17, 2020
  • Năm tháng vội vã Tháng Mười Một 9, 2020
  • Xuyên thành bạch nguyệt quang yểu mệnh, ta cùng vai ác he. Tháng Mười Một 6, 2020
Trang này sử dụng cookie. Tìm hiểu cách kiểm soát ở trong: Chính Sách Cookie
  • Bình luận
  • Đăng lại
  • Theo dõi Đã theo dõi
    • Automne De La Lune
    • Đã có 251 người theo dõi Theo dõi ngay
    • Đã có tài khoản WordPress.com? Đăng nhập.
    • Automne De La Lune
    • Tùy biến
    • Theo dõi Đã theo dõi
    • Đăng ký
    • Đăng nhập
    • URL rút gọn
    • Báo cáo nội dung
    • Xem toàn bộ bài viết
    • Quản lý theo dõi
    • Ẩn menu
%d Tạo trang giống vầy với WordPress.comHãy bắt đầu

Từ khóa » đoá Bạch Liên Hoa ấy Thật Xinh đẹp Phiên Ngoại