Đọc Gì Hôm Nay Bây Giờ
Có thể bạn quan tâm
- rss
- dribbble
[Truyện Ngắn] Đừng yêu em vô tâm như thế
[Truyện ngắn] ĐỪNG YÊU EM VÔ TÂM NHƯ THẾ*****Truyện dành cho những ai đã đã từng vô tâm với người mình yêu, với những trái tim đôi lần lạc lối, với những khối óc đang hoang mang với tình yêu của mình…Hơn 2 năm không liên lạc, hôm nay biết tin anh trở về nước, tôi không biết lòng mình nên vui hay buồn nữa. Cảm giác của tôi lúc này bồi hồi khó tả vô cùng. Cầm điện thoại đi lại trong phòng không biết có nên gọi cho anh không? Cũng chẳng biết anh đã thay số điện thoại chưa nữa, đã bao lâu thế rồi cơ mà. Tôi cũng mơ hồ không rõ liệu khi tôi gọi tới ở đầu dây bên kia có câu hỏi đầy lạ lẫm "Ai đấy?" không đây? Đầu óc tôi đầy rẫy những hoang mang, bởi tôi sợ nhiều thứ…Gặp anh rồi liệu tôi có dám đứng trước mặt anh không? Sau những gì tôi đã làm, những gì anh đã chịu tổn thương vì tôi? Tôi quả thực không xứng… tôi lấy tư cách gì mà đòi gặp lại anh? Và anh có lý do gì phải vẫy tay chào hỏi khi nhìn thấy tôi cơ chứ? Giữa hai chúng tôi còn mối quan hệ gì nữa đâu? 1 lâu đài cát vun đắp bao lâu cuối cùng cũng chỉ mất chưa đầy 1 phút để những con sóng tạt đổ, và tình yêu… thì cũng giống như vậy…Tôi mở chiếc đồng hồ mà tháng trước mình đã mua để tặng anh trong ngày hôm nay. Nhưng rồi tôi vẫn lại không đi, lý do thì nhiều vô kể. Thôi, coi như số mày không tốt, đành để mày ngủ một giấc dài trong chiếc hộp âm u này vậy. Rồi tôi cất nó vào trong ngăn kéo, trong lòng tự hỏi không biết đến khi nào nó mới lại được lôi ra…Trước kia khi tình yêu của chúng tôi vẫn diễn ra một cách êm đềm và đẹp đẽ. Nhưng 1 người ở Việt Nam, 1 người lại ở tận Lon don. Tôi dù sao cũng chỉ là một cô gái nhỏ bé có trái tim yếu đuối, sợ bị cô đơn, sợ sự xa cách. Một tình yêu không được vun đắp tình cảm thường xuyên liệu có được bền vững. Tôi bắt đầu nghi hoặc tình yêu của mình. Rằng liệu tôi có đợi anh được sau 3 năm không gặp? Rồi ở bên đó tận 3 năm, liệu hình bóng tôi có đủ sức níu kéo chút tình yêu ít ỏi trong trái tim của một người đàn ông??Không…Tôi không dám chắc… Tình yêu giữa chúng tôi liệu có đủ mãnh liệt để kéo dài 36 tháng? Nếu sau khoảng thời gian đó, chúng tôi chia tay… thì tôi sẽ như thế nào? Khi đó tôi 24 tuổi, liệu còn biết đến tình yêu là gì nữa không? E rằng lúc đó trái tim của tôi đã trở nên chai sạn rồi.-Hôm nay em thi tốt chứ? Có làm bài được không?-Cũng tạm- Tôi uể oải trả lời anh qua headphone-Sao thế? Em làm không tốt à- Giọng anh trở nên lo lắng-Chắc qua thôi anh ạ! Em nhớ anh quá! Còn bao lâu nữa hả anh?-35 tháng nữa em yêu ạ! Anh cũng nhớ em lắm!-Anh nói dối, ở bên ấy mấy cô Tây chẳng như vedette ý chẳng nhẽ anh tệ đến mức không lọt được vào mắt xanh cô nào-haha, em đùa không thế? Có mà tại anh không màng gì tới mấy cô đó ấy. Có em là đủ, anh không đòi hỏi gì hơn nữa-Anh chỉ giỏi nịnh, mà anh nói thử xem, anh yêu em chứ?-Hỏi vớvẩn-Thì anhcứ trả lời đi-Tấtnhiên là có, thế mà cũng phải hỏi. Em thật là…-Vậy anh hứa sẽ đợi em chứ? À không, ý em là anh sẽ chỉ yêu mình em bây giờ và mãi mãi chứ? Chúng mình sẽ kết hôn phải không?-Đúng thế, em có cần anh nghĩ luôn tên con chúng mình không?Thế rồi chúng tôi lại bàn bạc chuyện về tương lai. Bàn xem sẽ chụp ảnh cưới ở những đâu, tổ chức hôn lễ chỗ nào, đặt bao nhiêu bàn… Rồi sau khi lấy nhau chúng tôi sẽ phân chia công việc ra sao… nghĩ tới chuyện đó thôi là 2 đứa chúng tôi đã thấy phấn chấn lắm rồi. Những câu chuyện đó giúp chúng tôi thêm tin tưởng vào tình yêu và tương lai của cả 2 hơn. Tôi sẽ cố gắng duy trì tình yêu tốt đẹp ấy.Anh đẹp trai, điều kiện tốt, học vấn lại cao, tôi chẳng còn mơ ước gì cao sang hơn nữa. Anh yêu tôi và tôi yêu anh, trong bối cảnh và thời gian này thì như vậy là đủ. Hãy cứ yêu nhau như mai là ngày tận thế đi!!!Nhưng tình yêu đâu cứ chỉ nói yêu nhau suông thôi là đủ? Tôi nhớ cái cảm giác hạnh phúc thời mới yêu, những cái nhìn âu yếm và những cái ôm thật chặt anh dành chotôi. Khoảng thời gian ấy thật đẹp biết mấy, lãng mạn biết mấy. Tôi cất nó vào trong cuốn nhật ký để có thể tưởng nhớ lại mỗi lần nghĩ về anh. Khi đó tôi như một nàng công chúa đang đắm mình vào trong một rừng hồng thơ mộng.Tạm gác lại chuyện của quá khứ, tôi gấp cuốn nhất ký của mình lại. Tôi nhớ anh biết mấymà lại chẳng thể làm được gì. Dạo thời gian này anh bận ôn thi, có lẽ phải thức đêm làm bài tập rồi sáng ra lại vùi mình vào trong đống sách vở trên thư viện trường. Có lẽ tôi lúc này trong trái tim anh bé nhỏ như một hạt cát, còn trái tim tôi đang thực sự trống rỗng biết chừng nào…Tôi là một đứa con gái vô tư và chẳng thể nào nhốt mình trong sự gò bò của cũi lồng tình yêu. Đến con chim bị nhốt lâu trong lồng còn muốn được giải thoát, được bay lên bầu trời cao rộng kia vậy thì lý do gì mà tôi lại không thể tự do khi không có anh bên cạnh? Tôi muốn được gặp gỡ người khác để lấp đầy đi nỗi cô đơn liệu có gì là sai trái? Suy cho cùng họ cũng vẫn chỉ là người thay thế, còn anh mới thực sự là người tôi yêu. Tôi ở bên họ nhưng trái tim tôi có anh, trái tim tôi yêu anh… có lẽ là được, có lẽ là không sao. Biết đâu ở nơi trời Tây xa xôi kia anh cũng đang làm như thế??Tôi cuốn mình và trong những mối tình vụn vặt không tên. Tôi không cần biết họ có yêutôi không, chỉ cần biết họ làm tôi vui và làm lấp đi khoảng trống trong tim mình.Bẵng đi một thời gian dài tôi với anh không online chat chit với nhau nữa. Có lẽ giờ đây anh đang tất bật với những đống kiến thức đồ sộ của mình, còn tôi thì bận rộn với những cuộc vui không bến đỗ. Tôi gần như quên đi sự xuất hiện của anh trong cuộc đời mình. Tôi hết nhớ rồi lại trách anh tại sao lại rời bỏ tôi mà đi tới một nơi xa xôi như vậy. Sắp sinh nhật tôi rồi, liệu anh có còn nhớ không? Nhẫn đôi anh mua sinh nhật em năm trước, liệu vẫn còn trên tay anh?Tôi tháochiếc nhẫn anh trao thả vào ly rượu, nó sủi bọt…Liệutình yêu của tôi có khi nào tan luôn vào trong ly rượu đó không?Vẫn biếtrằng tình yêu thì không màng khoảng cáchNhưng khoảng cách nào có thể giữ vững được tình yêu?---Sinh nhật tôi, vẫn như thường lệ anh ta dẫn tôi đi Bar, vẫn nốc rượu say khướt, vẫnnhảy nhót loạn xị cùng tiếng nhạc xập xình. Từ lúc nào mà tôi trở nên sa đọa đến thế này vậy? Lý do gì khiến tôi trở thành một con người khác như bây giờ?? Phải rồi, là anh… Chính anh. Tôi loạng choạng chỉ tay vào anh ta nói-Tại sao chứ? Yêu đương mà thế này à? Vì ai mà em lại biến ra thế này?Tôi khóc, lần đầu tiên tôi khóc vì nhớ anh. Ngày này năm trước anh và tôi ở bên nhau,cùng thổi nến, cùng cắt bánh… trên những trang nhật ký chứa đầy những cung bậc cảm xúc ngọt ngào, vậy sao 365 ngày sau nó lại tồi tệ đến thế? Xa anh, tôi quên mất lý tưởng sống của mình. Xa anh, tôi dường như đánh mất hết đi mọi thứ…phải, tất cả mọi thứ.-Em sao thế? Em say rồi, để anh đưa em về…Rồi tay tôi quàng lên vai anh ta, bước những bước đi vụng về, chệnh choạng, con tim lạnh ngắt vì băng giá. Rốt cuộc, tôi vẫn không quên được anh. Rốt cuộc, tôi vẫn không thể ngừng yêu anh. Và rốt cuộc với tôi, anh vẫn là tất cả. Người đang dìu tôi đi đâu có chút ý nghĩa và vị trí gì trong trái tim tôi chứ? Chỉ là một kẻ thay thế không hơn. Tôi đúng là 1 con đàn bà lả lơi và mất dạy… Tôi cứ tự sỉ vả bản thân mình suốt quãng đường về nhà. Nếu ở bên kia anh biết tôi thế này có lẽ anh thất vọng lắm, liệu điều đó có khiến anh ngừng yêu tôi không?Về tới cửa nhà, trước mặt tôi là gương mặt lạnh ngắt của anh cùng một bó hoa hồng đỏ thắm. Tôi giật mình tỉnh lại quên rằng trước đó mình đã từng mê man trong cơn say. Tôi lúng túng không biết phải giải thích với anh ra sao với cảnh tượng bây giờ. Anh lạnh lùng quay lưng còn tôi quay ra cố gắng cầu xin anh dừng lại-Anh nghe em giải thích đã…Anh im lặng 1 hồi nhưng rồi lại bước đi- đó là 1 điều đáng sợ vô cùng. Tôi như một cơn gió mỏng manh đang cố gắng níu giữ một dám mây đang chứa đầy tức giận. Nhưng một chút hy vọng cũng không hề có. Anh vĩnh viễn biến mất trong màn đêm hôm đó - vào ngày sinh nhật tôi. Anh đi như chưa bao giờ xuất hiện trong cuộc đời tôi vậy.Người tanói hạnh phúc nhất là trong ngày sinh nhật của mình có người yêu mình bên cạnh,còn tôi lại là 1 kẻ đau khổ nhất trên đời.Tôi liệu còn mặt mũi nào để nói chuyện với anh không? Anh đã ngồi máy bay nửa ngày chỉ muốn dành cho tôi 1 món quà sinh nhật bất ngờ. Còn tôi, buông lơi bên 1 người đàn ông khác trước mặt anh. Tôi như một con mèo ăn vụng bị chủ nhân bắt gặp để rồi không bao giờ dám ngước mặt lên đối diện với chủ nhânTôi 22 tuổi, vẫn đủ trẻ để đón chờ những cái sinh nhật của tuổi 23,24. Nhưng tôi lại không dám. Tôi sợ, sợ mỗi năm sinh nhật của mình sẽ lại nhớ tới lỗi lầm của cái tuổi 22. Tôi sợ khi phải nhớ lại những giọt nước mắt đau tận cùng từ trái tim mình trong màn đêm cô độc hôm ấy, sợ ánh mắt giận dữ và thất vọng của anh, sợ cả những bước chân dứt khoát của anh bước ra khỏi cuộc đời tôi nữa. Và tôi sợ ngay cả chính bản thân mình nữa. Tôi ghê rợn, tự thấy cắn rứt với những bước đi lầm lỡ của mình.2 lần sinh nhật tiếp theo sau đó tôi chỉ ở nhà, xem ti vi xong rồi tắt đèn đi ngủ,không dám đi đâu. Có khi nào đau khổ quá tôi lại ngã vào vòng tay của 1 gã trai lạ nào đó và tưởng tượng đó là anh không? Tôi sợ bản thân mình sẽ không kiềm chế được nỗi nhớ nhung về anh. Vì thế tôi chỉ ngoan ngoãn cất mình trong 4 bức tường. Trên đầu giường tôi vẫn đẻ cuốn nhật ký, thay vì những cảm xúc nồng nàn về tình yêu tôi viết trước kia, giờ nó chỉ còn là những con số đếm ngày anh và tôi chính thức không còn là gì của nhau nữa.789 ngày- đủ dài để tôi có thể quên đi 1 cuộc tình cũ, nhưng tôi lại không thể quên, chính xác hơn là tôi không dám quên. Bởi trước kia tôi không dám nghĩ rằng mình lại có thể yêu anh nhiều đến thế.Hôm nay anh trở về nước, tôi lại nhốt mình ở nhà, không dám đi đâu. Có lẽ anh còn nhiều người đáng để gặp hơn tôi. Mà cũng có khi anh đã quên tôi rồi.Đã lâu rồi tôi không về nhà thăm ông bà và bố mẹ rồi. Cả nhà tôi đều sống ở khu phố cổ tấp nập người qua lại, có muốn được về nhà cũng thật khó khăn, hơn nữa hôm nay lại là chủ nhật.-Uiii!!!!!!!!!!!!Tôi giật mình bóp phanh,chiếc xe hư đốn của tôi vừa va phải làm người ta bị ngã. Tôi vội vã xuống xe đỡ anh ta đứng dậy nhưng không ngờ, người tôi va phải lại là anh…Quả nhiên, trái đất hình tròn.-Sao anh lại ở đây?- Không khỏi bất ngờ tôi thốt lên hỏi-À… lâu lắm rồi mới về nên anh đi lòng vòng phố cổ tham quan thôi. Hình như cũng không có gì thay đổi mấy em nhỉ?-Vâng,phố cổ mà!- Mắt tôi đỏ lên khi nhìn anh và nghe anh nói, anh có biết rằng tôinhớ anh lắm không?-Em saothế?-Không,em không sau đâu mà- Tôi lấy tay dụi mắt-Lâu không đi nên anh cũng quên mất đường rồi, từ nãy tới giờ đều đi lòng vòng quanh khu này. Có lẽ lát nữa phải đi mua bản đồ cũng nên-Em có thể đưa anh đi được mà!-Thật không?-Vâng!Em với anh! Sẽ cùng đi tham quan 36 phố phườngTôi ngồi lên xe quay sang anh nháy mắt-Anh mau lên đi, em sẽ giúp anh nhớ lại đường nước mìnhAnh có vẻ ngượng ngùng nhưng rồi cũng ngồi lên xe. Tôi mỉm cười. Trước kia, chỉ anh lái xe đưa tôi đi lòng vòng Hà Nội, còn tôi ngồi sát phía sau, tay nhét vào túi áo anh bi ba bi bô. Còn giờ, tôi lái xe, anh ngồi phía sau, cách tôi một khoảng trống. Chúng tôi im lặng như khoảng trống trên yên xe. Đôi lúc anh hỏi tôi trả lời, còn tôi thì không dám hỏi, tôi nghĩ mình không đủ tư cách-Em à-Giọng anh bỗng trầm lại-Dạ- Tôi ngoan ngoãn trả lời-Em còn viết nhật ký không?-Thời đại này người ta dùg FB, còn em, vẫn lọ mọ làm bạn với bút giấy thôi. Cổ hủ lắm phải không?-Thế à. May quá, anh có mua một quyển Nhật Ký tặng em, dễ thương lắm, chỉ sợ em không viết nữa thì món quà của anh xem như là vô duyên quá rồi!Tôi phanh xe đột ngột quay lại hỏi anh:-Anh mua quà cho em sao?Anh gật đầu, nhéo má tôi cười-Sao phải bất ngờ thế?Cảm giác này sao mà thân quen, gần gũi thế… Tôi nhận món quà từ tay anh, nước mắt như chực rơi, miệng mấp máy nói lời cảm ơn liền bị anh mắng:-Mứi thế này mà đã xúc động phát khóc rồi, em đúng là trẻ con.Tối hôm đó, khi trở về nhà, tôi vội vã mở cuốn Nhật ký mà anh tặng. Tôi bất ngờ khi nhìn thấy những hàng chữ nắn nót mà anh viết ở ngay trang đầu tiên:Em yêu,Anh xin lỗi, xin lỗi vì đã vô tâm với em như thế. Vô tâm với tình yêu mà em đã dành cho anh. Lẽ ra anh không nên ích kỷ, chỉ biết cho bản thân mình mà quên mất rằng lẽ ra anh cũng cần phải quan tâm tới em, tới tình yêu và tương lai của chúng mình nữa. Anh chỉ biết yêu em một cách vô tâm mà không thể làm được gì như những người đàn ông khác làm cho người mình yêu. Có lẽ em giận anh lắm, nhưng anh còn giận bản thân mình hơn rất nhiều. Giá như anh quan tâm em hơn chút nữa, hiểu cho em hơn chút nữa thì có lẽ tình yêu của chúng mình vẫn đẹp như lúc mới yêu em nhỉ? Anh bỏ đi, không phải vì thất vọng về em mà là thất vọng về chính bản thân mình. Ngay cả người mình yêu cũng không biết cách gìn giữ thì có thể làm được gì? Anh chẳng bao giờ thích những câu chuyện ướt át mà em viết cả. Nhưng sao ấy nhỉ, hôm nay anh lại bắt chước em, viết ra những suy nghĩ lộn xộn, lủn củn trong đầu mình. Có lẽ là bị lây 1 chút từ em rồi đấy! Hy vọng rằng đọc xong em sẽ không cười anh sến súa mà hãy nhận lời xin lỗi chân thành này của anh nhé! Số điện thoại của anh chưa đổi, đọc xong nhắn tin lại cho anh nhé! Anh đợi tin nhắn của em đấy! Yêu emNhững giọt lệ rơi vô tình làm ướt đẫm trang giấy.Tôi lấy tay quệt đi 2 hàng nước mắt sợ nếu biết anh sẽ lại trách trái tim tôi ủy mị, yếu mềm. Tôi cầm điện thoại, bấm số của anh nhắn "Em cũng yêu anh, yêu anh nhiều lắm!" Nguồn: Facebook [Truyện Ngắn] Đừng yêu em vô tâm như thế[ Truyện ngắn ] ĐỪNG YÊU EM VÔ TÂM NHƯ THẾ ***** Truyện dành cho những ai đã đã từng vô tâm với người mình yêu, với những trái tim đôi l...
Đọc thêm » Người đăng: NsTrung No nhận xét Nhãn: truyen ngan vào lúc 06:38[Truyện Ngắn Hay] Người yêu bằng tuổi
[Truyện ngắn] "NGƯỜI YÊU BẰNG TUỔI" Trời mưa.Mưa như chưa bao giờ được mưa.Người ta bảo, khi trời mưa có nghĩa là ông trời đang khóc.Nếu thật sự là như thế thế, em nguyền rủa thứ gì đã làm cho ông trời khóc dã man tàn bạo như vậy. Mưa từ sáng đến tối, cứ nhỏ lại to. Chẳng ra làm sao cả.Ngoài trời mưa như trút nước, lại còn có sấm. Mấy đứa con gái trong lớp học thêm, thỉnh thoảng có tiếng sấm lại hét toáng lên, túm lấy nhau "Tớ sợ lắm!". Thầy giáo thì đang gào rát cổ họng nói thi với mưa để truyền tải nốt bài giảng, vì ngày mai là thi rồi. 1 số đứa chăm học thì căng lỗ tai ra mà nghe, 1 số đứa thì bận "sợ hãi" hoặc bận "giả vờ sợ hãi" bám chặt lấy bọn con trai.Em chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngoài mặt thì có vẻ bình thản, nhưng thật ra đang sốt ruột muốn chết đi được. Sắp tan học rồi, không biết giờ này anh đến chưa. Vừa muốn anh đến, lại vừa không muốn. Mưa như thế này, mà đang còn đang bị ốm, nhỡ nặng hơn thì sao. Em thò tay vào ngăn bàn nhắn tin cho anh."Ck ơi, đang ở đâu thế?"Anh rep nhanh lắm, hình như đang cầm điện thoại."Anh đang ở nhà".Ở nhà, chẳng phải hôm nay anh bảo có chết cũng đến đón em sao? Điện thoại trong ngăn bàn lại rung."Hôm nay chắc là không đến được. Mưa quá, anh đang ốm. Xin lỗi vợ yêu nhé:*".Vừa mới lo anh bị ốm, bây giờ chỉ muốn anh chết luôn ở nhà với cái máy tính chết tiệt ấy. Giận anh luôn. Em nhắn lại cho anh 1 cái tin thờ ơ."Ờ, tí về với bạn cũng được."Nhét điện thoại vào cặp, em bực mình chép bài.Rầm!!!Sấm đánh vang rền, cái loa mồm của mấy đứa con gái chắc cũng ngang với sấm. Em - giận cá chém thớt là biệt tài."Hét cái gì mà hét, có cái đéo gì đâu mà sợ. Bọn mày đỏng đảnh nó vừa thôi, có phải chưa nghe thấy sấm bao giờ đâu mà gào ầm ĩ lên như thế?"Bọn nó tròn mắt lên nhìn em. Phượng Bảy chép miệng, nghịch nghịch lọn tóc."Chúng mày kệ nó, chắc lại cãi nhau với thằng Thảo đấy."Em nhăn mặt, nhìn không nói nữa. Em với nó mà cãi nhau, chắc chắn có đứa sứt đầu mẻ trán. Nhưng chẳng hiểu sao 2 đứa ngang như cua này vẫn chơi với nhau được, chơi thân là đằng khác.Cái Xu huých nhẹ vào tay em."Chị lại cãi nhau à?""Không.""Chém gió, nhìn cái mặt là biết ngay.""Lắm chuyện, học đê."Em giả vờ chăm chú học, thực ra đầu óc toàn tưởng tượng đến cảnh anh ngồi nhà chăn ấm đệm êm, chuyển từ trạng thái "giận người chém người" sang "giận người chém giấy". Chỉ tội mỗi quyển vở, lại thêm mấy lỗ thủng nữa.Sau 1 hồi dặn dò nhắc nhở, cuối cùng thầy giáo cũng "thả" học sinh về nhà bằng câu nói muôn thủa."Chúc các bạn 1 buổi tối ngủ ngon và hẹn gặp lại vào thứ 5 tuần sau. Tạm biệt!"Rắc rối. Em xách cặp đứng dậy, hôm nay lại phải đi nhờ. Nhưng số đen, đứa nào cũng có cặp đi về. Em vác cái ô đen sì của anh ra cổng, trong lòng không ngừng chửi rủa cái đồ vô tâm như anh. Cứ nghĩ đến cái cảnh anh đang ngồi nhà, trùm chăn bắn Gunny mà tủi thân kinh khủng.Đang lủi thủi vác cái ô to đùng đi trên vỉa hè, có tiếng còi xe bên cạnh kèm theo cái giọng bắt chước mấy ông xe ôm tếu kinh khủng của anh."Xe ôm không em ơi?"Em ngẩng đầu, nhìn cái mặt toe toét của anh chỉ muốn vặn cổ anh 180 độ để không phải nhìn thấy cái bản mặt đáng ghét ấy nữa."Ôm có mất tiền không?""Không, ôm chỉ mất "ôm" thôi".Anh lại nhăn răng cười. Em lườm anh 1 cái rồi cụp ô, hậm hực trèo lên xe. Anh vẫn đứng im không chịu nổ máy."Sao không đi?""Em không che làm sao anh đi được. Sắp ướt hết cả người rồi.""Lắm chuyện!"Em vòng tay qua bụng anh che ô. Anh nổ máy."Vợ ơi..."Cái giọng ngọt xớt nghe thấy ghét."Gì?""Giận anh à?""Không.""Sao lạnh lùng thế?""Đang bực mình.""Thế mà em bảo không giận.""Vì tưởng bị 1 thằng tâm thần bỏ bom nên mới thế."Em cười cười."Ơ, thằng nào bị tâm thần ý nhỉ."Anh giả vờ ngơ ngác, nói mình mà cứ như nói người khác."Vì nó bảo không đến nhưng cuối cùng lại mò đến. Không tâm thần thì là gì?""Không phải tâm thần. Tại nó thương vợ nó quá, không nỡ để vợ nó đi bộ về nên mới phải mò đến chứ sao. Em không hiểu tình yêu cao cả của nó à?""Xì, vâng, cao và rất xa."Em xì 1 tiếng. Đồ lẻo mép."Thế giờ hết giận chưa?""Chưa.""Làm gì mới hết giận?""Im đi, đừng nói nữa thì hết giận."Thật ra em chẳng giận tí nào, vui là đằng khác. Vì anh vẫn đến đón em. Nhưng em vẫn cố tình làm khó anh. Ai bảo tự dưng kiếm chuyện."Thế thì em ôm chặt anh vào rồi anh không nói nữa.""Này, ai là người ra điều kiện đấy?""Em mà, nhưng ôm đi, anh lạnh lắm.""Không.""Không ôm anh lảm nhảm tiếp đấy."Em chào thua. Cái gì chứ cái trò võ mồm này thì anh là số 1. Em đành ngồi sát vào, ôm chặt hơn."Đấy, ngoan thế cơ mà. Vợ anh có khác.""Muốn ăn đòn à, có im đi không?" - Em dọa."Rồi rồi, anh im."Em im lặng, tựa cằm vào vai anh. Anh khẽ ngâm nga 1 đoạn trong bài Until You của Shayne Ward. Em không biết hát, toàn nghe anh hát nên thuộc đúng 1 câu."Baby, nobody, nobody, until you~".Trời vẫn mưa không thương tiếc, em bỗng dưng ghét ông trời, sao mà khóc nhiều thế. Cái áo khoác anh mặc ướt nhẹp, em hạ thấp ô xuống, anh lại nâng lên."Giơ cao lên vợ, không 2 đứa cắm răng vào đường bây giờ.""Mưa to, ướt hết áo rồi kìa.""Không sao, đằng nào anh cũng chưa tắm.""Đồ ở bẩn!"Em mắng yêu, anh lại bắt đầu hát."It feels like nobody ever knew me until you knew me.Feels like nobody ever loved me until you loved me.Feels like nobody ever touched me until you touched me.Baby, nobody, nobody, until you."Thương anh lắm, em cố gắng che ô cẩn thận, hạn chế tối đa nước vào người anh. Tay mỏi nhừ, nhưng sợ anh cảm thêm nên em vẫn cố. Tự nhiên ghét trời mưa thế không biết.Về đến nhà, em xuống xe, chạy vào nhà lấy áo mưa cho anh. Người đâu ra mà hâm thế không biết, đang ốm mà vác xe đi xe máy. Anh mặc áo mưa xong, ngoắc ngoắc ngoán tay gọi em. Em lại gần, anh lại kiss trộm. Nhớ hồi mới yêu nhau, bị anh kiss trộm là mặt đỏ như quả gấc. Lâu lâu cũng quen rồi, không thèm đỏ mặt, hôm nào hứng là túm anh kiss lại nữa. Nhưng hôm nay nhìn anh như con vịt trong cái áo mưa vàng chóe nên "tạm tha". Anh cười toe."Về nhá!""Ờ về đi""Tối không được mơ về anh nhá!""Ờ biết rồi.""Ngủ ngon nhá!"."Có biến ngay không thì bảo!""Rồi rồi anh biến đây, vợ yêu vào đi nhé!"Em nhìn theo cái "con vịt vàng chóe" khuất sau ngã rẽ, tủm tỉm cười. Tất nhiên, em sẽ không mơ về anh đâu. Vì cái triết lì ngược đời của anh, nếu em mơ về anh thì cả đêm ấy anh sẽ mất ngủ vì nhớ em. Đúng là ngược đời.+++Tính ra, em với anh yêu nhau được 2 năm rồi nhỉ. Thiếu 8 tháng nữa là tròn 2 năm =)). Có người yêu bằng tuổi, thú vị thật. Em "quen" anh từ cái hồi mà 2 đứa còn lóc cóc đạp xe 3 bánh, cho đến khi lên cấp II, anh vi vu xe điện còn em - chúa lười - đi bộ cho "thân thiện với môi trường". Rồi lên cấp 3, anh lượn lờ khắp nơi với cái xe mang biển HB, còn em thì vẫn trung thủy với đi bộ.Lớp 10, đứa nào cũng ngơ ngơ không biết gì. Đầu năm mới vào lớp, ai cũng tưởng em với anh là người yêu, đi đâu cũng dính lấy nhau. Rồi anh cũng dần chơi thân với bọn con trai, chẳng biết bọn nó đầu độc anh cái gì về "màn tỏ tình lãng mạn" mà vào 1 cái ngày lạnh chết cha chết mẹ, anh lôi em lên Sa Pa để . . . tỏ tình cho lãng mạn. Cái kiểu tỏ tình của anh, đúng là có 1-0-2. Đi hơn 30 cây số, rồi hì hục leo Hàm Rồng để nhận được câu tỏ tình siêu vớ vẩn của anh."Mày có muốn lúc nào cũng có người đưa đi đón về không?"Em thở không ra hơi, ngồi phịch xuống đất, dựa vào lan can trên Sân Mây."Có chứ sao không.""Thế mày yêu tao đi, rồi tao đưa đi đón về."Em tu ừng ực chai C2, mệt gần chết, yêu đương cái gì."Ờ tao yêu mày lắm.""Con điên kia, tao nói nghiêm túc đấy!"Mắt anh bỗng "nghiêm trọng". Em hơi ngạc nhiên nhìn anh, rồi bật cười, vỗ vai anh."Thằng dở hơi này, có ai tỏ tình mà xưng "mày" "tao" không? Thôi đéo đùa nữa, tao mệt lắm rồi. Tự nhiên lôi tao lên đây, mệt chết đi được.""Mày điên à? Tao nói tao yêu mày. Đấy, tao tỏ tình đấy. À không, anh yêu em."Anh tự dưng gào toáng lên, mấy khách du lịch quanh đấy cũng quay ra nhìn, có người còn tủm tỉm cười nhìn em. Xấu hổ, em kéo tay áo anh, thấp giọng."Rồi rồi, nói bé thôi, người ta nhìn."Anh ngồi xổm xuống nhìn anh, cái mặt te tởn thường ngày biến đâu mất, trông anh nghiêm túc thấy lạ."Thế có đồng ý không?""Thật hay đùa thế?""Thật!" - Anh trả lời chắc nịch."Cho thời gian suy nghĩ, trả lời sau." - Em kiếm cớ thoái thác."Nói luôn, không phải đánh bàn lùi."Âm mưu của em, lúc nào cũng bị anh lật tẩy, còn chưa biết trả lời thế nào, anh đã bồi thêm 1 câu vô cùng bá đạo."Không đồng ý thì đi bộ về nhà nhé!"Em tròn mắt nhìn anh, trong đầu không ngừng thắc mắc "Thằng cha này hôm nay đầu óc có vẫn đề à?"."Có đồng ý không?"Anh dí sát mặt vào, em giật mình lùi ra xa."Đang nghĩ.""Nghĩ ngợi gì, gật hoặc lắc thôi.""Từ từ mới nghĩ được chứ!"Em mếu máo nhìn anh. Em đang nghĩ thật mà. Em sợ cho đi, sợ trao tình cảm mà không được đáp lại, vì thế, em chưa bao giờ đụng đến chuyện yêu đương. Nhưng giờ, anh - thằng bạn thân từ bé - tỏ tình với em, em vừa muốn đồng ý, lại vừa muốn từ chối."Đếm từ 1 đến 3, không có đáp án thì có đồng ý cũng đi bộ về nhé!"Em im re. Ai chứ anh đã nói thì hoàn toàn có thể."1""2""2 rưỡi""2 phẩy 6""2 phẩy 7"Anh nhìn em dò xét. Nghĩ lại thấy buồn cười, nếu lúc ấy anh đếm hẳn "1,2,3" chắc bây giờ em với anh vẫn mày tao bốp chát."2 phẩy 8""2 phẩy 85 . . . đéo nói nữa, không đồng ý thì thôi! Đi về."Anh đứng bật dậy, chẳng hiểu sao lúc ấy phản xạ đầu tiên của em là túm tay anh kéo lại rồi gật đầu lia lịa. Em cũng muốn thử, yêu - là như thế nào.Anh cười toe toét, ngồi thụp xuống."Đồng ý rồi nhá, yêu thật đấy!""Ừ ừ, cho tao về được chưa."Cái mặt đang toe toét, tự nhiên trợn tròn mắt với em."Tao với anh, gọi bằng anh.""Điên à, bằng tuổi mà bắt gọi bằng anh.""Muốn cuốc bộ về à?""Không.""Thế thì gọi bằng anh.""Không.""Chán sống à?""Không."Anh bực mình, nhăn mặt."Mày bị ngộ từ "Không" à?"Nhìn anh cáu, em bỗng bật cười."Ừ."Anh lầm bầm cái gì đó rồi lấy máy ảnh ra, ngồi sán vào em."Làm gì thế?""Chụp ảnh kỉ niệm.""Kỉ niệm cái gì?""Kỉ niệm ngày yêu nhau: 27 tháng 11 năm 2010.""Không chụp, đang bơ phờ."Anh mặc kệ, vẫn sán vào. Môi anh chạm vào má em, tự nhien nóng ran mặt. Em mệt không thèm chấp, quay mặt nhìn ra chỗ khác.Tách.Tiếng máy ảnh, em quay đầu lại, anh đang xem ảnh, cái mặt gian không chịu được."Người yêu ơi, lấy ảnh này làm ảnh cưới của vợ chồng mình nhé!"Em giật lấy máy ảnh, há hốc ồm. Anh thì đẹp rồi, không phải nói. Còn em thì : tóc tai bù xù, mặt mũi trắng bệch vì lạnh, người như con gấu nhồi bông.... Tóm lại, trông em cực kì tàn tạ. Đang định bấm nút xóa anh đã giật lại."Không được xóa, ảnh cưới mà!""Cưới xin cái gì, xóa đi. Trông như con ngộ."Anh đứng dậy, giơ cao máy ảnh."Không được, ảnh đầu tiên kiss nhau đấy.""Kiss nhau hồi nào, chạm má thôi, xóa đi chụp cái khác."Anh cười gian."Chụp cái khác nhé!"Nói xong đã chạy biến đến chỗ 1 ông Tây gần đấy. Em siêu ngu Tiếng Anh, còn anh thì siêu giỏi. Anh liến thoắng cái gì đó với ông Tây, ông Tây cười cười "Ok!".Anh chạy lại khoác vai em."Chụp thôi.""Bây giờ à?""Ừ."Đành thế, em cào cào lại tóc, nhìn vào ống kính."1, 2, 3!"Tách!Đơ. Cứng đơ.Lần đầu tiên trong 16 năm trời vật lộn mới biết thế nào là kiss. Nụ hôn đầu tiên của em ở 1 nơi vô cùng lãng mạn mà biết bao cô gái mơ ước. Nhưng ngại sắp chết, chỉ muốn tìm 1 cái lỗ để chui xuống đất. Bức ảnh thứ 2 từ khi chúng ta bắt đầu yêu nhau, chỉ thấy mỗi cái đầu "đầy tóc" của anh và cái mắt "tròn không thể tròn hơn nữa" của em.Lúc về, vào zing thấy có mấy thông báo "Henry đã tag bạn vào 1 ảnh". Em click vào xem, suýt thì ngã ngửa. Vội vàng vơ lấy cái điện thoại, tra tấn bàn phím bằng số điện thoại của anh."Gì thế người yêu? Mới xa anh 1 tí đã nhớ rồi à?""Thằng kia, mày chán sống rồi à? Tháo hết ảnh trên zing xuống!""Ơ anh đang tắm chẳng nghe thấy gì, thôi nhá!"Anh cúp máy nhanh chóng. Em gọi lại, trong điện thoại vang lên giọng nói vô cùng đầm ấm và thân thiện : "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được. Xin quý khách vui lòng gọi lại sau."Em ném cái điện thoại xuống giường, hậm hực quay ra nhìn màn hình. Bỏ qua cái comment trêu chọc của bạn bè, em nhìn chằm chằm vào mấy bức ảnh, bất giác nở nụ cười. Down hết chỗ ảnh về, em tắt máy rồi trèo lên giường. Thật ra, đêm ấy em không nggủ được .+++Lần đầu tiên cãi nhau, vì 1 cái lí do hết sức vớ vẩn.Hôm ấy em được nghỉ học, mấy đứa bạn trong lớp học thêm rủ nhau đi chơi. Anh nhắn tin rủ đi đánh lẻ, em không đi. 2 đứa nói qua nói lại, tự nhiên anh im re. Em thắc mắc, không biết anh đang nghĩ gì, chị gái gọi điện."Mày về nhanh lên, thằng Thảo nó nhắn tin cho mẹ bảo mày bỏ học đi chơi kìa."Em nổi xung, gọi điện cho anh.Lần đầu tiên cãi nhau, vì 1 cái lí do cực cực cực kì trẻ con. Lúc ấy em giận lắm. Anh cũng giận. Anh quát."Đéo về thì thôi, đéo yêu đương gì nữa.""Ờ, tao đéo thèm.""Biến mẹ mày đi!""Sao mày không biến mà tao phải biến? Mày bố đời với ai thế?"Em dập máy. Anh gọi lại, em tháo pin luôn. Cho anh thử cảm giác "Thuê bao quý khách vừa gọi không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau" là như thế nào.Thế là chia tay. Nhưng chẳng được bao lâu, sáng hôm sau anh lại mò đến đón em. Em làm mặt lạnh với anh, anh cười cười."Vợ ơi, lên xe đi học.""Hôm qua đứa nào bảo đéo yêu đương gì nữa cơ mà.""Ơ thằng nào bảo ấy nhể?"Em ghét cái kiểu làm như không có chuyện gì của anh."Thằng nào thằng ấy tự hiểu.""Thôi mà vợ, anh xin lỗi mà."Em mặc kệ anh hạ mình xin lỗi, "hiên ngang" đi xe ôm đi học. Anh kè kè đi đằng sau, em bảo ông xe ôm."Bác ơi, có thằng nào cứ đi sau mình ấy ạ."Ông xe ôm ngoái lại, nhìn anh quát."Thằng kia, đi thì đi nhanh lên, bám đít tao làm gì?"Anh trợn tròn mắt nhìn, nhưng không nói gì, vẫn kè kè đi sau. Ông xe ôm bực mình phóng nhanh, anh đuổi theo. Cuối cùng cũng đến cổng trường, em xuống xe định trả tiền, anh đã đưa tiền luôn. Ông xe ôm lườm lườm anh, rồi cũng đi. Em bật cười, mặt anh ngắn tũn."Tự nhiên bị ăn chửi.""Cho chết!"Anh lại toét mồm."Vợ ơi, hết giận nhá!"Em vẫn cười, đi thẳng vào trường.Thế là chúng mình làm lành. Giận nhau, cãi nhau, đòi chia tay như cơm bữa. Hiện tại, "kỉ lục" chia tay của bọn mình đã "chạm mức" 1 tuần =)).+++Có người yêu bằng tuổi, nhiều cái thích.Ví dụ : Đi học cùng nhau, ăn sáng cùng nhau, làm bài tập hộ nhau, chép phạt hộ nhau, . . . Cãi nhau nhiều, nhưng làm lành nhanh thôi.Em với anh, thỉnh thoảng lại mày tao bốp chát. Phải nói là : Anh trẻ con kinh khủng.Đâu cần phải yêu người hơn tuổi, em thích có người yêu bằng tuổi hơn.Lớn rồi, còn 1 năm nữa thôi là thi đại học. Anh nói sẽ thi Ngoại Thương, còn em, em vẫn chưa định hướng được. Nhưng mình còn trẻ, còn nhiều thời gian cho nhau mà, lo xa làm gì cho mệt. Phải không.... [Truyện Ngắn Hay] Người yêu bằng tuổi[ Truyện ngắn ] " NGƯỜI YÊU BẰNG TUỔI" Trời mưa. Mưa như chưa bao giờ được mưa. Người ta bảo, khi trời mưa có nghĩa là ông tr...
Đọc thêm » Người đăng: NsTrung No nhận xét Nhãn: truyen ngan vào lúc 18:14[Truyện Ngắn Hay] Vì Yêu Là Định Mệnh
[Truyện Ngắn] VÌ YÊU LÀ ĐỊNH MỆNHChàng trai lặng lẽ bước đi, bỏ mặc cô gái lại một mình trên một cánh đồng lộng gió. Cô gái khụy gối, giọt nước mắt nghiêng nghiêng bay theo gió rồi vỡ tan trên ngọn cỏ xanh rì. Chuyện tình của họ cũng tan vỡ trong đau đớn và tiếc nuối. Vì sao? Vì định mệnh phải chia tay ư? Đó là một lí do vô lí và đáng sợ nhất trần đời. Chín tháng sau. Đến lúc này, Hân đã biết chính xác vì sao Phong nói lời chia tay với cô trên cánh đồng cỏ buồn rơi nước mắt ấy. Phong cắt liên lạc với Hân để nhập viện vì căn bệnh ung thư mà sự sống chỉ đếm từng ngày. Phong đã đi rồi, định mệnh đã mang anh ấy đi mãi mãi. Nỗi đau nhân lên trong lòng Hân gấp bội. Cô tự dằn vặt mình không ở bên cạnh Phong những ngày cuối cùng. Cuộc sống của Hân chìm dần trong sâu thẳm những đau khổ. Trái tim cô như đã tuyệt vọng vì tình yêu.Một năm sau.Hân vẫn trầm lặng. Người ta rất ít khi thấy nụ cười nở trên môi cô. Ngoài giờ lên lớp, Hân chỉ quanh quẩn thư viện, rồi đi cà phê một mình, nghe nhạc và đọc sách một mình. Dư âm của một câu chuyện tình dang dở vẫn còn đọng trong tâm trí cô. Khó một ai có thể vén màn sương mờ bao phủ quanh Hân để ánh sáng soi rọi lấy tâm hồn cô. Tuy nhiên, điều kì diệu là có một người, một trái tim nồng nhiệt đã làm ấm lên một trái tim còn vương lạnh lẽo. Đó là gã.***Gã học cùng lớp đại học với Hân. Ở lớp, gã thường hay lảng vảng trước mặt cô. Một gã trắng trẻo, mang cặp kính cận dày cộp, có quả tóc mái ngô ngố. Gã bảnh trai nhưng mang vẻ ngù ngờ của của một tay mọt sách. Gã mê sách thật. Hân vào thư viện hôm nào cũng gặp gã, luôn ngồi cái bàn đầu tiên của dãy thứ hai, đối diện với bàn mà Hân hay ngồi.Mỗi lần Hân ngưng đọc sách và ngước lên cũng thấy cái bản mặt gã cười nhăn nhở. Cái răng khểnh chìa ra như răng chuột thế mà tụi bạn cô bảo gã cười duyên. Hân không quan tâm. Cô dành thời gian để tập trung vào trang sách hơn là bận tân về gã. Nhưng gã ngày càng một xuất hiện nhiều hơn trong cuộc sống của Hân, lởn vởn như một cái đuôi khiến cô khó chịu. Ở trường với thư viện không nói làm gì, đi cà phê gã cũng chọn đúng quán cô thích, đến đúng lúc cô ngồi đó và ra vẻ tình cờ. Một tuần tình cờ ba bốn lần, phá tan cái khoảng lặng suy tư của người ta ai mà không tức. Một hôm, Hân bèn nói thẳng vào mặt gã: - Sao cậu cứ bám theo tôi như cái đuôi vậy?- Đâu – Gã ngơ ngác – Tình cờ mà!- Tình cờ vô lí nhỉ? Lần sau tình cờ thì đi xa xa chỗ tôi nhé, đừng để tôi thấy mặt cậu. Khó chịu lắm!- Ừ! Biết rồi – Mặt gã tiu nghỉu như một đứa trẻ bị bố mẹ cấm không cho ăn kẹo vậy.Mắng gã xong, Hân thấy mình hơi nặng lời, nhưng nhìn mặt gã lại thấy rất buồn cười . Việc còn lại bây giờ là xem gã mặt dày đến mức nào!Có thay đổi thật. Đi thư viện, gã không ngồi đối diện với Hân nữa. Gã ngồi phía sau Hân, tận cái bàn cuối cách chỗ Hân ngồi cả chục cái bàn. Gặp Hân, gã chỉ mỉm cười gật đầu tỏ vẻ quen biết rồi lướt qua thật nhanh. “Gã này cũng không đến nỗi mặt dày như mình tưởng”, Hân nghĩ bụng. Nhưng có lẽ Hân hơi chủ quan chăng? Đi cà phê lại thấy mặt gã!Lúc Hân bước vào quán, gọi một ly cà phê sữa, thì gã đã yên vị trên chiếc dương cầm đặt ở sảnh chính. Vị trí đó mọi ngày có một cô gái xinh đẹp hay chơi đàn. Gã mà đàn khéo cả quán bỏ chạy mất. Không! Khi những ngón tay thon dài của gã lướt trên phím đàn thì cả quán lặng đi trước trước tiếng đàn du dương phát ra từ đó. Tiếng đàn trầm bổng của gã lúc êm đềm như một đám mây bồng bềnh trôi nhẹ, lúc lại dạt dào như con sóng vỗ bờ. Tiếng đàn quyện vào hương cà phê nóng hổi khiến Hân có cảm giác cà phê hôm nay đậm đà và thi vị hơn. Gã chơi đàn còn hay hơn cả cô gái vẫn thường chơi ở đây. Hân ngạc nhiên vì nam sinh khoa báo chí lại có người chơi đàn hay như vậy. Lúc Hân ra về, gã vẫn mải mê với những nốt nhạc. Khi cô ra bước ra phố âm hưởng của tiếng đàn còn vọng lại. Hôm sau, khi Hân đến tiếng đàn của gã đã vang lên rồi. Vẫn những khuôn mặt hôm qua ngồi trong quán, họ dẫn thêm vài người quen, có lẽ tiếng đàn của gã đã mang lại sức hút với họ như Hân vậy. Hân hỏi chị phục vụ về gã, chị ta bảo trước em gái gã chơi nhạc thuê ở đây, do có việc bận nên gã chơi thay. Bản nhạc hôm nay mà gã chơi khác hôm qua, trong trẻo và tươi vui, nó khiến vị cà phê thanh đạm hơn, người uống cà phê có chút gì đó vui hơn. Có hai khách hàng là nữ ngồi bàn bên cạnh Hân cũng tấm tắc khen nhạc hay. Khi gã nghỉ chơi đàn một lúc, Hân gọi gã đến nói chuyện. Gã ngồi vào bàn với vẻ bình thản đến lạ. Gã cười: - Đây không phải tình cờ! - Ờ! Thì ai bảo sao. Người ta chỉ muốn nói chuyện với nhạc công một chút thôi. - Nhạc công hả? Cậu cứ gọi tớ là người yêu đàn! - Cậu chơi đàn lâu chưa? - Từ nhỏ. Mẹ tớ là giáo viên dạy đàn. Phỏng vấn tiếp đi – Gã hí hửng.- Ờ! Cậu chơi thay em gái cậu à? Mà cậu chơi đàn còn hay hơn cả em gái cậu đấy.- Ờ! Nó bận thi vào học viện âm nhạc. Mỗi người, từ người chơi đàn đến người nghe đều có sự rung động về tâm hồn khác nhau nên khó có thể đánh giá chính xác được. Nhưng về thời gian chơi đàn, tớ trước nó hai năm. Tiếp đi! Hân chau mày vì cách nói chuyện của gã. Gã làm như gã là người nổi tiếng được phỏng vấn không bằng. Hân hắng giọng:- Rồi! Coi như cậu có tài năng. Thôi người ta về đây!- Ờ! Mai lại đến chứ! - Không biết! Mà lần sau bỏ cái kiểu “Ờ” bắt chước như thế đi nhé. Vớ va vớ vẩn!Gã tròn xoe mắt trước sự tức giận từ đâu kéo đến của Hân. Ngồi nhìn Hân đi hẳn, gã lại tiếp tục say sưa với những nốt nhạc.***Một hôm gió lạnh, tan học xong, Hân vào thư viện mượn sách. Lúc ra về thì trời bỗng đổ mưa. Mưa mãi không tạnh. Hân đang hoang mang không biết làm sao để về nhà thì bỗng có một người ướt như chuột lột, đầu đội mũ bảo hiểm, bịt khẩu trang kín mít từ cơn mưa bước đến phía cô. Người đó dừng lại trước mặt Hân, nhẹ nhàng đặt một cái ô vào tay cô rồi lặng lẽ bước vào cơn mưa. Ngỡ ngàng, Hân chăm chăm nhìn về phía người đó mà quên chưa kịp nói một lời nào. Cái lưng người đó nhìn quen quen. Thôi biết rồi, cái quần dính kẹo cao su chỉ có thể là gã. Hôm nay, gã chẳng kêu oai oái vì bị một đứa con trai trong lớp đặt bẫy kẹo cao su còn gì. Gã giấu mặt vì sự tình cờ này. Chả là, trước đây Hân đã từng bảo, có tình cờ thì đừng để cô thấy mặt đó thôi. Gã ngốc quá! Hân đội ô về nhà và nghĩ về gã. Không biết gã dầm mưa như thế có làm sao không?Hôm sau, gã không đi học. Gã cũng không chơi đàn trong quán cà phê, người chơi đàn là em gái gã. Tiếng đàn vẫn hay nhưng không được trọn vẹn cảm xúc vì có sự lo lắng trong lòng Hân. Cuối buổi, Hân hỏi thăm em gái gã mới biết gã bị cảm lạnh từ đêm qua. Người duy nhất biết lí do gã cảm lạnh là Hân. Vì cô, gã tình cờ dầm mưa, rồi tình cờ đổ bệnh. Mọi tình cảm chân thật khi giấu giếm trong thầm lặng được gã coi là tình cờ. Gã ngốc hay không ngốc?Về đến nhà, Hân lục lọi trong chồng sách vở tìm danh sách lớp để xem số điện thoại của gã. Tối hôm đó cô đã gửi tin nhắn cho gã.Hân: Trung (tên gã) đỡ hơn chưa? Gã: Hân hả? Có nằm mơ không đây! Đỡ nhiều rồi, đọc tin nhắn xong khỏe ngay! Hân: Sao biết người ta nhắn tin vậy? Gã: Thì số điện thoại của Hân tớ lưu lâu rồi mà! Hân: Đang làm gì đấy? Hôm qua cậu vì tớ mà dầm mưa, ốm, tớ thấy áy náy quá. Gã: Đang nghe nhạc. Ơ, Sao biết? Hân: Hỏi cái vết kẹo cao su phía sau quần cậu đấy! Giấu đầu lòi đuôi. Gã: Trời… Tình cờ thôi mà! Hân: Ừ! Cảm ơn vì sự tình cờ đó của cậu. Thôi, mệt thì nghỉ sớm đi, mai đến quán cà phê chơi đàn nhé. Gã: Ngay và luôn! Hân: Thôi đi ông tướng. Đêm rồi. Ngủ đi! Gã: Ơ… Ngủ ngon! Hân mỉm cười và lên giường đi ngủ. Bắt đầu có cảm giác mến cái gã to đầu mà như trẻ con này.*** Từ dạo đó, Hân thường xuyên đến quán cà phê nghe gã chơi đàn. Mỗi lần gặp gỡ Hân lại càng ngạc nhiên vì gã. Không hiểu sao, gã biết mọi sở thích của Hân, hay đọc sách gì, loại nhạc nào và cả những thói quen bị coi là trẻ con của cô. Đặc biệt, gã còn biết những chuyện chỉ có cô với Phong mới biết… Hân vẫn thân thiết với gã, nhưng điều mà cô lo sợ là gã đang nắm giữ phần nào bí mật trong trái tim cô. Gã thực sự là ai? Hân đã nhiều lần hỏi gã. Nhưng đó vẫn là một dấu hỏi vì gã luôn cười để lảng tránh câu trả lời. Cho đến một chiều mưa… Quán cà phê vắng. Ngồi trong quán nhìn qua những ô kính có thể thấy vẻ ảm đạm của chiều mưa. Những hạt mưa li ti như đang hòa vào nhau thành từng giọt, chậm rãi lăn xống rồi vỡ òa nơi bục cửa sổ. Tại sảnh chính hiện chỉ có hai người. Gã đang chơi đàn, còn Hân thì đang nhấm nháp ly cà phê được pha nhạc điệu.Cảm giác bình yên lan tỏa trong không gian, sự giao thoa giữa nốt nhạc và làn hơi mỏng của ly cà phê nghi ngút khói tạo nên một âm hưởng mê li bất tận. Thi thoảng, gã lại quay sang mỉm cười với Hân. Nụ cười êm dịu như những nốt nhạc. Chơi đàn xong, gã đi đến chỗ Hân, không cười, và nghiêm túc đặt một câu hỏi:- Cho tớ luôn được tình cờ gặp cậu nhé? Hân không trả lời, ánh mắt xa xăm nhìn vào khoảng không vô định. - Sao cậu im lặng? Gã khẽ hỏi. - Cậu có thể tình cờ, nhưng chúng ta chỉ là bạn! - Cậu vẫn chưa quên được Phong sao? - Sao… cậu biết? Hãy nói thật đi! - Tớ biết vì Phong là bạn thân trên mạng xã hội của tớ. Trong những blog cậu ấy viết có rất nhiều bài nói về cậu và tình yêu giữa hai người… - Đừng… nói nữa! Nước mắt chảy từ khóe mi Hân lăn dài rơi xuống ly cà phê. Gã lại gợi lên trong Hân một kí ức buồn mà cô muốn nó chìm sâu vào quên lãng. Gã là bạn Phong, vậy gã đến với cô là vì gì? Im lặng một lúc, Hân lau nước mắt, nhấp một ngụm ly cà phê lẫn nước mắt ấy, nghẹn giọng nói: - Cậu… cậu đến an ủi tôi chỉ là vì sự thương hại! - Không! Tớ thích cậu từ trước khi quen Phong cơ! Hồi học cấp ba, mỗi lần đi qua lớp cậu, tớ đã phải đứng lại thật lâu mỗi khi cậu cười. Tớ không dám nói vì có nhiều chàng trai tốt hơn tớ thích cậu. Rồi cậu và Phong yêu nhau. Tớ chỉ biết im lặng và chúc phúc cho hai người. Nhưng… mọi chuyện không diễn ra như chúng ta muốn thế. Tớ cũng buồn, buồn lắm khi nhìn cậu rơi vào đau khổ… Mặc dù mê nhạc, nhưng tớ sẽ không bao giờ hối hận khi học ngành này. Vì ở đây tớ sẽ được bên cậu, được yêu cậu gần hơn… Mắt Hân cay cay, những giọt nước mắt kìm hãm bấy lâu nay tự tuôn ra vội vã. Cô gục đầu gục xuống bàn và bật khóc nức nở. Một bàn tay ấm áp nắm lấy tay Hân. Cô không rụt tay lại mà để bàn tay ấy nắm chặt lấy tay cô. Cảm giác ấm áp len lỏi đến trái tim Hân, phần nào làm tan chảy khối băng trong dĩ vãng. Giọng nói trầm ấm của gã thoảng bên tai Hân: - Hãy cho tớ một cơ hội! Tớ sẽ luôn ở bên cậu!Ngoài trời, mưa tạnh hẳn. Nắng le lói qua tán lá tạo thành những vệt sáng đung đưa trên ô kính. Đâu đó có tiếng nhạc từ chiếc dương cầm không người chơi, êm ái, nhẹ dịu như một bản tình ca trong cổ tích. ***Một thời gian sau. Vẫn quán cà phê ấy. Cà phê có vị ngọt ngào của tình yêu. - Vì sao anh yêu em? - Anh yêu em… - Tại sao? - Lí do duy nhất là vì Anh Yêu Em. Thế thôi! - Hừm! Lí do chính đáng nhỉ? - Thế vì sao em yêu anh? - Em cũng chỉ có một lí do thôi! - Lại là Em Yêu Anh chứ gì? - Không! - Vậy là gì? - Trái tim em tình cờ bảo thế! - Thật không? Gã áp tai vào vào ngực Hân miệng đếm ” Một, hai, ba, bốn…”. Trái tim Hân đập nhanh hơn cho gã đếm. Thực ra trong lòng Hân còn một lí do nữa để yêu gã.Đó là định mệnh. Định mệnh mang gã đến sẽ không bao giờ mang gã đi đâu. Và tình yêu này sẽ là mãi mãi! Nguồn: Sưu Tầm [Truyện Ngắn Hay] Vì Yêu Là Định Mệnh[ Truyện Ngắn ] VÌ YÊU LÀ ĐỊNH MỆNH Chàng trai lặng lẽ bước đi, bỏ mặc cô gái lại một mình trên một cánh đồng lộng gió. Cô gái khụy gối,...
Đọc thêm » Người đăng: NsTrung No nhận xét Nhãn: truyen ngan vào lúc 18:00Những điều chưa biết về men vi sinh
Thiếu men vi sinh lâu ngày sẽ dẫn đến giảm khả năng tiêu hóa, hấp thu và nhiều hậu quả khác có thể xảy ra như suy dinh dưỡng, giảm khả năng miễn dịch… Chứa các loại vi khuẩn có ích giúp ổn định môi trường vi sinh vật đường ruột nên các chế phẩm men vi sinh giúp trẻ hấp thu đầy đủ chất dinh dưỡng và phát triển khỏe mạnh. Tuy nhiên, vẫn có những lầm tưởng trong cách sử dụng men vi sinh. Xung quanh vấn đề này, PGS, TS.Lê Bạch Mai, PhóViện trưởng Viện Dinh Dưỡng giải đáp những vướng mắc mà các bậc cha mẹ hay gặp phải. Men vi sinh là do cơ thể tự sản sinh thì khi thiếu cũng nên để cơ thể “tự điều tiết” hơn là can thiệp bổ sung bằng các chế phẩm? Bình thường, hệ vi khuẩn chí đường ruột ở mức cân bằng cả về thành phần lẫn số lượng, giúp bảo vệ cơ thể, chống lại sự nhân lên và cư trú của mầm bệnh. Các vi khuẩn có ích trong ruột còn tham gia chức năng dinh dưỡng, tiêu hoá các chất bột đường, tổng hợp các vitamin và các acid béo chuỗi ngắn, giúp làm phân mềm và kích thích các chức năng tiêu hoá có lợi cho cơ thể. Khi sự cân bằng ấy bị phá vỡ như bị rối loạn tiêu hóa, dùng kháng sinh hoặc suy dinh dưỡng… sẽ làm giảm khả năng tiêu hóa cũng như đáp ứng miễn dịch của cơ thể. Về nguyên tắc, cơ thể sẽ phải “tự điều tiết” để tái thiết lập lại sự cân bằng đó. Tuy nhiên, trong nhiều trường hợp nhất là đối với trẻ em, việc tự điều tiết đòi hỏi thời gian. Ở trẻ suy dinh dưỡng, rối loạn tiêu hóa kéo dài thì khả năng tự điều tiết của cơ thể là rất kém, ảnh hưởng xấu đến sự phát triển bình thường của trẻ. Thiếu men vi sinh lâu ngày sẽ dẫn đến giảm khả năng tiêu hóa, hấp thu và nhiều hậu quả khác có thể xảy ra như suy dinh dưỡng, giảm khả năng miễn dịch… Vậy có cần thiết phải bổ sung men vi sinh thường xuyên cho cơ thể? Men vi sinh là một số loại vi khuẩn có ích có vai trò quan trọng trong hoạt hoá, kích thích sự phát triển của niêm mạc ruột, phát triển hệ miễn dịch của ruột và của cơ thể để chống lại bệnh nhiễm khuẩn và dị ứng. Các vi khuẩn này còn tham gia tiêu hoá tinh bột, các đường đơn ở đại tràng, tổng hợp các vitamin (một số vitamin nhóm B, K) và axit béo chuỗi ngắn làm phân mềm, chống nôn trớ, đầy bụng và táo bón. Nếu thiếu các vi khuẩn có ích thì hệ vi sinh vật đường ruột sẽ mất cân bằng, hoạt động không hoàn chỉnh từ đó dẫn tới giảm chức năng tiêu hóa, miễn dịch. Thức ăn không được tiêu hóa hoàn toàn dễ làm trẻ đi phân sống và cơ thể không hấp thu đủ các chất dinh dưỡng cần thiết. Do vậy, bổ sung men vi sinh bằng đường uống là một giải pháp hỗ trợ tốt và cần thiết đối với trẻ bị mất cân bằng hệ vi khuẩn chí đường ruột do nhiều nguyên nhân khác nhau. Men vi sinh giúp trẻ thiết lập một sự cân bằng tối ưu của hệ vi sinh đường ruột, làm cho hệ tiêu hoá của trẻ khoẻ mạnh lâu dài một cách tự nhiên nên tác dụng không được nhận thấy ngay lập tức sau khi trẻ dùng men vi sinh mà kết quả thường được thể hiện rõ sau khoảng 5 -7 ngày. Do các chủng vi khuẩn có ích ở trong men vi sinh dễ chết bởi tác dụng của acid dạ dày nên loại men vi sinh có chứa chủng vi khuẩn có khả năng sống lâu như Lactobacillus sporogenes, Bacillus subtilis, Clostridium butyricum… sẽ tốt hơn cho trẻ. Có thể dùng men vi sinh để trẻ tăng cân? Khi sử dụng men vi sinh, trẻ sẽ không tăng cân ngay lập tức mà trước hết, khả năng tiêu hóa và hấp thu các chất dinh dưỡng của trẻ sẽ được cải thiện tốt hơn. Từ đó sẽ giúp trẻ phát triển về cân nặng tốt dần lên. Chỉ cần ăn yoghurt là đủ bổ sung men vi sinh cho trẻ? Sữa chua hay còn gọi yoghurt là sữa tươi hoặc sữa hoàn nguyên được cho lên men với các chủng vi khuẩn có lợi cho đường ruột nhưng để giúp bé lập lại sự cân bằng đã mất của hệ vi khuẩn đường ruột thì lượng vi khuẩn có ích ở đó thường chưa đủ về số lượng và chủng loại. Để cải thiện hệ vi khuẩn đường ruột của trẻ hiệu quả hơn, các bậc phụ huynh nên bổ sung men vi sinh cho trẻ bằng đường uống. Đọc Gì Hôm Nay Theo: tin247 Những điều chưa biết về men vi sinhThiếu men vi sinh lâu ngày sẽ dẫn đến giảm khả năng tiêu hóa, hấp thu và nhiều hậu quả khác có thể xảy ra như suy dinh dưỡng, giảm khả năng ...
Đọc thêm » Người đăng: NsTrung No nhận xét Nhãn: dieu hay vào lúc 22:38Những điều mà một giáo viên nên biết
Nghề giáo viên thì ai cũng biết để trở thành một giáo viên mẫu mực, chuyên nghiệp người giáo viên cần trang bị cho mình những kiến thức giảng dạy phong phú, phương pháp tiếp cận đa dạng.Điều 1Hãy vui cùng những thành tích (dù rất nhỏ) của học trò đồng thời hãy chia sẻ những thất bại với chúng.Điều 2Gần gũi và thân thiện với học trò, hãy cố gắng để chúng luôn cởi mở với bạn. Hãy vừa là bạn vừa là thầy của chúng.Điều 3Đừng ngại thừa nhận với học trò là mình không biết về một vấn đề nào đó. Hãy cùng chúng tìm câu trả lời.Điều 4Hãy cố gắng khơi dậy sự tự tin trong mỗi em học sinh. Khi đó chúng sẽ đạt tới nhiều đỉnh cao trong học tậpĐiều 5Đừng đòi hỏi một “kỷ luật lý tưởng” trong giờ học. Bạn đừng độc đoán quá, hãy nhớ rằng giờ học là một phần cuộc sống của đứa trẻ, vì vậy đừng làm cho giờ học gò bó quá, cứng nhắc quá. Qua mỗi giờ học đứa trẻ cần trở thành một nhân cách cởi mở, say mê, sáng tạo và phát triển toàn diện.Điều 6Hãy cố gắng để giờ giảng của bạn không khuôn mẫu quá, chuẩn mực quá. Tuyệt vời nhất là trong mỗi giờ học đều có những “phát minh” nho nhỏ được diễn ra, những chân lí nho nhỏ được phát hiện, những đỉnh cao tri thức được chinh phục và những cuộc tìm kiếm bắt đầu.Điều 7Các cuộc gặp gỡ với phụ huynh học sinh cần thiết thực và hiệu quả. Mỗi buổi họp phụ huynh là dịp để bạn cung cấp thêm cho họ những kiến thức về tâm lí, sư phạm, về quá trình học tập.Điều 8Hãy bước vào lớp với nụ cười. Khi học trò chào, hãy nhìn vào mắt từng em để hiểu được tâm trạng của chúng, vui thì chia vui, buồn thì chia sẻ, động viên.Điều 9Hãy luôn ghi nhớ: Học trò không phải là một chiếc bình cần đổ đầy kiến thức, các em là những ngọn đuốc cần được thắp lên.Điều 10Điểm kém ảnh hưởng không tốt đến việc hình thành nhân cách của học trò. Bạn hãy cố gắng chừng nào có thể để tránh cho các em bị điểm kém. Hãy tìm cách khác để khắc phục tình trạng này. Theo: globaledu Những điều mà một giáo viên nên biếtNghề giáo viên thì ai cũng biết để trở thành một giáo viên mẫu mực, chuyên nghiệp người giáo viên cần trang bị cho mình những kiến thức ...
Đọc thêm » Người đăng: NsTrung No nhận xét Nhãn: dieu hay vào lúc 22:28Vẻ đẹp Paris
Vẻ đẹp Paris Những địa danh đẹp nên đến khi tới paris các bạn nên biết khi đi du lịch tại nước pháp Khám phá Bảo tàng Orsay Bảo tàng Orsay trước đây là nhà ga Orsay của thành phố Paris. Ngày nay, bảo tàng trưng bày những bộ sưu tập các tác phẩm nghệ thuật thuộc trường phái Ấn tượng của các họa sĩ nổi tiếng như Van Gogh, Degas, Gaugin… Tham quan Bảo tàng Rodin Bảo tàng Rodin được xây dựng vào thế kỷ 18 là một trong những bảo tàng đẹp nhất của Paris, trưng bày hơn 6.000 tác phẩm điêu khắc, 8.000 bức tranh vẽ và tranh màu bột. Xung quanh bảo tàng là vườn hoa hồng, đài phun nước và quán cà phê ngoài trời. Đây cũng là nơi diễn ra những triển lãm đặc biệt của các tác phẩm đương đại. Đi dạo trong khu vườn Cung điện Hoàng gia Tránh xa những ồn ào và náo nhiệt là những khu vườn yên bình và những cửa hàng thanh lịch ẩn mình đằng sau những bức tường của Cung điện được xây dựng từ thế kỷ 17. Đây còn là quê hương của những nhãn hiệu nước hoa đẳng cấp trên thế giới như Marc Jacobs, Stella McCartney, Pierre Hardy… Đi dạo trong vườn Luxembourg Không nơi nào là biểu tượng cho Paris hơn vườn Luxembourg, nơi người dân Paris đắm mình trong ánh nắng mặt trời trên chiếc ghế dài bên bãi cỏ hoặc thưởng thức những bữa ăn ngoài trời một cách ngẫu hứng. Đến thăm Ile Saint-Louis Cầu Saint Louis nằm phía sau khu vườn nhà thờ Đức Bà dẫn đến Ile Saint-Louis giống một ốc đảo, một nơi hoàn hảo cho những người thích đi dạo với những biệt thự cổ có mặt tiền lớn và khoảnh sân yên bình của thế kỷ 17. Đi thuyền du lịch Bateau Mouche Không có gì có thể sánh bằng việc ngắm nhìn thành phố Paris, những cây cầu duyên dáng và những địa danh nổi tiếng nhất của thành phố bằng một chuyến đi thuyền thư giãn kéo dài 2-4 tiếng. Theo: Vnexpress Vẻ đẹp ParisVẻ đẹp Paris Những địa danh đẹp nên đến khi tới paris các bạn nên biết khi đi du lịch tại nước pháp Khám phá Bảo tàng Orsay Bảo t...
Đọc thêm » Người đăng: NsTrung No nhận xét Nhãn: du lich, du lich bon phuong vào lúc 22:15 Bài đăng cũ hơn Trang chủ Đăng ký: Bài đăng (Atom)Những Điều Hay
Ảnh đẹp
Phương Châm Cuộc Sống
Truyện Cười
Du Lịch Bốn Phương
Địa điểm đẹp
Những Món Ăn Ngon
Địa điểm ăn chơi
~~ Truyện Ngắn ~~
~~ Bộ sách hay ~~
BẠN CÓ BIẾT ??
- Món ngon dễ làm
- Cách làm kem chuối
- Cách làm kem
Xem Nhiều
- [Ảnh đẹp] Cha sun Hwa Cha sun Hwa sinh năm 1990 cô là ca sĩ, diễn viên người mẫu hàn quốc hãy cùng đọc gì hôm nay đến với bộ ảnh cô nàng này. ...
- [Truyện Ngắn] Đừng yêu em vô tâm như thế [ Truyện ngắn ] ĐỪNG YÊU EM VÔ TÂM NHƯ THẾ ***** Truyện dành cho những ai đã đã từng vô tâm với người mình yêu, với những trái tim đôi l...
- [Truyện Ngắn Hay] Người yêu bằng tuổi [ Truyện ngắn ] " NGƯỜI YÊU BẰNG TUỔI" Trời mưa. Mưa như chưa bao giờ được mưa. Người ta bảo, khi trời mưa có nghĩa là ông tr...
- 4 điều cho thấy bạn đã tạm biệt tuổi trẻ của mình [4 điều cho thấy bạn đã tạm biệt tuổi trẻ] 1/ Có tin nhắn không nhắn tin trả lời thay vào đó là gọi điện thoại. 2/ Không thích uống ...
- Vẻ đẹp Paris Vẻ đẹp Paris Những địa danh đẹp nên đến khi tới paris các bạn nên biết khi đi du lịch tại nước pháp Khám phá Bảo tàng Orsay Bảo t...
Bình Luận
Tổng số lượt xem trang
TopTừ khóa » đọc Gì Hôm Nay
-
Gợi ý Sách, đọc Gì Hôm Nay - Readvii
-
Đọc Gì Hôm Nay - Báo Tuổi Trẻ
-
Đọc Gì Hôm Nay? - Home | Facebook
-
Hôm Nay Đọc Gì (@) • Instagram Photos And Videos
-
Người Trẻ Hôm Nay đọc Gì? - Báo Lao Động
-
Thảo Luận - Đọc Gì Hôm Nay | Gác Nhỏ Cho Người Yêu Sách
-
XEM GÌ HÔM NAY - YouTube
-
Đọc Gì Hôm Nay - Speedreading
-
Giới Trẻ - đọc Gì Hôm Nay? - Báo Lào Cai
-
Gợi ý Sách, đọc Gì Hôm Nay | Educationuk
-
Xem Gì Hôm Nay - Đài Truyền Hình TP.HCM - HTV
-
Lưu Trữ Đọc Gì Hôm Nay - Linh
-
Hôm Nay đọc Gì? - Nhạc Nền - TikTok
-
Lưu Trữ Đọc Gì Hôm Nay? - Phan Thu Hà Blog