Đôi Bàn Tay Gầy Guộc - VnExpress

Giật mình…

Phải, nó đã giật mình khi thấy đôi bàn tay

Đôi bàn tay quen thuộc. Nhưng…

Nhưng sao giờ đôi bàn tay gầy guộc quá. Sao nó không thấy sớm?

Mùa Vu lan. Ừ, nó biết mùa Vu lan quá muộn. Thật buồn cười khi đến tận bây giờ nó mới hiểu ý nghĩa bài hát “Bông hồng cài áo”. Nó đã rưng rưng xúc động lâu lắm rồi khi nghe “… Lỡ mai này mẹ hiền có mất đi, như đóa hoa không mặt trời, như trẻ thơ không nụ cười…”, thế mà bây giờ nó mới biết đến mùa Vu lan.

Mẹ…

Ai bảo là mẹ khổ? Nhưng ai nói rằng mẹ sướng? Ba anh em nó giờ kẻ Nam người Bắc. Vẫn biết rằng cuộc sống là thế nhưng mỗi lần về bên mẹ nó lại như thấy nỗi buồn âm thầm khẽ giấu trong những giọt nước mắt hoen mi.

Mẹ tìm đến cửa Phật

Mẹ tụng kinh

Và mẹ mặc chiếc áo màu thiên thanh, mẹ trầm mặc đứng chắp tay. Mẹ nói về Phật, mẹ nói về đạo lý. Nó biết tất cả những điều đó là đúng. Nhưng nó thấy quặn thắt khi nghĩ rằng lý do mẹ tìm đến cửa Phật là sự trốn tránh thực tại.

Có sáng tinh mơ... nó nghe tiếng rì rầm... nó nghe tiếng mõ... nó thấy ánh đèn sáng mập mờ, bóng áo nâu…

Đã lâu rồi nó sợ mở cửa bước ra cái thế giới chỉ cách nó có một cánh cửa nhỏ. Và rồi nó biết nó vẫn phải hiện hữu ở cái không gian ấy. Người đàn bà đang rạp người bên chiếu. Vẫn khuôn mặt thân thuộc những nét héo mòn bao nhiêu lâu nay.

Khi tất cả đã đạt đến đỉnh cao, hoặc khi tận cùng của đau khổ, người ta lại đi theo những con đường khác lạ. Có thể đó chỉ là quan niệm của nó và đại đa số những người như nó thôi. Không có đau đớn, không có giằng xé, chỉ toàn triết lý nhân sinh, sao nó vẫn sợ người ấy đi theo con đường ấy?

Than ôi những bài giảng… hay và sâu sắc đến nỗi đánh động vào tâm hồn nhỏ nhoi yếu ớt của nó. Nó chỉ chực khóc những khi nghe những bài giảng ấy…

Nó luôn sợ đối diện với sự thật, nó luôn tìm cách trốn tránh, nó muốn mọi thứ nhẹ nhàng không giằng xé. Vì nó biết tâm hồn nó có một góc đã mất. Góc mạnh mẽ. Nó luôn nghĩ đến một ngày những người thân của nó sẽ bỏ nó và ra đi… ra đi mãi mãi. Thế là nó sẽ khóc, khóc đến cạn khô nước mắt mà vẫn không hết đớn đau. Nếu có bao nhiêu kiếp sẽ có bấy nhiêu kiếp nó đớn đau cùng cực như thế.

Người mẹ ấy vẫn mạnh mẽ hơn nó, khi bà tìm thấy niềm vui còn lại ở đời qua những câu kinh. Bà, có thể lắm chứ, sẽ tìm thấy tất cả những lẽ sống mà bà thấy rằng mình nên sống thế từ lâu rồi. Nhưng, hỡi ôi, nó không muốn thế, nó chỉ muốn gào lên “tôi không muốn thế”. Nó muốn người ấy vẫn thế, vẫn chỉ là người thân của nó mà thôi. Nó không muốn người ấy ăn chay niệm Phật như một người đã mất hết những niềm vui ở đời. Nó không muốn chút nào. Định mệnh là gì? Chẳng phải là công bằng với tất cả mọi người?

Vâng, mẹ ơi. Là đôi bàn tay gầy guộc của mẹ! Mẹ dìu con đi những bước đầu đời và ai sẽ dìu mẹ đi những bước chân nơi cuối cuộc đời?

Nguyễn Thu Huyền

Từ ngày 19/8 đến 30/9, độc giả có thể tham gia cuộc thi viết "Những đôi tay kỳ diệu" do VnExpress cùng Green Cross phối hợp tổ chức. Bài dự thi phải được thể hiện bằng tiếng Việt có dấu, dài 500-1.000 từ, kể về những câu chuyện mang ý nghĩa nhân văn trong cộng đồng thông qua hình tượng đôi tay.

Xem thể lệ chi tiết tại đây

Gửi bài tham dự theo địa chỉ media@vnexpress.net hoặc tại đây

Từ khóa » đôi Bàn Tay Gầy Guộc