Đời Là Cõi Tạm - Thơ Buồn, Thơ Tình

Của thiên trả địa xưa nay Sinh ra tay trắng, chết rồi trắng tay Đời là cõi tạm trả vay Sang hèn đói khổ, kiếp này phải mang.

Người thì tiền của bạc ngàn Người thì đói rách, cơ hàn xác xơ Hỏi sao trời đất hững hờ Oán than trách móc, sao đời bất công. Luân hồi nhân quả xoay vòng Có vay có trả, theo dòng nghiệp mang Trách chi số phận bẽ bàng Chỉ vì kiếp trước, thân mang nghiệp dày.

Trả xong cho hết kiếp này Ai chưa thức tĩnh, đổi thay chính mình Tiếp tục tạo nghiệt bất minh Án hình khổ ải, do mình mà thôi.

Buông xuôi tất cả cho rồi Làm nhiều việc thiện, trao dồi nhân tâm Đừng nên cứ mãi sai lầm Mưa dầm thấm đất, nảy mầm nghiệp duyên.

NGẠO THIÊN

Chia sẻ với bạn bè

Từ khóa » Thơ Buồn Cõi Tạm