Đóng Vai Thúy Kiều Kể Lại Kiều ở Lầu Ngưng Bích - CungHocVui

Đóng vai Thúy Kiều kể lại Kiều ở lầu Ngưng Bích

     Là người thiếu nữ sắm vai “hồng nhan bạc mệnh”, cuộc đời Kiều gánh chịu nhiều nỗi bi thương, tủi nhục. Dưới ngòi bút, góc nhìn thương cảm của Nguyễn Du, “Truyện Kiều là một tiếng kêu thương, một bản tố cáo, một giấc mơ… một cái nhìn bế tắc” (Hoài Thanh). Vậy còn ở góc độ bản thân đang trực tiếp trải nghiệm những nỗi đau đớn dày vò đó, nàng thấy thế nào? Đóng vai Thúy Kiều kể lại “Kiều ở lầu Ngưng Bích” để cảm nhận sâu sắc hơn áng văn chương bất hủ của đại thi hào dân tộc Nguyễn Du.

đóng vai thúy kiều kể lại kiểu ở lầu ngưng bích- CungHocVui

Đóng vai Thúy Kiều kể lại Kiều ở lầu ngưng bích

Dàn ý đóng vai Thúy Kiều kể lại Kiều ở lầu Ngưng Bích

     Để làm tốt đề bài đóng vai Thúy Kiều kể lại đoạn trích “Kiều ở lầu Ngưng Bích”, cần lưu ý rõ các vấn đề cần có trong dàn ý chung như sau:

Mở bài:

  • Thúy Kiều tự giới thiệu về bản thân;

  • Nói về tình cảnh đang bị giam lỏng một mình cô đơn ở lầu Ngưng Bích.

Thân bài đóng vai thúy kiều kể lại đoạn trích kiểu ở lầu ngưng bích

  • Khi biết mình bị Tú Bà lừa bán vào lầu xanh, cảm giác vô cùng đau đớn, buồn tủi.

  • Nhìn khung cảnh xung quanh mênh mông, rợn ngợp lại càng cô đơn, trống trải.

  • Nhớ đến người mình yêu là Kim Trọng, ký ức về một thời yêu thương đong đầy càng khiến bản thân dằn vặt vì đã lỡ phụ người yêu.

  • Nhớ về gia đình, mẹ cha già yếu ở nhà không ai chăm sóc, càng hổ thẹn trước ơn dưỡng dục mà đấng sinh thành đã dùng cho mình.

  • Quay lại với thực trạng, chỉ có một mình cô quạnh giữa chốn mênh mông, bi thảm, lẻ loi, trơ trọi

Kết bài:

  • Cảm xúc buồn tẻ, thảm hại của bản thân và mong muốn, khát vọng được thoát khỏi nơi tù ngục này; về lại với mẹ cha, người mình yêu.

Xem thêm:

Phân tích 6 câu đầu Kiều ở lầu ngưng bích

Cảm nghĩ của em về đoạn trích Kiều ở lầu ngưng bích

Bài mẫu Đóng vai Thúy Kiều kể lại Kiều ở lầu Ngưng Bích

     Tôi đưa đôi mắt bất định nhìn về xung quanh, hình ảnh ngày Mã Giám Sinh lừa bán tôi vào chốn lầu xanh khiến tim tôi đau nhói. Chẳng biết từ lúc nào, cuộc đời tôi lại lắm truân chuyên, gập ghềnh như thế. Tôi là Thúy Kiều, vốn là con gái nhà viên ngoại Vương Quan, sống một cuộc sống êm đềm, bình dị bên gia đình, ngày ngày luyện rèn cầm, kỳ, thi, họa.

     Rồi tai họa ở đâu ập đến, gia đình bị vu oan, rối ren vô cùng, để có tiền chuộc cha và em trai, tôi đành phải nhắm mắt đưa chân, rồi đời đưa đẩy tôi vào tay Mã Giám Sinh. Những tưởng mình đã được cứu, bước ra khỏi vực thẳm bi thương. Nào ngờ đâu chính hắn ta lại đẩy tôi vào vực sâu một lần nữa, bán tôi cho Tú Bà.

     Tú Bà nói ngon ngọt, muốn tôi tiếp khách cho bà ta, nhưng làm sao tôi có thể như vậy, trinh tiết là thứ quý giá nhất của người phụ nữ. Thấy tôi cương quyết cuối cùng Tú Bà đưa tôi đến lầu Ngưng Bích, nói rằng cho tôi thời gian thư giãn, nghỉ ngơi đầu óc rồi suy tính cho sáng suốt.

đóng vai thúy kiều kể lại kiểu ở lầu ngưng bích- CungHocVui

Đóng vai thúy kiều kể lại kiểu ở lầu ngưng bích

     Thực tế mà rằng, chốn đây chỉ là nơi giam cầm tôi mà thôi. Lầu Ngưng Bích, cái tên thật đẹp, như chính khung cảnh nơi đây. Vậy mà tôi lại chẳng có một chút cảm thức vui vẻ nào với nó, chỉ có thể quanh quẩn trong gian phòng nhỏ hẹp, đơn độc giữa không gian rợn ngợp, ngày hai lần ngắm mặt trời mọc, rồi mặt trời lặn.

     Xung quanh lầu Ngưng Bích cực kỳ rộng rãi, bốn bề đều là núi rừng, cỏ cây đến tận chân trời. Chiếc lầu như một chấm nhỏ giữa khoảng trời mênh mông. Mỗi ngày, Thúy Kiều tôi chỉ có thể ngồi trên lầu, phóng tầm mắt về một phía xa xăm nào đó. Từ trên lầu cao, trước mắt chỉ là núi non trùng điểm, ngẩng đầu là vầng trăng sáng. Trăng tựa như muốn thì thầm với chính nỗi buồn của tôi, soi rọi từng nỗi đau đớn đang giằng xé.

     Phía dưới là những đoạn cát vàng trải dài vô tận, tưởng như không bao giờ hết, xen giữa là những bụi hồng nhỏ bé đang kiên cường sống. Nhìn bông hồng ấy, tôi chỉ có thể cố gắng như nó, kiên cường sống tiếp, dẫu trơ trọi, dẫu lẻ loi giữa không gian rộng lớn, hoang vắng không một bóng người này.

Xem thêm:

Phân tích tâm trạng Kiều khi ở lầu ngưng bích

Phân tích 8 câu thơ cuối Kiều ở lầu ngưng bích

     Mỗi ngày trên lầu Ngưng Bích đều dài đằng đẵng, quanh quẩn trong một không gian nhỏ bé, mà phía trước rộng lớn như thế, tôi cũng không cách nào chạm đến được. Như một thói quen, sớm ngắm mây trời, tối ngắm trăng sao.

     Tôi chẳng còn sự lựa chọn nào khác việc bầu bạn với đèn khuya, mây, gió, thiên nhiên, cây cỏ. Chuỗi thời gian tuần hoàn, lặp đi lặp lại bớt đi phần buồn tẻ. Vậy mà hình như, càng tự động viên, xoa dịu nỗi đau của mình, Thúy Kiều tôi càng đau đớn, bẽ bàng, càng khó chấp nhận thực tại. Những cảm xúc cứ vò vào nhau thành một mớ hỗn độn, không cách nào gỡ ra được.

     Một đêm trăng sáng, mù mờ rọi sáng mọi thứ xung quanh khiến tôi nhớ về khoảng thời gian bên cạnh Kim Trọng, người nam nhân mà tôi hết mực yêu thương. Tôi nhớ về đêm trăng băng lối vườn khuya một mình, cùng chàng thề hẹn lời nguyện ước. Mà giờ đây, tôi sắp trở thành gái lầu xanh, làm món hàng cho người ta mặc sức bán buôn, thật đau lòng làm sao.

     Kiếp này tôi đã nỡ phụ tình thương của chàng rồi. Nước mắt cứ thế chảy giàn giụa như chính trái tim cũng đang rỉ máu. Liệu rằng giờ này chàng còn chờ đợi tôi trở về, chàng đã hạnh phúc bên em gái Thúy Vân như sự tình tôi sắp xếp. Càng nghĩ càng đau lòng, càng hổ thẹn, tôi muốn gặp lại chàng vô cùng nhưng cũng chẳng có đủ can đảm và mặt mũi nào gặp lại chàng nữa.

     Còn phụ mẫu của tôi, chỉ đáng trách bản thân thật vô dụng, không thể trả hết ơn sinh thành, ơn dưỡng dục, khiến mẹ cha phải lo lắng cho người con bất hiếu này. Trải qua bao mùa thu, chắc giờ đây quê nhà đã đổi khác đi nhiều, mẹ cha cũng ngày càng già yếu. Thân là con gái lạ chẳng thể quạt nồng, ấp lạnh, phụng dưỡng tuổi già vẹn tròn đạo hiếu.

     Muôn trùng cách trở, biệt tăm biệt tích lâu nay, chắc hai người luôn mong ngóng ngày tôi quay lại. Chỉ tiếc rằng, không biết ngày được tự do tự tại, sống trọn đạo làm con bao giờ mới tới. Vẫn là gian phòng ấy, khung cảnh đẹp đẽ nhưng buồn thương đến lạ, trái tim tôi cứ vậy hẫng đi một nhịp.

Xem thêm:

Cảm nhận vẻ đẹp và tài năng của Thúy Kiều

Cảm nhận đoạn trích chị em Thúy Kiều

     Nhìn cánh buồm xa xa thấp thoáng, tôi tưởng như mình đang ở ngay trên quê hương mình, đang trở về trong vòng tay mẹ cha, người mình thương yêu. Đáng tiếc, cánh buồm ấy xa xăm quá, tựa như ảo ảnh trong làn sương mờ. Tôi chỉ như bông hoa nhỏ bị ngọn nước mới sa kia vùi dập, đẩy đưa không biết dừng nơi nào, thật lênh đênh, bất định.

     Lòng buồn như thế, cảnh xung quanh cũng nhuốm một màu buồn tẻ. Đồng cỏ mênh mông trải một màu héo úa, cái màu xanh nhàn nhạt kéo dài tới tận chân trời, vô vị, chán ngán, không còn sức sống. Rồi tôi như nghe thấy tiếng sóng vỗ ầm ầm ngay dưới chân, lo lắng, hoang mang vô kể, tựa như những nỗi bất hạnh lại sắp giáng xuống đầu.

     Nếu bây giờ có một điều ước, tôi ước gì mình có thể thoát khỏi nơi cô đơn, đơn độc, bẽ bàng này; được sum họp trong vòng tay gia đình, lại sống trong chuỗi ngày êm đềm. Nỗi khát khao tự do, sống một đời bình yên thật đơn giản nhưng lại quá khó khăn.

     Đặt mình vào vị trí của nhân vật, tưởng chừng như trước mắt chúng ta cũng trải dài một khung cảnh rợn ngợp, đơn độc, buồn tẻ. Thì ra, người thiếu nữ ấy đã phải hứng chịu quá nhiều nỗi đau thương, một cuộc đời bấp bênh “hồng nhan bạc mệnh”. Đóng vai Thúy Kiều kể lại “Kiều ở lầu Ngưng Bích”, chúng ta mới hiểu vì sao Truyện Kiều được mệnh danh là trang tuyệt bút mà Nguyễn Du mang đến cho kho tàng văn học Việt. Mà ở đó, không chỉ Thúy Kiều, mà là nỗi lòng của rất nhiều người phụ nữ Việt trong thời kỳ phong kiến.

 

Tags kiều ở lầu ngưng bích đóng vai thúy kiều kể lại kiểu ở lầu ngưng bích đóng vai thúy kiều kể lại đoạn trích kiểu ở lầu ngưng bích

Từ khóa » Kể Chuyện Tưởng Tượng Kiều ở Lầu Ngưng Bích