DƯỚI NHỮNG TẦNG MÂY, PHÍA TRÊN THUNG LŨNG - Cargo

Running on CargoAbout Em là Huyền VịtFollowing (0)index / next DƯỚI NHỮNG TẦNG MÂY, PHÍA TRÊN THUNG LŨNG Này, cậu không biết à? Chúng ta là những linh hồn. Su không tin, giật mình, tự bước lùi lại trước khi Kai hét lên “Té đấy” và đưa cánh tay dài rộng túm lấy cổ áo của Su. Nhìn xuống hồ mà xem, đằng sau cậu ấy, rồi cậu sẽ rõ thôi. Su ngồi thụp xuống, váy phủ lên cả đám cỏ còn ướt hơi sương. Nàng đưa những ngón tay thon dài chạm nhẹ lên mặt hồ tĩnh lặng, những ngón tay trắng nõn như hoa ngọc lan từ từ xuyên qua làn nước màu xanh, tuyệt nhiên, chỉ có bóng của bầu trời cao vời vợi… không thấy bóng của nàng đâu. Nàng quay đầu lại nhìn Kai, thắc mắc: Tại sao lại thế nhỉ? Tại sao là làm sao cơ? Tớ chịu. - Kai nhún vai. Su đứng dậy, tiến về phía gốc cây tùng cao lớn phũ đầy tuyết nơi Kai đang tựa lưng. Mái tóc màu nâu của Kai bồng bềnh như những con sóng nhỏ, thi thoảng lại nhấp nhô khi có gió nhẹ lùa qua. Ý là cậu cũng không biết vì sao chúng ta là những linh hồn? - Su thắc mắc. Kai chép miệng. Ừ, tự nhiên cứ thế thôi. Tự nhiên cứ thế thôi? - Su nhắc lại lời Kai. Ừ, tức là một hôm tớ phát hiện mình là một linh hồn và chẳng nhớ chuyện gì đã xảy ra trước đó cả. Su gật đầu, bám nhẹ vào cánh tay Kai, hỏi thêm: Còn tớ thì sao? cậu có biết tớ là ai và từ đâu đến không? Không, tớ thậm chí còn không biết đến tên cậu. Lúc này, nàng im lặng suy nghĩ một hồi lâu, cố gắng nghĩ ra một cái tên để tiện xưng hô. Thôi cứ gọi tớ là Su đi. Còn cậu? Vậy, gọi tớ là Kai. - Kai cũng đáp lời như thể cái tên đã được đặt sẵn từ lâu, chỉ chờ có người hỏi để được nói ra. *** Su và Kai rải bước cùng nhau qua đám cỏ xanh ven hồ, mùi cỏ và đất ẩm hòa quyện vào nhau tạo nên một thứ hương thơm tươi mới dưới mỗi bước chân của cả hai. Kai dẫn nàng đi bộ xuống đồi - nơi có một ngôi miếu gỗ nhỏ xinh được bao quanh bởi những cây hồng trơ lá, trên cành chỉ còn treo lủng lẳng vài quả chín đỏ nổi bật trên nền trắng của tuyết trông như những lồng đèn rực rỡ ở trên cao. Một con mèo với bộ lông màu nâu đất và cái mũi màu hồng chiễm chệ nằm trên một miếng thảm bục ngay cửa ra vào, khi thấy Su và Kai từ xa tiến lại, nó nheo mắt rồi cất lên mấy tiếng “ngheo ngheo” như bị cảm, lừ đừ theo chân cả hai vào nhà. Kai bỏ vài bông hoa đậu biếc vào tách và từ từ rót vào một chút nước nóng, những cánh hoa tím bung ra, thơm ngào ngạt. Uống một chút đi, sẽ bớt lạnh hơn đấy. - Kai đẩy tách trà nóng về phía Su, làn khói mỏng bay lên, chạm nhẹ vào làn da trắng sứ của nàng và tan biến. Thơm thật đấy. - Su dùng cả hai tay áp hẳn vào tách, chiếc mũi nhỏ hít lấy những mùi hương trước khi nó tan đi trong không khí. Con mèo nâu từ từ tiến về chổ Kai rồi cuộn tròn mình trong lòng cậu như thế đã quen từ lâu. Kai để yên cho nó ngủ trong khi Su đảo mắt nhìn quanh ngôi miếu. Làm sao cậu biết nơi này? - Su thắc mắc. Tớ chỉ tình cờ phát hiện ra thôi, cũng không thể lẻn vào nhà của người lạ để ngủ nhờ, phải không?! - Kai hỏi nhưng không cần Su trả lời - Vì chẳng ai nhìn thấy chúng ta cả. Su gật đầu, đã hiểu. Nhưng, còn con mèo?. Không cần nàng phải thốt ra, nhìn theo đôi mắt của Su cũng đủ biết nàng đang thắc mắc về con mèo đang nằm cuộn mình trong lòng Kai, ngủ ngon lành. Thế đấy, chỉ có nó là thấy tớ. Kỳ diệu không? - Lần này thì Kai hỏi thật. Su lại gật đầu. *** Su và Kai đứng dậy đi dạo quanh miếu, nàng dừng lại rất lâu trước sợi dây thừng được treo trên khung gỗ hình vuông, trên đó được gắn đầy những tấm thẻ mong ước, “Có lẽ là những lời nguyện cầu của người dân trong làng” - nàng nghĩ. Từ lúc nào, Kai đã đứng ngay sau lưng Su, đưa tay rà qua các tấm thẻ được làm từ gỗ hồng. Cảm thán: Mùa đông năm nay kéo dài quá. - Kai hắng giọng một cái rồi lại tiếp tục - Dân trong làng đến đây cầu nguyện mỗi ngày. Tớ nghe họ nói về đám gia súc đang chết dần vì rét, còn hoa màu gần như bị tuyết làm cho đóng băng. Kỳ lạ là đáng lẽ bây giờ phải là mùa xuân rồi, bầu trời thì vẫn cao và xanh nhưng không có lấy một tia nắng ấm nào, tuyết vẫn phủ dày khắp nơi. Kai quay người đi, tiến về phía khoảng sân trước mép vực, phóng tầm mắt qua ngọn đồi trước mặt - nơi có nhiều căn nhà gỗ nằm lẫn với những cây hồng đỏ - đôi mắt vô định, xa xăm. Su nhìn theo dáng của Kai, thốt lên: Này, cậu nhìn xem - Nàng đưa tay chỉ xuống những dấu chân của Kai in trên lớp tuyết mỏng. Kai quay người lại nhìn theo hướng tay Su chỉ. Su cũng tiến về phía Kai với vẻ mặt ngạc nhiên, vì, nàng không có dấu chân, nhưng, Kai lại có. Su hết nhìn Kai rồi lại tự nhìn chính mình, nàng vẫn không hiểu. Cậu nói, chúng ta đều là những linh hồn. - Su nhắc lại lời Kai lúc ban sáng. Kai gật đầu. Nhưng chỉ có cậu là có dấu chân, còn tớ thì không?! - Su hỏi. Kai chỉ nhún vai ra hiệu mình cũng không rõ. Tại sao lại thế nhỉ? - Su thắc mắc. Ừ, tại sao lại thế nhỉ? - Kai vô thức nhắc lại câu hỏi của Su vì bản thân cậu cũng không có câu trả lời xác đáng. Su nhìn Kai để tìm điểm khác biệt, nàng chăm chú đến độ không biết mình đã đứng sát mép vực từ khi nào. Đến khi Kai xoay người theo mới biết Su đang sắp rớt xuống vực. Cậu hét lên thất thanh: Cẩn thận, Su. *** Thời gian đang giãn ra, thật chậm, thật chậm. Khoảnh khắc khi Kai gọi tên nàng lần đầu tiên, một tiếng sét nổ giữa trời, những tia nắng đầu tiên bắt đầu xuyên qua từng nhánh cây, chiếu thẳng vào thân hình gần như trong suốt của Kai lúc này. Su giật mình, đôi tay chới với giữa không trung. Kai đưa tay nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé của Su, kéo lại. Rồi khi Kai chạm lấy tay nàng lần đầu tiên, những tiếng lách tách giòn tan xuất hiện giữa không gian vốn tĩnh lặng, ngày một nhiều hơn. Kai dùng hết sức kéo Su lại trước khi nàng làm cho cả hai cùng rớt xuống thung lũng. Cánh tay Kai đỡ lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, cả hai chỉ còn cách nhau bằng một chóp mũi. Tuyết bắt đầu tan nhanh để lộ những mầm xanh đang nhú mình đầy mạnh mẽ. Cả hai nhìn nhau, tim đập liên hồi, Su ngước lên chạm phải đôi mắt của Kai - sâu và trong veo như mùa xuân. Xuân đến rồi. Su! - Kai thì thầm trong thẫn thờ. Ừ, đúng là mùa xuân rồi. - Su đáp lời. Với khoảng cách thật gần, và cũng như nàng, Kai cũng đang gần như trở nên ngày một trong suốt hơn...Có điều, cả hai vẫn cảm nhận được đôi má của nhau đang cùng ửng hồng. Bầu trời bừng sáng, hoa bắt đầu nở và chim chóc bắt đầu cất tiếng hót - Không gian trở nên sống động lạ thường. Kai, cậu là một linh hồn gieo hạt. Cậu có biết không? Kai gật đầu, đôi mắt nâu dõi theo hướng Su chỉ - Nơi dấu chân Kai đi qua mọc lên những khóm hoa thủy tiên vàng nhạt, rồi phù dung và cả hoa đậu biếc. - Còn cậu - Kai nhìn vào mắt Su - Cậu có biết, cậu là một linh hồn khai xuân không? Su gật nhẹ, nàng nhìn Kai thật lâu. Cả hai dần biến tan… Tạm biệt Su Tạm biệt Kai Hẹn cậu, mùa xuân năm sau. Nhé. *** Bài viết đăng trên báo Mực Tím số 02 phát hành ngày 11.01.2017 Filed under Short story, teenagers DƯỚI NHỮNG TẦNG MÂY, PHÍA TRÊN THUNG LŨNG Short story, teenagers MY OWN NOVEL Author, Novel, Book ME AND EXCHANGE PROGRAMES Cutural exchanges, Student, ASEAN BSTC - BRING SMILES TO CHILDREN Charity, Donation, Children TAY NGUYEN YOUTH SUMMIT Taynguyen, Youth, Summit DUMB PHOTOS OF MY OWN Photo, Trip, Vacation DEP ONLINE Magazine, writer, reporter MYTOUR.VN Travel, content writer, guidebook GUU.VN guu, writer, emlahuyenvit

Từ khóa » Thung Lũng Vịt