đường Vinh Quang đi Qua Muôn Ngàn Sóng Gió

ĐƯỜNG VINH QUANG ĐI QUA MUÔN NGÀN SÓNG GIÓ

Đủ nắng hoa sẽ nở, đủ yêu thương hạnh phúc sẽ đong đầy, đủ khó khăn thành công sẽ trọn vẹn. Đó cũng chính là những gì mà cố nhạc sĩ - ca sĩ Trần Lập đã ấp ủ và gói ghém trong giai điệu bài hát:

"Chặng đường nào trải bước trên hoa hồng

Bàn chân cũng thấm đau vì những mũi gai

Đường vinh quang đi qua muôn ngàn sóng gió"

(Đường đến ngày vinh quang)

Chặng đường trải bước trên hoa hồng là những ngọt ngào, thuận lợi, là thảm đỏ êm ái trên con đường đi đến thành công, "mũi gai", "sóng gió" là những khó khăn trên chặng đường ấy. Trần Lập muốn gửi gắm đến chúng ta bức thông điệp: để hái được trái ngọt thì phải trồng cây, để đi đến đỉnh cao của vinh quang không còn con đường nào hơn là mãnh mẽ đương đầu với gập ghềnh, thử thách, với nhịp sống bộn bề những lo toan.

Cuộc đời giống như con sông giữa trưa hè, bình lặng đấy, yên ả đấy, nhưng biết đâu sóng gió lại ập tới khi hoàng hôn buông lơi? Bởi vậy, nếu ta sống an phận, không dám vượt qua khó khăn là tự đánh mất mình. Bao thế hệ Việt Nam đã hi sinh, đã ngã xuống cho một Việt Nam độc lập - tự do hôm nay, một Việt Nam đã chuyển mình, bước ra từ bóng tối nô lệ, hòa mình vào những nền văn minh tiên tiến trên thế giới. Vậy tại sao ta còn do dự, ngập ngừng, còn e dè, sợ sệt? Hãy biến quá khứ thành bàn đạp, thành bệ đỡ cho những bước đi của tương lai, hãy biến những chông gai, thử thách thành ngọn lửa động lực thôi thúc tới thành công.

Đường đến vinh quang, bàn chân ta có thể chảy máu vì những mũi gai, có thể "bị thương" cả về thể xác và tâm hồn... Chỉ có lòng quyết tâm, nghị lực, ý chí sắt đá mới giúp ta vượt qua được. Người xưa đã có câu “Lửa thử vàng, gian nan thử sức”. Có mấy ai cảm được cái ý nghĩa thực thụ trong lời dạy ấy. Hãy cùng tưởng tượng và làm một phép thử, chắc chắn rồi mỗi chúng ta sẽ tự tìm ra câu trả lời. Tại sao đối với trẻ con, điểm 10 lại quan trọng đến vậy, đến độ chúng nâng niu như một vật báu? Câu trả lời nằm ở chỗ chúng đã nỗ lực, đã cố gắng bằng chính thực lực của mình để tạo nên thành quả ấy. Đó là sự trân quý. Mọi thành công đến một cách dễ dàng thì cũng có thể ra đi một cách dễ dàng. Bởi tâm lý chủ quan, kênh kiệu luôn thường trực sẽ nhấn chìm tất cả. Đứng dậy hay không là quyết định của mỗi người.

Dám đương đầu với sóng gió, ta sẽ được tôi luyện, được rèn giũa ý chí, nghị lực..., và khi biển có động đến mức nào, gió có giật cấp lớn đến bao nhiêu, con thuyền vẫn đưa ta cập bến bờ bình yên. Tố Hữu đã từng viết "Đêm đêm rầm rập như là đất rung" (Việt Bắc), con đường hành quân ra trận với khí thế hào hùng của quân và dân ta khiến kẻ thù phải khiếp sợ, làm nên chiến thắng lẫy lừng "chấn động địa cầu". Kháng chiến chống Pháp thắng lợi, thế giới phải nghiêng mình trước một Việt Nam nhỏ bé nhưng anh dũng, bất khuất. Không còn minh chứng nào hùng hồn và rõ nét hơn lịch sử! Hãy soi vào lịch sử để thấy được tương lai ta sẽ bước đi như thế nào? Đừng tự “mặc” cho mình tấm áo tự ti vì người đời sẽ nhìn nhận bạn theo đúng những gì mà bạn khoác lên người.

Mặc cho đại dương gầm thét với những phong ba dữ dội, nghị lực vượt khó, bản lĩnh kiên cường sẽ giúp ta bình tĩnh vượt qua tất cả. Đi qua bão giông rồi bình minh sẽ đến, đằm mình trong mưa gió rồi cầu vồng sẽ lại lên. Địa cầu vẫn vận chuyển đều đặn như một quy luật muôn thuở của chính nó và cuộc sống cũng vậy. Đừng ngồi im rồi than thở rằng cuộc sống này quá bất công, hay khó khăn này không thể vượt qua. Mọi sự đều công bằng. Có lao động sẽ có thành quả, và thành quả ấy sẽ càng đặc biệt hơn khi chúng ta dám đương đầu để có được. Khi đó, tâm hồn ắt sẽ nhẹ nhõm, thanh thản, hạnh phúc vô bờ đón nhận những gì làm nên từ đôi bàn tay chai sạn.

Chính vì đã từng "chảy máu" để đạt được thành công nên ta càng thêm trân trọng, nâng niu, và có ý thức giữ gìn những vinh quang đó. Ý thức giữ gìn ấy được xây đắp từ lòng tự tin để có sức mạnh vượt qua muôn trùng sóng gió, từ lòng tự tôn đầy kiêu hãnh làm nên những thành quả chứa đựng cái tôi của bản thân và từ lòng tự hào vì dám bước đi trên đôi chân của chính mình.

Cuộc sống vốn vậy, có ánh sáng ắt sẽ có bóng tối. Không ai có quyền quyết định cuộc sống của bạn hơn chính bản thân bạn. Hãy đặt chữ ‘người” vào mọi quyết định ta đưa ra để chứng minh rằng chúng ta đang “sống” chứ không phải đang tồn tại.

Dòng đời vẫn chảy. Ai cũng chỉ được sống một lần trên đời, sống là một chuyện, nhưng sống sao cho có ý nghĩa mới là điều chúng ta phải suy ngẫm. Mỗi chúng ta phải rèn cho mình ý chí và nghị lực vượt khó, dám bắt tay vào những công việc tưởng chừng vượt quá sức mình, và nở nụ cười rạng rỡ đón nhận thành quả của mình trong một ngày mai tươi sáng.

Tác giả: Hoàng Hằng

GV-Trường THPT Nguyễn Viết Xuân

Từ khóa » đường Vinh Quang đi Qua Muôn Ngàn Sóng Gió