Eagle

Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Những ngày hè tháng sáu

Hình ảnh Những ngày hè tháng sáu.  Tôi đang ngồi đây, trong giảng đường gần 200 con người, mất một khoản tiền cao học để nghe một vị giáo sư đã ở tuổi 70, nói về những gì trong cuốn sách mà ông ấy viết. Nhiều khi thấy cuộc sống vô nghĩa thật sự. Dẫu vậy, từ lâu tôi cũng không có ý định nghĩ về những điều tiêu cực khủng khiếp như cái chết. Tôi vẫn biết ơn, vì mỗi ngày được sống, hít thở. Và tôi biết rằng dù mình có đang không làm cụ thể một việc gì, cũng là một điều có ý nghĩa với cuộc đời của mình rồi. Một bộ phim nhẹ nhàng chữa lành bằng những điều bình dị trong cuộc sống này Tôi nhớ lại những ngày dài đã qua và tự hỏi: Tại sao chúng ta không thể sống hạnh phúc và tận hiến mỗi ngày, thậm chí mỗi giây phút, mà lại phải chờ đợi vào ngày nghỉ - thứ mà tôi thường không có trong thời gian đã qua và sắp tới? Chúng ta lên kế hoạch để làm việc nhưng ít khi nào lên kế hoạch để nghỉ ngơi. Nghỉ ngơi không phải chỉ là du lịch, đi đây đó chơi trong thành phố. Nghỉ ngơi chỉ là dành ra một thời gian cho chín Đọc thêm

Trở lại giảng đường

Hình ảnh Sau thật nhiều tháng, mình đã trở lại giảng đường, gặp những người thầy luôn khiến các sinh viên xúc động.  Đã lâu mình không bật khóc trước một điều gì, nhưng quả thật, sau hôm nay, khi kết thúc buổi học cuối cùng của lớp thầy Hiếu, trong mình như có một thứ gì vỡ vụn. Thầy vẫn vậy. Mình vẫn coi đâu đó, đó là một người có chút "tàn ác" với con người của mình quá. Những lời thầy nói ra, mình đã nghĩ rằng mình cũng đã đủ mạnh, để ngăn dòng cảm xúc thái quá về nó sau mỗi giờ học, nhưng có lẽ sức kháng cự chỉ có thể mạnh hơn một chút sau một thời gian trải đời không có sự dẫn giải của các thầy mà thôi, còn đâu, vẫn còn yếu ớt lắm, vẫn còn nặng lòng mãi về những gì đã nghe được. Lời thầy nói hôm nay về văn chương và nghệ thuật, tưởng chừng như thật nhẹ nhàng, không quá đặc biệt, nhưng cảm giác mang lại đến giờ này cho mình vẫn là thứ gì đó thôi thúc người ta phải suy tư. 1. "Các bạn mà bị văn chương chạm vào, nhưng thật ra tôi mong đừng ai bị bởi vì khổ lắm đấy, thì các bạn Đọc thêm

Tình bạn và thế giới bên trong

Hình ảnh Hôm qua, mình có xem một bộ phim rất xúc động với vai diễn của Tom Hanks. Lẽ ra, đến nhiều đoạn có lẽ mình đã khóc. Nhưng không, mình chỉ xúc động nhẹ, không ầng ậng chút nào. Vậy mà hôm nay, khi nghe tập podcast này, nước mắt mình rơm rớm trực trào. Mình biết mình là một con nhím đang bị thương, và giờ mình nhận ra rằng không thể bỏ qua nó... Những mối quan hệ bạn bè gần đây của mình không tốt đẹp.  Cũng gần đây, mình mới tập trung vào một "triết lý sống" không mới: Cuộc sống là một dòng chảy, dù vui hay buồn, mọi chuyện rồi cũng sẽ qua đi. Đúng. Mình đã từng có rất nhiều niềm vui, của tuổi trẻ, bên những người bạn. Nhưng đến một thời điểm, mọi thứ trở nên nứt gãy với rất nhiều lí do. Mình viết post này như một cách để thật sự lắng nghe bản thân, sẽ có giải thích, nhưng không biện minh, không có đúng sai, chỉ là sự trung thực với những xúc cảm mà bấy lâu có lẽ mình, và đặc biệt là những người bạn đã quá bận rộn, quá mệt mỏi để lắng nghe. Mọi thứ, vui hay buồn rồi cũng sẽ qua Đọc thêm

Người ở lại

Mẹ tôi và dì sống cách nhau gần 300km. Hôm nay tôi có vô tình mở điện thoại của mẹ ra xem, thấy dì có gửi cho mẹ mấy tấm hình dì đi học nấu ăn, rồi hôm khác là hình một cái cây cảnh ở góc nhà (có lẽ dì mới sắm), mẹ thì gửi cho dì ảnh mẹ đang bế một em bé, và những bức hình thường ngày khác nữa mà cứ vài hôm hai chị em lại "cập nhật" cho nhau. Dăm ba ngày, mẹ và dì thường video call, hỏi han những câu chuyện thường ngày. Mẹ sẽ thấy em mình đang ủ giá đỗ, đang rửa rau,... nhìn thấy ba mình ăn cơm, xem TV, nghe ba kể vài câu chuyện... Cuộc sống bình yên, nhưng đâu đó vẫn có một khát khao được cận kề. Thi thoảng mẹ hay có những câu "Kể mà ở gần thì xin dì ít giá đỗ nhỉ?", "Kể mà ở gần ông ngoại tí Hương nhỉ?". Ông ngoại đi bộ đội khi mẹ và bác tôi còn nhỏ. Những năm tháng ở chiến trường, ông đã từng mất đi nhiều đồng đội, có những khoảnh khắc chứng kiến người anh em thân thiết hi sinh sát cạnh mình trong một lần tránh đạn, cảm nhận cái chết cận kề chỉ vài cm. Đọc thêm

"Tớ chỉ muốn mang lại good vibes"

Hình ảnh      Kết thúc học kì chính ở trường như một cách thức tạm giãn nhịp làm việc, và giờ là giãn cách ở nhà đã khiến mình có thời gian tìm hiểu và làm được nhiều thứ hay ho phết nhé, về thế giới xung quanh và về cả chính bản thân mình. 1. Mình có thời gian và tâm trí nghe rất nhiều podcast hay      Vâng chắc ai thân với mình cũng biết mình mê chị Thuỳ Minh và Vietcetera rồi :))) Nhưng mà phải công nhận là so với một đống nội dung hàng ngày có phần "bất đắc dĩ" phải nạp vào người như các tin, clip trên fb, clip Tiktok, tin nhắn,... thì nghe podcast vẫn là một lựa chọn hay ơi là hay ở việc không phải dùng mắt, xong lại điều chỉnh được tốc độ. Quá hợp với người lười nhưng vẫn muốn biết thông tin như tôi :))) Đồng thời nội dung này sẽ dẫn đến nội dung khác, nghe kênh này sẽ biết thêm được cả các kênh podcast khác cũng hay không kém. Nghe xong tự nhiên có cảm giác hình như tư duy cũng có tầng bậc kiểu gì đó vì mình hay để ý cách các host đặt câu hỏi cho khách mời và cả việc khách mời Đọc thêm

Nhật ký 12.4.21

Hình ảnh      Đôi lúc chẳng biết phải bắt đầu mớ hỗn độn trong đầu mình như thế nào. Đôi lúc cảm thấy vui, không biết mình đã tạm "khỏi bệnh" hay chỉ là chuyển sang một trạng thái bão hòa khác.      Hôm qua, tôi có bất chợt nhớ ra một trang blog mà thi thoảng vẫn hay vào đọc với ngôn từ rất đẹp. Chủ nhân của nó là một huấn luyện viên Pilates. Bất chợt tôi nhớ ra, vì đã lâu không thấy những bài viết của chị xuất hiện trên feed fb của mình. Tôi mò vào, hóa ra lâu rồi chị không viết trên đó. Tôi bỗng thấy mừng vì mình còn chút hứng thú với những bài viết hay. Bài viết gần đây nhất mở đầu với dòng nhắn gửi cho người yêu của chị. Chị yêu một anh chàng người nước ngoài. Hóa ra, dù yêu ai, những kẻ hay viết lách vẫn luôn muốn dùng chính ngôn ngữ của mình để giãi bày mọi thứ, không phải để người kia hiểu, mà là để thỏa mãn nhu cầu được tâm sự, giãi bày, sẻ chia.      Lâu rồi tôi cũng chẳng viết gì. Tôi chỉ đọc. Những tản văn trên trang fb của mình mỗi ngày. Và rồi cuộc sống cứ thế trôi đi. Kì Đọc thêm

Mùng Hai học gì?

Hôm nay là mùng 2 Tết. Rất có thời gian. Mình khai bút đầu tiên bằng việc nghe lại bài giảng Hán Nôm 2 của cô Tú Mai qua những đoạn ghi âm trong máy và ghi chép một chút. Thật may mắn là hồi đó mình đã hứng thú ghi âm lại bài giảng của cô theo lời cô cảnh báo: "Bài giảng của tôi không có trong sách vở nào cả, nếu không ghi âm lại mà đi thi có không làm được bài thì tôi không chịu trách nhiệm, nhé!". Và y rằng, đó là kì cuối cùng mình được B+ Hán Nôm, còn đâu sau đó chỉ được C gì đó (nhưng cũng không quan trọng và liên quan lắm vì mình chả thích viết chữ Hán, và vì những điều cô mang lại không nằm ở mấy con chữ đó :)). Gặp cô Mai là một cái duyên mà mình vô cùng vô cùng trân quý, dù cô chẳng nhớ mình là đứa nào. Nhưng đối với mình, người phụ nữ ấy đem lại cho mình một cuộc cách mạng, là một trong số những người cho mình được kiến thức thực sự "mới" và thật sự có ích trong suốt quãng đời đại học của mình. Quay lại việc mình đã tìm cái gì trong mảnh kiến thức cũ ấy. Mì Đọc thêm Bài đăng khác Ảnh của tôi Hương Cốm Truy cập hồ sơ

Lưu trữ

  • tháng 6 20231
  • tháng 3 20231
  • tháng 1 20221
  • tháng 12 20211
  • tháng 8 20211
  • tháng 4 20211
  • tháng 2 20212
  • tháng 1 20211
  • tháng 10 20201
  • tháng 8 20201
  • tháng 7 20202
  • tháng 6 20201
  • tháng 5 20202
  • tháng 2 20201
  • tháng 12 20191
  • tháng 2 20191
  • tháng 12 20181
  • tháng 10 20181
  • tháng 7 20182
  • tháng 5 20181
  • tháng 2 20182
  • tháng 1 20181
  • tháng 10 20171
Hiện thêm

Nhãn

  • Bạn
  • Học
  • Ngoài kia
  • Nhạc
  • Tôi

Báo cáo vi phạm

Từ khóa » Tớ Chỉ Muốn Mang Lại Good Vibes