[Edit] ANH CỨ DIỄN TIẾP ĐI - Phỉ Mộng - Chương 06 - Wattpad

Tác giả: Phỉ Mộng

•Edit: Yin

•Beta: Yu

_______

Lương Kế xuất hiện ở đây là do buổi chiều có hội nghị mở ở chỗ này, kết quả khi đi ngang qua đại sảnh đúng lúc nhìn thấy một màn trên hành lang hình khuyên kia.

Nhà họ Cố và nhà họ Lâm từ đời ông nội Lâm Mục đã bắt đầu có ân oán. Về sau hai nhà gần như đồng thời mở công ty quản lý nghệ sĩ, trên phương diện làm ăn thường xuyên có cọ xát, thù riêng thêm thù công lại càng không hợp nhau.

Xa xa nhìn thấy Cố Anh Túng nói mấy câu rồi sắc mặt Lâm Mục lại trầm xuống, Lương Kế còn nghĩ là anh bị người ta bắt nạt, vì thế thừa dịp hội nghị còn chưa bắt đầu chạy tới chống lưng cho vợ.

Nào biết rằng mình đi vào còn chưa thể hiện thì suýt chút nữa đã bị cái véo hông của Lâm Mục làm mất hết khí phách luôn.

Lương Kế chỉ cho là Lâm Mục ngượng ngùng, chịu đựng nỗi đau bên hông, nắm chặt hai tay anh trong lòng bàn tay, nhéo nhéo trấn an.

Khẽ gật đầu chào hỏi với Vương Liêu, Lương Kế chuyển hướng về phía đối diện, nói với Cố Anh Túng: "Cố tổng không ngại chứ?"

Người cũng đã ngồi xuống rồi, lúc này mà nói để ý còn có tác dụng à?

Cố Anh Túng lại rất trầm ổn, quét mắt qua đôi tay đang nắm của hai người bọn họ, cười nói: "Đâu nào? Khó được khi Lương tổng chịu nể mặt, tôi cầu còn không được... Ngài Vương, ngài xem, chúng ta mở một ván?"

Mấy tháng này Vương Liêu được người Hòa Bạch nâng đến hơi lâng lâng, đã sớm coi bản thân thực sự trở thành người phụ trách dự án, bây giờ lại nghe thấy Cố Anh Túng hỏi mình, cũng không luống cuống.

Lương Kế vừa tiến vào đã đánh gãy lời nói của gã, trong lòng gã vốn thấy hơi không vui. Lúc này gã nhíu mày, nói chuyện ngược lại rất hòa nhã: "Tôi còn chưa hiểu trò này chơi thế nào, hay là để Lương tổng ngồi một lát, trước tiên ngài dạy tôi chơi?"

Vừa mới đây người chia bài rõ ràng đã giới thiệu qua quy tắc trò chơi, lấy trình độ của bọn họ thì nghe không hiểu chỗ nào chứ?

Vương Liêu rõ ràng là đang ám chỉ mình bất mãn với Lương Kế.

Tình huống này hoàn toàn trong dự liệu của Cố Anh Túng, hắn ra vẻ bất đắc dĩ mà nhún nhún vai, "Lương tổng, ngài cũng thấy đấy. Ngài Vương là khách, tôi đây làm chủ nhà, cũng không thể để ngài ấy mù tịt mà bắt đầu chơi. Nếu không... Ngài chờ ván tiếp theo?"

Những việc liên quan đến chuyện làm ăn, Lâm Mục rất ít nhắc đến trước mặt người nhà. Bởi vậy Lương Kế cũng không biết thân phận Vương Liêu, ngay từ đầu chào hỏi cũng chỉ là đơn giản mà gật đầu.

Giờ phút này nhìn thấy thái độ Cố Anh Túng, y mới nhận ra thân phận Vương Liêu có thể không tầm thường.

Chẳng lẽ y có lòng mà lại gây trở ngại rồi?

Lương Kế suy nghĩ, quay đầu nhìn về phía Vương Liêu bên cạnh, muốn nói gì đó để vớt vát lại chút.

Nhưng không chờ y mở miệng, đầu ngón tay Lâm Mục gãi gãi lòng bàn tay y. Anh đè thấp mặt mày, nhẹ nhàng lắc đầu với y.

Hành động này rơi vào trong mắt mấy người ở đây, từng người lại hiểu theo ý nghĩa khác nhau.

Đầu tiên là nhóm người Cố Anh Túng.

Cố Anh Túng đẩy hướng câu chuyện về phía Vương Liêu, ngoại trừ bên ngoài muốn thể hiện bản thân làm chủ nhà tôn trọng khách, hắn kỳ thật vẫn không quá tin tưởng thân phận của gã.

Dù gì hắn cũng là chủ của một công ty lớn, không thể chỉ bằng một tin tức chẳng biết thật giả thế nào mà lại đi tín nhiệm một người mới tiếp xúc trong thời gian ngắn ngủi, huống hồ người này còn có quan hệ với đối thủ một mất một còn của hắn.

Hắn nhận ra thân phận Vương Liêu không tầm thường, chủ yếu là muốn mượn trò này thử thái độ của Lâm Mục.

Nếu tin tức nghe được lúc trước là thật, giải trí Hòa Bạch vất vả giấu giếm đến bây giờ, làm sao Lâm Mục có thể dễ dàng nói ra thân phận Vương Liêu ở trước mặt bọn hắn?(silveryfan2482.wordpress.com)Phía sau hắn, một người ôm di động đánh mấy dòng chữ, đưa cho người bên cạnh nhìn.

【 Tên Lâm Mục này từ trước đến nay khinh thường nói dối. Hắn ngay cả Lương Kế cũng không chịu nói, vậy thân phận Vương Liêu là thật à? 】

Người sau đối mắt với hắn ta, bĩu môi, ý là: Yêu quái ngàn năm so chiêu, ai biết câu nào là thật?

Cố Anh Túng mang ánh mắt tìm tòi nghiên cứu mà nhìn hai người Lâm Mục và Lương Kế, sau một lúc lâu vỗ tay cười cười, "Vậy cứ thế đi. Chơi 21 điểm đơn giản, tôi nói một lượt quy tắc với ngài Vương, chúng ta vừa chơi vừa làm quen?"

Bên kia, ý nghĩ của Vương Liêu cũng không khác Cố Anh Túng lắm, chỉ là không ý thức được mục tiêu đối phương muốn thăm dò cũng có một phần của mình.

Mắt thấy Lâm Mục khẩn trương thân phận của gã như vậy, không chịu cho Cố Anh Túng chút thời cơ lợi dụng nào, vội vàng trong lòng Vương Liêu lập tức tiêu tán, mỉm cười gật đầu: "Đây là địa bàn của ngài, tôi nghe theo ngài."

Chỉ có Lương Kế cái gì cũng không biết, ý nghĩ cũng đơn giản nhất, nhìn thấy Lâm Mục lắc đầu, chỉ cho là anh không muốn để mình làm chỗ dựa cho anh rồi lại bị thiệt thòi ở chỗ Cố Anh Túng.

Lương Kế trong lòng nhất thời đắc ý, ánh mắt nhìn về phía Lâm Mục nổi lên những tia sáng nho nhỏ, bắt lấy ngón tay anh buông ra rồi lại nắm chặt, giống như không biết làm gì để biểu đạt cảm xúc của mình mới tốt.

Khóe mắt Lâm Mục vẫn luôn chú ý biểu cảm hai người khác, cảm giác trên tay mình bị nhéo nhẹ, quay đầu lại thì nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch này của Lương Kế, lập tức không biết nên nói gì.

"..."

Thôi, chồng tự mình chọn, mình chỉ đành chiều.

Người làm việc ở những nơi như thế này đều rất cơ linh (cơ trí + linh động:>). Người chia bài không cần đợi phân phó đã nhanh nhẹn đổi bài mới, một lần nữa tráo bài, chia bài, không khí nhất thời hòa hoãn lại.

Chơi bài chính là trò chơi cần sự tính toán, Cố Anh Túng chọn 21 điểm cũng không chỉ là dàn xếp cho Vương Liêu.

Trò chơi này ngoại trừ vận may, phần lớn lại khảo nghiệm tâm thái và kỹ thuật diễn của người chơi. Có nhiều bài tốt lại thua nhanh, nhưng cũng có bài kém cuối cùng lại thắng, không phải chỉ là trường hợp đặc biệt.

Nhà họ Vương nhiều thế hệ làm chính trị, người ra từ nơi đó cũng không thể kém cỏi hơn mấy thương nhị đại bọn hắn chứ?

Có lẽ là do để ý Vương Liêu mới chơi lần đầu, mấy ván lúc ban đầu tương đối ôn hòa, bất kể là Cố Anh Túng hay là Lâm Mục, thêm bài hạ bài đều rất tùy ý, kết quả đều có thắng có thua.

Lương Kế từ trước đến nay không có hứng thú với mấy thứ này, tới đây hoàn toàn chỉ là để chống lưng cho Lâm Mục, bởi vậy cũng không quá để ý đến chuyện thắng thua, chơi mấy ván liền rời khỏi, ngồi ở bên cạnh xem Lâm Mục chơi.

Về Vương Liêu, tuy rằng độ mẫn cảm không cao, nhưng sau mấy ván, cũng hậu tri hậu giác[*] mà cảm giác có gì đó không thích hợp.

[*] Hậu tri hậu giác: kiểu như chuyện mà mọi người đều biết mãi sau này mình mới dần hiểu ra á:>

Chờ Lương Kế bỏ bài xong, gã cũng ném bài trong tay, nhàm chán nói: "Tôi không chơi, các anh tùy ý."

Lâm Mục và Cố Anh Túng cũng không quá để ý.

Nói là bốn người chơi, kỳ thật từ lúc bắt đầu, trong ván cũng chỉ có hai người Cố Anh Túng và Lâm Mục mới thật sự chơi.

Đã đối địch qua nhiều thế hệ, bên cạnh có người thân có người quen, hôm nay ai thua sẽ rất khó coi.

Thiếu hai người chơi, mấy ván sau, tốc độ rõ ràng trở nên nhanh hơn.

Cách chơi hôm nay của bọn họ là lúc bắt đầu nhà cái và người chơi mỗi người hai lá bài, đây là vòng thứ nhất, thêm một vòng thì thêm một lượt bài, chip thêm vào không được ít hơn nửa số chip ban đầu, chơi cho đến khi nhà cái quyết định lật con bài úp, so sánh với những người chơi còn lại, điểm của ai gần nhất lại không vượt quá 21 điểm thì tính là thắng.

Cố Anh Túng ngồi ở vị trí nhà cái, mười ván trước Lâm Mục bỏ rất nhanh, có đôi khi vòng thứ nhất liếc bài một cái thì bỏ bài chịu thua luôn.

Nhưng bởi vì các quy tắc liên quan, thắng mười ván, Cố Anh Túng cũng chỉ là đẹp mặt mũi, thực tế tiền thắng được còn chưa đủ tiêu phí của hắn hôm nay.

Lâm Mục bình chân như vại, thừa dịp người chia bài tráo bài, cười nói: "Cố tổng thật may mắn."

"... Lâm tổng quá khen." Cố Anh Túng thâm sâu mà liếc nhìn Lâm Mục, hơi thiếu kiên nhẫn, "Chỉ sợ là tầm mắt Lâm tổng quá cao, lười so đo với tôi."

Cố Anh Túng đâu thể không nhìn ra người này đang thiết lập bẫy cho hắn chứ?

Nhưng tình huống trước mắt là hai người bọn hắn cần phải phân ra thắng thua, mặc kệ số tiền là bao nhiêu, mấy ván này tóm lại là hắn thắng, lúc này bỏ bài lại có vẻ không phong độ.

Đến lúc đó nói ra, Cố Anh Túng thắng tiền rồi chạy luôn, người khác còn tưởng rằng hắn thiếu nhiều tiền lắm, thắng được mười mấy vạn rồi vội vã chạy về, chẳng lẽ là tiền mua quan tài?(silveryfan2482.wordpress.com)Lâm Mục cười, "Nói gì thế? Vận may không tốt, kịp thời ngăn tổn hại mà thôi."

Lời này nói ra thật khiến người ê răng, Cố Anh Túng đành phải tiếp tục chơi, trong lòng cũng không vui vẻ nổi.

Cố tình Lương Kế còn ở một bên châm ngòi thổi gió: "Tôi nhìn người chia bài này cũng mệt rồi, nếu không chúng ta đổi người khác tới đây?"

Kết hợp với kết quả ván bài trước, lời này của y gần như đang chỉ vào mũi Cố Anh Túng nói hắn gian lận.

Người chia bài làm việc ở đây thấy nhiều người giàu có lục đục với nhau, lúc này cũng không tức giận, lùi về phía sau vài bước rời khỏi bàn, đôi tay đặt phía trước chỗ mọi người thấy được, tỏ vẻ mình không có làm động tác nhỏ.

Cố Anh Túng tức giận đến cười một tiếng, "Thường nghe nói Lương tổng luôn luôn quan tâm mọi người, tôi hôm nay xem như được nhìn tận mắt rồi... Vậy đổi đi."

Nói một câu còn phải châm ngòi quan hệ Lâm Mục và Lương Kế.

Lương Kế không hề dao động sắc mặt, vẻ mặt đứng đắn gật đầu, cái tay dưới bàn lại gãi gãi lòng bàn tay Lâm Mục:

Đừng nghe hắn nói bừa! Anh chỉ quan tâm mình em thôi!

"..."

Khóe môi Lâm Mục giật giật, anh cố kìm nén không cười, cũng không đáp lại y.

Chẳng lẽ... vợ lại tin lời tên kia nói chứ?

Lương Kế lập tức luống cuống, thật cẩn thận liếc nhìn sắc mặt Lâm Mục, sống lưng thẳng tắp ngoan ngoãn ngồi, không dám mở miệng nói chuyện tiếp, xụ mặt âm trầm nhìn chằm chằm Cố Anh Túng phía đối diện.

Đều do thằng ranh này nói lung tung!

Trước mắt nói nhiều sai nhiều, chờ trở về y nhất định phải "tự thân" thể hiện tấm lòng trung thành của mình đối với vợ mới được.

Kỳ thật Lâm Mục phớt lờ y cơ bản là vì da mặt mỏng, không muốn ở trước mặt nhiều người như vậy sến sẩm dính nhau. Nếu biết trong đầu tên này lại vòng vèo tới chỗ nào rồi, anh sẽ đến đánh y một trận.

"..."

Cố Anh Túng phía đối diện nhìn hai người này mắt đi mày lại chỉ cảm thấy đau răng.

Không quá hai phút, người chia bài mới tiến vào, lần lượt khom lưng chào hai người, thay một bộ bài mới bắt đầu chia.

Vòng thứ nhất, con bài ngửa của Cố Anh Túng là A, có thể đại biểu cho 1 điểm hoặc 11 điểm, hai con bài ngửa của Lâm Mục, A và 7.

Cố Anh Túng liếc nhìn con bài úp, đè lên mười vạn, cười nói: "Lâm tổng vừa rồi còn nói vận may không tốt, đây chẳng lẽ là sắp thắng?"

Lâm Mục bị nhắc tên, nghe được lời này liếc phía đối diện một cái, nhàn nhạt nói: "Hiện tại nói thắng thua, có phải còn hơi quá sớm không?"

Cố Anh Túng không tỏ ý kiến mà cười cười, yêu cầu thêm bài.

Đợt thứ hai bắt đầu, người chia bài rút ra một con bài, úp xuống đưa đến trên mặt bàn trước mặt hắn.

Cố Anh Túng lật một góc con bài liếc nhìn, bỗng nhiên nhướng mày, lật ngửa mặt bài rồi ném lên trước mặt mình, 'chậc' một tiếng, "Ngài nói đúng, không tới cuối cùng, thắng thua đúng là khó mà nói... Thêm 40 vạn."

Con bài thứ ba của hắn là 8, không tính bài úp, hai con bài ngửa đã đạt tới 19 điểm, vượt qua điểm của Lâm Mục.

Lâm Mục không nói chuyện, bắt được bài liếc nhìn một cái rồi úp xuống tạo thành một con bài úp, "Tôi dừng, anh tùy ý."

Từ khi ván bài bắt đầu đến bây giờ, tất cả mọi người đều vây quanh nhìn chằm chằm bài của hai bọn họ.

Người trẻ tuổi phía sau bên trái của Cố Anh Túng lại cầm di động lên.

【 Lúc này thế mà không bỏ bài? Chia bài là người của hắn ta? 】

Thanh niên bên cạnh gã ta nhìn thấy, mắt trợn trắng, lấy di động bắt đầu gõ chữ.

【 Não mày có gì thế hả? Tên Lâm Mục kia mười ván trước bỏ đến nhanh như vậy, rõ ràng chính là tự hạ mình với anh Cố. Theo tao thấy, hắn ta là bắt được bài nhỏ, chuẩn bị thu dây thừng! 】

Phía trước bọn họ, Cố Anh Túng hiển nhiên cũng nghĩ đến điều đó, ánh mắt không khỏi khẽ nhúc nhích, nhìn Lâm Mục một lúc, bỗng nhiên cười, "Lại thêm 50 vạn, dồn cho chẵn, thế nào?"

Lại không đau không ngứa mà thắng như thế, hắn cũng sắp nghẹn ra bệnh rồi.

Lâm Mục không dao động, "Tùy ý."

Cố Anh Túng giật giật khóe môi, duỗi tay mở ra con bài úp.

Lại là một con A, điểm số thêm lên 20 điểm.

Những người trẻ tuổi sau lưng Cố Anh Túng kia hoan hô một tiếng, có người nhỏ giọng nói: "Cái này trừ phi Lâm Mục bắt được con 3, bằng không, ván này chúng ta thắng chắc rồi."

Lâm Mục thính tai, nghe thấy một câu như vậy, tầm mắt chuyển đến trên mặt người nói chuyện, hơi mỉm cười, nói: "Vậy mượn cát ngôn của cậu."

Nói xong, anh mở ra bài úp, ba con bài nằm trên một chỗ, lần lượt là A, 7, 3.

Vừa đúng 21 điểm!

Người nói chuyện lúc nãy nhìn bài Lâm Mục, sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt.

Cái miệng quạ đen này!

Tác giả có lời muốn nói:

Tài khoản Cố Anh Túng: Thêm 1 vạn, thêm 1 vạn, thêm 1 vạn...

Lương Tiểu Điểu: Cố Anh Túng rác rưởi, hủy thanh danh của tao! Phá gia đình của tao! Nguyền rủa mày bị thua!

Tài khoản Cố Anh Túng: Giảm 100 vạn.

Lương Tiểu Điểu: (^-^)V

Lâm Mục: ... Mất mặt.

----------

Editor có điều muốn nói: Cách chơi bài các bạn có thể tham khảo trò Xì dách trên wikipedia nha( 」∠)_

Hết chương 6.

Từ khóa » Cứ Diễn đi