Em Hãy Nêu Cảm Nhận Về 9 Câu Thơ Cuối Bài "Vội Vàng" - Selfomy

Thơ là cây đàn muôn diệu của tâm hồn, của nhịp thở con tim, thơ diễn tả rất thành công mọi cung bậc cảm xúc của con người, niềm vui, nỗi buồn và cả sự yêu đời, ham sống đến cuồng nhiệt. Xuân Diệu (1916-1985)- một nhà thơ lãng mạn trữ tình, mt nhà thơ mới nhất của phong trào Thơ mới giai đoạn 1930-1945 với tư tưởng tiến bộ chi phối toàn bộ sự nghiệp văn học của mình và niềm khát khao giao cảm với đời, ông đã xây dựng được một phong cách, một hồn thơ hoàn toàn mới mẻ. Tiêu biểu cho phong cách nghệ thuật của Xuân Diệu, có thể kể đến bài Vội Vàng in tập “Thơ thơ”-một trong những bài thơ tiêu biểu nhất trước CMT8. “Vội vàng” vừa như một nguồn cảm xúc trào dâng, vừa là tuyên ngôn sống của một nhà thơ khao khát yêu đời với một hồn thơ bồng bột, khát khao giao cảm đến mãnh liệt, đến cuồng si.. 9 câu thơ khổ cuối là đoạn thơ đặc biệt nói lên lời giục giã cuống quýt, vội vàng để tận hưởng những phút giây tuổi xuân giữa mùa xuân cuộc đời; và đồng thời cũng là khúc hát khép lại bài thơ với những quan niệm nhân sinh sâu sắc:

Ta muốn ôm

Cả sự sống mới bắt đầu mơn mởn;

Ta muốn riết mây đưa và gió lượn,

Ta muốn say cánh bướm với tình yêu,

Ta muốn thâu trong một cái hôn nhiều

Và non nước, và cây, và cỏ rạng,

Cho chếnh choáng mùi thơm, cho đã đầy ánh sáng,

Cho no nê thanh sắc của thời tươi;

- Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi!

Thời gian cứ mênh mông nhưng mùa xuân và tuổi trẻ của con người cứ ngắn ngủi.Ta chẳng thể làm được gì để biến cái hữu hạn của đời người thành cái vô hạn trường tồn cùng vũ trụ. Chỉ còn mỗi cách, đó là phải hối hả, phải đắm say mãnh liệt hơn, phải vội vàng thâu nhận đến mức độ cao nhất, nhiều nhất những vẻ đẹp nhân gian, những thứ qúy giá của tuổi trẻ, mùa xuân. Thế nên, Xuân Diệu như muốn dang tay ra ôm lấy tất cả, để mà mang theo mọi vẻ đẹp của cỏ cây, hoa lá lẫn với tiếng chim trời cùng tuổi trẻ cho lòng thôi tiếc nuối:

“Ta muốn ôm

Cả sự sống mới bắt đầu mơn mởn;”

Đang từ những câu thơ 8 chữ, bỗng rút ngắn lại với câu thơ 3 chữ - câu ngắn nhất trong toàn bài, làm cho giọng thơ đanh lại, rắn chắc như một mệnh lệnh đòi hỏi hiện thực hoá những khát vọng. Nếu như ở những vần thơ trên, tác giả dùng “tôi” thì ở đây, Xuân Diệu lại dùng “Ta”. Theo như Chu Văn Sơn lý giải: “Ở trên, tác giả xưng ”tôi” để đối thoại với đồng loại, ở dưới lại xưng “ta” để đối diện với sự sống”. Vậy, "Ta" ở đây là "cái tôi" đầy kiêu hãnh của thi nhân, đồng thời cũng là cái tôi của mỗi con người chúng ta. Bởi ai mà chẳng có nỗi niềm khát khao như khao khát của Xuân Diệu.. Dưới con mắt của ông, sự sống hiện lên qua từ láy “mơn mởn”, miêu tả sức sống căng tràn, tươi mới. Chính cái “mơn mởn” ấy khiến tác giả như tham lam “muốn ôm” lấy tất cả. Sự sống ấy rộng lớn lắm, bao la lắm nhưng người nghệ sĩ ấy vẫn muốn giữ chặt lấy. Ai mà chẳng muốn ôm giữ lấy những vẻ đẹp non tươi của cuộc sống: từ cái mơn mởn của một nụ hoa xuân, hoặc một nụ đời và tất cả những sự sống đang bắt đầu hé nở, để nó khỏi trôi đi, song dù có ôm chặt được tất cả, nhưng chắc gì đã giữ được cho trọn vẹn. Thế nên, đoạn thơ càng trở nên mãnh liệt cùng với các động tác vội vàng cuống quít là sự cuồng nhiệt của Xuân Diệu với đời:

“Ta muốn riết mây đưa và gió lượn, Ta muốn say cánh bướm với tình yêu, Ta muốn thâu trong một cái hôn nhiều Và non nước, và cây, và cỏ rạng,”

Từ khóa » Cảm Nhận Khổ Thơ Cuối Của Vội Vàng