Em Tắt Lửa Lòng | Hoàng Hải Thuỷ

Cái chuyện tu hành khó lắm… em ơi

Đã đem mình bỏ am mây Tuổi này gửi với cỏ cây cũng vừa Mùi thiền đã bén muối dưa Màu thiền ăn mặc đã ưa nâu sòng Sự đời đã tắt lửa lòng Còn chen vào chốn bụi hồng làm chi? Dở dang nào có hay gì, Đã tu tu trót qua thì đi thôi…

Nghe em anh những bồi hồi Chân tu dễ được mấy người như em. Em tu em chẳng ăn nem Lấy ai ăn chả cho anh đỡ thèm, em ơi! Em tu sao má em tươi, Em tu sao miệng em cười quá xinh? Sự đời leo lét lửa tình Nhưng than còn đỏ cô mình chớ lo Có lo thì em lo quả phúc em to Bến Mê quan cấm, con đò em mắc neo. Muốn đưa em sang sông nhưng anh lại vụng tay chèo Để thuyền em cạ gió, lộn lèo anh hổ ngươi Cai chuyện tu hành nó khó lắm, em ơi Giẽ cho anh nói một lời đã nao Cái số em là số hoa đào Em gỡ ra nó lại buộc vào như chơi. Đào hoa em mới ba mươi Am mây nào chứa những người đào hoa. Em ngẫm cái mình em trong ngọc, trắng ngà Cỏ cây nào chịu em mà em tu!

Em đòi em khép phòng thu Đàn cò ai kéo, đàn cù ai quay? Nợ tình ai trả, ai vay? Ái ân ai có ngần này chưa thôi? Em tu, ai ngược, ai xuôi? Với ai ai lại nối lời nước non? Em tu ai phấn, ai son? Ai lìa ngó ý lòng còn vương tơ? Em tu ai rượu, ai cờ? Ai xem hoa nở, ai chờ trăng lên? Em tu ai lạc Đào Nguyên? Đầu non, cửa động Ngọc Tuyền ai chơi? Em tu ai khóc, ai cười? Thang lan ai tẩm, ai người thơm ngây? Tóc thề ai chấm ngang vai? Âm công ai nặng thêm vài đồng cân? Trăm nghìn ai gửi tình quân? Tơ duyên ai ngắn những gần một gang? Trinh em đáng giá ngàn vàng Của chung ai chịu cho nàng đem tu! Hẹp gì em chẳng hé phòng thu? Mắc gì cứ phải như tu mới là? Trèo lên cây bưởi hái hoa Bước xuống vườn cà hái nụ tầm xuân Nụ tầm xuân nở ra cánh biếc Em đi ở chùa, anh tiếc lắm thay!

Ngàn vàng chẳng chịu trao tay Tu làm chi cực lòng này lắm thân? Mày em trăng vẫn in ngần Phấn thừa, hương cũ bội phần xót xa. Em tu ai cởi cà sa? Trạc Tuyền ai đổi tên ra Thúy Kiều?

Có yêu em nói rằng yêu Chẳng yêu em nói một điều rằng không! Em cho làm lễ tơ hồng Em cho hoa chúc, động phòng sánh đôi Em cho dìu dặt chén mồi Em cho duyên mới bén mùi tình xưa Sắp cho em lại ỡm ờ” -Giẽ ra cho thiếp, bi giờ thiếp tu!

Nắng hanh em biết vào thu Gió may em biết sương mù sa mưa Hồng nhan em biết từ xưa Cái điều tình ái có chừa đi đâu? Chữ tình ai tạc cho sâu? Chữ tu ai lẻ nét sầu đến xương? Em tu em khép âm dương Em quên ai nhịp đoạn trường gió bay?

Nhưng em đã quyết lòng tu thì anh tính thế này Cho em tu đủ cả ngày lẫn đêm Cho em tu trong ấm, ngoài êm Em tu đạo hạnh em thêm mượt mà Thứ nhất là em tu nhà Thứ nhì em tu chợ, thứ ba em tu chùa Dưa nào em muối chẳng chua? Tu nhà cùng với tu chùa đồng môn Phật tại tâm, bất tại Côn Lôn Tu đâu em sạch tâm hồn thì thôi. Em muốn tu thì em trả hết nợ đời Nợ duyên, nợ kiếp, nợ người, nợ ta. Nợ phong tình, nợ tài hoa Nợ đi, nợ ở, nợ ra, nợ vào. Em muốn tu thì em trả hết nợ hoa đào Tu mà quịt nợ, Phật nào chứng cho! Ầu ơ… ví dầu quả phúc em to Bến Mê vua cấm, con đò em đứt neo. Thuyền Từ em trên biển giác còn lắm cồn leo Tu sao em khỏi lộn lèo thì tu…!

Từ khóa » Sự đời đã Tắt Lửa Lòng