Gái đẹp Vô Duyên Bi Hài Ký

“Tức mắt” chốn văn phòng Phòng của Long có 4 cô, tuổi từ 23 đến 37, nhưng duy chỉ có Hằng được Long coi là đàn bà, bởi cô không chỉ có nhan sắc mà còn biết làm đẹp, đi đứng nhẹ nhàng, ăn nói duyên dáng; còn mấy nàng kia thì vớ được cái gì mặc cái đấy, cả đời không sờ đến thỏi son, cũng chẳng thấy ra vẻ điệu đà làm dáng trước mặt đàn ông, cứ như không cần ai ngắm, ai khen cả. Long so sánh Hằng với vợ mình ở nhà và thầm công nhận rằng, cô tuy cũng xinh xắn điệu đà nhưng nếu đứng cạnh Hằng thì vẫn như gà đứng cạnh công. Vì thế, dù có ăn nói bỗ bã hay cáu gắt với ai thì riêng với Hằng, Long luôn dành cho những lời nhẹ nhàng trân trọng, đối xử lại ân cần. Tuy chẳng tán tỉnh, cưa cẩm gì nhưng anh chàng luôn coi Hằng như cái bình quý làm đẹp cho cơ quan, làm dịu sự căng thẳng của nam đồng nghiệp, cần phải nâng niu. Thế rồi một lần về phòng, Long thấy Hằng đang chăm chú soi gương với một cánh tay giơ cao, tay kia cầm nhíp. Nàng đang “dọn cỏ” ở nách nhân lúc phòng không có ai. Thế là mọi sự ngưỡng mộ dành cho Hằng trong một giây bỗng mất sạch. Từ đó, hễ trông thấy cô làm duyên làm dáng là hình ảnh kia chợt hiện lên. Long tâm sự: “Đôi khi chỉ một chuyện rất nhỏ như vậy mà đàn ông chúng tôi mất hết cảm xúc. Tôi có cậu bạn nhà thơ trước chết mê chết mệt một cô đẹp lắm, trắng như trứng gà bóc. Nài mãi mới được cuộc hẹn cà phê. Tối đó lần đầu tiên cậu ta thấy nàng mặc váy, chiếc váy đẹp, ngắn tay, trong khi thường ngày nàng chỉ mặc quần tây và sơ mi dài tay. Tai họa xảy ra khi nàng mấy lần giơ tay lên vén tóc, và bạn tôi nhìn thấy bên dưới cánh tay cả một khu rừng rậm rạp hình như chưa bao giờ được can thiệp. Thế mà cậu ấy sây sẩm cả mặt mày, nước cũng không uống nổi, bùa yêu được giải ngay lập tức”. Còn anh Long và mấy chàng đồng nghiệp làm ở một nhà xuất bản thì hết hồn khi một buổi trưa đi ăn về, thấy người phụ nữ duy nhất trong phòng đang ngủ trên dãy ghế kê sát nhau, đầu ở trong, chân hướng ra ngoài. Nàng mặc váy khá ngắn, tư thế nằm “độc đáo” khiến cả đôi chân dài nuột trắng nõn lộ cả ra cùng với chiếc quần chíp màu đỏ. Được tận mắt xem “cảnh nóng” và “hàng đẹp” nhưng chẳng anh nào mê nổi. Còn ở công ty của Huân có cô Phương cũng khá đẹp, nhưng ngay những ngày đầu chàng nào định cưa cũng đều vỡ mộng bởi khi ngồi làm việc, cô  toàn ghếch một chân lên ghế. May mà cô không bao giờ mặc váy, nhưng chừng đó cũng đủ để ấn tượng đẹp về mắt lá răm, mày lá liễu tiêu tùng. “Rụng rời” nơi công cộng Nhà hàng Q. ở một con phố trung tâm Hà Nội vốn là nơi lui tới của thực khách sành điệu hoặc có tiền, thường là cả hai. Trong một nhóm khách đến ăn hôm đó có người phụ nữ khoảng 30 tuổi có vẻ đẹp khá đài các, ăn mặc sang trọng, lại ăn nói vui vẻ, hoạt ngôn khiến đàn ông các bàn khác thỉnh thoảng liếc nhìn và mỉm cười. Thế rồi đến cuối buổi tiệc, không ít ông ngán ngẩm khi thấy người đẹp mặt đỏ bừng hơi bia, đang thao thao bất tuyệt với que tăm nhảy nhót trên môi. Có ông lẩm bẩm: “Tưởng thế nào, hóa ra là quý bà dởm”.

Từ khóa » Xinh Mà Vô Duyên