Hãy Tả Cảnh Chớm Hè ở Quê Hương Em
Có thể bạn quan tâm
Đã bao giờ khi dạo quanh trên một con phố quen, bạn bất chợt nghe đâu đó những âm thanh thật trong trẻo và tươi mới mang chút dư vị quê hương khiến bạn thấy lòng xốn xang, rồi bạn nhận ra từ bao lâu bạn đã để lòng mình lơ đễnh và có lúc nào đó đã quên mất những hương vị quê nhà. Bất chợt, một chiếc lá vàng rụng, thật nhẹ nhưng cũng đủ để bạn cảm nhận sự chuyển mình của đất trời, để được tận hưởng cái nắng nồng nàn đong đầy trong những làn gió dịu nhẹ. Đúng rồi, hè đang về.
Những ngọn gió giao mùa rủ nhau về hong ấm từng vạt mưa ẩm ướt, làm những nỗi muộn phiền ngơ ngác chợt bốc hơi, lẩn khuất đâu đó rồi tan nhanh dưới vòm trời xanh đầy gợi cảm. Cái nắng đầu hè cũng thật là lạ, nhưng cũng thật đẹp. Không phải là cái nắng run rẩy nép mình trong cái se lạnh của mùa xuân nữa, cái nắng cũng chưa tới mức chói chang gay gắt, cái nắng làm tô thêm vẻ lẳng lơ, khiêu gợi của những chùm phượng rực đỏ, và tôn lên vẻ đằm thắm, sâu lắng của sắc tím bằng lăng. Dường như có một làn hương dịu dàng len nhẹ giữa thời gian mang theo chút hồn quê phảng phất đâu đây, để lòng ta lại xốn xang với bao cảm xúc bộn bề về một điều gì đó chẳng thể gọi thành tên. Và rồi bạn thấy nhớ, nhớ cái hương vị quê nhà, nhớ hương lúa ngọt mát, nét thanh bình, yên ả, không chút ồn ào, vội vã. Bạn nhớ hương cau, hương bưởi thoang thoảng mỗi buổi sớm thức dậy. Nhớ lắm cái hương thơm ngào ngạt của cánh đồng lúa trổ bông mà mỗi sáng vẫn đạp xe tới trường trên con đường đê quen thuộc. Nhớ cả những chiều cùng lũ bạn thả diều, đánh đáo, nhớ cả những tiếng kẽo kẹt, tiếng gió đưa xào xạc nơi những gốc tre già… Và bạn nhớ tới bố mẹ, nhớ ông bà, nhớ căn nhà nơi tôi đã gắn bó cả một thời tuổi thơ…
Quê hương là gì hả mẹ?
Mà cô giáo dạy phải yêu
Quê hương là gì hả mẹ?
Mà ai đi xa cũng nhớ nhiều".
Đúng là, đã bao lần, khi bước đi trong dòng đời hối hả, ta bỗng thấy chồn chân mỏi gối, thấy nhớ quê và muốn trở về. Phải rồi, quê hương nơi in dấu tháng ngày thơ ấu luôn dang rộng vòng tay đón ta như một người mẹ hiền ôm đứa con thơ vào lòng, cho ta một cảm giác bình yên và êm đềm thuở nào. Đó như một bến đỗ để tâm hồn ta tìm về. Ta bỗng mong được là đứa trẻ và được thấy mình hồn nhiên vui đùa giữa mùa hè quê hương. Lâu lắm rồi tôi mới lại có được những cảm giác rạo rực khi hè về, hè về trong đất trời, hè về trên quê hương. Thích thú biết nhường nào những buổi sáng mùa hè, sau cơn mưa, được ngắm thảm lúa vàng mênh mông như bỗng chợt rùng mình rũ sạch những giọt nước mưa còn bám lại trên lá, được thả hồn cùng những làn gió mát long lanh rạng rỡ nắng mai. Yêu lắm hình ảnh của những đứa trẻ chăn trâu, yêu cái cảm giác thanh bình, yên ả khi nghe tiếng bước chân của đàn trâu nện xuống nền đất đều đều. Thấy nhớ quá cái vẻ tần ngần của những bụi tre bên đường, nhớ tiếng gọi gà về văng vẳng đâu đây. Tiếng nước giếng khơi dội ào ào. Nhớ tiếng bát đũa, tiếng lũ trẻ con nô đùa vang xa trong xóm. Và kìa, những chú ve con vừa lột xác, bắt đầu vang lên nhữngkhúc ca mùa hè dài bất tận, ngân nga khắp không gian. Bạn sẽ thấy yêu cả những tiếng chẫu chuộc, tiếng ếch kêu râm ranbên ao bèo khi chiều muộn và suốt đêm khuya, tiếng côn trùng kêu rỉ rả, nỉ non hòa lẫn trong tiếng gió vi vu. Thật yên bình biết bao khi được ngồi ngắm sao trời hằng hà sa số, lại được nghe những âm thanh quen thuộc của những ngày ấu thơ mà suốt những năm tháng học tập và làm việc xa nhà bạn không cảm nhận được. Và rồi, bạn sẽ chợt nhận thấy mình bé lại khi văng vẳng đâu đây tiếng dỗ con của người mẹ trẻ, tiếng ru ầu ơ ngọt ngào trên cánh võng đong đưa. Tất cả hòa âm lại thành một bản giao hưởng rộn rã, vui tươi của tự nhiên, của đất trời như một đặc ân của tạo hóa chỉ ban tặng riêng cho mùa hạ quê mình.
Có thể mọi thứ vẫn lặng lẽ diễn ra bình yên như ngàn đời vẫn thế. Có thể tất cả chỉ còn là hoài niệm bởi mọi việc đã thay đổi quá nhiều. Nhưng những âm thanh trong trẻo của mùa hè thì vẫn còn đây, đầy đủ và nguyên vẹn như khi tôi ấu thơ, và rồi đến tận khi xa quê hương, tôi mới thực sự nhận ra, tất cả đều đã ở trong tim mình tự bao giờ.
Bạn nhớ hương cau, hương bưởi thoang thoảng mỗi buổi sớm thức dậyPhượng báo hè vềBài sô 109 Tả cảnh chóm hè noi vườn quê. Bài làm Lao xao vườn quê Tháng ba đã đen. Có biết bao niềm vui đón đợi chúng em. Bạn Khế, bạn Hoè, bạn Bảo... đã lập “hội bơi”. Bể bơi của chúng em là khúc sông Bạch Xà chảy ngang qua đình Cao Xá, nước trong leo lẻo. Thử hỏi ở đâu có bể bơi thiên tạo đẹp như thế? Đẹp quá đi thôi những bình minh hồng. Lòng vui mừng hớn hở, chúng em được nghe tiếng hè nơi ngõ trước vườn sau. Tiếng hè như mách bảo, như đón chào. Khắp vườn quê lao xao. Tiếng gà gáy “Ó...Ò...O”, tiếng gà gáy “Kéc...kè...ke” rộn vang khắp xóm dưới, làng trên. Nhà em cũng có một đàn gà. nhưng đẹp mã nhất, đáng yêu nhất là con gà trống. Cái mào đỏ rực, bộ lông tía rực rỡ, cái đuôi vồng uốn cong lên như những ngọn cỏ ngũ sắc. Chú ta đứng trên bờ tường vỗ cánh, cất tiếng gáy như tiền em đến trường mỗi sáng. Sau những trận mưa xuân, khắp làng Đồi phú một màu xanh bao la bát ngát. Cây đa xoè tán như đội một cái mũ triều thiên xanh biếc giữa bầu trời mênh mông. Bạch đàn chạy dọc các con đường nhú lộc non mỡ màng, mơn mởn. Lê, hồng xiêm, ổi... vườn nào cũng xanh biếc, trái trĩu cành. Cam, chanh, bưởi... trổ hoa trắng phau, toả hương thơm ngào ngạt. Cánh bướm vồ như những ngôi sao nhấp nháy giữa màn đêm. Tiếng ong bay vù vù. Ong ruồi, ong mật, ong bầu, ong vò vẽ... quần đảo suốt ngày trên các ngọn cây cam, cây chanh, cây buởi đang nó hoa. Giàn thiên lí là nơi đàn ong ruồi ngự trị. Mỗi chùm hoa phải có đến năm sáu con hút mật hoa. Trời ơi! Sao chim nhiều the! Chìa vôi khoác màu áo xanh xám, bụng trắng phau kêu “chèo chẹt” trên ngọn xoan. Mấy chú chào mào như những võ quan đội mũ ba góc nhọn hoắt, cái đít đỏ chót, cát tiếng hót lảnh lót trong vườn ối. Chim ri, chim vàng anh, chim hoạ mi. chim khách, loài chim nào cũng khoác bộ lông tuyệt đẹp, nhởn nhơ bay. Trăm loài chim, trăm giọng hót. Cặp chim khách cất tiếng khàn khàn dề mến như mách bảo “nhà có khách”. Vàng anh bay theo đàn, khoác bộ áo vàng chanh, tím thẫm. xanh lơ, vừa bay vừa ríu rít hót. Chúng dề thương như những thiếu nữ đang múa lượn giữa vườn xuân. Đêm đến, vườn cày thì thầm. Trăm loài cây, tràm loài hoa lá như thức giấc chuyện trò. Chúng xoè bàn tay xanh đón gió. Mồi sáng sớm, khi nắng hồng rạng đông bao phủ khu vườn đồi thì gió cùng bắt đầu reo. Cái âm thanh rì rào, lao xao ây là khúc nhạc vườn quê, là âm thanh đồng nội dâng hiến cho tuối thơ chúng em. Lắng tai nghe tiếng chim hót, tiếng lá reo, tiếng gió thoảng... chúng em hân hoan dạo bước đến trường. Túi sách khoác bên vai tưởng như mang theo bao âm thanh lao xao, bao tiếng rì rào thân thuộc đáng yêu ấy. Chúng em vừa bước vừa nói chuyện, ai cũng cảm thấy hồn mình lâng lâng lạ... Nguyễn Ngọc Hà, lớp 3B Trường Tiểu học Vủ Làng - Lạng Sơn
Những buổi sáng mùa Hè thường được bắt đầu với những vạt nắng vàng hươm từ dãy núi phía Đông, tiếng chim lảnh lót chuyền cành, vài cánh cò bay muộn trên nền trời xanh ngắt còn ngơ ngác mảnh trăng non và mùi hoa nhài thoang thoảng từ bụi cây gần bờ giếng đưa lại. Thi thoảng, đầu hè đã có quả mít mật chín mũm, thơm lừng đặt ngay ngắn, bởi thứ quả này rất thảo nhưng lại rất hay cáu bẳn. Hễ thấy mùi thơm ngọt đưa trong gió là phải tìm cho bằng được, dùng hai tay vặn nhẹ mang vào, nhưng nếu lơ là, nó sẽ rụng xuống ngay và vỡ bét, lũ gà được một mẻ no, dù chắc chắn, với cái mỏ nhọn và sự mổ xong là nuốt ngấu nghiến, chúng chẳng biết vị mít mật thơm ngon ngọt ngào đến cỡ nào.Những quả mít na thì lì lợm hơn, trừ khi nắng nóng quá chúng sẽ chín rùng rục, còn vào ngày bình thường, những cái miệng háu ăn và những cặp mắt hau háu có săm soi và trèo lên sờ nắn suốt cả ngày mới được vài quả bé bằng cái bát tô, tròn um ủm, bổ ra chưa ráo nhựa đã hết sạch. Phải ngày cây mít na đông đúc quả không chín chúng tôi mới sờ đến cây mít nghệ cuối vườn. Quả nó to và dài như cái thùng, treo lủng lẳng trên cành. Thấy bộp bộp là hò nhau lấy dây thừng cột vào cuống, vắt qua cành. Đứa ở trên cây cầm lấy dao, ngắm cho nó không rơi đụng quả khác, nhắm mắt chặt thật mạnh, mấy đứa ở dưới gốc thót bụng thả dây từ từ. Rồi cả lũ bâu vào khênh quả mít như người ta khênh cỗ quan tài đi chôn. Mà chôn thật, bởi, dù cường cượng hay đã chín mềm, hết góc này góc khác được xẻ ra, từng múi mít dài như chiếc lược, vàng ươm màu nghệ, tứa ra đầy mật lần lượt chui vào bụng lũ trẻ. Khi ấy, nghi thức cho buổi sáng mùa Hè đã tạm xong.Nhưng, cũng có những sáng mùa Hè, sau giấc ngủ có hơi nước mát lịm, bước ra sân, giàn mướp bị bão quật ngả nghiêng, rơi rụng những đốt tre thâm xì, tơ tướp. Đấy là lúc rổ khoai lim vỏ tím lịm, ruột bở tung được dỡ ra, bốc hơi nghi ngút. Dụi vài cái cho mắt hết nhèm, chúng tôi sà vào rổ khoai, thi nhau thò tay búng, nóng bỏng tay rụt lại, kêu chí chóe. Theo kinh nghiệm thì cứ củ nào búng vào kêu bùng bục là bở, nhưng củ nào cũng bở cả, rốt cuộc, sau những tranh cướp, cãi vã, đứa nào đứa nấy hai tay hai củ khoai, ngoạm bên này một miếng, bên kia một miếng, cổ duỗi ra, mắt trợn ngược vì nghẹn.Ăn xong, không đứa nào bảo đứa nào, đứa cầm rổ, đứa cầm cái xẻng nhỏ, dắt nhau ra bờ ao, chỗ rặng tre hàng ngày đứa nào đứa nấy sợ rắn không dám bén mảng vì thỉnh thoảng, có những con rắn đánh đu vắt vẻo trên cành tre, lột xác trắng xóa, nom rõ khiếp. Nhưng mưa bão xong, nghĩa là tay tre sẽ rụng nhiều, và đất mềm, hàng loạt măng tre nhu nhú đội đất xông lên. Khe khẽ gạt lớp đất ẩm phía trên, những củ măng bằng cái bát con trắng nõn nà, xắn nhẹ là đã lìa ra, lăn vào rổ. Nếu chịu khó chui vào bụi sẽ đẵn được những cây măng dài bằng cánh tay trẻ con, to như bắp đùi người lớn, non sần sật. Gai cào tơi tả, nhưng bù lại, sẽ có một bình măng dấm ớt cay xé lưỡi cho người lớn, và nồi canh măng cá, măng vịt ngọt lừ ăn đến căng cả rốn mà vẫn muốn chìa bát.Cũng có sáng mùa Hè, không phải đợi nắng lên, ngay từ khi ngôi sao mai rõ dần và những ngôi sao đêm bắt đầu mờ đi, chúng tôi đã bấm nhau dậy. Rón rén dắt nhau xuống bờ ao. Gió sớm mai mát lịm, không khí thanh sạch tỉnh cả ngủ. Chị cả cầm cái sào tre nhỏ nhưng chắc, chị hai cẩn thận hơn được phân công cầm cái rổ nhỏ lót mấy tàu lá ngái bẻ vội, nhựa còn ròng ròng. Mấy đứa chúng tôi lăng xăng sẽ có nhiệm vụ tiếp theo. Những chiếc vó được thả từ tối hôm trước, chúng tôi không biết vì đứa nào cũng sợ ma không dám xuống ao. Chị cả thận trọng cất từng cái, từng bầy tôm tép nhảy lao xao bị lùa hết vào rổ, đậy lá lại, không có con nào rơi cho chúng tôi nhặt. Chỉ khoảng 30 phút đã đi hết một vòng quanh ao, cái rổ đã nằng nặng, và trời bắt đầu sáng rõ. Chúng tôi được phân công tìm hái mùi tầu trong vườn. Chị cả, chị hai buộc lại tóc, tất tả đi lên bếp, ra dáng người lớn lắm.Bữa sáng, cả nhà ngạc nhiên với món mì gạo nấu tôm băm bỏ mùi tầu thơm tứa nước miếng ngọt sao lại ngọt thế? Chiếc nồi ngâm măng to đùng được trưng dụng để nấu mì bị vét đến những giọt nước cuối cùng mà vẫn thòm thèm.
Cho đến bây giờ, dù đã được ăn rất nhiều món mì của Tây, Tàu trên đời, tôi vẫn không sao quên được vị của bát mì nấu bằng những con tôm cụ đen sì băm nhuyễn, vừa ăn vừa thổi, suýt xoa toát mồ hôi những buổi sáng mùa Hè thời thơ bé.
Từ khóa » Tả Cảnh Chớm Hè Trên Quê Hương Em
-
Hãy Tả Lại Cảnh Chớm Hè Trên Quê Hương Của Mình
-
Tả Lại Cảnh Chớm Hè Trên Quê Hương Em - Lê Văn Duyệt - HOC247
-
Tả Cảnh Chớm Hè - Lê Nguyễn Hạ Anh
-
Tả Lại Cảnh Chớm Hè Trên Quê Em - Hoc24
-
Tả Cảnh Chớm Hè - Hoc24
-
Top 10 Bài Văn Tả Về Mùa Hè Trên Quê Hương Em đạt điểm Cao Mới ...
-
Em Hãy Tả Cảnh Buổi Sáng Chớm Hè ở Quê Hương Em. 公
-
Hãy Tả Lại Cảnh Buổi Sáng Chớm Hè ở Quê Hương Em - Ngữ Văn Lớp 6
-
Bài Số 109: Tả Cảnh Chớm Hè Nơi Vườn Quê - Giải Bài Tập
-
Em Hãy Tả Cảnh Buổi Sáng Chớm Hè ở Quê Em - Ngữ Văn Lớp 6 - Lazi
-
Top 13 Bài Văn Tả Cảnh Mùa Hè Hay Nhất
-
Viết Một đoạn Văn Ngắn Tả Cảnh Sáng Sớm ở Quê Em Siêu Hay
-
Khung Cảnh Chớm Hè được Tác Giả Miêu Tả Qua Những Chi Tiết Nào ...