Hẹn Nhau ốc Vỉa Hè - Báo Phụ Nữ

Trước ngày thành phố thực hiện giãn cách xã hội, thỉnh thoảng tôi nhận được cuộc gọi của cậu bạn thân: “Gặp nhau đi, chỗ cũ ấy”. Chỗ cũ ấy là chỗ chúng tôi vừa ngồi nhâm nhi món ốc um vừa tám đủ chuyện trên đời.

Thú vui hẹn hò ấy duy trì từ hồi đi học cho tới lúc đi làm. Vậy là, 30 phút sau, bạn tôi đứa trước đứa sau đã tấp xe máy lên vỉa hè quen thuộc cùng câu yêu cầu quen thuộc: “Cô ơi cho hai đĩa ốc um”.

Quán vỉa hè, nấp dưới tán cây mận lâu năm, vừa đủ một góc nhỏ mát mẻ sạch sẽ. Nhìn đĩa ốc bốc khói thơm đánh thức khứu giác lẫn vị giác, tự dưng thấy phấn chấn lên, nghe theo tiếng gọi của… dạ dày, mà cũng là của kỷ niệm, của nỗi nhớ nhà, nhớ quê.

Loại ốc này sinh trưởng trên cánh đồng, mương nước, hoặc đầm ao, người dân quê thường lội xuống bắt mang ra chợ bán. Vì ốc sống dưới bùn nên phải rửa năm lần bảy lượt cho thật sạch, ngâm nước vo gạo, xắt vào ít ớt cả buổi để nhả sạch chất bẩn, rồi rửa lần nữa.

Vỏ ốc xoắn màu nâu đen hoặc xanh đen sạch tinh trở nên óng ánh. Đổ dầu vào nồi, phi hành thật thơm rồi trút ốc vào. Gia vị nước nắm đường bột nêm, có cả sả ớt bằm nhỏ cho thơm cay. Làm sẵn chén nước mắm gừng.

Ra vườn hái nắm lá rau húng, rau răm, thêm ít chuối xanh xắt lát ngâm rửa kỹ cho đỡ chát, ít khế hoặc xoài thái mỏng chua chua. Khi nước chấm và rau đã được chuẩn bị xong cũng là lúc nồi ốc um dậy mùi thơm ngào ngạt.

Múc ốc ra tô, cả nhà ngồi xúm lại, dùng gai cây chanh trong vườn, hoặc que tăm mà xiên ốc, chấm vào nước mắm gừng, kèm theo ít rau, vừa ăn vừa hít hà vị giòn thơm hòa quyện. Ai thích có thể hút cả vị nước ốc đậm đà.

Món ăn dân dã quê kiểng đó trở thành nỗi nhớ trong lòng kẻ đi xa. Có lẽ vì vậy mà cả cậu bạn và tôi đi học đi làm rồi, vẫn thích hẹn gặp nhau ăn ốc.

Ốc ở quán chế biến tinh tế, mang hương vị riêng, có lẽ vì vậy mà quán trụ lâu năm ở góc phố này, có khi còn hơn tuổi của tụi tôi nữa. Ốc um có hai loại, loại to là ốc bươu, loại nhỏ thường được gọi là ốc hút.

Ốc bươu giòn giòn sần sật, ốc hút nhỏ thường ngấm gia vị đậm đà hơn, chúng tôi thích ăn loại nhỏ này. Mà ăn ốc um, còn phải gọi kèm theo ly rượu nếp cho dễ tiêu hóa.

Câu chuyện đầy vơi theo đĩa ốc, thêm vị ngọt dai dai của cơm rượu, uống một hơi phần nước rượu mát lạnh thơm ngọt. Ốc um đậm, rượu nếp thanh, hỗ trợ cân bằng về nguyên tắc dinh dưỡng, mà hương vị coi như đủ đầy. Ăn xong rồi vẫn nhớ vẫn thèm.

Sau này quán bổ sung cho thực đơn thêm phong phú, có cả các loại ốc nướng, nhưng ốc um vẫn là gợi thương gợi nhớ nhất. Những buổi chiều đông, trong rét mướt mà nghe mùi ốc thơm, thưởng thức vị ốc ấm nồng nàn, cảm giác thật tuyệt.

Giãn cách rồi, vì đặc thù công việc, tôi vẫn ở phố. Cậu bạn tôi về quê cùng với gia đình nhỏ của cậu. Thỉnh thoảng thấy cậu đăng Facebook hình ảnh những con cá tươi rói câu được, những cây rau xanh mướt tự trồng, nhủ lòng thôi vậy cũng vui. Có hôm cậu chơi “ác”, đăng hình ảnh mớ ốc cậu bắt được và chế biến, nhìn thèm… chết đi được.

Bèn nhắn cậu, thôi cứ vui thú quê nhà, sống đời bình dị cho qua giai đoạn khốn khó này. Đợi hết dịch rồi tìm cơ hội mới, chừng đó lại có dịp gặp nhau, cùng ăn ốc vỉa hè.

Chao ôi, nhắc ốc vỉa hè lại nhớ hơi thở nhịp sống đời thường, giờ những con phố trống vắng người đi, mới thấy tiếc thấy thèm cái lao xao hè phố. Những cái hẹn dở dang, những tấm lòng nhớ nhau, hẹn nhau qua mùa dịch.

An Duyên

Từ khóa » đi ăn ốc Vỉa Hè