[Hi Trừng] Vấn Tâm – Chương 02

VẤN TÂM

Tác giả: 一二三,叫兔子

Editor: Rss  |  Beta: Ming Narly

CP: Lam Hi Thần x Giang Trừng

Vui lòng không mang bản dịch đi bất cứ đâu nếu chưa được phép.

✫ ✫ ✫  MỤC LỤC ✫ ✫ ✫

Huynh trưởng thất thần, nằm trong dự liệu của Lam Vong Cơ, dù sao gương mặt của Giang Trừng cũng giống đến bảy, tám phần người trong lòng huynh trưởng.

“Huynh trưởng, người này… không phải Vấn Tâm.”

“Ta biết.”

Lam Hi Thần nói, thoáng cười đắng cay, “Tuổi tác không đúng.”

Huống hồ, hắn vốn đã chết trong lồng ngực của mình…

Người khác có giống thế nào, cũng chỉ là một người khác mà thôi.

Nhưng dù vậy, biết rõ trước mắt không phải là người tâm niệm trong lòng, Lam Hi Thần cũng không nỡ dời mắt, nhìn chằm chằm vào thân ảnh màu tím kia đến có chút ngu dại.

“Vong Cơ huynh~~” Người nào đó cách đến mười dặm đã bắt đầu trêu chọc, âm sắc thanh thuý êm tai, pha lẫn chút tinh nghịch, Lam Hi Thần trấn tĩnh lại, Giang Trừng nâng trán, ghét bỏ vạn phần.

Dư quang nhìn thấy thân ảnh màu trắng xanh, Giang Trừng bỗng sững sờ, từng nghe nói dung nhan Lam đại khuynh thế, bây giờ nhìn thấy người thật, không nghĩ tới kinh diễm đến vậy, ấm áp ôn nhã, thanh tâm tuấn duật, nhất là cặp mắt kia, khi cười như hoa đào, linh động thâm thuý, quả thật là người có thiên tư, khó trách ngồi vững vị trí thứ nhất bảng công tử thế gia, nhân dạng phẩm chất như vậy, quả là xứng đáng.

Y thật đẹp…

Giang Trừng nghĩ thầm!

“Hai vị là?”

Bọn họ từng bước tới gần, Lam Hi Thần mỉm cười hỏi, sắc mặt không khác bình thường là mấy, nhưng bàn tay nắm chặt Liệt Băng dưới ống tay áo lại hơi run rẩy.

Giang Trừng vội vàng trấn định cảm xúc, nhưng trong lúc đó ở bên tai lơ đãng hiện lên một vệt đỏ ửng, chắp tay bày lễ nói “Vân Mộng Giang Vãn Ngâm”.

Nguỵ Vô Tiện thuận theo đáp lễ “Vân Mộng Nguỵ Vô Tiện”.

“Cô Tô Lam Hi Thần.” Lam Hi Thần theo lễ, nhưng khi ánh mắt chạm tới thanh tâm linh trên eo hai người Vân Mộng, không tự chủ phát run âm cuối…

Khi còn trẻ, mọi người đều không biết khi đó Giang Trừng cực kì ghen tị với Hoài Tang.

Mọi người đều biết, Thanh Hà Nhiếp thị nhị công tử Nhiếp Hoài Tang, thiên tư ngu dốt, không muốn học hỏi, không lòng cầu tiến, là một cái tên tù đọng trong sự nghiệp của Lam Khải Nhân, những lần phạt quỳ chép sách đã thành chuyện thường như cơm bữa từ lâu.

Vì Lam Hi Thần cùng kết nghĩa kim lan với đại ca, cho nên khá là chăm sóc đối với đệ đệ Hoài Tang ở Cô Tô của hắn, Nhiếp Hoài Tang bị phạt quỳ, Lam Hi Thần lại lén lút đưa bồ đoàn, Nhiếp Hoài Tang chép sách, Lam Hi Thần lại mang điểm tâm đi thăm, thỉnh thoảng lén lút giảng bài cho, rất tử tế.

Giang Trừng tình cờ đi ngang chỗ ở của Hoài Tang, đều sẽ dừng chân quan sát một lúc lâu, nhưng chưa bao giờ dám tiến lên, chỉ yên lặng lần này đến lần khác khắc hình bóng trắng xanh kia vào đáy lòng…

Lam Hi Thần tuy lớn hơn Nhiếp Hoài Tang vài tuổi, nhưng đối với Hoài Tang như huynh như cha, quan tâm đầy đủ, điều này đối với kẻ từ nhỏ đối mặt với phụ thân bận rộn sự vụ, mẫu thân sắc mặt nghiêm nghị, a tỷ thì nam nữ khác biệt, huynh đệ thân thiết vô tâm vô phế, lăn lộn trong bùn, đấu vật trong nước để lớn lên như Giang Trừng mà nói, là sự dịu dàng hắn chưa bao giờ trải qua.

Giang Trừng mười lăm, mười sáu tuổi không biết phân biệt tình cảm, hắn ăn giấm với việc Lam Hi Thần đối tốt với Hoài Tang, rõ ràng là bí mật ghen tị.

“Giang huynh~~”

Cạnh đình đài thuỷ tạ, Nhiếp Hoài Tang nhét điểm tâm trong miệng, bên ngoài múa bút thành văn, trong lòng lại lén lút tính toán làm sao để thoát khỏi vị giám thị bên cạnh, được một lúc thích ý, trong lúc lơ đãng ở dư quang vừa vặn liếc thấy Giang Trừng đang đi ngang qua, vội vàng nhân dịp này bỏ xuống cuốn trong tay.

Giang Trừng nghỉ chân, hối hận không ngớt, âm thầm phỉ nhổ không rời đi trước khi bị tên Nhiếp Hoài Tang này phát hiện.

“Giang huynh, Hi Thần ca ca vài ngày trước đi Thanh Hà, cho ta không ít bánh xốp đặc sản của quê hương, ngươi có muốn nếm thử không?” Nhiếp Hoài Tang cần lên một dĩa điểm tâm trên bàn bước nhanh tới bên cạnh Giang Trừng.

Giang Trừng không thích đồ ngọt, nhất thời lúng túng.

Lam Hi Thần đứng dậy, ánh mắt dịu dàng khiến người ta run sợ, nhíu mày nhìn hắn nói: “Vãn Ngâm nếu không chê, cứ nếm thử.”

Lời đã đến nước này, nếu Giang Trừng từ chối thì đúng là trái lễ nghi.

Khi vừa cầm lên một miếng bánh xốp nhét vội vào miệng, vị ngọt béo ngậy trực tiếp làm nghẹn họng.

“Sao? sao? Mùi vị ra sao?” Nhiếp Hoài Tang chớp mắt lấp lánh nhìn hắn, một mực gấp gáp hỏi dò.

Giang Trừng…

Cuối cùng không đành lòng đả kích y, chỉ nói “Cũng được, nhưng so với canh hạt sen Vân Mộng của chúng ta thì cái này của nhà ngươi vẫn kém chút chút.”

Kẻ nói vô tâm, người nghe hữu ý.

Màn hạ về tây, đan hà đầy trời. (là khung cảnh ráng chiều, tà dương đỏ rực nhiều sắc độ đan xen.)

Cách Thải Y trấm tám, chín dặm có một hồ sen, trong đó xuất hiện một thiếu niên mặc áo trắng, người này trên người mặc áo Lam thị, đầu đeo mạt ngạch vân văn, dáng dấp xinh đẹp bẩm sinh.

Đêm đó ——-

Trên bàn tại nơi ở của Giang Trừng, không hiểu đâu ra thêm một bát canh hạt sen nóng hổi.

Có vẻ hạt sen chọn không đúng, mùi vị rất đắng!

—–

Kim Tử Hiên cùng Nguỵ Vô Tiện náo một trận ở Cô tô, Giang Trừng cũng tham gia, Nguỵ Vô Tiện tuy chiếm phần thắng, nhưng vẫn không địch lại được số đông, vì môn sinh Kim thị đông đảo nên hai người vẫn bị thương nhẹ.

Gương mặt tuấn tú của Kim Tử Hiên bị đánh sưng thành một cái bánh bao hoa, dáng vẻ buồn cười, đối với hai người Giang Trừng thì trận đánh nhau này hết sức đã ghiền, đã ghiền đến mức Giang Trừng quên hết mấy vết máu bầm trên người.

Giang Phong Miên nghe được việc này, đặc biệt bỏ qua trăm công ngàn việc lặn lội tới Cô Tô, thương nghị cùng Kim Quang Thiện giải trừ hôn ước của a tỷ với Kim Tử Hiên. Lam Khải Nhân nói thẳng, miếu Cô Tô Lam thị quả nhỏ, không chứa nổi hai vị đại Phật Giang gia này, kính xin Giang tông chủ trước khi rời đi hãy mang theo đại đệ tử đi.

Công việc Liên Hoa Ổ bề bộn, Giang Phong Miên đến vội vàng, đi cũng vội vàng, toàn bộ quá trình quên hẳn mình còn một đứa con ruột gửi gắm người khác.

Nhìn mấy bóng người tím nhạt biến mất ở không trung, khác với Kim Quang Thiện căn dặn mọi cách cho Kim Tử Hiên, chênh lệch lớn làm cho vết thương trên Giang Trừng càng thật đau hơn, thiếu niên mười lăm tuổi rõ ràng không che giấu hết tâm tình, chỉ có thể cúi đầu càng thấp ở giữa đám người, che đậy viền mắt đang dần đỏ lên.

Lam Hi Thần đang ở cách đó không xa, im lặng nhìn kĩ cái bóng màu tím đột ngột nhạt nhoà dần trong đám đông, đáy lòng cực kì thắt lại.

Mọi người đều biết, suối nước lạnh Lam thị ngoại trừ có tác dụng định thân tịnh tính tu hành, còn có công hiệu chữa thương tan máu bầm.

Tuy nhiên suối nước lạnh đã bị Kim tử Hiên kia chiếm giữ, Giang Trừng ghét bỏ tên sắc mặt buồn nôn này, liền quay người trở về phòng, vì trong bụng réo lợi hại, Giang Trừng đêm vẫn chưa ăn tối, giờ hợi, đau đớn trên người ngày càng mãnh liệt, cơn đau trong bụng cũng thuận thế mà theo tới.

Nguỵ Vô Tiện vừa bị đuổi đi, hiện nay mỗi tiếng nói hành động của hắn đều đại diện cho quy củ của Giang thị, nếu lại tái phạm điều cấm, chỉ sợ thể diện của Giang gia mất hết ở Vân Thâm Bất Tri Xứ.

Thôi, Giang Trừng buông xuôi cuộn mình vào chăn, định dùng ý chí kháng lại đêm dài.

Thoáng chốc, ở cửa vang động, không lâu lắm liền truyền đến hai tiếng gõ cửa cẩn trọng.

“Ai?” Giang Trừng mở miệng hỏi dò, động tĩnh ngoài cửa trở về vắng lặng, Giang Trừng buồn bực phi xuống giường, nhưng sau khi mở cửa không nhìn thấy bóng người, mơ màng nghe được tiếng gõ cửa chắc hẳn là do mệt mỏi mà sinh ảo giác.

Đột nhiên liếc về một phần đồ ăn trên đất, động tác đóng cửa của Giang Trừng thoáng chốc bất động.

Trên khay cổ mộc đặt một bát mì Dương Xuân, cộng thêm một bình sức bạch ngọc chứa thuốc,

Giang Trừng một lúc khiếp sợ không thôi, ngây ngốc như một đoạn gỗ ở nơi đó, chờ lấy lại tinh thần thì điên cuồng đuổi theo ra cửa, nhưng nhìn thấy bóng trắng mờ nhạt dưới ánh trăng lành lạnh kia càng ngày đi càng xa.

Vốn tính cách của Giang Trừng là có một số việc, người khác không nói, hắn cũng sẽ không truy hỏi, vì lẽ đó mối quan hệ của hắn với Lam Hi Thần vẫn không vượt qua ranh giới “Biết, nhưng không quen”.

Chí ít Giang Trừng tự cho là thế.

Thời gian thấm thoát, việc học ở Cô Tô cũng sắp kết thúc, Lam lão đầu ngày càng gia tăng gây áp lực, kiểm tra lớn, kiểm tra nhỏ, mô phỏng, trắc nghiệm, biến đổi phương pháp giày vò, Nhiếp Hoài Tang sử dụng trí óc quá độ đến mức gầy thành da bọc xương, tuy nhiên thành tích thì sao? Vẫn lót đáy dưới các công tử thế gia.

Lam Hi Thần đã bế quan hơn một tháng, hôm xuất quan lại vừa vặn trúng ngay ngày kiểm tra cuối cùng của Lam Khải Nhân “Thực hành săn đêm”.

Đối với lần kiểm tra này, không ít học viên có thể nói là chờ mong đã lâu, tất cả đều tự tin, nhiệt huyết sôi trào đến mức lần đầu cảm thấy cái mặt của vị giám vị Lam lão đầu đang ở trên đài kia cũng rất ưa nhìn.

Phía sau núi Cô Tô có một vùng đất hoang vu rộng rãi. Xung quanh khu vực này là một bức tường núi đá dốc đứng cao chót vót khoảng mấy chục mét, biến nơi này thành một cái vùng trung tâm nhỏ, vừa vặn chia nó ra làm nơi so tài thực tế.

Con cháu Lam thị đã đến đây tiêu diệt không ít những sinh linh tà thú, là thứ được sử dụng trong lần kiểm tra này, nếu trong thời gian quy định có thể chém chết được hung thú, mới có thể thông qua bài kiểm tra, thời gian càng ngắn càng có thể được xếp hạng cao, cứ thế suy ra.

Mấy chục con hung thú là loại tà thú cấp thấp, linh lực cơ bản ngang hàng với các con cháu thế gia, cùng lắm là làm vướng tay vướng chân!

✫ ✫ ✫ ✫ ✫ ✫

Chương 01

Chương 03

Chia sẻ:

  • Facebook
Thích Đang tải...

Có liên quan

Từ khóa » Hi Trừng Bỏ Lỡ