HOA BỈ NGẠN LÀ GÌ? - CAPA PHAM

[CPP] Thời gian gần đây có một bài hát rất nổi tiếng và lọt và top trending Youtube đó là bài “Độ ta không độ nàng“. Nội dung bài hát này kể về mối tình ai oán giữa tiểu hòa thượng và nàng quận chúa. Ôi phải nói là rất cảm động, nếu được dựng thành phim ngoài đời thực thì hay quá, hy vọng chờ… Trong bài hát “Độ ta không độ nàng” có xuất hiện hình ảnh “Hoa bỉ ngạn“, đây cũng là loại hoa tượng trưng cho sự chia lìa, và bởi vì nó mà bài hát càng toát lên hình ảnh đầy bi thảm…!

Vậy truyền thuyết hoa bỉ ngạn là thế nào? Hoa bỉ ngạn là gì? Sưu tầm một số bài thơ có hình ảnh hoa bỉ ngạn…

HOA BỈ NGẠN LÀ GÌ?

Mục lục ẩn 1. HOA BỈ NGẠN LÀ GÌ? 1.1. Tên gọi khác nhau của hoa bỉ ngạn 1.1.1. Tên tiếng Trung 1.1.2. Tên tiếng Nhật 1.1.3. Tên khoa học và tên khác 1.2. Đặc điểm hoa bỉ ngạn 1.3. Ý nghĩa hoa bỉ ngạn 2. TRUYỀN THUYẾT VỀ HOA BỈ NGẠN 2.1. Truyền thuyết thứ nhất 2.2. Truyền thuyết thứ hai 2.3. Một truyền thuyết khác 3. THƠ CA CÓ HÌNH ẢNH HOA BỈ NGẠN 3.1. Những bài thơ về hoa bỉ ngạn gợi truyền thuyết về sự chia xa 3.1.1. Bài 1 3.1.2. Bài 2 3.1.3. Bài 3 3.1.4. Bài 4 3.1.5. Bài 5 3.1.6. Bài 6 3.1.7. Bài 7 3.2. Những bài thơ về hoa bỉ ngạn gợi cảm xúc chia ly, đau đớn đến xé lòng 3.2.1. Bài 1 3.2.2. Bài 2 3.2.3. Bài 3 3.2.4. Hoa bỉ ngạn 3.2.5. Hoa bỉ ngạn duyên phận 3.2.6. Bỉ ngạn hoa duyên phận 3.2.7. Bỉ ngạn vong xuyên 3.2.8. Mạn châu sa hoa 3.2.9. Hoa bỉ ngạn – Hồi ức đau thương 3.2.10. Bên kia hoàng tuyền ai còn đợi ta 3.2.11. Bỉ ngạn hoa – một loài hoa rất lạ 3.2.12. Nhìn Bỉ Ngạn cười, nhìn Bỉ Ngạn khóc? 3.2.13. Xuân Về…

Hãy cùng chúng tôi tìm hiểu hoa bỉ ngạn là gì!

Tìm hiểu về hoa bỉ ngạn

Với 3 màu sắc nổi bật đỏ, vàng, trắng. Bỉ Ngạn màu trắng gọi là Mạn Đà La Hoa, Bỉ Ngạn màu đỏ gọi là Mạn Châu Sa Hoa. Xuất thân từ đất nước Trung Hoa Bỉ Ngạn nhanh chóng được những người yêu hoa mang đi khắp mọi miền…

Hoa bỉ ngạn: đỏ, vàng, trắng
Hoa bỉ ngạn: đỏ, vàng, trắng

Tên gọi khác nhau của hoa bỉ ngạn

Tên tiếng Trung

  • Bỉ Ngạn hoa
  • Mạn Châu Sa Hoa
  • Hồng hoa Thạch Toán
  • Thạch Toán
  • Long Trảo hoa
  • Vô Nghĩa thảo
  • San Ô Độc
  • U Linh hoa
  • Địa Ngục hoa
  • Tử Nhân hoa
  • Vong Xuyên hoa

Tên tiếng Nhật

  • Higanbana
  • Shibito Bana
  • Yuurei Bana
  • Manjushage
  • Sutego Bana
  • Kamisori Bana
  • Tengai Bana
  • Jigoku Bana

Tên khoa học và tên khác

  • Tên khoa học: Lycoris Radiata
  • Tên khác: Red spider lily, Cluster Amaryllis, Shorttube Lycoris

Đặc điểm hoa bỉ ngạn

Hoa bỉ ngạn có tên khoa học là Lycoris Radiata, thường được gọi với nhiều tên gọi khác nhau như hoa Long Trảo Hoa, cây Mạn Châu Sa Hoa, Hồng hoa Thạch Toán… Điểm nổi bật của bỉ ngạn chính là những bông hoa mọc thành từng chùm lạ mắt.

Đây là một loại cây thân thảo, có chiều cao từ 40-100cm. Cây mọc sát nhau, hoa có 3 màu chính là màu đỏ, vàng, trắng nhưng phổ biến nhất là màu đỏ… Bỉ Ngạn màu trắng gọi là Mạn Đà La Hoa, Bỉ Ngạn màu đỏ gọi là Mạn Châu Sa Hoa.

Cây có những cánh hoa vươn dài từ mặt đất, phía trên đài gồm từ 5-7 nụ, khi nở xòe ra mọi hướng như muốn đón lấy tất cả tinh túy của trời đất. Điều thú vị là một khi cây ra hoa thì lá sẽ không phát triển nữa, có lá thì lại không có hoa nên hoa và lá cây bỉ ngạn muôn đời không bao giờ được gặp nhau.

Củ của hoa bỉ ngạn rất độc. Truyền thuyết kể lại rằng, có một người vì đói quá đã ăn củ hoa bỉ ngạn và qua đời ngay sau đó. Đây cũng là lý do người ta tin rằng hoa bỉ ngạn là cửa ngõ đi vào thế giới của những người đã chết, là nơi chú ngụ của những linh hồn lưu lạc.

Higanbana (tên tiếng Nhật hoa bỉ ngạn) mọc hoang trên những triền đồi, đôi bờ sông, ven đường đi, những bờ ruộng và rất nhiều trong nghĩa địa. “Củ” của loài hoa này rất độc vì chứa lycorine, một chất độc thuộc nhóm alcaloid, gây tổn hại đến hệ thần kinh. Truyền thuyết kể rằng có người đã tuyệt mệnh bằng cách ăn “củ” của loài hoa này trong lúc đói. Có lẽ vì thế, thời xa xưa, người Nhật ghét cay ghét đắng loài hoa này, cho rằng đó là loài hoa của điềm gở và chết chóc.

Trong dân gian người ta cho rằng higanbana là cửa ngõ để đi vào thế giới của những người đã chết, cũng có người lại nói rằng, vào những ngày người trần gian gặp người âm giới, higanbana là nơi trú ngụ của những linh hồn. Cái tên higanbana cũng có nguồn gốc từ đó.

Ý nghĩa hoa bỉ ngạn

Hình xăm hoa bỉ ngạn
Hình xăm hoa bỉ ngạn

Ý nghĩa của hoa Bỉ Ngạn loài hoa của sự phân ly!

    • Nhật Bản: Hồi ức đau thương
    • Triều Tiên: Nhớ về nhau
    • Trung Quốc: Ưu mỹ thuần khiết.

Hoa bỉ ngạn còn có ý nghĩa là “phân ly, đau khổ, không may mắn, vẻ đẹp của cái chết” , nhưng nhiều người hiểu ý nghĩa hoa là “hồi ức đau thương”

Theo truyền thuyết người ta hay kể rằng hoa bỉ ngạn là loài hoa duy nhất mọc dưới đường xuống hoàng tuyền, khi linh hồn trước khi đi qua cầu Nại hà bắc ngang bờ Vong xuyên, sẽ gửi toàn bộ ký ức của mình cho hoa bỉ ngạn. Dù là đau khổ tuột cùng hay yêu thương thắm thiết hoa bỉ ngạn đều thu nhận những hồi ức đó.

Khi nhắc đến hoa bỉ ngạn người ta nhay nhắc đến niềm đau thương, sự chia lytuyệt vọng. Bởi hoa Bỉ Ngạn thường nở vào xuân phân đây là thời gian mà theo lời dạy của phật trong thời gian 7 ngày của mùa thu, người sống có thể đi vào thế giới của người chết để gặp gỡ ông bà tổ tiên. Với người Nhật, đây cũng là dịp họ đi thăm viếng sửa sang mồ mả của những người đã khuất.

Còn một điều vô cùng đặc biệt ở hoa Bỉ Ngạn nở hoa thì không có lá, có lá thì lại không có hoa, hoa lá muôn đời không được gặp nhau.

Mang cùng một màu đỏ rực rỡ, nhưng ý nghĩa của hoa bỉ ngạn là những hồi ức đau thương thì ý nghĩa của hoa đỗ quyên tượng trưng cho một tình yêu đẹp, một mối tình sắc son chung thủy…

TRUYỀN THUYẾT VỀ HOA BỈ NGẠN

Truyền thuyết hoa bỉ ngạn
Truyền thuyết hoa bỉ ngạn

Sự tích về hoa bỉ ngạn

Truyền thuyết hoa bỉ ngạn được nhiều quốc gia lưu truyền trên thế giới với nhiều ý nghĩa sâu sắc với nhiều biến thể có một câu chuyện như thế này:

Truyền thuyết thứ nhất

Thuở xưa trên thiên giới có một cặp tình nhân yêu nhau thắm thiết. Chàng trai vốn là võ tướng tên Hoa, cô gái là công chúa tên gọi Châu Nhi. Vốn hai người đã định xin Thiên đế ban hôn, nhưng vì lúc đó xảy ra loạn lạc, Hoa đành phải gác tư tình sang bên, cầm quân đánh giặc.

Khi trở về, chàng biết tin Thiên đế muốn đem gả Châu Nhi cho Tiên tôn để kết tình hữu nghị. Hoa bèn vào cung thỉnh cầu, ngờ đâu Thiên đế nghe xong thì nổi trận lôi đình, giam chàng vào ngục.

Châu Nhi lén vào thăm Hoa, hai người bàn kế vượt ngục. Hoa vốn dòng Thiên tướng, pháp thuật tinh thông, rốt cục đã vượt ngục thành công, dẫn theo Châu Nhi chạy trốn.

Thiên đế biết chuyện, giận dữ phái thiên binh thiên tướng đuổi giết. Hoa và Châu Nhi lâm vào tình cảnh ngặt nghèo, tiến lui đều không có lối. Giữa lúc tuyệt vọng, hai người vì muốn trọn đời bên nhau không chia cắt, Hoa thi triển bí thuật, tự biến hai người thành một loài hoa. Châu Nhi hóa thành nụ hoa trắng trong tinh khiết, Hoa biến thành tán lá xanh mịn màng ôm lấy nụ hoa. Đám thiên binh thiên tướng đuổi giết thấy thế ngỡ ngàng, bèn đặt tên loài hoa này là Mạn Châu Sa Hoa.

Mọi việc tưởng đến thế thì kết thúc, nào ngờ Thiên đế lòng dạ hẹp hòi, muốn cho đôi tình nhân vĩnh viễn phân ly, bèn trớ chú cho loài hoa này một trớ chú vô cùng độc ác: “Mạn Châu Sa Hoa, hoa ngàn năm nở, ngàn năm rụng, lá ngàn năm sinh ra, ngàn năm chết đi. Hoa lá vĩnh viễn không thể gần nhau, dù cùng sống trên một thân cây.”

Thời gian cứ thế trôi qua … Cả ngàn vạn năm sau, lời trớ chú cũng trở nên yếu ớt trước ái tình đằm thắm khắng khít của hai người. Cuối cùng hoa lá cùng bung nở trên thân cây, đôi tình nhân chung thủy sắt son rốt lại vẫn có thể tương kiến giữa con sông dài thời gian chia lìa sinh tử.

Thế nhưng trớ chú cũng bị thời gian bào mòn, vậy mà lòng hẹp hòi của Thiên đế vẫn không thay đổi. Sau khi y biết Mạn Châu Sa Hoa bừng nở, liền sai binh tướng đuổi giết, bắt về.

Mạn Châu Sa Hoa sau khi cùng nở cùng sinh, pháp lực khôi phục, vội vàng chạy trốn. Trời đất bao la nhưng không chốn dung thân, Mạn Châu Sa Hoa cuối cùng đành phải trốn xuống địa ngục.

Thiên binh thiên tướng đuổi sát không tha. Chính thái độ hống hách tàn ác của chúng đã khiến cho người Ma vực nổi lòng oán ghét, lại thêm câu chuyện tình Mạn Châu Sa Hoa càng khiến họ nổi mối thương tâm, cuối cùng người Ma vực đứng ra bênh vực cho Mạn Châu Sa Hoa, dẫn đến một trường Thần Ma đại chiến.

Trong khi hai bên chiến đấu, máu tươi của binh sĩ hai bên chảy tràn mặt đất, không ngờ lại bị hút hết vào cây Mạn Châu Sa Hoa. Máu tươi nhiều đến nỗi nụ hoa vốn trắng trong tinh khiết cũng trở thành đỏ tươi như máu, yêu dị và diễm lệ vô cùng.

Cả Mạn Châu Sa Hoa cũng không hay biết chuyện gì xảy ra, đột nhiên huyết quang từ cây hoa xông vọt lên tận trời, tất cả binh sĩ hai bên đang chiến đấu thảy đều bị biến thành tro bụi.

Biến cố đột ngột này oanh động cả tam giới, Thiên đế, Ma vương, Quỷ vương, Tiên tôn đều tự thân đến xem xét. Thiên đế vẫn không cam lòng, quyết bắt Mạn Châu Sa Hoa trở về, bất quá thông qua Thiên nhãn kính cả 4 người bọn họ đều biết Mạn Châu Sa Hoa đã vượt khỏi tam giới, siêu thoát ngũ hành, không chịu câu thúc của các quy tắc thông thường nữa.

Vì Mạn Châu Sa Hoa tiền thế đã chịu nhiều oan ức, lại thêm oán khí chưa tan, thích hợp để dẫn độ các vong linh lầm lạc trở lại luân hồi, cho nên cuối cùng 4 người quyết định để Mạn Châu Sa Hoa lại bên Nại Hà, suối Hoàng Tuyền hầu dẫn độ vong hồn oán khí trên thế gian.

Từ đó, bên bờ Hoàng Tuyền, dưới cầu Nại Hà, cây hoa đỏ rực, yêu dị diễm lệ vô cùng cứ bừng nở, sinh sôi, dẫn đường cho các đôi tình nhân chia cắt, cho những vong hồn còn nhiều oán khí quay lại luân hồi, nhận lấy nhân quả mà số phận chú định. Đời sau gọi loài hoa này là hoa bỉ ngạn.

Rồi có một ngày Phật đi ngang qua đây, thấy một gốc cây hoa trên mặt đất có khí độ phi phàm, đỏ rực như lửa, Phật liền đi tới trước mặt nó xem xét tỉ mỉ, chỉ vừa mới xem đã có thể nhìn thấu được huyền bí trong đó. Phật cũng không bi thương, không phẫn nộ, ông đột nhiên ngửa mặt lên trời cười dài ba tiếng, đưa tay rút hoa này ra khỏi mặt đất. Phật cầm hoa ở trong tay, cảm khái nói:

“Kiếp trước các ngươi đã thề không thể gặp lại nhau, sau bao nhiêu lần luân hồi, yêu nhau lại không thể nào tay trong tay, cái gọi là phân phân hợp hợp bất quá chỉ là duyên sinh duyên tẫn mà thôi, trên người của ngươi đã có lời nguyền của thiên đình, khiến các ngươi dù duyên tẫn cũng không tán, duyên diệt cũng không phân, ta không thể giúp ngươi cởi bỏ lời nguyền này được, chỉ có thể mang ngươi đi tới miền cực lạc, cho ngươi tha hồ nở rộ ở đó a.”

Trên đường đi tới miền cực lạc, lúc đi ngang qua sông Vong Xuyên trong địa phủ, Phật không cẩn thận để nước sông làm ướt quần áo của mình, mà nơi bị ướt kia lại chính là chỗ Phật cất gốc cây hoa đỏ nọ, chờ tới khi Phật tới được bờ bên kia Vong Xuyên rồi, cởi gói đồ của mình ra nhìn lại, liền phát hiện đóa hoa đỏ rực ấy đã biến thành màu thuần trắng, Phật trầm tư chỉ trong chốc lát, liền cười to nói:

“Đại hỉ không bằng đại bi, khắc ghi không bằng quên lãng, đúng đúng sai sai, sao có thể phân rõ được chứ, hoa tốt, hoa tốt nha.” Phật đem đóa hoa này trồng ở miền cực lạc, gọi nó là Mạn Đà La hoa, bởi vì nở ở miền cực lạc (Bỉ Ngạn), nên còn được gọi là Bỉ Ngạn hoa.

Thế nhưng Phật không biết rằng, khi ông ở trên sông Vong Xuyên, hoa bị nước sông làm phai màu đã đem tất cả màu đỏ của nó để lại dưới nước, suốt ngày khóc thét không ngừng nghỉ, khiến kẻ khác nghe thấy mà bi thương. Bồ Tát Địa Tạng thần thông phi thường, biết được hoa Mạn Đà La đã sinh trưởng, liền tới bên bờ Vong Xuyên, ném một hạt giống vào giữa lòng sông, chỉ trong chốc lát, một đóa hoa càng đỏ tươi hơn trước đã bay ra khỏi nước, Địa Tạng bắt lấy nó giữ trong tay, thở dài nói:

“Ngươi thoát thân đi, còn được tự do tự tại, vì sao phải đem hận ý vô tận này để lại trong chốn địa ngục vốn đã khổ hải vô biên chứ? Để ta cho ngươi làm sứ giả tiếp đón, chỉ dẫn linh hồn đi về phía luân hồi, nhớ kỹ màu này là màu của ngươi, cực lạc đã có Mạn Đà La hoa rồi, vậy ta gọi ngươi là Mạn Châu Sa hoa vậy.”

Bồ Tát Địa Tạng: Một vị Bồ Tát chuyên cứu độ sinh linh trong Địa ngục và trẻ con yểu tử. Có khi Địa Tạng cũng là người được xem là chuyên cứu giúp lữ hành phương xa. Đó là vị Bồ Tát duy nhất được diễn tả với bạch hào, lông trắng xoáy nằm giữa hai mắt, sa trên trán, một trong ba mươi hai tướng tốt của một vị Phật. Địa Tạng hay cầm Như ý châu và Tích trượng có sáu vòng, biểu hiện của sự cứu độ chúng sinh của Bồ Tát trong Lục đạo (sáu đường tái sinh).

Từ nay về sau, trong thiên hạ chỉ có hai loại Bỉ Ngạn hoa hoàn toàn bất đồng, một loại sinh trưởng ở miền cực lạc, một loại sinh trưởng ở ven bờ Vong Xuyên. (lưu ý: cả bờ Vong Xuyên và miền cực lạc đều nằm ở bờ bên kia = bỉ ngạn, nên đều là hoa Bỉ Ngạn)

Bỉ Ngạn hoa từ đó về sau nở ở bên bờ Vong Xuyên. Người chết thường bước theo con đường hoa này mà đi đến cầu Nại Hà, ngửi mùi hương hoa sẽ nhớ tới mình kiếp trước. Một mảnh đỏ thẫm này, như máu, mỹ lệ, yêu diễm. Ba ngày trước và sau xuân phân (khoảng 20, 21 tháng 3), và ba ngày trước và sau thu phân (22, 23, 24 tháng 9), chính là thời khắc hoa nở chuẩn nhất. Hoa nở, tại bờ bên kia của sự sống và cái chết. Mọi người tuy nhìn nó đến mê muội nhưng lại càng sợ hãi, vì vậy mới xem nó là loài hoa của tai họa, của cái chết và chia lìa.

Truyền thuyết thứ hai

Truyền thuyết hoa bỉ ngạn
Truyền thuyết hoa bỉ ngạn

Lại qua rất nhiều năm, trong thiên hạ có hai người yêu nhau say đắm, thế nhưng có một năm nọ, người con trai trong lúc đi làm việc ở nơi xa đã bất hạnh gặp nạn, hắn đi tới bên bờ Vong Xuyên, thấy trước mắt là một mảnh đỏ tươi như máu, trong lòng đau đớn không gì sánh được, hắn khóc rống lên nói:

“Ta không muốn luân hồi, ta phải đi về tìm thê tử của ta, nàng còn ở nhà chờ ta.” Hắn lảo đảo đi tới trước mặt Mạnh Bà ở đây, trước khi uống canh Vong Tình, hắn hỏi Mạnh Bà, vì sao trong khắp thiên hạ muôn màu muôn vẻ, lại có duy độc loại nước này khiến người phải quên hết chuyện tình cảm (vong tình). Mạnh Bà cười mà không nói, chỉ muốn hắn mau uống cho nhanh, hắn ngơ ngác nhìn chén canh, nói: “Người người đều phải vong tình, ta vẫn cứ không quên, sau khi luân hồi, ta nhất định sẽ đi tìm thê tử của ta.”

Vợ của người nam nhân nọ sau khi biết được cái chết của hắn, bi thống tột cùng, vài lần tìm đến cái chết đều bị người nhà của hắn cứu được, cuối cùng nữ tử đã đáp ứng sẽ không phí hoài bản thân mình nữa, thế nhưng sẽ thủ tiết cả đời. Người nhà nam tử nọ thấy tính cách nàng cương liệt, sợ nhắc lại chuyện xưa sẽ khiến nàng thương tâm, cũng cảm thấy nàng có lòng thủy chung, liền tạm thời đáp ứng nàng, chờ sau khi tình tự của nàng ổn định lại, khuyên nàng tái giá cũng không muộn. Cứ như vậy, cô gái đó liền tiếp tục ở lại nhà chồng, dựa vào việc vá khâu làm kế sinh nhai.

Lại nói nam tử kia sau khi luân hồi, quả thật đã sinh ra trong trấn nhỏ mà hắn và vợ đã cùng nhau sống chung lúc trước, năm tháng như thoi đưa, bất tri bất giác hai mươi năm đã qua rồi, một ngày kia hắn đi ngang qua cửa nhà của nữ tử góa phụ nọ, trong lòng cảm thấy là lạ, liền dừng lại nhìn thoáng qua trong chốc lát, một cái nhìn này, vừa vặn bị nữ tử trước mặt thấy được.

Sau khi luân hồi, tướng mạo và khí chất của người nam tử này đều đã hoàn toàn thay đổi, thế nhưng nữ tử vừa nhìn thấy hắn, nước mắt đã ào ào chảy xuống, nàng đi tới trước mặt hắn, nói một câu: “Chàng đã đến tìm ta rồi.” Liền té xỉu trên đất. Nam tử vừa thấy một lão bà không quen không biết té xỉu trước mặt mình, vội vàng kinh hãi bỏ chạy.

Về sau người nữ tử này bị bệnh nặng không dậy nổi, trước khi chết còn lầm bầm nói cái gì đó, thế nhưng thanh âm quá nhỏ, không ai nghe rõ được, cho nên cũng không có để ý tới, nàng cuối cùng cũng chảy ra hai dòng nước mắt bằng máu, về chầu Diêm vương. Nữ tử khi đi tới Địa phủ, gặp Mạnh Bà, đột nhiên khẽ hỏi:

“Lão bà bà, trước đây có một người nam tử đã từng ở chỗ này nói cho bà biết, hắn sẽ không quên ta, nhất định sẽ quay về tìm ta đúng không?” Mạnh bà gật đầu.

Nữ tử cực kỳ đau lòng, nức nở nói: “Vậy vì sao hắn trở về cũng không nhận ra ta, chỉ cần hắn nói với ta vài câu, trước khi ta chết đến gặp ta một lần cũng được mà.”

Mạnh Bà vỗ vỗ vai nàng, nói: “Các ngươi yêu thương nhau như vậy, ta rất tán thưởng dũng khí của hai người, như vậy đi, hai mươi năm sau sẽ có đáp án, ta đồng ý cho cô nhìn một lần, chỉ là trước đó cô không thể chuyển thế đầu thai, phải ở chỗ này chịu khổ hai mươi năm, cô có nguyện ý không?”

Nữ tử nói: “Ta nguyện ý, không nhìn thấy được đáp án, ta không bỏ được tình cảm ta dành cho chàng, cho dù đầu thai chuyển thế, cũng sẽ đau lòng cả một đời.”

Thế là cô gái này được Mạnh Bà giao cho việc nhổ cỏ bên bờ hoa Bỉ Ngạn, kỳ thật vốn chẳng có cây cỏ nào ở đây để mà nhổ cả, thế nhưng trong mắt cô gái này lại nhìn thấy được có rất nhiều cỏ dại, vì vậy cứ nhổ rồi lại nhổ, vĩnh viễn cũng nhổ không hết được, cứ như thế ngày qua ngày, năm qua năm.

Hai mươi năm sau, Mạnh Bà đưa nàng tới trước cửa luân hồi, nói: “Cô đứng ở đây nhìn, nhưng không được nói chuyện, người cô chờ hai mươi năm sắp tới rồi.” Cô gái kích động đứng ngồi không yên, thật vất vả mới bình phục tâm tình của mình, khẩn trương mà đứng đó chờ người cô yêu xuất hiện. Rốt cuộc hắn cũng đi tới, nguyên lai hắn bị bệnh, vì không được chữa tốt nên chỉ mới 40 tuổi đã chết. Hắn đi tới trước mặt cô và Mạnh Bà, Mạnh Bà đưa một chén canh Vong Tình cho hắn, hắn cầm lấy định uống, cô gái liền nóng nảy nói: “Chàng đã quên lời chàng nói rồi sao?” Nam tử nhìn nàng một cái, cầm chén canh trong tay uống cạn một hơi, đi vào cửa luân hồi.

Mạnh Bà nhìn cô gái thất hồn lạc phách, nói, ái tình là cái gì à? Bất quá là một chén canh mà thôi, cô cũng uống ngay đi, có thể quên hay không không phải do cô định đoạt, có kiếp này, nhưng không có kiếp sau, cho dù cô có nhớ kỹ đi nữa, hắn nếu như đã quên, vậy thì có khác gì thật sự quên chứ?

Kinh Phật ghi chép “Bỉ Ngạn hoa nở một ngàn năm, tàn một ngàn năm, hoa và lá mãi không gặp mặt. Tình không vì nhân quả, duyên đã định sống chết.”

Một truyền thuyết khác

Có một loài hoa rất đặc biệt mang một cái tên rất độc đáo Hoa Bỉ Ngạn. Bảo vệ bên cạnh Bỉ Ngạn hoa là hai yêu tinh, một người tên là Mạn Châu, một người tên là Sa Hoa. Bọn họ đã canh giữ Bỉ Ngạn hoa suốt mấy nghìn năm nhưng trước giờ chưa từng tận mắt nhìn thấy đối phương. Bởi vì lúc hoa nở nhìn không thấy lá; khi có lá lại không thấy hoa. Giữa hoa và lá, cuối cùng cũng không thể gặp nhau, đời đời lầm lỡ. Thế nhưng, bọn họ điên cuồng nhung nhớ đối phương, và bị nỗi đau khổ hành hạ sâu sắc.

Cuối cùng có một ngày, bọn họ quyết định làm trái quy định của thần, lén gặp nhau một lần. Thần biết được đã trách tội 2 yêu tinh. Mạn Châu và Sa Hoa bị đánh vào luân hồi, và bị lời nguyền vĩnh viễn không thể ở cùng nhau, đời đời kiếp kiếp ở nhân gian chịu đựng nỗi đau khổ. Kể từ đó về sau, Mạn Châu Sa Hoa chỉ nở trên con đường Hoàng Tuyền, hoa có hình dạng như những cánh tay hướng về thiên đường để cầu khẩn, mỗi khi Mạn Châu và Sa Hoa luân hồi chuyển thế, trên con đường Hoàng Tuyền ngửi thấy mùi hương của Bỉ Ngạn hoa thì có thể nhớ lại bản thân ở kiếp trước, sau đó thề không bao giờ chia lìa nữa nhưng vẫn lần nữa bị lời nguyền kéo vào.

THƠ CA CÓ HÌNH ẢNH HOA BỈ NGẠN

Thơ hoa bỉ ngạn
Thơ hoa bỉ ngạn

Hoa bỉ ngạn – loài hoa ưu tư nhất thế gian!!!

Thơ về hoa bỉ ngạn có câu “bỉ ngạn hoa, một nghìn năm hoa nở, một nghìn năm hoa tàn, hoa diệp vĩnh bất tương kiến. Tình bất vi nhân quả, duyên chú định sinh tử.” Đây là một loài hoa đỏ rực như hoa, hoa nở không lá, lá mọc không hoa. Và các bài thơ viết về loài hoa này đều gợi lên sự đau xót khi nhớ thương cùng cực nhưng không thể gặp lại, vĩnh viễn phải chia xa. Hãy cùng đọc những bài thơ về hoa bỉ ngạn để cùng tìm hiểu bạn nhé!

Những bài thơ về hoa bỉ ngạn gợi truyền thuyết về sự chia xa

Qua những bài thơ về hoa bỉ ngạn chúng ta có thể hiểu được truyền thuyết về loài hoa này. Đó chính là sự chia xa không còn cơ hội gặp lại. Rằng họ nhớ thương nhau nhưng vĩnh viễn mất nhau. Nó cũng giống như loài hoa này hoa nở không lá, lá mọc không hoa. Cứ thế tạo thành kiếp luân hồi đầy đau đớn.

Bài 1

Bỉ Ngạn hoa, nở rộ bờ đối diện Đứng trước cầu Nại Hà biết thế nào Nhìn xuống dưới, chính là Vong Xuyên thủy Tam Sinh thạch, có Mạnh Bà kế bên Cõi niết bàn thần bí cùng tương luyến Kiếp phù sinh mộng mị phí thời gian Duy chỉ có ngày tàn cùng năm tháng Thời gian qua nhanh như gió reo ca Bỉ Ngạn hoa, nở rộ bờ đối diện Bờ Vong Xuyên, vậy mà cũng quên sông Đứng trước cầu Nại Hà làm sao biết Trên Tam Sinh, ghi chép hết ba đời Kiếp này đã biết hết chuyện kiếp trước Đá Tam Sinh, đầy đủ cả họ tên Bỉ Ngạn hoa, nở rộ bờ đối diện Chỉ thấy hoa lại chẳng thấy lá đâu Nở nghìn năm, nghìn năm hoa cũng lụi Hoa và lá, vĩnh viễn chẳng gặp nhau Chuyện tình cảm không phải vì nhân quả Duyên phận này, đã định tử sinh rồi.

Bài 2

Bỉ Ngạn hoa nở Nở bờ đối diện Đỏ rực một vùng Cùng nhớ cùng thương Lại chẳng được gặp Một mình một cõi Bên kia cực lạc. Vào đêm hôm đó Trong mộng gặp nhau Ngươi màu trắng thuần Như sen không rễ Còn ta màu đỏ Như hoa Bỉ Ngạn. Ngươi, tái nhợt như tuyết Ta, đỏ máu như ma. Ngươi, thoải mái giữa hồ Thiên Sơn mênh mông rộng lớn Ta, tịch mịch ở chốn Hoàng Tuyền âm u mờ mịt

Một khắc ấy Yêu phải ngươi Chính là số kiếp của sinh mệnh. Không còn đường để trốn Không còn chỗ để đi Ta sẽ vẫn mãi chờ mãi đợi Ba nghìn năm vật đổi sao dời Ngươi cuối cùng rồi cũng già đi mất Ta thì vẫn luân hãm mãi như xưa Ngươi đi tới bến đò ở phía trước Sông mịt mù, dòng nước lững lờ trôi Ném cho ta một nụ cười nhợt nhạt Canh Mạnh Bà, cạn chén tự bao giờ. Cứ như vậy, cầu Nại Hà ngươi bước Tâm này đã tĩnh lặng tựa nước sông Và trái tim, nặng trĩu hệt như đá Đành khép lại nhành hoa rối loạn này. Tâm đau như vỡ nát Tâm chết trong vô vọng Ta đưa tình mùi hương hoa triền miên Thay cho chén canh đắng lãng quên mất Ta còn sống Không có linh hồn, chỉ có thân thể Thế nhưng mà, vẫn kiên trì yêu ngươi

Bài 3

“Hoa nở ngàn năm hoa bỉ ngạn Hoàng Tuyền huyết nhuộm nỗi bi thương Vô hoa hữu diệp, vô tương ngộ Vạn kiếp luân hồi, vạn kiếp vương”

Bài 4

Bỉ Ngạn Hoa đó Mãi ở bên kia Thản nhiên nở rộ. Thử Ngạn tâm đây Chỉ ở bên này Hãy còn lưỡng lự Bao chuyện yên hoa, gửi hết cho mưa gió Bao trần gian mộng, tùy theo nước Đông xoay Xem hết những dập tắt Tan biến những khắc ghi. Tình yêu này vốn dĩ là của ta Trên người ngươi mặc sức mà nở rộ Ngươi lôi ra giẫm đạp lên trên nó Đánh rơi ta ở miền cực lạc này.

Kiếp trước, chúng ta cùng nhau bay lượn dưới một mảnh trời Kiếp này, ngươi ở bờ bên đó, ta ở bờ bên đây Ta ngóng nhìn gương mặt ngươi ngân ngấn nước Cảm nhận được cả tiếng ngươi tan nát cõi lòng Nhưng lại chẳng thể nào giúp người lau khô dòng lệ đắng. Nở đến hoàn mỹ, trổ bông rồi… Yêu đến cuối cùng cũng tựa như hoa nở đến cuối cùng… Những ký ức lưu lại bất quá là mỗi một cánh hoa mà thôi Gió thổi đi rồi, sẽ không còn nữa Tim đã từng yêu, khắc sâu trong ký ức Người đã từng yêu, chớp mắt chẳng thấy đâu Thứ không quên được, chính là cảm giác. Xem hết những dập tắt Tan biến những khắc ghi. Ta đứng ở chân trời góc biển Nghe tiếng đất đai mới nảy mầm Đợi hoa quỳnh nở rộ một lần nữa Đem hương thơm giữ lại giữa tháng năm. Bờ bên kia chẳng có lấy một ánh đuốc Ta vẫn thế ngắm nhìn xung quanh Mặc cho bầu trời đen lướt qua làn tóc trắng.

Bài 5

Ngàn năm hoa nở, ngàn năm hoa tàn Hoa vừa nở, lá đã vội tan Lá vừa chớm mọc, hoa lại rụng Có lá không hoa Thấy hoa không lá Chung một rễ mà chẳng thể gặp Ở rất gần mà cũng rất xa Cứ nhớ thương mà ôm sầu thương nhớ Vạn kiếp luân hồi, vạn kiếp bi

Bài 6

Ngươi là một đóa Bỉ Ngạn rực rỡ Mãi vẫn là thứ cám dỗ trí mạng nhất của ta Ta dùng văn tự bơi qua sóng mắt sâu thẳm nọ Mà trong đó là biết bao tháng năm cùng nước mắt người. Cuối cùng rồi cũng nhấn chìm ta thật sâu thật sâu ở trong ấy. Đóa hoa đỏ rực như lửa Thiêu đốt cả đám mây xa vời của hoàng hôn. Dưới ánh tà dương, dựa vào nước mà ca hát. Dập dờn trầm bổng, là sóng gợn ưu thương

Vươn dài tay ra Vẫn là cả đời không thể chạm đến Quay đầu nhìn lại Vẫn là cự ly xa xôi không thể đuổi kịp Theo gió bay đi Là tiếng ngươi thở dài Còn có những cánh hoa điêu linh buồn bã Bờ bên kia, chưa từng đến Luôn là chỗ dựa hạnh phúc nhất của kiếp này Hay là cứ như vậy mà trông ngóng phía xa Gửi gắm những tư tự mơ hồ này theo đó.

Bài 7

Hoa bỉ ngạn Có hoa không lá Có lá không hoa Ngàn năm hoa nở, ngàn năm hoa tàn Ngàn năm lá mọc, ngàn năm lá tan Lá và hoa không gặp dẫu một lần Ôm thương nhớ, ngàn kiếp vấn vương Một mối tình đậm sâu còn dang dở Cầu Nại Hà không làm nhụt chí Canh Mạnh Bà chẳng thể khiến ta quên

Những bài thơ về hoa bỉ ngạn gợi cảm xúc chia ly, đau đớn đến xé lòng

Dẫu với truyền thuyết nào đi chăng nữa, thơ về hoa bỉ ngạn cũng mang trong mình ý nghĩa về sự chia xa. Khi cây ra hoa thì lá của chúng sẽ không còn nữa. Nói một cách khác dù cùng chung một gốc rễ nhưng đời đời kiếp kiếp không được gặp nhau. Chung quy lại đó vẫn là mối tình đầy trắc trở của đôi trai gái cô cùng yêu nhau tuy nhiên họ đã vĩnh viễn chia xa không thể nào gặp lại.

Bài 1

Ái tình là chi, mà đem theo đau khổ? Nhớ nhung là gì, mà làm người bi thương? Duyên phận trái ngang, làm nồng tình lỡ dở Vạn kiếp luân hồi, vạn kiếp thương Chấp nhất nặng sâu, không thể xóa Tình cảm khắc cốt, làm sao tan? Đời đời kiếp kiếp, mang nỗi nhớ Ngàn năm luân chuyển, vẫn còn si

Bài 2

Thiếp vẫn chờ, vạn kiếp luân chuyển Chẳng thể làm con tim này nguôi ngoai Hóa thành cây mạn châu sa rực rỡ Lá và hoa vĩnh viễn không tương phùng Ngàn năm, lại ngàn năm trôi Lúc hoa nở, là lúc lá tan Lúc lá mọc, là lúc hoa tàn Cố đến mấy, vẫn chẳng thể sửa mệnh Đành nuốt nước mắt ngược vào tim

Bài 3

Hương Bỉ Ngạn say lòng lãng khách Sắc Bỉ Ngạn nhuộm thắm tà linh Lá kia đợi mãi hoa đâu thấy Lá buồn ủ rũ sắc hoa khoe Nại Hà kiều chân bước lòng vươn vấn Canh Mạnh Bà gội rửa đơn côi Người ra đi không hẹn ngày trở lại, Kiếp trần ai gửi lại cùng hoa, Bao khổ ải qua Nại Hà tan biến Để một mai hoá kiếp luân hồi ” Tình nồng đã đứt Hồi ức tàn phai Tư niệm cũng đoạn Bỉ Ngạn Hoàng tuyền lộ Sông Vong Xuyên, đá Tam Sinh Nguyện chờ”

” Bỉ Ngạn hoa mang màu tươi của máu Nhuộm Hoàng tuyền một sắc đỏ đau thương Khi đã yêu bất chấp đạo lí luân thường Cũng không quản ngàn năm chưa gặp gỡ Bờ Vong Xuyên một lần ta hẹn ước Rồi cả đời vĩnh viễn chẳng thấy nhau Tình duyên không màng nhân quả trước hay sau Duyên cũng định một đời là sinh tử. Em yêu hoa cũng vì sắc hoa đỏ Lặng lẽ mình ôm trọn nỗi đau Cứ vì ai âm thầm mà chờ đợi Rồi chuyển hồi nhân thế bước qua nhau Anh cũng đừng trách em sao hay nghĩ Cơn gió nhẹ cũng lưu vết cắt sâu Chắc bởi em nhìn loài hoa Bỉ Ngạn Sợ mình chớm nở chóng tàn phai”

Hoa bỉ ngạn

Trên đường hoàng tuyền, có hoa Bỉ Ngạn. Hoa chờ một người, yêu tận tâm can. Duyên phận trái ngang, đời đời lỡ dở. Số mệnh sắp đặt, vạn kiếp chẳng nên duyên…

Chẳng phải thần tiên, chẳng phải hồ điệp Nguyện làm tri kỷ bầu bạn nơi cửu tuyền. Vong Xuyên bất tận, Bỉ Ngạn tịch liêu. Có phải chăng chẳng chờ được người yêu?

Chỉ nguyện làm thân hoa mọc trên đất, Có hoa không lá, có lá không hoa. Lặng nhìn nhân thế, lặng nhìn đời trôi…

Hoa bỉ ngạn duyên phận

Vong xuyên bất tận, Bỉ Ngạn tịch liêu Có phải chăng chẳng chờ được người yêu Chỉ nguyện làm thân hoa mọc trên đất Có hoa không lá, có lá không hoa Lặng nhìn nhân thế, lặng nhìn đời trôi Một ngàn năm ra lá Một ngàn năm ra hoa Mãi mãi không bao giờ Hoa lá được cạnh nhau

Bỉ ngạn hoa duyên phận

Bỉ Ngạn hoa, nở rộ bờ đối diện Chỉ thấy hoa lại chẳng thấy lá đâu Nở nghìn năm, nghìn năm hoa cũng lụi Hoa và lá, vĩnh viễn chẳng gặp nhau Chuyện tình cảm không phải vì nhân quả Duyên phận này, đã định tử sinh rồi.

Bỉ ngạn vong xuyên

Bỉ Ngạn hoa nở bên bờ sinh tử Sông Vong Xuyên ánh đỏ cả một dòng Mạnh Bà Thang là ai quên ai nhớ? Cầu Nại Hà là ai ngóng ai trông? Thuốc 1 thang chứa 8 giọt lệ Đau khổ biệt ly đợi chờ ai ? Cành với lá vô vọng gặp lại Ta cùng chàng vạn kiếp bất thành duyên

Mạn châu sa hoa

Mạn Châu Sa Hoa Bỉ Ngạn hoa nở Nở bờ đối diện Đỏ rực một vùng Cùng nhớ cùng thương Lại chẳng được gặp Một mình một cõi Bên kia cực lạc…

Hoa bỉ ngạn – Hồi ức đau thương

Trên đường Hoàng Tuyền… Cạnh sông Tam Đồ… Mùa thu rồi… Bên bờ bỉ ngạn nở hoa… Đỏ rực khoảng trời… Đẹp đến nghẹn lòng… Lại buồn bã không nguôi… “Nở nghìn năm, nghìn năm hoa cũng lụi. Hoa và lá, vĩnh viễn chẳng gặp nhau. Chuyện tình cảm, không phải vì nhân quả. Duyên phận này, đã định tử sinh rồi.

Bên kia hoàng tuyền ai còn đợi ta

Đường hoàng tuyền hững hờ chấp niệm Vong Xuyên hà chia cắt tình duyên Hoa bỉ ngạn thê lương chẳng thấu Nại Hà cầu đá phủ rêu phong! Chốn hồng trần tang thương tình ái Canh mạnh bà thế thái nguyện quên! Tam sinh thạch tơ hồng đứt đoạn Một bước này tiền kiếp hóa tro tàn!

Bỉ ngạn hoa – một loài hoa rất lạ

Bỉ Ngạn hoa nở bên bờ Minh giới Vong Xuyên hồ, nơi lạnh lẽo xa xôi Đường đến Hoàng Tuyền, sinh tử chia đôi Ký ức nhân gian đều nhờ hoa giữ lại Quên hết đời mà hướng đến u linh Hoa rực cháy như ngọn lửa ái tình Như máu chảy trong tim mình rạo rực.

Nhưng ngộ thay! Bỉ Ngạn nở hoa mà không có lá Ra lá rồi thì chẳng nở được hoa Đời lạ thế! Liệu có phải chăng là Yêu một người mà chẳng thể chung đôi Cứ lặng thầm nhìn dòng nước cuốn trôi Duyên kiếp trước, cả kiếp này cũng cạn Đẹp thế nào rồi cũng sẽ tiêu tan!

Nhìn Bỉ Ngạn cười, nhìn Bỉ Ngạn khóc?

Bỉ ngạn mọc bờ sinh tử Kí ức qua đây để lại tương tư Nhớ thời ai chìm trong mộng tưởng Rong ruổi cùng nhau khắp bốn phương Bước qua những đền pháp đầy xương Tượng chúa xót đau nhìn lặng lẽ Lời nguyện cầu rất khẽ Cái nhìn âu yếm hoàng hôn. Ân tình kiếp trước còn chôn Để kiếp này chút tình vương loạn Gặp nhau rồi đành đoạn Uống rượu chia ly. Ân tình cũ cuồng si

Gửi Bỉ Ngạn thu vào hồn máu Mặc ta trong luân hồi lục đạo Vạn kiếp lưu vong Cùng nhau vượt qua định kiến tổ tông Lại quay đầu buông xuôi tất cả Bỉ Ngạn nở hoa không lá Bỉ Ngạn ra lá không hoa Lá hoa cùng thân Lại không cùng sống Dối nhau câu phù sinh nhất mộng Luyến ái còn theo. Bờ vong xuyên lạnh lẽo Hoa Bỉ Ngạn vương hương. Kiếp này lỡ đau thương Kiếp sau còn mong gặp? Nhìn Bỉ Ngạn cười, Nhìn Bỉ ngạn khóc, Trách ta cố chấp. Nhớ chối canh Mạnh Bà ở cửa đầu thai…

Mơ một ngày, Cùng nhau đến chân trời cuối đất, Lãng du đến chốn khôn cùng.

Xuân Về…

Tác giả: Hồng Dương

Đông buông chén… ngọc hương tàn bế mộng Bỉ ngạn hoa đỏ lộng đợi nghinh xuân Vãn khứ hồi đông lặng lẽ phai tàn… Đêm ai oán bấc phân trần cành liễu

Châu Nhi thiếp mảnh mai người yểu điệu Khóc chàng Hoa đâu hiểu được Thiên Hoàng Cả một đời có lá lại không hoa Nên vạn kiếp đông qua xuân sẽ đến

Một thời khắc chuyển giao mùa xuất hiện Nhẹ làn sương ẩn hiện nét thơ ngây Bóng giai nhân vấn lụa mỏng vai gầy Em trăng trắng căng đầy bầu ngực nở

Mắt nào ngấn nắng hồng thêu rực rở Nàng xuân sang gõ cửa buổi tinh mơ Nụ hoa mai lặng lẽ đứng đợi chờ Mùa khoe sắc chạm hờ trên cành lá

Trong giây phút chồi non tơ vừa thả Thoang thoảng hương bỗng hóa một nàng tiên Mùa xuân ơi !… lộng lẫy giữa mây miền Trời một mảnh chao nghiềng theo én liệng

Chim ríu rít cánh xòe bay lúng liếng Men lưu linh mơm tiếng thở thơm tho Cả đất trời lộng lẫy buổi giao thoa Đào mai cúc …. đua nhau cùng khoe sắc…

Xuân rực rở sắc màu cô sánh đặc Bến Hoàng Tuyền còn nhắc chuyện Mạn Châu Mùa xuân thêu giai thoại mối tình đầu Nay xuân đến nghe câu Sa Hoa nguyện…

Xuân bất diệt như tình xưa lưu luyến Mộng trinh nguyên dâng hiến hết cho đời…

Hoa bỉ ngạn: hoa bỉ ngạn là gì? ý nghĩa hoa bỉ ngạn, truyền thuyết hoa bỉ ngạn và một số bài thơ về hoa bỉ ngạn gợi sự chia lìa, đau thương!

Từ khóa » Hoa Bỉ Ngạn Có Nghĩa Là Gì